Chương 16
Tên gốc: 记云梦大师兄揣崽的那些日子
Tác giả: 敲sang
Weibo: @敲sangsangsang
Lofter: @敲sang
Start reading~
46
Giang Phong Miên nhìn đám tiểu đệ tử Tam Tứ Ngũ Lục và nhi tử nhà mình tự phát tụ tập một chỗ như muốn che chở cho con, chỉ cảm thấy nhức đầu, còn có Kim phu nhân con mắt sáng chói đang nhìn chằm chằm, nhưng Lam Vong Cơ lại là người của Cô Tô Lam thị, Vân Mộng bên này cũng không thể đơn phương giáo huấn...
Cô Tô Lam thị...
Giờ phút này Giang Phong Miên trong lòng giật mình, phảng phất như ý thức được cái gì...
Tông chủ của Cô Tô Lam thị là Thanh Hành quân bây giờ đang bế quan, quản sự chính là lão cổ hủ Lam Khải Nhân kia, mà Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ là hai chất tử mà ông ta coi như bảo bối.
Giang Phong Miên "..."
Ngụy Vô Tiện thấy ông không đúng lắm, mở miệng nói "...Giang thúc thúc?"
Giang Phong Miên nói một câu trên trời dưới đất "A Anh... Biết Lam lão tiên sinh không?"
Ngụy Vô Tiện "..." Câu hỏi này là vết dao đâm vào tâm khảm hắn.
Đám tiểu sư đệ không biết rõ cho lắm, ngay tiếp theo các trưởng bối, Giang Yếm Ly và chúng thiếu niên từng cầu học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ mới dần dần phản ứng kịp, nhớ tới gương mặt của Lam Khải Nhân có một chòm râu dê màu đen, đối với hai người Vong Tiện ở trung tâm đều rất đồng tình.
Nhưng đám tiểu sư đệ lại chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, vẫn như cũ vây quanh Ngụy Vô Tiện không buông tay, thề rằng phải đem ý đồ cưới Đại sư huynh ngăn cách thật xa, bởi vậy Tam sư đệ nói "Sư phụ, bây giờ những chuyện kia đã không quan trọng nữa."
Mặt Giang Phong Miên co rúm lại "...Đã không quan trọng nữa?"
Lục sư đệ gật gật đầu "Không sai, Đại sư huynh mới là quan trọng nhất."
Mặt Ngụy Vô Tiên co rúm lại "...Các ngươi... Rốt cuộc có biết... Đại sư huynh kính yêu của các ngươi... Sắp đối mặt với cái gì không?"
Tứ sư đệ phản kháng nói "Lam... Nhị công tử, tuyệt đối không thể để cho người của Cô Tô Lam thị mang Đại sư huynh mang đi!"
Lam Vong Cơ mặt không biểu tình, môi mỏng vẫn mím, mặt Ngụy Vô Tiện thì một lần nữa co rúm lại, dường như bây giờ không chỉ có nhà chồng Lam Khải Nhân khó đối phó, mà nhà ngoại đám tiểu sư đệ cũng là một trở ngại.
Ngũ sư đệ dường như yên lặng phát hiện ra trọng điểm, ánh mắt yếu ớt "Lam lão tiên sinh, không phải lão cổ hủ trong miệng Đại sư huynh sao?"
Ánh mắt mọi người nhắm ngay vào Ngũ sư đệ, hắn lại nói "Lam... Nhị công tử, mang Đại sư huynh... Vậy... Nếu như lão cổ hủ mà biết..."
Ngụy Vô Tiện "..."
Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ vai của hắn, ra hiệu hắn xoay người lại.
Ngũ sư đệ gương mặt mờ mịt xoay người.
Ngụy Vô Tiện nói "Có một số chuyện, chỉ cần biết là được, đừng có nói ra ngoài. Nói ra lòng người sẽ càng thấp thỏm..."
Ngũ sư đệ "...?"
Ngay tại thời điểm căn phòng nhỏ của Ngụy Vô Tiện bởi vì bốn chữ "Lam lão tiên sinh" mà lại lần nữa lâm vào trầm mặc, một giọng nói lạnh như băng của nữ nhân vang lên "Mấy người đang làm gì ở đây?"
Ngụy Vô Tiện "..."
Hắn chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, trời đây là muốn diệt hắn...
47
Ngu phu nhân dẫn theo Kim Châu Ngân Châu đi săn đêm về, bước vào Liên Hoa Ổ, đi dạo gần một vòng, lại chỉ thấy mặt môn sinh ba lượng, đến một thân ảnh của chủ nhân cũng chẳng thấy đâu.
Trong lòng bà nghi hoặc, tay phải nắm chặt, Tử Điện phát ra tử quang lạnh lẽo, rung động xẹt xẹt, Kim Châu Ngân Châu cũng rút ra trường kiếm, cảnh giác nhìn bốn phía, Liên Hoa Ổ khác thường, không biết là có người nào công hãm, phải cẩn thận mới được...
Đi tới một căn phòng nhỏ, đang muốn đi qua, lại phát hiện phòng này tuy nhỏ, nhìn rất bình thường, nhưng lại không giống bình thường, cánh cửa khép hờ, khí tức bên trong cương mãnh mạnh mẽ, dường như có cao thủ trấn áp.
Bà lùi lại mấy bước, cẩn thận dò xét đây là phòng nào, sau khi phân biệt xong, chắc chắn căn phòng này chính là phòng ngủ của Ngụy Anh Ngụy Vô Tiện, nhắm mắt nhớ lại bài trí của căn phòng, nhằm giành trước tiên cơ, tay phải nắm chặt, một thanh roi tiên tử sắc rủ xuống, dòng điện nhỏ bé xẹt xẹt rung động, đang muốn đạp cửa xông vào bên trong, lại nhìn thấy một thân ảnh quen thuộn ở cửa vào, bà híp mắt nhìn, phát hiện người kia chính là Giang Phong Miên Giang Tông chủ...
Ngu phu nhân "..." Không lo đi xử lý tông vụ, chui vào phòng của Ngụy Anh kia làm cái gì?! Xem hắn diễn xiếc khỉ sao?!
Lại đến gần, cảnh tượng trong phòng cũng nhìn thấy được đại khái, không chỉ Giang Phong Miên và Ngụy Vô Tiện, tiếp đó chính là tỷ đệ Giang Yếm Ly cùng các đệ tử khác, Kim Tử Hiên và một thiếu niên thân mặc bạch y, trán đeo mạt ngạch, chắc là người của Cô Tô Lam thị, còn có khuê mật Kim phu nhân của bà, tất cả đều ở bên trong.
Cái này... Lại có người của thế gia khác, còn có trưởng bối, dường như đang nói chuyện gì đó?
Bà vốn cũng không phải là người không lanh lẹ, lại mang theo đầy bụng nghi hoặc, nên trực tiếp bước vào, cao giọng hỏi "Mấy người đang làm gì ở đây?!"
Quái lạ là, khi bà vừa bước vào, đám người này giống y như chim sợ cành cong, ngay cả Ngụy Vô Tiện to gan nhất cũng giật bắn người, vượt ngục bang tiểu sư đệ, trực tiếp nhào qua trốn sau lưng thiếu niên bạch y kia.
Ngay cả con mình cũng không hoạt bát như ngày thường, trái lại thì sắc mặt trắng bệch như giấu diếm điều gì đó, nhanh chóng lui về phía sau.
Còn có Giang Tông chủ luôn luôn tỉnh táo, đoan trang như Kim phu nhân, cũng bị một tiếng này của bà mà cả kinh một trận.
Ngu phu nhân "..."
Giang Phong Miên "..." Hắn trái lại là quên, trước đó có đại bác Lam Khải Nhân kia, còn có một quả thiên lôi Ngu phu nhân kinh thiên động địa như thế, chỉ là quả lôi này lơ lửng không cố định, vốn cho rằng bà ra ngoài săn đêm, mấy ngày nữa mới trở về, không ngờ tới khi mình vừa biết tin, còn chưa ra khỏi phòng, quả lôi này đã nổ ngay bên cạnh mình...
48
Quái lạ, rất quái lạ... Ngu phu nhân nhíu mày, bầu không khí trong phòng này rất có vấn đề! Những người này chắc chắn có chuyện giấu mình!
Bà chau mày, dòng điện lưu chuyển trên roi Tử Điện càng mạnh mẽ, bà hỏi "Các ngươi có chuyện gì giấu ta?"
Giang Phong Miên "..."
Ông gánh chịu áp lực từ Ngu phu nhân, trong lúc cấp bách rút ra một tia nhàn rỗi nhìn về phía Ngụy Vô Tiện bên kia, hắn chỉ biết hoàn toàn yên tâm trốn phía sau lưng Lam Vong Cơ, kiên định nhìn ông khẽ gật đầu.
Giang Phong Miên "..."
Nhìn ta làm gì?! Nhìn ta làm gì?! Trong lòng ông bây giờ chỉ cảm thấy một trận bi thương, chính ông cũng chưa từng nói có thể đối phó được, nhìn ông là có thể ngăn được Ngu phu nhân sao?! Nhưng giờ phút này xác thực chỉ mình ông là có tư cách lên tiếng...
Ngu phu nhân nhìn hành động của hai người này, trong lòng càng thêm nghi hoặc, suy đoán nói "...Ngụy Anh lại gây chuyện?!"
Giang Phong Miên hơi gật đầu "...Cho là vậy đi, có điều..."
"Ha..." Ngu phu nhân cười lạnh một tiếng, trợn mắt trắng lên, chậm rãi bước đi thong thả đến bên cạnh bàn, nhấc váy, ngồi xuống, thấy Ngụy Vô Tiện bên kia cứ chuyển động theo thiếu niên bạch y, một chút bóng hình cũng không lộ ra, liền cắn răng nghiến lợi mở miệng hỏi "Ta đã sớm biết, hắn là đứa khiến người ta không bớt lo, làm sao? Bây giờ mặt mũi cũng ném ngoài cửa, Giang Phong Miên ngươi lại còn che chở hắn như thế!"
Giang Phong Miên "..."
Giang Phong Miên chắn trước mặt hai thiếu niên "Tam nương tử, ngươi trước tiên tỉnh táo một chút! Không phải vấn đề che hay không che..." A Anh đang có thai, không thể chịu đòn a...
Ngu phu nhân nói "Tỉnh táo? Tỉnh táo thế nào?! Từ trước tới giờ thì đóng cửa nhà tự hành xử, mọi người có chuyện gì cũng dễ nói, bây giờ thì sao?! Người của Lan Lăng Kim thị và Cô Tô Lam thị cũng đã ở đây, ngươi còn muốn ta như thế nào?!"
Đứng một bên xem kịch hồi lâu, Kim phu nhân chưa từng phát biểu thấy sự tình có chút phức tạp, cũng liền giúp đỡ vội vàng khuyên "Tử Diên... Ngươi tỉnh táo một chút, bây giờ chuyện này... Thật sự là hơi khó giải thích..."
Ngu phu nhân nói "Khó giải thích, sao lại khó giải thích?! Đều không nói đúng không?! Giang Trừng! Ngươi tới nói!"
Đột nhiên bị điểm tên Giang Trừng "..."
Hắn há hốc mồm, không biết mình nên nói cái gì...
Ngụy Vô Tiện có thai... Không có khả năng! Chuyện này chính hắn không tin, cũng không thể nào nói ra được.
Vậy thì đổi một cách nói khác, Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ... Ấy ấy...
Giang Trừng "..."
Giang Trừng che mặt, bất luận cách nào cũng không thể nói ra miệng được...
Ngu phu nhân thấy hắn một mặt xoắn xuýt, cũng phát giác ra sự tình không đúng, một lần nữa điểm danh Giang Phong Miên "Ngươi có mau nói hay không?!"
Giang Phong Miên "..."
Giang Phong Miên uyển chuyển nói "Tam nương tử... Ngươi, ngươi có tin nam tử có thể mang thai không?"
Ngu phu nhân "..."
Ngu phu nhân mặc dù hoảng hốt, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như cũ, cười lạnh nói "Sao vậy? Ngụy Anh hắn năng lực lớn như vậy? Còn có thể mang thai?"
Cả phòng yên tĩnh.
Ngu phu nhân "..."
Trong lòng Ngu phu nhân cảm thấy không ổn, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp... "Thật, thật sự có thể?!"
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro