Chương 14
Tên gốc: 记云梦大师兄揣崽的那些日子
Tác giả: 敲sang
Weibo: @敲sangsangsang
Lofter: @敲sang
Start reading~
40
Lời Lục sư đệ và Kim phu nhân vừa nói ra, huyên náo, mê hoặc, đám người luống cuống tay chân vây quanh Ngụy Vô Tiện, lũ lượt bất động.
Giữa trưa hè không có gió, đám người vốn đang nói đột nhiên yên lặng, khuôn viên to như vậy, tiếng ve kêu càng thêm ồn ào.
Lúc này Ngụy Vô Tiện hận không thể tiến lên bịt cái miệng Lục sư đệ lại, chuyện này chuyện này chuyện này... Cái chuyện này cũng có thể nói lung tung sao?! Lại còn có trưởng bối! Lại còn có người ngoài! Bất đắc dĩ một trận dời sông lấp biển trong dạ dày, hắn muốn giải thích một chút cũng nói không nên lời, đành phải dựa vào người Lam Vong Cơ, tiếp tục nôn khan.
Kinh nghiệm của Lam Vong Cơ không nhiều, lại thêm hôm qua chính miệng Ngụy Vô Tiện đem chuyện này nói cho y biết, bởi vậy cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ coi là các sư đệ lại đang đùa giỡn.
Giang Trừng thì... Giang Trừng che mặt, chỉ cảm thấy Ngụy Vô Tiện mới kiếm về được một chút mặt mũi, lại bị đám tiểu sư đệ này làm cho mất hết sạch...
Đám tiểu sư đệ trái lại không kinh ngạc, mấy ngày trước đây đến y sư cũng khám cho Đại sư huynh đang có thai, bây giờ có phản ứng cũng không kỳ quái, chẳng qua là ban đầu Ngụy Vô Tiện liên tục căn dặn việc này chỉ cho phép mấy người bọn họ biết, không thể nói với trưởng bối, bởi vậy thấy Lục sư đệ lanh mồm lanh miệng cho sướng mồm ra, sư đệ Tam Tứ Ngũ chỉ biết yên lặng ở trong lòng vì lão Lục dâng cho một bông hoa cúc cùng hai giọt nước mắt chua xót.
Mẹ con Kim phu nhân Kim Tử Hiên và cha con Giang Phong Miên Giang Yếm Ly thì đối với việc này không hề biết chút nào, nghi hoặc trên mặt không nói cũng hiện ra, nửa ngày nhìn nhau không nói gì, thấy mấy đứa kia dường như là cảm kích lại nhìn trời, chớp chớp mắt, che mặt, nôn vẫn cứ nôn, người bên cạnh chiếu cố cũng kiên nhẫn tỉ mỉ, không có người nào đứng ra thay bọn họ giải đáp nghi hoặc.
Giang Phong Miên nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, nhíu mày, híp mắt, nhìn kỹ, sau khi chắc chắn không sai, thấy xung quanh không có ai phản ứng, lúc này dù sao cũng nên có người lên tiếng, ông là gia chủ, vẫn nên ôm gánh này...
Ông nói "Khục! Kim phu nhân có lẽ là đoán sai, A Anh thân là nam tử, sao có thể mang thai?"
Kim phu nhân cũng nghi hoặc "Đúng là nam tử, chẳng qua là triệu chứng này rất tượng tự với nữ tử nôn nghén, có điều ta cũng chỉ đoán thôi."
Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly bên cạnh cũng thở phào một hơi, chẳng biết vì sao chuyện hoang đường như thế, từ miệng Lục sư đệ nói ra, kết hợp với triệu chứng của Ngụy Vô Tiện, không hiểu sao bọn họ lại tin tưởng không nghi ngờ.
Lục sư đệ thấy trưởng bối nhóm không tin, Đại sư huynh lại nôn ói thê thảm như vậy, lo lắng nói "Thật! Là thật! Đại sư huynh có thai!"
Ngụy Vô Tiện lúc nãy phản ứng chậm, giờ thấy Lục sư đệ lại bắt đầu làm trò, vội vàng chạy tới muốn bịt miệng nó lại, ai nghĩ chậm một bước, người còn chưa đến, lời đã ra khỏi miệng...
Ngụy Vô Tiện cười ha hả nói "Nhóc con nói bậy bạ gì đó?!"
Lục sư đệ giải thích "Là thật! Không có nói láo! Là lão y sư nói!"
Ngụy Vô Tiện đang muốn kéo Lục sư đệ ra phía sau, Giang Phong Miên lại nói "Đợi đã, để cho nó nói."
Ngụy Vô Tiện "..." Trực giác cho biết sắp có chuyện chẳng lành.
41
Ngụy Vô Tiện mê mang bị mang về phòng ngủ, lại mê mang bị ép nằm ở trên giường, nhìn lão thần y của Liên Hoa Ổ mới gặp mấy ngày trước, cùng đám người vây quanh bên giường mình: Lam Vong Cơ, Giang Phong Miên, Kim phu nhân, sư tỷ, Kim Khổng Tước, Giang Trừng cùng đám sư đệ Tam Tứ Ngũ Lục, trong nháy mắt thanh tỉnh, chỉ cảm thấy mặt mũi này, không chỉ ở Liên Hoa Ổ, ngay cả Kim Lân đài cũng không giữ được mất...
Mới vừa rồi Lục sư đệ đem kết quả chẩn bệnh của y sư mấy ngày trước đây nói ra hết sạch, nghe tới lời này là y sư nói xong, Giang Phong Miên cũng không coi nhẹ, cho người đem Đại đệ tử không còn nhỏ mà vẫn khiến người ta không bớt lo về phòng ngủ. Tuy nói ông cũng không biết vì sao mình lại khẩn trương như vậy, có lẽ là... Sợ Đại đích tử đời tiếp theo của Liên Hoan Ổ ở trong bụng Ngụy Vô Tiện không ai quản sớm muộn sẽ không giữ được?
Giang Phong Miên "..."
Nghĩ đến đây, mới vừa có chút lo lắng nhưng lại ngừng bước chân, Giang Phong Miên nhìn hai bên một chút, thấy chung quanh đều là người, ông đường đường là Giang Tông chủ của Vân Mộng Liên Hoa Ổ cũng không thể ở trước mặt mọi người vung hai cái tát để cho mình thanh tỉnh một chút, nói với mình sự thật nam tử không thể có thai, nhưng... Y sư kia, đúng là rất nổi danh ở Liên Hoa Ổ a...
Giang Yếm Ly thấy phụ thân mình đứng nguyên tại chỗ, hồi lâu không động đậy gì, trong lòng kỳ quái, liền tiến lên hỏi thăm "... A Đa?"
Giang Phong Miên hỏi "A Ly... Con nói nam tử có thể có thai không?"
Giang Yếm Ly "..."
Giang Phong Miên ánh mắt đờ đẫn, xem ra có chút sửng sốt, phảng phất như nói cho Giang Yếm Ly nghe, cũng giống như nói cho mình nghe "Không biết là bé nam hay là bé nữ, vậy bé con sẽ phải gọi ta như thế nào? Nói tới A Anh đã bái ta làm thầy, một ngày vi sư chung thân vi phụ, vậy bé con hẳn nên gọi ta một tiếng là ông nhỉ?"
Giang Yếm Ly "..."
Giang Yếm Ly gọi "... A Đa!"
Giang Phong Miên khẽ giật mình, đầu óc tỉnh táo một chút, nghĩ lại lời mình vừa nói, cảm thấy có chút mất mặt, vẫn là không thanh tỉnh lắm...
Giang Yếm Ly nhìn ra A Đa khó xử, mỉm cười, nói "A Đa, A Tiện bên đó còn không biết như thế nào, chúng ta trước tiên tới xem một chút?"
Giang Phong Miên gật đầu, lại kêu môn sinh đi mời y sư "......Đúng đúng đúng! Trước tiên đi xem A Anh!"
Bởi vậy, trong phòng ngủ của Ngụy Vô Tiện, liền xuất hiện cục diện Vân Mộng Giang thị, Lan Lăng Kim thị, Cô Tô Lam thị ba trong tứ đại gia tộc vây xem Đại đệ tử Vân Mộng...
42
Mặt lão y sư tầng tầng nếp nhăn, hai mắt nhanh lẹ chậm rãi bắt đầu khám, nói "Đưa tay ra."
Ngụy Vô Tiện hai tay chắp sau lưng, hai chân di chuyển thân mình lăn đến phía trong cùng, cự tuyệt nói "Ta không!"
Y sư lại nói "Đưa tay!"
Ngụy Vô Tiện hô "Lam Trạm cứu ta!"
Ai ngờ Lam Vong Cơ lại nói "Ngụy Anh, nghe lời."
Ngụy Vô Tiện trừng to mắt, thê thảm nói "...Sao ngươi có thể vô tình như thế hả?!"
Lam Vong Cơ thấy hắn như vậy, có chút bất đắc dĩ "...Ngươi sáng nay thân thể khó chịu, vẫn là mời lão tiên sinh xem cho thỏa đáng." Tuy là bị Ngụy Vô Tiện diễn kịch giả đến nỗi ngay cả nước mắt cũng không nặn ra nổi hai giọt dọa sợ, ngữ khí cũng không lung lay chút nào.
Thấy bên này hết cách, Ngụy Vô Tiện lại đem chủ ý đánh tới Giang Yếm Ly, híp mắt nhìn từng cái đầu trước mặt để tìm sư tỷ của hắn, cánh tay lại đột nhiên bị người nắm chặt, sau đó cả người đều bị kéo qua.
Ngụy Vô Tiện "..."
Hắn thuận theo nhìn sang móng vuốt trên cánh tay mình, quả nhiên vẫn là lão già nua quen thuộc kia, lại làm cho người luôn luôn kính già yêu trẻ như hắn hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi muốn đánh người.
Lão y sư nhắm mắt trầm tư một lát, nói "...Hơn một tháng rồi."
Lam Vong Cơ sắc mặt cứng đờ, hơn một tháng...
Ngụy Vô Tiện "...Ngài mở to mắt nhìn thật kỹ một chút, ta là nam hay nữ?"
Lão y sư mở mắt "Nam."
Ngụy Vô Tiện "...Ngài còn biết?!"
Lão y sư nói "Biết, nhưng bào thai trong bụng ngươi xác thực..."
Ngụy Vô Tiện liền nhanh chóng ngắt lời "Dừng! Không có khả năng! Dù nói thế nào cũng không có khả năng! Ta chính là nam tử! Ta không thể nào có thai! Ta trong..." Nói đến đây, trong nháy mắt hắn nín bặt lại...
Ta rõ ràng... Không phải trong sạch......
Lam Vong Cơ dường như cũng nghĩ đến việc này, sắc mặt nghiêm túc đứng đắn hơn so với trước đây.
Lão y sư nói "Mặc kệ ngươi là nam hay là nữ, đây chính là hỉ mạch, ngươi hôm nay là nôn nghén! Cũng không phải khám sai, có mời bao nhiêu người đến khám cũng là hỉ mạch, ngươi có thai rồi!"
Thần thái chắc chắn kia, ngữ khí kiên định kia, dáng vẻ tiên phong đạo cốt kia, trong phòng trừ đám tiểu sư đệ ra tất cả mọi người không thể không tin một sự thật: Ngụy Vô Tiện có thai. Lập tức lại lâm vào một loại cảm giác nào đó cùng loại với tam quan vụn vỡ dẫn đến thất thần.
Ngụy Vô Tiện "..."
Lục sư đệ nhìn về phía hắn, ánh mắt yếu ớt "Đại sư huynh, đã nói mà huynh không tin..."
Ngũ sư đệ cũng nói "May mà mấy ngày trước chúng ta chăm sóc Đại sư huynh cẩn thận, không cho huynh ấy mà làm bậy, nếu không thì..."
Tam sư đệ nghiêm túc nói tiếp "Hậu quả khó mà lường được."
Tứ sư đệ gật đầu, không đầu không đuôi tới một câu "...Vậy đêm nay đến phiên ta trực?"
Tam sư đệ gõ lên đầu hắn "Ngu đần! Bây giờ sư phụ đã biết, nên không cần chúng ta luân phiên trực đêm nữa, sư phụ sẽ tự phái chuyên gia trông coi, đúng không sư phụ?"
Bị gọi tên bị ép phải thanh tỉnh - Giang Phong Miên "...Ừ..."
Kim phu nhân theo sau âm thanh của ông mà tỉnh táo lại, nghĩ nghĩ, trong lòng cảm thấy không đúng hỏi "Phải chăng... Thiếu thiếu cái gì?"
Giang Phong Miên cũng là người hiểu chuyện, nghe Kim phu nhân nói xong, cũng nhớ tới bọn họ mới vừa rồi đã bỏ qua một chuyện rất quan trọng, cho dù tính ông tốt, giờ phút này cũng không nhịn nổi hỏi lời từ đáy lòng của một lão phụ thân khi cải trắng nhà mình bị heo trộm... "Ai làm lớn?!"
Ngụy Vô Tiện "..."
Hai tay hai chân hắn cùng lúc được kích hoạt, đang định bổ nhào qua trước ngăn Lam Vong Cơ lại, ở cái thời điểm mấu chốt này trước hết đừng thêm phiền, ai mà ngờ hôm nay hắn vốn bị vận rủi vào đầu, bất luận là muốn cản vị nào, đều sẽ chậm hơn một bước, còn chưa đến gần, chỉ nghe Lam Vong Cơ nói "Giang Tông chủ..."
Giang Phong Miên còn có chút choáng, chưa rõ y có ý gì, hỏi "Chuyện gì?"
Lam Vong Cơ nói "...Ta."
Giang Phong Miên vẫn là không hiểu "...Ngươi... Cái gì?"
Khuôn mặt của Lam Vong Cơ vốn không dễ bị đỏ, bị Ngụy Vô Tiện khiêu khích đùa giỡn hai câu nhiều nhất cũng đỏ ửng lan tới cổ, bây giờ gương mặt như bạch ngọc kia xác thực kìm nén đến đỏ bừng, mặc dù Vân Mộng bọn họ dùng lời tùy ý, câu từ khó nói ra, nhưng vẫn kiên định nói "Ta... Làm lớn."
Giang Phong Miên "..."
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro