Chương 15
Ngụy Vô Tiện thân pháp nhẹ nhàng tinh xảo, Lam Vong Cơ kiếm thế tấn mãnh hữu lực, hai người giao đấu hồi lâu vẫn chưa phân cao thấp. Ngụy Vô Tiện càng đánh càng có tinh thần, càng đánh càng hăng, buồn bực trong lòng đều thành hư không, cả người đều thoải mái sáng láng.
Lại một lần cân tài ngang sức, Ngụy Vô Tiện khóe mắt dư quang, hắn cùng Lam Vong Cơ liếc nhau, ăn ý đồng thời thu kiếm, bước ra khỏi giáo trường.
"Sư huynh, lau mồ hôi." Hiểu Tinh Trần nhìn Ngụy Vô Tiện đỏ cả mặt, mồ hôi nhễ nhãi từ trán chảy xuống, vội vàng ngoan ngoãn dâng khăn tay cho hắn.
"Ngôi sao nhỏ thật tri kỉ nha!" Ngụy Vô Tiện mặt mày hớn hở tiếp khăn tay, Bão Sơn Tán nhân nửa đường bước đến, tự tay cầm khăn tay lau mồ hôi cho hắn, không chút bủn xỉn nào để ngoại nhân nhìn nàng sủng đồ tôn.
Lam Vong Cơ đứng cách Ngụy Vô Tiện chỉ vài bước chân, y trầm mặc nhìn chăm chú một màn này, trên mặt không có biểu tình nhưng ánh mắt lại lạnh ghê gớm. Lam Hi Thần vốn đang vì chuyện đệ đệ mình đột nhiên tăng tu vi mà hoảng hốt, vừa nhấc đầu liền bị biểu tình tràn ngập khác vọng cùng mong muốn làm cho hoàn hồn, hắn nhìn theo ánh mắt Vong Cơ, Ngụy công tử tràn ngập thích ý hưởng thụ sủng ái của Bão Sơn Tán nhân, liền bừng tỉnh.
"Vong Cơ, cho ngươi." Lam Hi Thần móc một chiếc khăn tay màu trắng thêu hoa từ trong ngực ra, tuy rằng đệ đệ băng thanh ngọc cốt hiếm khi xuất hiện lãnh ý trên mặt, tuy rằng dựa theo tính cách đệ đệ hẳn sẽ không dễ dàng tiếp thu, nhưng đệ đệ hâm mộ Ngụy công tử như vậy, làm ca ca sao có thể làm ngơ!
"Huynh trưởng, không cần." Lam Vong Cơ nhìn lướt qua Lam Hi Thần, lại quay đầu, tiếp tục đem lực chú ý để lên người Ngụy Vô Tiện.
"Vong Cơ huynh kiếm pháp thật lợi hại! Ngày khác chúng ta lại tái kiến!" Ngụy Vô Tiện tiêu sái hướng Lam Vong Cơ hành lễ.
Bão Sơn Tán nhân nhìn Lam Khải Nhân nói: "Lam gia phát triển quả thật không tồi, đệ tử trong tộc nhân tài đông đúc, Cô Tô song bích danh chấn thiên hạ, nếu Lam An biết được hẳn sẽ rất vui mừng."
Lam Khải Nhân vuốt râu, cố gắng đè lại ý cười bên môi: "Tán nhân quá khen, Vong Cơ so với Ngụy công tử chỉ lớn hơn một tuổi, những cái đó nhóm khỉ con quậy phá cũng được dạy qua."
Bão Sơn Tán nhân cùng Lam Khải Nhân vui sướng giao lưu, bọn tiểu bối cảm thấy mình bị biến trở thành bức tường, không có một chút cảm giác tồn tại, lại nghe Bão Sơn Tán nhân cùng Lam Khải Nhân thổi phồng cho nhau, bọn tiểu bối chỉ thấy cái gì đó trong lòng đang vỡ vụn.
Ps của tác giả:
Uông Kỉ: Lần sau gặp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro