Chương 2
02.
Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện không màng ngăn cản của các vị tông chủ, dứt khoát kiên quyết bay ra ngoài, vì tôn nghiêm của nam tử, rút kiếm đánh nhau. Hai người một cương một nhu, một người lực đạo mạnh mẽ, một người thủ pháp nhanh nhẹn, đường kiếm vừa khắc chế lẫn nhau, vừa hoàn thiện cho nhau, vô cùng đặc sắc, không trung kiếm quang bắn ra bốn phía, lưỡi kiếm chạm nhau phát ra thanh âm "keng keng" vang vọng khắp Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Không bao lâu, các đệ tử thế gia đang nghe học đều bị thu hút ra bên ngoài. Lại một lát sau, cả môn sinh đệ tử của Lam gia cũng vội vàng chạy đến. Lại trong chốc lát, hầu như tất cả mọi người tại Vân Thâm Bất Tri Xứ đều tụ lại đây.
Lam gia kiếm thuật tiên sinh chăm chú theo dõi, nhìn thấy màn trình diễn trước mắt vượt qua cả kiến thức trong sách, liền dặn dò đệ tử: "Đây là trận đấu đỉnh cao nhất trong thế hệ môn sinh các ngươi, hiếm thấy! Các ngươi phải xem kĩ!"
Nhiếp Minh Quyết vỗ tay hô lớn: "Đánh hay! Để cho bọn họ đánh! Đây mới là bộ dáng nên có của nam nhi thân cao bảy thước! Hôm nay để cho bọn họ phân cao thấp!" Nhiếp Hoài Tang nghe sợ chết khiếp!
Hai người từ mặt đất đánh tới mái nhà, lại từ mái nhà đánh trở về mặt đất. Từ Nhã Thất tới Lan Thất, lại từ Lan Thất đánh tới Tàng Thư các, mọi người cũng chăm chú chạy theo quan sát, nhìn hai người luận bàn kiếm pháp mà không khỏi so sánh, liên tục cảm thấy không bằng..., các đệ tử thế gia rốt cục nhận thức được chênh lệch .
Bất tri bất giác, trời đã tối, Lam Vong Cơ chống Tị Trần trên mặt đất, không nhấc chân nỗi. Ngụy Vô Tiện dựa vào cây cột bên cạnh, cánh tay cầm lấy Tùy Tiện cũng nhấc không lên. Hai người mồ hôi đầm đìa, ngực phập phồng kịch liệt, há mồm thở dốc, đánh suốt hai canh giờ vẫn chưa phân thắng bại.
Nhiếp Hoài Tang cầm quạt che nửa mặt, tư hỏi: "Sao lại thế này? Vì sao không như bình thường như thế..? Theo lý mà nói Ngụy huynh cùng Lam huynh, hai người bọn họ không phải là. . . . . ." Nhiếp Hoài Tang vốn tưởng rằng mình nhìn ra được gì đó, nhưng tình hình hiện tại hắn lại không thể hiểu được, hoàn toàn không hiểu. . . . . .
Dưới sự thuyết phục của Thanh Hành Quân cùng Giang Phong Miên, trận đánh tạm thời dừng lại. Những người liên quan lại trở về Nhã Thất. Tứ đại gia tộc tông chủ ngồi nghiêm chỉnh, Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ vẫn như cũ đứng giữa phòng, Ngụy Vô Tiện mệt mỏi ngồi trên mặt đất, nếu không phải Giang Phong Miên nháy mắt với hắn mấy cái, chắc chắn hắn đã nằm luôn tại chỗ. Lam Vong Cơ vẫn đoan chính ngồi thẳng, dù đánh nhau suốt hai canh giờ, hao hết thể lực, phong thái y vẫn như trước cẩn thận tỉ mỉ, nhìn không ra chỗ nào không quy phạm.
Kim Quang Thiện có chút nóng nảy, hai người cứ đánh nhau như vậy cũng không phải biện pháp, sớm đưa ra quyết định hắn mới có thể an tâm, hắn nói: "Mới vừa rồi tỷ thí, ta thấy không phân thắng bại! Hai người các ngươi xem ai nhường một bước! Việc này hôm nay cần phải đưa ra quyết định!"
Ngụy Vô Tiện chưa từ bỏ ý định đạp đạp chân, lại bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ: "Ta không sinh, ta không muốn sinh! Chuyện này nếu truyền ra, làm sao ta còn mặt mũi gặp mấy cô nương xinh đẹp thân cận kia!
Giang Phong Miên mặt tràn đầy nghi hoặc hỏi, "A Anh? Ngươi. . . . . ."
"Đúng vậy! Giang thúc thúc. . . . . . Thúc đã quên sao?" Ngụy Vô Tiện lập tức ngắt lời Giang Phong Miên, hắn vừa suy nghĩ, trong đầu liền hiện mấy cái tên quen thuộc, hắn thốt ra: "Ách, đó chính là Phi Phi, Mạt Lị, Tiểu Ái. . . . . . Bọn họ còn ở Vân Mộng chờ ta trở về mà!" Nói xong, còn nháy mắt mấy cái với Giang Phong Miên.
Giang Phong Miên: ". . . . . ."
"Hừ!" Lam Khai Nhân vừa tham gia sau khi hai người đánh nhau làm kết thúc bài giảng cuối cùng lên tiếng. Hắn vuốt râu, trừng mắt, thở hổn hển, nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện. Thương tiếc cải trắng tốt của mình, lại bị một kẻ bất hảo, nghịch ngợm, trêu hoa ghẹo bướm.. lại còn là nam tử, củng mất.
Kim Quang Thiện sợ nhất phiền toái, hắn hận không thể khiến cho hai người động phòng ngay tại chỗ, vì thế lại bắt đầu khuyên nhũ Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện: "Ngụy công tử, Lam nhị công tử, việc này các ngươi không nên đánh nhau! Tốt nhất không nên tổn thương hòa khí! Dù sao sau này vẫn cần hai ngươi. . . . . ." Hắn ngừng lại, lão ngựa giống vậy mà cũng biết xấu hổ không nói nên lời.
Kim Quang Thiện tiếp tục nói: "Như vậy đi, việc này do ta làm chủ, sẽ xếp vào chuyện tuyệt mật của tiên môn thế gia, chỉ có mấy người ở đây biết được. Hai người các ngươi bất kể cuối cùng do ai phụ trách sinh con, cũng sẽ không có người khác biết đươc! Chỉ cần một năm, chuyện thai nghén này kết thúc, nếu như các ngươi ở chung hòa hợp, có thể thuận lý thành chương kết làm đạo lữ, còn vẫn không muốn, coi như chưa có chuyện gì phát sinh, hai người đường ai nấy đi, không liên quan gì nhau! Tuyệt đối sẽ không làm chậm trễ hai ngươi lấy vợ sinh con! Thân là đệ tử thế gia, lẽ ra các ngươi nên sớm có ý thức hy sinh vì đại nghĩa, chẳng lẽ hai ngươi nhẫn tâm nhìn thấy tiên môn bách gia máu chảy thành sông, Vân Thâm Bất Tri Xứ bị lửa thiêu rụi, Liên Hoa Ổ bị huyết tẩy? Sinh mệnh bao nhiêu người đều nằm trong tay hai ngươi!" Hắn chỉ chỉ Thanh Hành Quân, hướng Lam Vong Cơ nói: "Chính là tính mạng của phụ thân ngươi!" Lại chỉ chỉ Giang Phong Miên, hướng Ngụy Vô Tiện nói: "Cũng chính là tính mạng của sư phụ ngươi!"
Hiện tại trong lòng Vong Tiện hai người cùng chung suy nghĩ, bọn họ biết kết cục đã định. Tuy là thiếu niên, nhưng trong lòng hai người có tiên môn thế gia, đặc biệt bị ảnh hưởng nhiều nhất chính là gia tộc và môn phái của mình. Hai người thầm nghĩ, nếu đối phương là người kia, cũng không phải không chấp nhận được. . . . . . Chính là còn đắn đo không biết ai chịu trách nhiệm mang thai, chuyện này ảnh hưởng đến tôn nghiêm của nam nhi. . . . . .
"Để cho công bằng, rút thăm thì sao?" Kim Quang Thiện lại lên tiếng, đưa ra đề nghị.
Lam Vong Cơ vẫn như cũ ngồi thẳng, không nói lời nào, không đồng ý cũng không phản đối.
Ngụy Vô Tiện sắc mặt vặn vẹo, giống như cả người có rận bò, bĩu môi, nhìn Giang Phong Miên cầu cứu, không ngừng rên rỉ...
Lam Vong Cơ bên này, Ngụy Vô Tiện cũng không buông tha, tiếp tục khuyên bảo: "Lam Trạm. . . . . . Ngươi, ngươi làm đi, đảm nhiệm trọng trách đi! Ngươi xem ngươi như vậy ổn trọng, loại sự tình này cũng là ngươi làm thích hợp hơn! ! Ta mỗi ngày nhảy nhót lung tung, vạn nhất Cứu Thế Tử bị ta mang rớt, kia chẳng phải là. . . . . . Ưm! . . . . . . Ưm? . . . . . . Ưmm!! . . . . . ."
Lam Vong Cơ không nói lời nào, nhắm mắt làm ngơ, cấm ngôn Ngụy Vô Tiện.
Kim Quang Thiện phớt lờ Ngụy Vô Tiện, lại nói: "Vậy nếu không ai phản đối, hôm nay liền đem chuyện này giải quyết! Hiện tại liền chuẩn bị bốc thăm!" Hắn nhìn quanh một vòng, ngoài vài vị tông chủ, cùng Lam Khải Nhân, chỉ còn một mình Lam Hi Thần là tiểu bối, liền trực tiếp phân phó: "Kia nhờ Lam thiếu tông chủ lập tức chuẩn bị kỹ lưỡng bốc thăm"
Lam Hi Thần mắt nhìn phía Thanh Hành Quân, Thanh Hành Quân thở dài một hơi, hướng y khẽ gật đầu. Lam Hi Thần tuân lệnh, liền rời khỏi phòng, sau một lúc lâu, Ngụy Vô Tiện suýt nữa ngủ gật, Lam Hi Thần mới cầm cái khay mâm bày hai hộp gấm, một đỏ một xanh, y cung kính nói: "Các vị tông chủ, ở đây có hai cái hộp gấm, bên trong có hai viên thuốc nhìn giống nhau, một viên là Sinh Tử Đan, một viên là giả, Ngụy công tử cùng Vong Cơ mỗi người chọn một viên uống vào, chỉ sau một nén nhang, bắt mạch liền biết người nào uống Sinh Tử Đan. Các vị tông chủ có phản đối gì không?"
Kim Quang Thiện liên tục gật đầu, miệng đáp : "Không tồi, có thể."
Các vị tông chủ khác cùng Lam Khải Nhân đều vẻ mặt ngưng trọng, cũng không trả lời.
Thấy không có người phản đối, Kim Quang Thiện lại nói: "Nếu không ai phản đối, vậy việc này không nên chậm trễ, bắt đầu đi!"
Lam Hi Thần liền đem khay mâm đưa tới giữa Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện, nói: "Vong cơ, Ngụy công tử, chọn một cái đi."
Lam Vong Cơ chậm chạp không giơ tay, không động đậy, chỉ cúi đầu nhìn xuống.
Trong đầu Ngụy Vô Tiện nảy lên một ý tưởng: Sinh Tử Đan là đồ vật của Lam thị, Lam Trạm có thể biết rõ thuốc nằm ở hộp nào, ta chờ Lam Trạm chọn trước, hắn chọn viên nào, ta liền đem viên đó cướp lấy, chính là như vậy!
"Lam trạm, ngươi chọn trước đi."
Lam Vong Cơ máy móc giơ tay, nhìn cũng không nhìn mà chỉ vào hộp gấm màu đỏ ở gần mình. Còn không đợi Lam Vong Cơ chạm vào hộp gấm kia, Ngụy Vô Tiện nhanh tay đoạt lấy, ôm vào trong ngực, nói: "Của ta! Ta muốn hộp này! Ta thích màu đỏ!" Lại vui sướng khi người gặp họa cười hắc hắc hai tiếng nói: "Lam Trạm, màu xanh kia đưa cho ngươi, nhìn thật hợp ngươi." Trong lòng hắn thầm khen chính mình: hừ, bọn họ thế nhưng muốn ăn gian! May mắn ta thông minh, nếu không đã rơi vào cạm bẫy của họ, không hổ là ta.
Lam Vong Cơ không còn lựa chọn đành lấy hộp gấm màu xanh.
Mở ra hộp gấm, bên trong có một viên đan dược đỏ như máu. Hai người đồng loạt nuốt vào, sau một nén nhang, Lam Hi Thần biết một chút y thuật, giúp hai người bắt mạch. Đầu tiên y thăm mạch Ngụy Vô Tiện, một lát sau, Lam Hi Thần không nói một câu, chính là ý vị thâm trường thở dài. Sau đó lại thăm mạch Lam Vong Cơ, vẫn là ý vị thâm trường thở dài.
Ngụy Vô Tiện: "?"
Lam Vong Cơ: "Huynh trưởng?"
Lam Hi Thần hít sâu một hơi, đứng lên, hướng các vị tông chủ khom lưng chắp tay nói: "Uống vào Sinh Tử Đan chính là. . . . . . Ngụy công tử. . . . . ."
Ngụy Vô Tiện kinh hãi nổi giận: "? ? ? A? Không đúng! Không phải! Không phải như vậy!" Lại làm ra bộ mặt cảm động trời đất mà khẩn cầu, quay đầu hướng Giang Phong Miên nói: ". . . . . . Giang thúc thúc, cứu ta! . . . . . . Ta không muốn sinh, đưa ta về Liên Hoa Ổ!"
Giang Phong Miên quả thực không đành lòng, đem đại đồ đệ của mình đưa lên giường nam nhân, nằm ở dưới, còn phải thai nghén sinh con cho người khác, hắn không xứng đáng làm bằng hữu tốt của Ngụy Trường Thạch cùng Tàng Sắc Tán Nhân trên trời linh thiêng. . . . . . Chỉ có thể an ủi chính mình, may mắn đối phương là Cô Tô Lam Thị nhị công tử, tướng mạo xuất chúng, đúng là rể hiền. Hy vọng mọi chuyện giống lời nói trong giấc mộng kia, hai người vốn là một đôi định mệnh chi nhân.
Lam Khải Nhân cùng Thanh Hành Quân vạn phần không cam lòng, cũng còn may là, không phải Vong Cơ. . . . . .
Kim Quang Thiện nói: "Ngụy anh! Chịu thua đi! Ai cho phép ngươi ở đây khóc lóc om sòm chơi xấu! Các ngươi đi xuống tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị, hôm nay lập tức viên phòng!"
Ngụy Vô Tiện: "? ? ? ? ?"
Lam Vong Cơ: ". . . . . . . . . . . . . . . . . ."
Đối với hai người, khi biết được thì mọi chuyện đã được quyết định, trong vòng nửa ngày, mọi thứ thật kinh hoàng. Dự đoán mộng, Ôn Thị huyết tẩy tiên môn bách gia; Liên Hoa Ổ diệt môn; Lửa thiêu Vân Thâm Bất Tri Xứ; Giang Phong Miên, Ngu Tử Diên, Thanh Hành Quân chết thảm; kinh ngạc nhất đó là Cứu Thế Tử do hai người họ sinh ra! Tất cả xảy ra như một sức mạnh dời non lấp biển mãnh liệt đánh úp lại, khiến hai người trở tay không kịp, căn bản chưa kịp thông suốt, còn trong trạng thái mê man mờ mịt, liền bị đưa lên giường?
Ngụy Vô Tiện nhũn ra ngồi bệt xuống đất, đầu óc choáng váng, chuyện gì xảy ra? Đây là đâu? Nhất thời còn tưởng mình đang nằm mơ. . . . . . Một lúc sau, hắn dần dần tỉnh táo. Việc đã đến nước này, biết phản kháng cũng vô dụng. Hắn thầm nghĩ: chẳng lẽ, chẳng lẽ thật sự phải ngậm cái kia của Lam Trạm sao? Ngậm thì ngậm đi, cố hết sức ngậm, cái chính là, sau đó bụng sẽ lớn lên, sao có thể gặp người khác? Xấu hổ như vậy. . . . . .
Dù Lam Vong Cơ không uống trúng Sinh Tử Đan, điều này làm y cảm thấy may mắn, nhưng lúc này y cũng không vui vẻ nỗi. Y nhớ lại hôm nay Ngụy Vô Tiện nói qua: thân kinh bách chiến, đọc nhiều sách vở. . . . . . Còn có mấy cô nương tên là Phi Phi, Mạt Lị, Tiểu Ái, trong lòng có chút chua xót không hiểu lý do. Hơn nữa, hơn nữa Ngụy Anh phản kháng như vậy. . . . . . Chính là hắn kháng cự mang thai sinh con, hay là kháng cự cùng với ta. . . . . .
Kim Quang Thiện lại bắt đầu chỉ điểm giang sơn: "Hai người các ngươi, biết được nam tử trong lúc đó làm như thế nào không?"
Nghe tiếng, Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện rốt cục thu hồi suy nghĩ lan man của mình.
Lam Vong Cơ như cũ rũ mi, thân thể bất động, ngồi nghiêm chỉnh, đoan chính, chỉ nhẹ nhàng lắc lắc đầu, trên mặt nhìn không biểu tình, kì thực từ vành tai đến cổ đã đỏ bừng.
Kim Quang Thiện lại nói: "Ngụy Anh! Không phải ngươi nói ngươi thân kinh bách chiến, đọc nhiều sách vở sao không! Vậy ngươi nhất định biết!"
Ngụy Vô Tiện vò đã mẻ lại sứt, hắn ngơ ngác gật đầu, đáp: "A. . . . . . đại khái biết, không sai biệt lắm. . . . . ."
Kim Quang Thiện hài lòng nói: "Tốt, việc này do ngươi hướng dẫn." Lại phân phó Lam Hi Thần: "Còn nhờ Lam thiếu tông chủ sắp xếp cho hai người tắm rửa chải chuốt, hiện tại không còn sớm, mọi thứ làm đơn giản thôi!"
Kim Quang Thiện một lần nữa nói với các vị tông chủ: "Kim mỗ ta hiện tại trong tộc không có việc quan trọng, ta sẽ chịu trọng trách giám sát. Tạm thời ta ở Cô Tô Kim thị biệt viện một thời gian, ngày mai ta lại đến Vân Thâm Bất Tri Xứ thăm hỏi, hôm nay chúng ta rời đi! Không nên quấy rầy chuyện đại sự của hai vị công tử!"
Kim Quang Thiện thật đúng là cáo già, một công đôi việc, chẳng những có thể nhân cơ hội này, gặp mấy mỹ nữ ở Cô Tô phong hoa tuyết nguyệt. Còn có thể tranh công, hắn chịu trọng trách giám sát, sinh hạ Cứu Thế Tử không thể không có công lao của hắn. Lại tránh được Tu Chân Giới rung chuyển, không có chiến tranh, hắn sợ nhất đánh giặc, chỉ muốn ngày ngày ôm mỹ nhân trong ngực, an nhàn tự tại. . . . . .
Nhiếp Minh Quyết không chịu nỗi nữa, đi ra ngoài trước, trực tiếp ngự kiếm trở về Thanh Hà; Kim Quang Thiện cũng xuống núi, đi đến Cô Tô Kim Thị biệt viện, không quên bố trí vài mật thám ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ canh giữ các lối ra, đề phòng chạy trốn; Lam Khải Nhân mới vừa rồi tức giận ngực khó chịu, Thanh Hành Quân liền khuyên về trước nghỉ ngơi .
Hiện tại chỉ còn lại Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện, Thanh Hành Quân, Giang Phong Miên, Lam Hi Thần.
Không có Kim Quang Thiện làm nhiễu loạn tình hình, Thanh Hành Quân vẫn luôn trầm mặt im lặng suốt buổi, rốt cục có thể nói ra lời trong lòng: "Vong cơ, Ngụy công tử, việc này. . . . . . làm khó các ngươi". Thấy hai người không hề phản ứng, lại nói: "Nếu như các ngươi không muốn, Lam thị ta tuyệt đối không ép buộc, hết thảy trách nhiệm một mình ta gánh vác."
Giang Phong Miên cũng nương theo mở miệng : "A Anh, là ta có lỗi với ngươi. . . . . . Nếu thật sự ngươi không thể chấp nhận, ta lập tức đưa ngươi về Liên Hoa Ổ. . . . . . Ta ở đây chờ ngươi trả lời."
"Phụ thân, sự tình quan trọng, ta. . . . . ." Lam Vong Cơ chần chờ một chút, lại tiếp tục nói: "cũng không phải là không muốn. . . . . ." Trong lúc chần chừ, y nhớ đến mấy lời bịa chuyện của Ngụy Vô Tiện lúc trước. Y không do dự vì chuyện này hoang đường, không do dự vì đối phương là Ngụy Vô Tiện, mà chính là nghĩ tới những lời kia. . .
Ngụy Vô Tiện cả kinh, hắn không ngờ Lam Vong Cơ cũ kỹ lại nói không phải không muốn, vốn dĩ hắn còn đang do dự, mâu thuẫn, kinh ngạc chưa kịp hoàn hồn, lại bị ma xui quỷ khiến nói: "Ta, ta không biết, có lẽ ta cũng không phải không chấp nhận được. . . . . ." Hai tay xoắn lấy quần áo, trầm tư một lúc, lại ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn về phía Giang Phong Miên nói: "Giang thúc thúc. . . . . . Sau khi mọi chuyện xong xui, thúc đưa ta về Liên Hoa Ổ đi. . . . . . Tuy rằng ta không tin giấc mộng kia, nhưng ta không dám đánh cược. . . . . . Ta thật sự không muốn những chuyện đó xảy ra. . . . . ."
Nghe vậy, Giang Phong Miên đưa một tay tay che kín mắt, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi hơi run rẩy của y.
Nhìn thấy cảnh này, Lam Hi Thần thở dài thườn thượt, y nhìn về phía Thanh Hành Quân, tìm kiếm sự tán thành. Thanh Hành Quân như trước chính là hướng hắn gật đầu. Hai cha con trong lúc này không cần nói nhiều vẫn hiểu ý tứ.
Lam Hi Thần nhẹ giọng hỏi: "Vong Cơ. . . . . . Nơi, ngươi muốn chọn ở nơi nào?"
Lam Vong Cơ nói: "Tĩnh thất."
------------------------------------------------
Hiện tại Vong Cơ còn không biết phải làm chuyện đó như thế nào.
Y chỉ mơ hồ biết cần làm vài hành động thân mật.
Tiện Tiện cũng không biết, hắn chỉ biết giữa nam và nữ.
Hắn nghĩ nam x nam chính là dùng miệng ngậm cái kia rồi sau đó nuốt vào bụng đi.
Cho nên trong đầu hắn vẫn nghĩ hắn sẽ phải dùng miệng, ngậm cái kia của Lam Trạm đi . . .
Không trách hai người bọn họ, mới trước đây ta vẫn nghĩ rằng nằm chung giường liền mang thai, lớn một chút nghĩ đến do hôn môi, sau lại được phổ cập giáo dục mới biết được nam nữ như thế nào làm. . . . . . Hơn hai mươi tuổi mới biết được nam nam như thế nào. . . . . .
Cho nên muốn hai người bọn họ lần đầu tiên đều làm sai hết, thật xấu hổ ha ha ha ha ha. . . . . . ta thật xấu xa...
------------------------------------------------
Cầu tiểu hồng tâm, tiểu lam tay, tiểu bình luận, tiểu chú ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro