Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11 (H)

11

Hai người ngồi kề vai trước án thư, cẩn thận lật từng trang từng trang xem, từ mặt đến cổ đỏ bừng vì xấu hổ.

Lam Vong Cơ trong lòng âm thầm tiêu hóa nội dung trong sách, biết rõ chính mình bên trên chiếm thế chủ động trong chuyện này. Y nhớ kỹ từng chút từng chút nội dung trong sách, lát nữa nhất định phải áp dụng từng cái. . . Tuy trong sách viết có thể tùy theo nhu cầu mà chọn vài chỗ, nhưng Lam Vong Cơ cảm thấy một chỗ cũng không thể bỏ qua.

Ngụy Vô Tiện lại bắt đầu nghĩ cách đi đường tắt, hắn cân nhắc: nếu thực sự dựa theo các bước trong sách, không những phải cởi sạch, còn để Lam Trạm hôn ta nhiều chỗ như vậy? Như thế cũng quá xẩu hổ đi!? Liền ngay cả ngực cũng. . . . . ta không phải nữ tử! A? Mông cũng hôn? ! Có cần phải đầy đủ nghi thức như vậy không?? Ta thấy không cần nha . . . . Chủ yếu là đem cái kia phía sau khuếch trương tốt, rồi dùng thuốc mỡ, sẽ không bị thương. Ừ, cởi sạch cũng không cần, cởi quần là đủ rồi, lát nữa cùng Lam Trạm thảo luận một chút, vạn nhất Lam Trạm không thể xuống miệng . . . .

Bất quá không bao lâu, hai người một chữ không bỏ sót, xem xong nội dung, kể cả tranh và chữ, từ bước đầu tiên đến bước cuối cùng, bao gồm cả việc tẩy rửa, đều được ghi chi tiết.

"Ah, Lam Trạm, nguyên lai là phải làm như vậy . . . ."

". . . . . ."

"Bất quá Lam Trạm, ta cảm thấy kỳ thực có chút dư thừa, so với việc cởi hết. . . . . ." Lam Vong Cơ ngắt lời Ngụy Vô Tiện, nói: "Đường thúc nói, phải tuần thủ nghiêm ngặt các bước trong sách. . . . . ."

". . . . . ." Ngụy Vô Tiện một hồi không nói gì, nghĩ lát nữa lên giường nói sau.

"Lam Trạm, vậy, chúng ta thử xem . . . ."

"Được. . . ."

Hai người cùng lên giướng, nhưng Lam Vong Cơ vẫn cầm quyển sách không buông.

Ngụy Vô Tiện hiếu kỳ nói: "Lam Trạm, sao ngươi còn cầm sách?"

Lam Vong Cơ nói: "Ừ, nếu gặp được chỗ nào tranh luận, có thể kịp thời tham khảo."

Ngụy Vô Tiện lại hỏi: "Hả? Chuyện này có cái gì mà tranh luận . . . ."

Lam Vong Cơ nói: "Bất cứ tình huống nào."

". . . . . . . ." Ngụy Vô Tiện nghĩ cầm quyển sách cũng không có gì to tát, liền không nói nhiều nữa.

Hai người chậm rãi nằm xuống cùng một tấm chăn, trên cùng một cái gối, đối diện nhau, kề sát vào nhau, Ngụy Vô Tiện đôi mắt to như đào hoa đào nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ, nhìn Lam Vong Cơ trong lòng trong lòng tình ý nhiệt huyết bốc lên.

Ngụy Vô Tiện vốn muốn đề cập đến kế hoạch của hắn, nhưng giờ này khắc này, nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Lam Vong Cơ, hắn nhất thời cảm thấy choáng váng, lại có chút tham luyến sắc đẹp cùng hương vị ngọt ngào ấm áp khi y hôn, liền muốn trước hôn một lát rồi nói.

Hắn nhẹ giọng nói: "Cái kia, Lam Trạm. . . . Bắt đầu đi. . . . ."

"Ừ. . . . . . . . . . . ."

Lam Vong Cơ đã sớm không kiên nhẫn được, y trực tiếp xoay người, đè trên người Ngụy Vô Tiện. Nhìn đôi môi xinh đẹp khẽ nhếch của người dưới thân, Lam Vong Cơ hơi thở càng gấp gáp, hầu kết trượt một chút, liền hôn sâu xuống. Trước đây đã hôn hai lần rồi, bước đầu tiên xem như thuận lợi.

Hai người đưa toàn bộ tình ý vào nụ hôn sau, trước đây khi hôn, chỉ lung tung gặm cắn. Lần này xem qua Ngự Long Tập, hai người lại có năng lực học tập tốt, rất nhanh tìm được bí quyết. Hai người chặt chẽ, răng môi đón lấy, hôn được thật lâu. Lam Vong Cơ rốt cục có động tác tiếp theo, bàn tay y vuốt ve lưng áo Ngụy Vô Tiện, luồn vào trong vạt áo hắn, cởi ra.

Ngụy Vô Tiện híp mắt, còn đang đắm chìm trong nụ hôn mãnh liệt, liền cảm thấy trước người chợt lạnh: "A. . . . Lam Trạm, chờ một chút. . . . . ."

Lam Vong Cơ nhịn không được thở dốc, không đáp hắn, tiếp tục cởi y phục, trung y chậm rãi tụt tới đầu vai, còn chưa đủ, nghiễm nhiên muốn đem Ngụy Vô Tiện cởi sạch như nhộng.

Ngụy Vô Tiện đẩy ngực Lam Vong Cơ, lại kéo trung y còn vướng ở cánh tay lên, hỏi: "Lam Trạm, phải cởi hết sao? Ta thấy không cần thiết, thật ra có cởi hay không cũng không quan trọng, không có ảnh hưởng lớn . . . . . ."

". . . . . . . . . . . ." Bị cắt ngang, Lam Vong Cơ có chút không vui, y thở dài một hơi, cầm lấy Ngự Long Tập vừa rồi mới đặt bên cạnh, lật đến trang hai người giúp nhau cởi y phục, cho đến khi cởi sạch hoàn toàn, chỉ vào sách nói: "Ngụy Anh, ngươi xem, trong sách chính là như vậy . . . ."

Ngụy Vô Tiện: ". . . . . ."

Lam Vong Cơ lại cường điệu: "Đường thúc nói, chúng ta phải nghiêm khắc dựa theo trình thự trong Ngự Long Tập mà làm"

"Vậy được rồi. . . . . ." Chỉ cởi áo, hoặc chỉ cởi quần, cũng được, tại sao phải cởi hết? Rất xấu hổ nha . . . . Bất quá Lam Trạm cũng cởi hết, có thể nhìn cơ thể Lam Trạm, vậy ta cởi cũng đáng giá!

Vì thế Ngụy Vô Tiện để người nọ tùy ý cởi hết trung y cùng với tiết khố, Lam Vong Cơ lại nói: "Ngụy Anh, trong sách, bọn họ giúp đối phương cởi y phục"

". . . . . . . . . ta giúp ngươi cởi . . . . ." Ngụy Vô Tiện cảm thấy được hôm nay Lam Trạm là lạ, giống như một mực bị y dẫn dắt đi.

Hai người ngượng ngùng giúp nhau cởi hết trung y tiết khố, ánh mắt đều vô tình hữu ý đánh giá cơ thể đối phương. Ngụy Vô Tiện thoáng thấy phía trước của Lam Vong Cơ lúc này đã đứng thẳng. Hai thiếu niên thân hình đều mảnh khãnh, trắng mịn. Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện thân cận hơn một chút, Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn nằm trên giường, Lam Vong Cơ quỳ gối giữa hai chân hắn, chống đỡ bên trên hắn, thưởng thức thân hình thiếu niên trắng nõn, đường cong mượt mà căng đầy, trước ngực lộ ra hai điểm nhỏ trẻ trung mê người.

Ngụy Vô Tiện bị nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, nói "Lam Trạm, ngươi đừng chỉ nhìn chằm chằm ta!", liền ôm lấy cổ Lam Vong Cơ, một tay kéo xuống, áp ở trên người mình. Hai người chặt chẽ tiếp xúc, đều có thể cảm nhận được da thịt mịn màng cùng nhiệt độ cơ thể đang dần nóng lên của đối phương.

Cùng người trong lòng trần trụi ôm nhau như vậy, Lam Vong Cơ cả người đều ngây ngốc, trong đầu một mảnh mê man mờ mịt, cơ hồ đã quên động tác tiếp theo. Thẳng đến khi nghe được Ngụy Vô Tiện thúc giục: "Lam Trạm! Nghĩ gì vậy. .. . Mau, bước tiếp theo! . . . ." Lam Vong Cơ mới tỉnh táo lại, hôn hắn lần nữa. Nụ hôn dần dần đi từ môi đến cổ, tay chậm rãi tiến đến tiểu anh đào vừa rồi khiến y khao khát trước ngực Ngụy Vô Tiện. Khoảnh khắc vừa chạm vào, Ngụy Vô Tiện cơ hồ cả người run rẩy, trong cổ họng vô thức phát ra thanh âm nức nở.

Ngụy Vô Tiện thở dốc kêu: "A, Lam Trạm, Lam Trạm! . .. ."

"Ngụy Anh, chuyện gì?"

"Ta. . . . . . Ta nghĩ, kỳ thật chúng ta không cần như vậy. . . . . . Ngươi, trực tiếp làm nhiều cho ta đằng sau, sẽ không bị thương . . . . . . Nếu phải một mực tuân thủ trong sách như vậy, quá khó khăn cho ngươi . . . ."

Lam Vong Cơ chỉ nói "Sẽ không." Lại tiếp tục động tác vừa rồi chưa làm xong, hai ngón tay tại đầu vú tàn sát bừa bãi, vân vê, xoa đến xoa đi, nụ hôn cũng dần dần từ cổ, một đường đi đến ngực, tới một đầu vú khác đang cương cứng, dùng môi nhẹ nhàng cọ xát vài cái, rồi ngậm vào. Mặt lưỡi qua lại liếm mút, đầu vú bị kích thích từ nhàn nhạt non hồng dần chuyển sang đỏ tươi.

Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ hôn đến ý loạn tình mê cả người sảng khoái, từng đợt tê dại từ trên ngực lan ra khắp cơ thể, hắn kịch liệt thở dốc, hai mắt khép hờ, yếu ớt nói: "Lam Trạm, đừng. . . . Không cần. . . .." , nhưng hai tay lại không tự giác vòng lấy cổ Lam Vong Cơ.

Tuy khẩu thị tâm phi nói không cần, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn khống chế không được nhỏ giọng rên rỉ. Lam Vong Cơ nghe được Ngụy Vô Tiện phát ra thanh âm câu người "ư ư a a .. ." càng ra sức, ở hai tiểu anh đào liếm láp thật lâu, thẳng đến khi bị mút sưng đỏ, mới buông tha.

Đầu lưỡi tiếp tục đi xuống, để lại trên bụng Ngụy Vô Tiện một đường loang lỗ vết đỏ. Lam Vong Cơ đem hai chân Ngụy Vô Tiện tách ra, vuốt ve mặt trong  đùi quanh năm không thấy ánh sáng, hôn vài cái lên tiểu Ngụy Anh đang đứng thẳng tắp, lại từ bắp đùi hôn đi xuống, đầu gối, cẳng chân, một chỗ không bỏ sót.

Mười lăm năm qua, Ngụy Vô Tiện chưa từng bị ai chạm qua những chỗ đó, không tưởng tượng được có thể thoải mái như vậy, hắn vẫn mơ mơ hồ hồ đón lấy môi lưỡi Lam Vong Cơ, khẽ rên rỉ, vốn chỉ thở dốc nặng nề, hiện tại càng rối tinh rối mù.

Vốn dĩ Ngụy Vô Tiện nghĩ không cần như vậy, nhưng hiện tại hắn đột nhiên thay đổi chủ ý . . . . . . Lam Trạm đem ta hôn thật là thoải mái, đứa nhỏ của ta đều phải sinh cho y, hưởng thụ một chút lại làm sao vậy. . . . . . . .

Lam Vong Cơ lật người hắn lại, bàn tay bao lấy mờ mông mềm mại, xoa đến xoa đi, sau đó trên bờ mộng tròn trịa đầy đặn khẽ cắn một cái, tinh tế hôn lên.

Cái này Ngụy Vô Tiện cũng giật mình, hắn quay người lại nói: "A! Lam Trạm, ngươi đừng! Thật sự không cần hôn mông ta!" Lam Vong Cơ đè hắn trở lại, tiếp tục hôn, từ mông đến eo, lưng, vén ngược mái tóc đen dài của hắn, hôn lên gáy, đầu vai, tới bên tai hắn, mới khàn khàn nói: "Ngụy Anh, mấy chỗ này, trong sách đều nhắc tới. . . ."

". . . .." Ngụy Vô Tiện nằm sấp trên giường, cánh tay gắt gao ôm gối đầu, hắn cũng xem sách, tất nhiên nhớ rõ. Nhưng trọng điểm trong sách viết, chính là trước khi tiến vào cần phải khuếch trương. Mà trong sách nhắc đến những chỗ đó, lúc dạo đầu có thể lựa chọn vài chỗ để hôn môi vuốt ve, không ngờ Lam Vong Cơ lại đem mỗi chỗ đều chiếu cố tới, lại còn chăm chú như vậy. . .

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ tiểu cũ kỹ thật là đáng sợ, về sau chắc chắn trở thành một nam nhân đáng sợ. . .

Lam Vong Cơ đem hắn lật trở về, tiếp tục hôn môi hắn. Ngụy Vô Tiện bị một trận lăn qua lăn lại, cơ thể bị môi lưỡi tiếp xúc khiến hạ thân trướng đau không chịu nỗi, chỉ cảm thấy muốn phóng thích, không khỏi nhớ lại dư vị hai lần trước Lam Vong Cơ giúp hắn, hắn tách khỏi môi Lam Vong Cơ, trong mắt đầy hơi nước, vừa thở gấp vừa nói: "Lam Trạm, giúp ta, phía trước ta thật trướng, thật là khó chịu. . . .Mau, ngươi giúp ta. . ."

Nhưng Lam Vong Cơ không nghe hắn, chỉ nói: "Ngụy Anh, không thể. Trong sách nói, dùng mặt sau giúp phóng thích, sẽ tốt hơn. . . . ."

". . . . . ." Ngụy Vô Tiện thực gấp, lửa cháy đến nơi, Lam Vong Cơ thế nhưng còn một mực làm theo trong sách, không hiểu tình hình, vì thế nói: "Hả!? Lam Trạm, không được, ta nhịn không được, ngươi không giúp ta, ta tự mình làm. . . . . ."

Nói xong, liền đưa tay xuống hạ thân mình tìm kiếm, bị Lam Vong Cơ bắt lấy, một tay y liền nắm hai cổ tay Ngụy Vô Tiện, kéo xuống mạt ngạch, quấn chặt cổ tay Ngụy Vô Tiện.

"Lam Trạm! Ngươi, ngươi làm gì! Ngươi buông ra! Trong sách cũng không có như vậy.

"Ngụy Anh, nghe ta."

Y nắm hành thân đã trướng căng của Ngụy Vô Tiện, vì động tình mà rỉ ra rất nhiều thanh dịch tại lỗ nhỏ, Lam Vong Cơ quệt lấy thanh dịch, hướng mông Ngụy Vô Tiện thăm dò, sờ sờ, hậu huyệt đã ẩm ướt trơn trượt, liền biết không cần dùng thông hợp cao, nhưng để bảo đảm vạn toàn, y vẫn bôi thêm một ít thông hợp cao.

Y dùng một ngón tay thâm nhập, đồng thời tinh tế hôn lên cổ Ngụy Vô Tiện, từ từ cho thêm ngón tay, kiên nhẫn khai thác, đến ngón tay thứ ba, liền bắt đầu ở vách tràng sờ soạng tìm kiếm, rất nhanh liền đụng đến một chỗ thịt mềm, kết cấu bất đồng, thêm chút lực đạo ấn xuống, Ngụy Vô Tiện thoáng chốc liền căng thẳng, rên rỉ to hơn.

"A! ! Lam Trạm. . . Lam Trạm!

". . . A. . . ." Ngụy Vô Tiện hai mắt nhắm nghiền, lông mi ướt đẫm, phát ra tiếng rên rỉ xen lẫn tiếng nức nở.

Lam Vong Cơ ân cần hỏi: "Ngụy Anh, thế nào? Là ở đây sao?" Mới vừa rồi hai người xem Ngự Long Tập, biết được trong cơ thể nam tử có một chỗ như vậy, liền cùng Ngụy Vô Tiện xác nhận.

Ngụy Vô Tiện híp mắt, nước mắt từ khóe mắt đỏ hoe chảy xuống, nhất thời gật đầu rồi lại lắc đầu, môi run run đáp: "Ừ, Lam Trạm. .. . chỗ này thật thoải mái. . .. ."

Lam Vong Cơ vừa cúi người hơn hắn, vừa kiên nhẫn khuếch trương thật lâu, cảm thấy được huyệt khẩu đã vô cùng mềm mại trơn trượt, hoàn toàn không giống lần đầu tiên chặt chẽ co rút, đây chắc chắn là dấu hiệu đã sẵn sàng như trong sách đề cập, liền rút ngón tay ra. Y đã sớm nhịn không được, từ lúc cùng Ngụy Vô Tiện ở án thư xem Ngự Long Tập đã ngẩng đầu đứng thẳng, nhưng vẫn một mực ẩn nhẫn, kiên nhẫn làm hết các bước trong sách từ dạo đầu đến khuếch trương.

Sau khi mổ nhẹ vài cái vào đôi môi sưng đỏ của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ ánh mắt tràn đầy tình ý nhìn hắn, nhẹ nhàng vuốt đỉnh tóc Ngụy Vô Tiện, lại hôn nhẹ lên trán, khóe mắt, hai gò má, khóe môi lại rơi xuống vài nụ hôn thật ôn nhu. Động tác này quá mức ân cần. Ngụy Vô Tiện tim đập một trận thình thịch, hắn đột nhiên có chút hoài nghi, Lam Trạm như vậy, thật sự chỉ là vì nhiệm vụ sao. . ..?

"Ngụy Anh, lát nữa có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải kịp thời báo cho ta biết!"

Thanh âm của y ôn nhu lưu luyến, tựa như thủ thỉ bên tai người tình. Ngụy Vô Tiện cảm thấy tim mình lại đập càng lúc càng mạnh, hốc mắt nóng lên, tầm mắt bị nước mắt làm nhòe, ngơ ngác đáp: "Được. . .."

Rốt cục tới thời khắc mấu chốt, Lam Vong Cơ nắm đầu gối Ngụy Vô Tiện, tách hai chân hắn ra, tại bí huyệt mê người, ấn vào cự vật đã sớm sưng to.

"Ngụy Anh. . . ."

"Lam Trạm.. . ."

Hai người gọi tên đối phương, liền hiểu ý. Ngụy Vô Tiện đem hai chân mình mở ra xa hơn, thầm muốn Lam Vong Cơ hung hăng mãnh liệt chiếm lấy hắn, hắn dùng thanh âm ma mị mà cả đời này đều chưa dùng qua, gọi: "Lam Nhị ca ca, mau vào. . . ."

"Ừ. . ." Lam Vong Cơ nín thở, chậm rãi đưa vào tiểu huyệt hơi hé mở, cho đến khi toàn bộ tiến vào, mới thở dốc thật sâu vài cái.

Vách tràng Ngụy Vô Tiện như bị xé rách, lưng cứng đờ, toàn thân căng thẳng, hô lớn: "Lam Trạm, Lam Trạm!... A... Chờ một chút. . . . ."

"Ngụy Anh, cảm giác như thế nào? . . ." Lam Vong Cơ đè nén chính mình, thanh âm run run, nhưng không quên kiên nhẫn dò hỏi.

Trải qua một hồi cẩn thận dạo đầu, kiên nhẫn khai thác, nhưng bất quá tiểu Lam Trạm thực sự to lớn ngạo nghễ, đủ để tiểu cúc hoa của Ngụy Vô Tiện nghẹn một hồi.

"Cái kia của ngươi cũng quá lớn. . . .Được rồi. . . . ."

". . . . . ."

Lam Vong Cơ nâng người lên, nhấc mông eo Ngụy Vô Tiện lên, kiểm tra chỗ hai người tiếp giáp, phát hiện nếp gấp huyệt khẩu co giãn thuận lợi, xung quanh hơi ửng đỏ, nhưng khá tốt, không chảy máu. Tư thế này, mông Ngụy Vô Tiện bị nâng cao, đầu hắn gối trên gối cao, có thể nhìn thấy hình ảnh hậu huyệt mình bị Lam Vong Cơ tiến vào.

". . . . . ."

Cứ như vậy một hồi, Ngụy Vô Tiện rốt cục không nhìn được nữa, hắn quay mặt đi, nói: "Lam Trạm, mau thả ta xuống. . . . ."

"Ừ." Lam Vong Cơ nghe theo, đem eo với mông hắn đặt lại trên giường, hầu kết lăn lăn, giọng trầm thấp hỏi: "Ngụy Anh, có thể không?. . . ."

Ngụy Vô Tiện đỏ hoe vành mắt, chậm rãi gật đầu, nói:"Ừ, có thể . . ."

Lam Vong Cơ hơi thở dồn dập, ngón tay bấu chặt thắt lưng nhỏ nhắn của Ngụy Vô Tiện, cự vật trong hậu huyệt chậm rãi đưa đẩy. Tiểu Lam Trạm bẩm sinh thật tốt, hơi cong lên trên, mỗi lần tiến vào đều có thể chuẩn xác vô cùng cọ đến chỗ kia trong cơ thể Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy hạ thân bị Lam Vong Cơ nóng bỏng đưa đẩy thật thoải mái, toàn thân hắn vô thức căng thẳng, hai chân thon dài lộ ra đường cong uyển chuyển, cổ tay bị mạt ngạch trói cũng gắt gao co trước ngực.

Ngụy Vô Tiện toàn thân cứng ngắc, không thuận lợi cho Lam Vong Cơ tiếp tục mãnh liệt công phá, y nhắc nhở: "Ngụy Anh, thả lỏng, rồi sau đó tháo mạt ngạch. "Ừ, thả lỏng. . . .. ." Ngụy Vô Tiện thấp giọng lặp lại lời Lam Vong Cơ, ánh mắt mê hoặc nói: "Lam Trạm, Lam Trạm, hôn ta được không. . . . . ."

Cùng lúc, hai tay được tự do bắt đầu không yên phận, ở ngực bụng Lam Vong Cơ sờ tới sờ lui, hắn đã muốn sờ soạng từ lâu rồi.

Lam Vong Cơ trằn trọc, vừa lưu luyến triền miên hôn lên môi hắn, vừa triển khai tấn công, dần dần biến thành cuồng phong vũ bão đưa đẩy trong cơ thể hắn. Hai người say sưa hưởng thụ đến mức quên mất mình đang làm nhiệm vụ, Lam Vong Cơ mới đầu còn nghiêm túc quán triệt nội dung trong sách chín cạn một sâu mà động, không đến vài cái, liền không kiềm chế được, nhiều lần trực tiếp đỉnh đến chỗ sâu nhất, không chừa khoảng trống. Ngụy Vô Tiện bị y đỉnh cả người dần xụi lơ, thở gấp liên tục, chỗ kết hợp dưới thân cũng truyền đến tiếng thân thể va chạm xen lẫn tiếng nước bạch bạch. Bất quá không lâu, Ngụy Vô Tiện liền cao giọng rên rỉ, bắn ra.

Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện dưới thân hai mắt mơ màng, trước cổ trước ngực một mảng lốm đốm đỏ ửng, chỉ dựa vào hậu huyệt có thể phóng thích, không cần hỏi liền biết người nọ thoải mái đến cực điểm. Y lại cúi đầu hôn lên đầu vú sưng đỏ, Ngụy Vô Tiện mới vừa phóng thích cả người mẫn cảm vô cùng, đầu vú bị mút, một hồi hừ hừ rên rỉ.

Đem hai chân Ngụy Vô Tiện nhấc lên đầu vai, Lam Vong Cơ lại bắt đầu mãnh liệt tiến công, bất quá bao lâu, Ngụy Vô Tiện lại phóng thích, vách tràng siết chặt, Lam Vong Cơ rốt cục cũng rót đầy vào cơ thể không sót một giọt.

Vẫn duy trì tư thế kết hợp, hai người tiếp tục môi lưỡi triền miên, hôn nhau khó rời. Cho đến khi Lam Vong Cơ cảm giác hạ thể lại có xu hướng ngẩng đầu, mới rút ra, rời khỏi môi Ngụy Vô Tiện.

Lẳng lặng nằm đè lên người nọ một hồi, mới đi múc nước rửa sạch. Sau khi rửa sạch lại trở về giường nằm, trải qua mới vừa rồi mây mưa một phen, Ngụy Vô Tiện đã muốn mê man.

"Lam Trạm, ta cảm thấy lần này không đau, lúc ngươi tiến vào thật thoải mái!"

"Ừ", dừng một lát, Lam Vong Cơ mới nhẹ nhàng nói: "Không đau là tốt rồi." Ngữ điệu bình tĩnh, Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy được trong giọng nói y lộ ra một tia cô đơn.

Ngụy Vô Tiện nghe ra ngữ khí của Lam Vong Cơ không giống ngày thường, nhíu mày hỏi: "Lam Trạm, ngươi sao vậy? Không vui sao?"

Lam Vong Cơ gắt gao ôm Ngụy Vô Tiện, nói: "Ngụy Anh, ta thích. . . . . ."

"?" Ngụy Vô Tiện cảm thấy được Lam Vong Cơ có chút không thích hợp, chẳng phải lúc này nên sôi nổi thảo luận một phen sao? Liền lại thử nói: "Lam Trạm, lần sau khi nào chúng ta làm? Lam y sư nói, có thể cách một ngày." Đột nhiên cảm thấy được như vậy giống như thể hiện chính mình có nhu cầu, có chút không ổn, liền bổ sung nói: "Như vậy, cũng có thể mau chóng làm ta thụ thai." Lam Vong Cơ mấp máy môi, sau một lúc lâu, mới đáp: "Được, cứ như vậy. . ."

Ngụy Vô Tiện hiện tại trong đầu đầy dấu chấm hỏi, mới vừa rồi Lam Vong Cơ còn nói chuyện ôn nhu, hành động thân mật, hôn hắn hết lần này đến lần khác, nhiệt tình như lửa làm hắn hồn phi phách tán, sao đột nhiên bộ dáng lại giống như có tâm sự . . .

Lam Vong Cơ trong lòng thật bối rối, thực mâu thuẫn, muốn cùng Ngụy Anh thân mật, nhưng điều này lại đại biểu người nọ sẽ rời xa mình càng sớm. Ngụy Anh vẫn luôn xem chuyện này là nhiệm vụ mà làm, hiện tại muốn đưa ra khoảng cách một ngày, là muốn nhanh chóng có thai. Lam Vong Cơ lại nhớ tới Phi Phi, Mạt Lị, Tiểu Ái, y cảm thấy chính mình không phải hành vi quân tử.

Ngụy Anh thẳng thắn như vậy, ta sao có thể mơ ước hắn, có loại này tư tâm. Nhưng mà, Ngụy Anh, ta thật sự muốn đem ngươi giấu đi . . .

Hôm sau là ngày nghỉ, bởi vì đêm qua Ngụy Vô Tiện có chút mệt mỏi, ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới dậy. Hai người ăn trưa đơn giản, Lam Ngọc liền đến Tĩnh Thất ân cần hỏi chuyện phòng the của hai người đêm qua. Ngụy Vô Tiện ấp úng, Lam Vong Cơ lại không nói lời nào. Dù sao cũng là trưởng bối, mặc dù hai người không nói rõ, Lam Ngọc cũng đoán được, hôm qua nhất định thành công. Lại nhắc nhở một số việc cần chú ý, sao đó rời đi.

Sau, Lam Vong Cơ ở Tĩnh Thất chép gia quy, Ngụy Vô Tiện không có việc gì, ngủ đến giờ Ngọ, hiện tại nhàn đến phát hoảng, liền nói với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, ta muốn đến sau núi chơi, ngươi đi cùng ta không?"

Thật bất ngờ, Lam Vong Cơ thế nhưng lại không đi cùng Ngụy Vô Tiện, chỉ nói một câu: "Ngụy Anh, hôm nay ta. . . . . . có chút việc quan trọng, cuối giờ Thân ngươi trở về Tĩnh Thất, cùng ta dùng bữa."

Ngụy Vô Tiện cũng không nghĩ nhiều, liền một mình rời đi.

Ngụy Vô Tiện tìm Giang Trừng và Nhiếp Hoài Tang đến sau núi bắt cá. Cả đám ở trong nước nghịch ngợm tung tóe. Chơi được vui, quên cả thời gian, mãi cho đến giờ Dậu, Giang Trừng đề nghị xuống núi ăn tối, Ngụy Vô Tiện mới nhớ tới thời gian.

Vì thế hắn vội vàng hấp tấp nói: "A!! Nhanh như vậy đã giờ Dậu ? Nguy rồi nguy rồi, Lam Trạm còn chờ ta ăn cơm, ta không đi cùng các ngươi, ta đi trước!"

"Ngụy Vô Tiện! Ngươi phát điên cái gì, như thế nào thân thiết với Lam Vong Cơ vậy! Gần đây hai ngươi thần thần bí bí, rốt cuộc đang làm cái gì?" Giang Trừng nóng nảy, nổi giận, có cảm giác heo nhà mình là lạ ở chỗ nào, nhưng lại không nói rõ được, tự dưng có cảm giác heo bị đoạt đi.

"Cứu vớt tiên môn bách gia." Ngụy Vô Tiện ngiêm túc nói. Nhưng giây tiếp theo liền lại không đứng đắn, hi hi ha ha chạy mất.

Vội vàng trở lại Tĩnh Thất, đẩy cửa hô to: "Lam Trạm, ta đã về rồi!" Đột nhiên ngửi thấy mùi rượu và thức ăn tỏa ra bốn phía.

Ngụy Vô Tiện đảo mắt, phát hiện trên chiếc bàn ở gian ngoài bày đầy hồng hồng hỏa hỏa thức ăn, còn có hai vò Thiên Tử Tiếu. "Lam Trạm! Các ngươi đổi đầu bếp?! Thật tốt quá!! Mấy ngày nay ta thèm muốn chết!" Hắn ngồi phịch xuống bàn, mở một vò rượu, liền ngửa đầu rót vơi một nửa, lại cầm đũa lung tung gắp thức ăn cho vào miệng.

Lam Vong Cơ vẫn chưa nói nhiều, mặt hiện ra ý cười yếu ớt, hỏi: "Ngụy Anh, ngươi cảm thấy hương vị như thế nào?"

Ngụy Vô Tiện ăn thỏa mãn, uống thoải mái, gật đầu như giã tỏi: "Ừ, ăn rất ngon, bất quá . . ."

"Bất quá cái gì?"

"Hương vị có chút nhạt, nếu để nhiều gia vị một chút thì ngon hơn "

"Ừ." Lam Vong Cơ hiểu được, Ngụy Anh không chỉ là thích ăn cay, mà còn thích đậm đà, lần sau phải thêm nhiều gia vị hơn.

"Ừ? Lam Trạm, sao ngươi không ăn, ngươi cũng ăn đi!"

"Được." Nói xong, liền hướng đũa tới đĩa rau xào đơn giản không có ớt trước mặt gắp, cái miệng nhỏ bắt đầu ăn nhã nhặn.

Ngụy Vô Tiện nhìn ra Lam Vong Cơ chỉ ăn mỗi dĩa rau, lại nhớ lần trước ở quán ăn Hồ Nam y cũng không ăn bao nhiêu, liền hỏi: "Ngươi không thích ăn cay à?".

"Ngụy Anh, không sao, ngươi thích là được"

Nghe vậy, Ngụy Vô Tiện trong lòng ấm áp, không khỏi nghĩ tới Lam Trạm tốt với mình như vậy là vì y áy náy, nhưng mà hiện tại lại có chút hoài nghi, mấy ngày nay Lam Vong Cơ đối với hắn cẩn thận chăm sóc và bao dung, còn có đêm qua. . . Chẳng lẽ thật sự chỉ bởi vì áy náy sao? Lại tưởng tượng, Lam Trạm tốt như vậy, sau này nếu lấy tiên tử nhà ai . . .

Ngụy Vô Tiện cũng không biết mình bị làm sao, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót.

Hôm nay, Kỳ Sơn, Bất Dạ Thiên Thành. Ôn Nhược Hàn điều khiển âm thiết tu luyện, âm thiết bị ảnh hưởng bởi một lực tác động không giải thích được, xao động một hồi, Ôn Nhược Hàn không kiểm soát được, tẩu hỏa nhập ma, nổ tan xác mà chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro