Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30

Mất một phen tu chỉnh, hai người cất bước trở về.

"Ai, Lam Trạm, chúng ta phải trực tiếp ngự kiếm trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ sao?" trọng mắt Ngụy Vô Tiện chuyển động nhanh như chớp, từ khi xuống núi đến nay hắn vẫn luôn ngốc ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, ngẫu nhiên mới đi Thải Y trấn dưới chân núi dạo. Hiện tại thật vất vả mới ra khỏi đó, so với việc lên đường một cách buồn tẻ, hắn càng muốn chậm rãi du lãng từng tòa thành trên đường trở về.

"Ngươi muốn đi đâu?" Lam Vong Cơ nghi hoặc quay đầu nhìn hắn.

Ngụy Vô Tiện lo lắng Lam Vong Cơ còn có sự vụ trong gia tộc cần xử lý, hắn do dự một chút, nói: "Nếu không ngươi đi trước, thuận tiện nói với sư tổ một tiếng giúp ta, ta dự định du lịch một phen, mấy ngày nữa rồi trở về."

"Cùng đi cùng về! Ta và ngươi cùng nhau!" Lam Vong Cơ nhíu mày, giống như nhìn ra tâm tư của Ngụy Vô Tiện: "Ta tuy rằng đảm nhiệm chức chưởng phạt, nhưng lúc ra cửa săn đêm đều có trưởng lão khác tiếp nhận chức vụ, cho nên, không cần vội vã trở về."

"Vậy được thôi, chúng ta trước tiên đi mua hai con ngựa, nơi này khá gần với Di Lăng, ta muốn đi xem." Ngụy Vô Tiện biết tính cách Lam Vong Cơ, y sẽ không nói dối, quyết tâm muốn làm chuyện gì thì sẽ không bị dao động bởi bất cứ ai. Huống chi, nội tâm Ngụy Vô Tiện cũng hi vọng Lam Vong Cơ có thể ở lại bồi mình.

Một canh giờ sau, Lam Vong Cơ nắm một đầu lừa, trên lưng lừa là Ngụy Vô Tiện, lộc cộc mà đi trên đường nhỏ hướng về Di Lăng.

"Lam Trạm, có phải ngươi ngại cưỡi ngựa không đó? Hahaha ...." Ngụy Vô Tiện ngồi trên lưng lừa cười ngã trái nghiêng phải.

Lam Vong Cơ sợ hắn ngã từ trên lưng lừa xuống, bất đắc dĩ đưa tay đỡ lấy cánh tay Ngụy Vô Tiện, trong mắt hiện lên một tia quẫn bách. Ngụy Vô Tiện thật vất vả mới ngừng cười, nhưng khi hắn vừa thấy bạch y phiêu phiêu, nhất phái tiên nhân chi tư Lam Vong Cơ, chỉ tưởng tượng một chút cảnh tượng y cưỡi con lừa hoa, lại nhịn không được phụt cười ra tiếng.

Bọn họ vốn là muốn mua hai con tuấn mã trong thành, nhưng khi Ngụy Vô Tiện nhìn thấy con lừa trong chợ, đột nhiên nhớ tới khi còn nhỏ, dáng vẻ mẫu thân ôm mình ngồi trên lừa, liền mua con lừa này.

Sau lại, Lam Vong Cơ không chịu mua ngựa, Ngụy Vô Tiện suy đoán là do ngựa chạy nhanh hơn lừa, một con lừa một con ngựa cùng nhau lên đường không ổn lắm. Nhưng Lam Vong Cơ lại không chịu mua thêm một con lừa, đành phải ủy khuất y đi trên đất thôi.

"Lam Trạm, nếu ngươi mệt thì chúng ta một chút đi. Ta thổi một khúc cho ngươi nghe." Ngụy Vô Tiện lấy sáo ngọc ra, đặt bên môi, nghĩ một chút, âm thanh mỹ diệu phiêu đãng trong rừng, đúng là Vong Tiện!

Chân Lam Vong Cơ chợt dừng lại, sắc mặt càng thêm nhu hòa, y quay đầu nhìn người luôn lơ đãng trêu chọc mình, người nọ hai mắt hoa đào sáng ngời chứa đầy ý cười, còn nghịch ngợm mà chớp chớp nhìn y.

Đây là người mà y đã nhận định từ ánh mắt đầu tiên, đệ tử Lam thị cả đời chỉ có một đạo lữ, liếc mắt một cái liền nhận định cả đời về sau không thay đổi. Ngụy Anh, nhân sinh từ nay về sau, mặc kệ ngươi đi đâu, ta đều muốn đi cùng ngươi.

Ngày hôm sau, hai người rốt cuộc cũng đến được địa giới Di Lăng.

Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn tường thành, thấp giọng nói: "Chính là nơi này."

Nơi này là một tòa thành nhỏ bên cạnh địa giới Di Lăng, cũng giống như ngàn vạn ngàn vạn tiểu thành khác, không có gì khác biệt. Nhưng thần sắc Lam Vong Cơ ngưng trọng, nơi này.... Nơi này tựa hồ là nơi phu thê Tàng Sắc bỏ mình...

Ngụy Vô Tiện nhảy từ trên lưng lừa xuống, sóng vai với Lam Vong Cơ cùng nhau vào thành. Từ sau vào thành, ý cười bên môi Ngụy Vô Tiện tựa hồ thu liễm nhiều, cảm nhận được người bên cạnh tâm tình đang hạ xuống, Lam Vong Cơ chẳng cần nghĩ ngợi, duỗi tay cầm lấy cổ tay Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện ngẩn người, rũ mắt muốn nhìn lại bị ống tay áo dài rộng che khuất.

Tâm tư Lam Trạm thật sự phi thường nhạy bén! Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm, tay hắn lách nhẹ, cổ tay rời khỏi tay Lam Vong Cơ, ngược lại cầm lấy tay Lam Vong Cơ, cảm thụ độ ấm từ bàn tay người này, tâm tình từ từ bình thường lại.

Bên tai Lam Vong Cơ lặng lẽ đỏ lên, sắc mặt càng thêm lạnh lùng nghiêm túc.

Hai người đều là thiếu niên long chương phượng tư tuấn mỹ, làm những người lui tới trên đường muốn quay đầu nhìn trộm, nhờ vào thần sắc lãnh đạm của Lam Vong Cơ, rõ ràng xung quanh vẫn rộn ràng nhốn nháo, nhưng quanh họ lại chẳng ai đến gần.

"Lam Trạm, ngươi biết tại sao ta muốn đến đây không?"

"Nghe thúc phụ nói, cha mẹ ngươi..." Lam Vong Cơ không nói thêm gì nữa, từ sau khi mẫu thân qua đời, y đã có thể bình tĩnh đối diện với chuyện sinh tử sống chết. Nhưng giờ khắc này, y đột nhiên cảm thấy cái đề tài này vẫn quá mức lãnh khốc. Năm đó Ngụy Anh, trong một đêm cha mẹ song vong, Tiểu Ngụy Anh nhỏ như vậy, lúc đó đã thương tâm tuyệt vọng cỡ nào?

Ngụy Vô Tiện không để ý Lam Vong Cơ muốn nói lại thôi, hắn chỉ muốn tìm một đối tượng để nói hết tâm sự.

Mấy ngày trước vừa đánh một trận với Ngu Tử Diên, hắn nhẹ nhàng thắng lợi, người nhà họ Giang cũng im hơi lặng tiếng mà biến mất khỏi tầm mắt của hắn.

Trận so đấu này theo lý mà nói sẽ không thể lưu lại nhiều dấu vết trong lòng hắn, tức giận cỡ nào thì cũng đã phát tiết rồi. Đối với loại người như Ngu Tử Diên mà nói, hủy diệt linh khí của nàng trước công chúng, làm tổn thương lòng kiêu ngạo của nàng so với giết nàng còn tàn khốc hơn rất nhiều. Về phần Giang Phong Miên, tội của hắn nhiều lắm cũng chỉ là quản nhà không nghiêm, dù sao năm đó hắn cũng bị bức hôn, kết hôn đã vài chục năm, mặt mũi Giang gia đều bị Ngu Tử Diên đạp dưới lòng bàn chân, không thể trông cậy nam nhân này có thể quản thúc thê tử của mình rồi.

Nhưng bởi vì hiểu được tính tình người nhà họ Giang, hắn đổ một thân mồ hôi lạnh, sinh ra cảm kích cực lớn với sư tổ, từ trước tới nay hắn chưa bao giờ dám nghĩ tới nếu năm đó sư tổ đại nhân không rời núi thì hắn sẽ thế nào...

"Lam Trạm, ngươi biết không? Ta thật sự thật sự rất cảm kích sư tổ đó!"

"Năm đó khi cha mẹ ta săn đêm chết ở ngoài thành, ta ở khách điếm đợi bọn họ rất lâu nhưng bọn họ vẫn không trở về. Sư tổ khi đó đang ở linh sơn bế quan, đột nhiên trong lòng có cảm giác lạ xuống núi tìm mẹ ta, đáng tiếc là vẫn đến chậm một bước. Sư tổ chỉ kịp tới nhận lại thi thể cha mẹ ta, sau đó nàng đau khổ đi trong thành ngoài thành tìm ta, cuối cùng tìm được ta ở trong rừng ngoài thành, mang ta về linh sơn."

"Nếu không có sư tổ, ta cũng không biết hôm nay ta biến thành bôn dáng thế nào... Có lẽ chỉ là hương dã dung đồ, có lẽ bị vị Giang tông chủ nói rằng vẫn luôn tìm ta mang về Liên Hoa ổ, có lẽ đã sớm chết..."

"Ngụy Anh!" Trái tim Lam Vong Cơ đột nhiên đập nhanh, những cái giả thiết trong miệng Ngụy Vô Tiện cái sau đáng sợ hơn cái trước, y không dám tưởng tượng tới cuộc sống không có Ngụy Anh, càng không thể chấp nhận chuyện Ngụy Anh chưa từng xuất hiện trong đời mình. Khả năng bị Giang Tông chủ mang về Liên Hoa ổ, y thấy chán ghét vô cùng!

"Những giả thiết đó đều không tồn tại, ngươi hiện tại sống rất tốt!" Lam Vong Cơ nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện thật chặt, trong mắt nổi lên tơ máu, trong lòng nổi lên nỗi bất an, giống như Ngụy Vô Tiện thật sự chưa bao giờ được Bão Sơn Tán nhân nuôi nấng, sau đó, sau đó Ngụy Vô Tiện sẽ không còn là thiếu niên phong quang vô hạn trước mặt y...

"Đúng! Hiện tại ta rất tốt, những cái giả thiết đó đều không tồn tại!" Ngụy Vô Tiện chưa bao giờ thấy Lam Vong Cơ biểu đạt cảm xúc của mình ra ngoài như thế này, tay hắn bị nắm đau, cũng không biết tại sao lực cánh tay của Lam Vong Cơ lại lớn như vậy, vội vàng an ủi nói: "Lam Trạm, đừng nóng vội! Ta chỉ là giả thiết một chút thôi, chẳng phải ta đang rất tốt hay sao! Thả lỏng thả lỏng, tay ta bị ngươi nắm đau quá!"

Lam Vong Cơ được Ngụy Vô Tiện nhẹ giọng trấn an mà dần khôi phục tinh thần, sau lưng y đã chảy một thân mồ hôi lạnh, áy náy mà nhẹ nhàng xoa cánh bị nắm đỏ của Ngụy Vô Tiện, trầm mặc không nói.

"Không có việc gì, lát nữa là hết à. Chúng ta đi tìm khách điếm ở tạm trước đi, ngày mai đi dạo sau." Ngụy Vô Tiện nhìn bộ dáng tay chân luống cuống của Lam Vong Cơ mà có chút bất đắc dĩ, tình huống này đã không còn có thể đi dạo được rồi, sắc trời cũng tối, còn không bằng tìm một chỗ nghỉ chân.

"Được, trở về giúp ngươi thoa thuốc." Lam Vong Cơ vẫn là bộ dáng ủ rũ cụp đuôi, áy náy không chịu nổi. Y tiếp nhận dây cương từ tay trái Ngụy Vô Tiện, nghĩ ngợi một chút, lại bế Ngụy Vô Tiện lên đặt lên lưng lừa, sau đó nắm lừa hướng về phía khách điếm lớn nhất trong thành.

Mây: vật lộn 2 tuần cuối cùng cũng tống cổ deadline :))) Có ai nhớ toi không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro