Chương 15 (Hoàn)
15
Ngụy Vô Tiện đang ủy khuất, lại bị chuyện mấy con chó cắt ngang, quên thổ lộ tình cảm của mình, cứ như vậy tùy ý Lam Vong Cơ ôm hắn chặt chẽ vào trong ngực, trong lòng suy nghĩ: Lam Trạm sao thế này, lúc này không phải là vì cảm động mà mãnh liệt hôn một trận sao! Sao y không hôn ta!?
Vì vậy Ngụy Vô Tiện thoát ra khỏi vòng tay của Lam Vong Cơ, vừa định chủ động hôn y, nghe tiếng gõ cửa, là môn sinh Giang Thị mang bữa tối đến cho Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ..
Sau khi Lam Vong Cơ đơn phương thổ lộ, hai người xem như xác định quan hệ, Lam Vong Cơ liền không quay lại phòng của mình, ban đêm hai người cũng tự nhiên mà nằm cùng một giường. Giường Ngụy Vô Tiện mặc dù không rộng rãi như giường Lam Vong Cơ, vẫn có thể miễn cưỡng nằm được hai người, nhưng hai người vẫn ôm chặt. Lam Vong Cơ từ sau lưng ôm Ngụy Vô Tiện vào lòng ngực, y chậm rãi vươn tay, thăm dò vào trung y Ngụy Vô Tiện, tại chỗ bụng bằng phẳng bóng loáng, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve. . . .
Động tác rất nhẹ rất nhu, Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy bụng ngứa ngứa, hắn ưỡn mông nói :"Lam Trạm, ngứa nha. . . . Đừng sờ, hiện tại mới hơn một tháng, có thể sờ được cái gì!"
"Ừ. . . . . ." Lam Vong Cơ thu lại bàn tay đang vuốt ve bụng hắn, lại cầm tay Ngụy Vô Tiện, để trong lòng bàn tay xoa xoa. Ngụy Vô Tiện tắm rửa xong, mái tóc truyền đến mùi hương bồ kết tươi mát. Bất tri bất giác, chỗ giữa hai chân lại không thể khống chế mà rục rịch đứng lên.
". . . . . . . ." Ngụy Vô Tiện cảm giác phía sau có vật cứng rắn ép vào người mình, dù sao đã làm hai lần, hơn nữa vật kia chính mình cũng có. Không cần hỏi cũng biết là cái gì. Hắn xoay người trong lòng ngực Lam Vong Cơ, mặt đối mặt với Lam Vong Cơ kề nhau càng ngày càng gần. . . . . . Gần đến lông mi hai người chạm nhau, hơi thở tương giao. Ngụy Vô Tiện hôn rất nhẹ, như có như không, lau một chút môi Lam Vong Cơ, lại rời đi.
Tay Ngụy Vô Tiện bắt đầu sờ soạng phía dưới, nhỏ giọng hỏi: "Lam Trạm, ngươi có muốn không . . . ."
"Ngụy Anh. . . . . ." giọng Lam Vong Cơ khàn khàn, cực lực ẩn nhẫn, hạ thân bị tay Ngụy Vô Tiện chạm vào, càng thêm trướng đau khó nhịn. Nhưng y bỗng dưng nhớ đến, hôm qua lúc mình vừa đến, Ôn Tình từng nói qua "Chú ý đúng mực, không thể xằng bậy", liền đè lại tay hắn cự tuyệt nói: "Ngụy Anh, ngươi hiện tại, không thể. . . . . ."
"Không có việc gì, có Ôn Tình ở đây, ngươi sợ cái gì. . . . . ." Hắn lại kề qua, nhẹ nhàng mổ môi Lam Vong Cơ, càng nhỏ giọng nói: "Lam Nhị ca ca, chúng ta nhẹ một chút là được rồi. . . . . ." Nói xong, lại kề sát vào môi Lam Vong Cơ, hôn thật sâu.
Lam Vong Cơ làm sao chịu được người trong lòng trêu chọc như vậy, chớp mắt liền nhiệt tình hôn đáp lại. Hai người đem tương tư hơn một tháng gửi gắm hết vào nụ hôn này, hôn một lúc lâu, Lam Vong Cơ vẫn là lý trí chiến thắng dục vọng, y thở hổn hển nói: "Ngụy Anh , vẫn là không ổn. . ."
"A? Không được . . . . ." Ngụy Vô Tiện bắt đầu giật thắt lưng, ba hai cái liền kéo trung y Lam Vong Cơ ra, cuối cùng chạm vào cơ thể hoàn mỹ mà hắn tâm tâm niệm niệm. Tay vuốt ve còn chưa đủ, lại hôn y, vừa hôn vừa mở môi, đứt quãng nói: "Lam Trạm. . . . Làm đi. . . . . . Ngươi có biết không. . . . Hơn một tháng nay . . . .Ta rất nhớ ngươi. . . . Lam Trạm. . . . . . Ta rất thích ngươi. . . . . ."
"!" Lam Vong Cơ giật mình, y nắm bả vai Ngụy Vô Tiện, ngăn lại động tác của hắn, mở to hai mắt, kích động hỏi: "Ngụy Anh! Ngươi nói cái gì?"
"A?" Ngụy Vô Tiện cắn cắn môi, "Ta nói, Lam Trạm, ta rất nhớ ngươi. . . . . . Ta rất thích ngươi. . . . . ."
"Thật không?" Lam Vong Cơ xác nhận lần nữa. Đây là lần đầu tiên Ngụy Vô Tiện bày tỏ rõ ràng tâm ý của mình.
Ngụy Vô Tiện chớp chớp đôi mắt hoa đào, ánh mắt mang theo một chút nghi hoặc: "Đương nhiên, không thích ngươi có thể hôn ngươi sao. . . . Có thể cùng ngươi làm loại chuyện này sao? . . . . . ."
Lúc này, mấy "cô nương" kia lại không đúng lúc mà xuất hiện trong đầu Lam Vong Cơ, chuyện này đã thành nút thắt trong lòng y.
"Vậy Phi Phi, Mạt Lị, Tiểu Ái. . . . . ."
"???, Lam Vong Cơ! Ngươi có ý gì? Không muốn làm thì thôi! Sao lại chắc tới chúng nó! Chuyện này cùng chúng nó có liên quan gì?! . . . "
Ngụy Vô Tiện thực tức giận, nghĩ Lam Vong Cơ thế mà ngay thời khắc động tình như vậy lại nhắc tới mấy con chó, quả thực là vô lý không thể hiểu nỗi! Hắn nhíu mày đẩy người nọ ra, Lam Vong Cơ suýt chút nữa lăn xuống giường. Ngụy Vô Tiện lại quay lưng, đưa gáy đối mặt Lam Vong Cơ, bộ dáng tức giận, bờ vai gầy gò, theo hắn kịch liệt thở dốc dồn dập lên xuống.
Lam Vong Cơ thành công chọc giận Ngụy Vô Tiện, lúc này cũng vạn phần tự trách hối hận, mặc kệ như thế nào, cũng không nên nhắc đến những nử tữ khác trên giường vào lúc này, y lại kề qua, ôm lấy Ngụy Vô Tiện từ phía sau, hôn vành tai hắn, thấp giọng nói: "Ngụy Anh, thực xin lỗi. . . . Ta không nên nhắc đến nữ tử khác vào lúc này. . . . Là ta không đúng . . .."
"?" Ngụy Vô Tiện hơi nghiêng đầu qua, hỏi:"Lam Trạm. . . Ngươi nói cái gì nữ tử khác?"
"Chính là, Phi. . . . . ." Lam Vong Cơ nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là cũng không nói ra tên các nàng, vẻ mặt ủy khuất, thấp giọng nói: "Ngày ấy bốc thăm ngươi nói , ngươi nói các nàng. . . . . Các nàng cùng ngươi. . . . . ."
"Ừ?" Ngụy Vô Tiện cẩn thận ở trong đầu hồi tưởng tìm kiếm một chút, đột nhiên nghĩ tới ngày đó dưới tình thế cấp bách đã hồ ngôn loạn ngữ một chút. . . . .
"A!!!" Ngụy Vô Tiện sợ hãi kêu một tiếng. Hô hấp đều ngưng lại, rồi sau đó phốc một cái không nhịn được, liền nằm trên giường ôm bụng đạp đạp hai chân mà cười lớn
"Ha ha ha ha ha ha ha!! Ha ha ha ha! !! . . . . . . Ha ha ha ha ha ha!
Lam Vong Cơ vẻ mặt khó hiểu, y lo lắng động tác người nọ quá lớn ảnh hưởng đến hài tử trong bụng, liền ôm chặt hắn vào trong ngực, hỏi: "Ngụy Anh, vì sao ngươi cười?"
Ngụy Vô Tiện cười một lúc lâu, mới bĩnh tĩnh lại, hắn cười ra nước mắt, dần dần thu lại nụ cười, chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc, bắt lấy bả vai Lam Vong Cơ, nói: "Lam Trạm, Lam Vong Cơ, ngươi hãy nghe cho kỹ! Ngươi đặc biệt tốt, ta thích ngươi! Tâm duyệt ngươi! Yêu ngươi, muốn ngươi! Ta, Ngụy Anh Ngụy Vô Tiện, từ nhỏ đến lớn, chỉ thích ngươi một người, trong lòng chỉ có ngươi một người! Chưa từng có người khác, nụ hôn đầu tiên là ngươi, lần đầu tiên là ngươi, toàn bộ cơ thể, linh hồn thể xác, chỉ có ngươi một người! Ngươi hiểu không?"
"Lam Trạm! Nếu lúc trước người cùng ta làm loại chuyện này, không phải là ngươi, ta thà nguyện cùng Ôn Nhược Hàn đồng quy vu tận, cũng sẽ không đồng ý! Ta chỉ muốn ngươi! Trừ ngươi ra ai ta cũng không muốn, không phải ngươi thì không được!!
"Còn nữa! Căn bản không có cái gì Phi Phi Mạt Lị Tiểu Ái! Chúng nó. . . . . . Bất quá là mấy con chó Giang Trừng nuôi. Bốc thăm ngày ấy ta nói mê sảng, dưới tình thế cấp bách, thầm nghĩ tới tên mấy con chó kia! Bọn nó là chó, là chó a Lam Trạm! Đã sớm bị Giang thúc thúc đưa đi!
Lời của Ngụy Vô Tiện như quả bom tạc thẳng vào đại não Lam Vong Cơ, lượng tin tức quá lớn, y ngẩn người một hồi mới tiêu hóa được, Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ không phản ánh, lại thêm một liều thuốc cực mạnh: "Lam Trạm, ngươi có nghe rõ không! Ta yêu ngươi! Chỉ thích ngươi! . . . . . . Thích đến nghĩ muốn mỗi ngày cùng ngươi xem xuân cung đồ! Vừa xem vừa làm! Chúng ta có thể nghiên cứu triệt để các quyển xuân cung mà Lam y sư đưa! Thử tất cả tư thế . . . . . . . ."
Lam Vong Cơ mở to hai mắt, hơi run lên, còn không chờ Ngụy Vô Tiện nói xong, liền một cái trở mình áp hắn dưới thân, đối với cái miệng nói hưu nói vượn liền gặm lên, đúng vậy chính là gặm.
Nụ hôn này vừa hung bạo vừa bá đạo đến cực điểm, giống như muốn trút bỏ tất cả ủy khuất thời gian qua vô cớ ghen tị với mấy con chó. Qua không biết bao lâu, đầu lưỡi Ngụy Vô Tiện đều bị y mút run lên, tê dại, thở không ra hơi, môi vừa rát vừa đau, nhưng lại không nỡ đẩy y ra. Đến tận lúc nếm được một tia tanh ngọt, Lam Vong Cơ mới nhả ra. Miệng Ngụy Vô Tiện đều bị gặm nát.
Ngụy Vô Tiện mắt tràn đầy lệ, lại phốc cười cười, trêu đùa: "Lam Trạm, ngươi cũng là chó sao . . . . ."
Lam Vong Cơ vùi đầu vào cổ Ngụy Vô Tiện, vui đến chảy nước mắt, y nói: "Ngụy Anh. . . . . . Ngươi có biết không, đây là nguyên nhân ta vẫn không dám nói cho ngươi lòng ta duyệt ngươi . . . . Ta không dám hy vọng xa vời có thể có được ngươi, ta sợ ngươi cự tuyệt ta, ta sợ ngươi khó xử. . . . . ."
"Lam Trạm, ta nói hưu nói vượn ngươi cũng tin! Tấm thân đồng tử của ta đều bị ngươi đoạt mất".
"Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng vuốt lưng Lam Vong Cơ từ trên xuống, nói:
"Thực xin lỗi. . . . . . Về sau ta sẽ không vui đùa như vậy . . . . . ." Vừa cười cười, nói: "Lam Trạm, đáp ứng ta. . . . .Về sau có chuyện gì đều phải nói ra, không cần giấu ở trong lòng, được không. . ."
"Ừ. . . " Lam Vong Cơ vùi đầu vào vai người nọ, nước mắt chảy dài trên má Ngụy Vô Tiện, y cẩn thận hôn lên giữa trán Ngụy Vô Tiện, chăm chú nhìn hắn, vô cùng trịnh trọng nói: "Ngụy Anh, theo ta quay về Cô Tô, chúng ta thành thân."
"Được. . . ." Ngụy Vô Tiện cười, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống mang tai.
Lam Vong Cơ lại muốn hôn Ngụy Vô Tiện lần nữa, lại bị Ngụy Vô Tiện quay đầu né tránh: "Lam Trạm! Miệng ta đều bị ngươi gặm nát, đừng hôn nữa . . . . ." Cặp mắt hoa đào mở to, lấp lánh nước, đưa tình nhìn Lam Vong Cơ: "Lam Nhị ca ca, hôn ta chỗ khác . . . . ." Lại ôm cổ Lam Vong Cơ, kéo lại gần, ghé vào lỗ tai y ôn nhu nói: "Giống như lần trước . . . . . . ."
Nhẫn nhịn hơn một tháng mới nhìn thấy người mình tâm tâm niệm niệm mong nhớ ngày đêm, lại vừa mới xác định hai người lưỡng tình tương duyệt, rốt cục Lam Vong Cơ đè nén không được, y đè trên người Ngụy Vô Tiện, hôn vành tai và cổ hắn một hồi, lại cởi bỏ vạt áo hắn, đầu lưỡi di chuyển trên ngực, ánh mắt đặt vào điểm nhỏ mê người, ngón tay ôn nhu đảo qua, tiểu anh đào liền đứng thẳng, Lam Vong Cơ chỉ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, cũng khiến Ngụy Vô Tiện phải thấp giọng rên rỉ.
Cho đến khi Ngụy Vô Tiện gấp không dằn nỗi bám lấy lưng của y, ám chỉ kêu: "Lam Trạm. .. . . Lam Trạm. . . . . ." Lam Vong Cơ mới ngậm vào, sau khi tàn sát bừa bãi thật lâu, lại cởi quần Ngụy Vô Tiện, bắt đầu dựa theo hướng dẫn trong xuân cung đồ, đem hắn lật qua lật lại hôn mấy lần.
Cuối cùng Lam Vong Cơ đem hắn lật trở về, Ngụy Vô Tiện rốt cục không nhịn được nữa , chủ động mở ra hai chân, câu lấy eo Lam Vong Cơ
"Lam Nhị ca ca, vào đi. . . . . ."
". . . . . ." Lam Vong Cơ kịch liệt thở hào hển, dục vọng và lý trí đấu tranh một hồi thật lâu, rốt cục nói: "Ngụy Anh, vẫn là không thể. . . . . . . . ."
"Hả!? Lam Trạm! Không làm ngươi hôn như vậy để làm gì. . . . . ." Lại kéo tay Lam Vong Cơ, hướng đến bộ vị hai người đang dán chặt, lập tức chạm đến hai thứ cứng rắn, nói: "ngươi đều khiến ta thành như vậy, chính ngươi cũng như vậy . . . . . . Ngươi, nhưng đừng nói cho ta ngươi cởi quần ta rồi lại không làm . . . . . ."
Ánh mắt Lam Vong Cơ tràn đầy tình ý nhìn hắn, cúi đầu nhỏ giọng "Ngụy Anh. . . . . ." Rồii một đường hôn xuống phía dưới, tới bụng còn không chịu dừng lại. . . . . . Ngụy Vô Tiện giờ phút này cả người căng thẳng, trong lòng mơ hồ đoán được mục đích người nọ.
"Lam Trạm. . . . . . Ngươi, ngươi muốn làm gì. . . . . . A! ! . . . . ."
Lam Vong Cơ ngậm lấy tiểu Ngụy Anh.
Sau khi phóng thích, hai người lại thay đổi vị trí, thay phiên nhau, Ngụy Vô Tiện ngậm lấy tiểu Lam Trạm.
Sau, Lam Vong Cơ mềm nhẹ sờ sờ bụng Ngụy Vô Tiện, hỏi: "Ngụy Anh, có còn khó chịu không?"
Ngụy Vô Tiện nhớ lại tình hình vừa rồi, đỏ mặt rút trong lòng Lam Vong Cơ, yếu ớt nói: "Không, không có. . . .."
Đã nhiều ngày, mọi việc liên quan đến Ngụy Vô Tiên đều do Lam Vong Cơ đảm nhiệm chăm sóc, nấu canh, sắc thuốc, trò chuyện, cùng chơi, cùng ngủ không sót việc gì, bộ dáng Ngụy Vô Tiện cả ngày nhơn nhớt méo mó, chỉ thiếu dán trên người Lam Vong Cơ. Giang Yếm Ly cười không khép miệng, Ôn Tình tâm biết quả thực không có mắt nhìn, thấy hắn ngày qua ngày miệng đều sưng đỏ, liên tục nhắc nhở "Chú ý đúng mực! Không thể xằng bậy!" Ngụy Vô Tiện hỏi nàng: "Vậy thì khi nào mới có thể xằng bậy!?" Ôn Tình trừng mắt liếc hắn một cái, âm thanh lạnh lùng nói: "Sau khi sinh hài tử" Câu này thật sự dọa Ngụy Vô Tiện, vừa mới tóm đến tay Tiểu Tiên Quân, lại không cho ăn, Ngụy Vô Tiện tâm thấy chính mình quá khó khăn! May mắn Ôn Tình lại bồi thêm một câu: "Ba tháng sau, có thể vừa phải mà làm, không thể quá mức thường xuyên kịch liệt." Lúc này mới làm cho Ngụy Vô Tiện cảm thấy có hi vọng, tuy không thể mỗi ngày, nhưng so với không thể còn tốt hơn!
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đã nghẹn nhiều ngày khó chịu, mắt thấy người trong lòng vừa liên hệ tâm ý nằm ở bên cạnh, đúng là như keo như sơn, mới mơ hồ làm hai lần, cũng chỉ thoải mái được một lần, mặc dù thực tủy biết vị, nhưng cái hương vị kia còn chưa kịp nhớ đến, đã không cho phép làm, hai người buổi tối chỉ có thể cọ cọ, hoặc là dùng miệng dùng tay để giải tỏa.
Ngụy Vô Tiện không cam lòng, Lam Vong Cơ càng nóng vội, nhưng y xấu hổ không nói, chỉ có thể mỗi đêm không ngừng lật qua lật lại Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện cũng hôn Lam Vong Cơ, chỉ là mỗi lần Ngụy Vô Tiện mới hôn vài cái, còn chưa đã nghiện, liền bị Lam Vong Cơ đè trở về. . . . .
Lam Vong Cơ vô sự tự thông phát hiện ra dùng khe hở hai chân, để Ngụy Vô Tiện kẹp chặt hai đùi. . . . . Tuy một chút đều không thể so với sự kết hợp chặt chẽ kia, nhưng vì hài tử trong bụng, chỉ có thể chịu đựng .
Mấy ngày sau, Giang Phong Miên và Giang Trừng từ Kim Lân Dài trở về, hai người giải thích tình hình cho Giang Phong Miên, hiển nhiên là có được sự đồng ý và chúc phúc, nhưng lại khiến Giang Trừng sợ tái mặt, suốt ngày mắt trợn trắng hùng hùng hổ hổ mắng Ngụy Vô Tiện. Trước sau đều cảm thấy từ lúc còn nghe học đã không thích hợp, cái gì thảo luận kiếm pháp, cái gì bế quan tu luyện, đều là giả ! Giả !! Nguyên lai này từ lúc đó hai người đã ở bên nhau! Giang Trừng lại suy nghĩ, khi đó Ngụy Vô Tiện mất tích bảy ngày, chính mình còn vội vã tìm hắn, còn túm lấy Lam Vong Cơ hỏi, còn đưa tin gấp cho Giang Phong Miên. Chỉ có mình chẳng hay biết gì, chung quy là lòng tốt gửi gắm sai rồi.
Lại ở Liên Hoa Ổ mấy ngày, vì Lam Hi Thần đưa tin, trong tộc có chuyện quan trọng, không thể ở Liên Hoa Ổ bồi Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện nước mắt lưng tròng, nói cái gì cũng muốn cùng Lam Nhị ca ca quay về Cô Tô, cái gì hơn ba nghìn gia quy, cái gì cỏ rễ vỏ cây dược thiện, cái gì Lam lão đầu cũ kỹ khắc nghiệt, chỉ cần có Lam Trạm của hắn, đều không ngăn cản được Ngụy Vô Tiện. Khổ nào, cũng không bằng nỗi khổ tương tư.
Lam Vong Cơ đã sớm đem tin tức Ngụy Vô Tiện có thai truyên về Cô Tô, hai người trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, được Thanh Hành Quân và Trạch Vu Quân hết mực hoan nghênh, ngay cả Lam lão nhân vẫn luôn không thích Ngụy Vô Tiện, nghĩ trong bụng hắn có cháu của mình, mặt cũng không nghiêm khắc được.
Từ khi đưa Ngụy Vô Tiện trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Vong Cơ quả thực đem hắn sủng lên trời.
Gia quy ở Tĩnh Thất thùng rỗng kêu to. Ở ngoài phạm vào gia quy, có Lam Vong Cơ thay mặt, cùng lắm thì chính là chép phạt gia quy.
Khẩu vị không ngon, có Lam Vong Cơ cố gắng học tập, sẽ vì hắn làm những món ngon, thỉnh thoảng còn mang hắn đi quán Hồ Nam ăn cơm, đi Thải Y Trấm dạo chơi, nhưng tuyệt đối không cho hắn uống rượu. Ngụy Vô Tiện tính cách hoạt bát, nhiệt tình sáng sủa, lại có phụ thân Thanh Hành Quân và huynh trưởng Lam Hi Thần dung túng, lại bởi vì mang trưởng tôn của Lam tông chủ, hiển nhiên ngay cả Lam Khải Nhân đối với ồn ào náo loạn của hắn nếu không ảnh hưởng đại cục cũng xem như không thấy.
Hiện tại Ngụy Vô Tiện ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đi ngang cũng chưa người dám nói hai lời. Nhưng đương nhiên hắn biết đúng mực, lại càng không muốn Lam Vong Cơ khó xử, nên vẫn cố gắng biểu hiện ngoan ngoãn, chưa bao giờ gây ra nhiễu loạn lớn. Nhiều nhất bất quá thỉnh thoảng làm Lam Khải Nhân tức giận đến đau tim, suýt thổ huyết.
Qua mấy ngày, Giang Phong Miên sắp xếp xong sự vụ trong tộc, nhàn rỗi liền đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, cùng Thanh Hành Quân thương nghị tổ chức đạo lữ đại điển cho hai người. Cả hai tuổi còn nhỏ, nên quyết định hai mươi tháng sau, chỉ tổ chức tiệc cưới nhỏ ở hai bên gia tộc, và nhập gia phả.
Tiệc cưới ngày ấy, mặc dù không phải chưa từng có, nhưng cũng là một phen hồng hồng náo nhiệt, vui sướng hớn hở, vô cùng náo nhiệt, người thân bằng hữu của hai người đều tham dự, được mọi người cực kỳ hâm mộ chúc phúc, Cô Tô Lam nhị công tử, cùng Vân Mộng đại đệ tử Ngụy Vô Tiện, tuy là đồng tính đạo lữ, nhưng dáng vẻ tài hoa không ai sánh bằng.
Hôm đó trùng hợp thai nhi trong bụng Ngụy Vô Tiện vừa tròn ba tháng, từ khi trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, thân thể Ngụy Vô Tiện vẫn được Lam Ngọc điều dưỡng, không có vấn đề lớn, ngày cưới hôm đó, trước khi động phòng, Lam Ngọc rốt cục cũng cho phép hai người hơi chút tiết chế sinh hoạt phòng the, cũng dặn dò thêm vài chuyện khác.
Tiến vào động phòng, uống "rượu giao bôi" được đặc biệt điều chế, hai người liền gấp không nhịn nổi lăn vào cùng thùng tắm, ngay cả thời gian tắm rửa ngắn ngủi, cũng không đợi được, ở thùng tắm không kiềm chế được liền làm một lần, Lam Vong Cơ một mực chịu đựng, không dám kịch liệt, dáng vẻ nghẹn khí chỉ có thể hướng thùng tắm vung, làm thùng tắm vỡ nát. . . .
Lúc sau Ngụy Vô Tiện lại bị Lam Vong Cơ ôm đến trên giường, lại làm một lần. Đương nhiên Lam Vong Cơ vẫn là đè nén cảm xúc, động tác hết sức mềm nhẹ hòa hoãn, cùng người tâm đầu ý hợp giao thoa cả linh hồn và thân thể quả thật tuyệt vời cực kỳ. Nhưng hai người cũng nhớ kỹ lời Lam Ngọc dặn dò, phải có tiết chế, liền rửa sạch một phen, dừng ở đây, nếu không hai người có thể đại chiến ba ngày ba đêm.
Ngụy Vô Tiện vốn là nam tử, cho nên việc hắn có thai sinh con vẫn không lan truyền ra ngoài, chỉ có một ít trưởng lão trưởng bối thân tín trong tộc biết được. Mặc dù thời gian mang thai thuận lợi, nhưng cũng vất vả, ngày ngày phải ở Vân Thâm Bất Tri Xứ tu dưỡng, khiến Ngụy Vô Tiện vốn nhanh nhẹn không chịu ngồi yên, buồn bực phát hoảng, mấy bản xuân cung đồ đều bị hắn xem qua vài lần, hiện tại trên giá sách Tĩnh Thất không có kinh Phật tâm pháp cầm phổ, tất cả đều là thoại bản Lam Vong Cơ mua cho Ngụy Vô Tiện. 《 Mặt lạnh Tiên Quân cùng tà mị tiểu tức phụ 》, 《 Ma quân cùng trong trẻo nhưng lạnh lùng tiểu tiên thê 》, 《 Chí tôn ma đạo tổ sư 》, 《 Ngây thơ thái tử đẹp đẽ phi 》, 《 Bá đạo Quỷ Vương rách nát kiều thê 》, cơ hồ tất cả thoại bản cẩu huyết đương thời đều có thể thấy ở Tĩnh Thất.
Thời gian mang thai dễ dàng mẫn cảm lo âu, Ngụy Vô Tiện thỉnh thoảng cũng sẽ phát cáu một ít, Lam Vong Cơ đều đối hắn bao dung đến cực điểm. Sau mỗi lần nháo một chút, tình cảm hai người lại càng tốt hơn, càng thêm ỷ lại lẫn nhau.
Giai đoạn gần sinh, bụng to không thoải mái, Lam Vong Cơ ngày ngày vì hắn thoa dầu thuốc. Ăn không vô, ngủ cũng không ngon, Lam Vong Cơ thấy vậy, tràn đầy thương xót, đối Ngụy Vô Tiện nói: "Ngụy Anh, chúng ta chỉ cần một đứa nhỏ này là được, về sau sẽ khôn để ngươi chịu khổ như vậy. . . . . ."
Ngụy Vô Tiện lại cười cười nói: "Không có việc gì, Lam Trạm, sinh cho ngươi đứa nhỏ, khổ bao nhiêu ta cũng không sợ!" Tuy là nói như vậy, nhưng dù sao Ngụy Vô Tiện tuổi còn nhỏ, bất quá mười sáu tuổi, cũng không nghĩ sớm như vậy liền một thai tiếp một thai, còn muốn cùng Lam Trạm hưởng thụ thật nhiều, liền hỏi: "Nhưng mà, chúng ta lần trước mới hai lần đã có, nếu không muốn lại có nhanh như vậy, chẳng lẽ không thể làm sao?"
Lam Vong Cơ nói: "Ta hỏi qua đường thúc. . . . Đường thúc nói, Lam thị có bí dược có thể tránh cho có thai. . . . lại không ảnh hưởng cơ thể. . . . "
Ngụy Vô Tiện bật cười, trêu ghẹo nói: "Giỏi lắm Lam Trạm, tiểu cũ kỹ ngươi hiện giờ vì bản thân tư dục, ngay cả loại này nói đều dám hỏi nha?! Ngươi thật không biết xấu hổ sao?!"
Lam Vong Cơ chặn lại cái miệng không buông tha mà hôn thật lâu! Nhưng vì Lam Ngoc dặn dò sắp sinh không thể làm chuyện phòng the, hai người chỉ có thể chịu đựng .
"Lam Trạm, ta cảm thấy dùng bí dược kia cũng tốt, bây giờ chúng ta còn nhỏ, có thể vui chơi thêm vài năm, sau vài năm nếu ngươi muốn, ta lại sinh!"
Lam Vong Cơ âu yếm ôm Ngụy Vô Tiện, hôn lên trán hắn, nói: "Ngụy Anh, ta chỉ muốn ngươi"
Ngụy Vô Tiện chuyển dạ, Ôn Tình cũng đến, dưới sự nỗ lực của hai y sư Ôn Tình và Lam ngọc, Ngụy Vô Tiện cơ hồ không có đau đớn, thuận lợi sinh ra một bé trai kháu khỉnh, Vân Thâm Bất Tri Xứ trên dưới một mảnh không khí vui mừng, Thanh Hành Quân không bế quan nữa, Lam Khải Nhân cũng có nụ cười, Lam Vong Cơ tự mình đặt tên con là Lam Úy.
Sau ở cữ, thân thể Ngụy Vô Tiện rất tốt, chỉ dưỡng một tháng, liền khôi phục như lúc ban đầu, thân hình cùng phía trước không kém chút nào, vòng eo thon thả. Vết sẹo ở bụng được dùng bí dược của Lam thị điều trị, trở nên cực nhạt, thêm một thời gian nhất định nhìn không ra.
Để tránh mang thai lần nữa, Lam Vong Cơ lấy Tránh Tử Đan từ Lam Ngọc, thuốc có hiệu quả lại không ảnh hưởng thân thể, mỗi tháng chỉ cần dùng một lần. Từ khi hai người bắt đầu làm chuyện đó, mới hai lần đã mang thai, chưa bao giờ tận hứng, bây giờ rốt cục có thể không cần cố kỵ, Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện tùy tâm sở dục bắt đầu cuộc sống hạnh phúc. Tĩnh Thất, Suối Nước Lạnh, Sau Núi, Tàng Thư Các,... đều thành chiến trường hai người luận bàn.
Nhưng cảnh đẹp không lâu, hai tháng sau. . . . . .
Ngụy Vô Tiện :"!?! Vì cái gì lại như vậy!!?"
Lam Vong Cơ: "Không biết. . . . . ."
Lam Ngọc: "Loại tình huống này, chưa bao giờ phát sinh qua . . . ."
Ngụy Vô Tiện: ". . . . . ."
Mấy tháng sau, Vân Thâm Bất Tri Xứ lại có thêm một tiểu nữ oa hoạt bát náo động, tên gọi Lam Yên.
- KẾT THÚC -
—--------------------------------------------------
Lời editor : Mình cực kỳ thích xây dựng cốt truyện của tác giả này, chủ yếu viết về tình cảm của cặp đôi Vong Tiện, truyện nào cũng siêu sủng siêu ngọt, đọc rất vui, rất nghiện. Mình tìm được tầm 10 truyện trên weibo của bạn ấy, có một số truyện rất hay đã được convert như Phu Quân Ôm Ôm, Tiện Tiện Tới, Tiện Tiện Khuynh Thành.. bạn nào thích có thể tìm đọc trên wattpad nha. Còn lại nếu có tâm trạng mình sẽ edit thêm. Bạn nào cùng gu với mình thì để lại lời nhắn, có người cùng sở thích mình sẽ chăm chỉ edit hơn :)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro