
Chương 2 - Đế Đài Xuân
Ngụy Anh sinh con không lâu, liền trướng sữa.
Phía dưới người còn rất đau. Lam Trạm nói là căn bệnh, nuôi một thời gian liền sẽ ổn. Nhưng chậm rãi, y cảm thấy ngực trướng. Trướng tới khổ sở. Là cái loại trướng không giống như lúc ban đêm Lam Trạm giày vò y. Sờ tới, sờ lui còn hơi thô ráp. Ở giữa núm vú nhỏ tràn ra chất lỏng màu trắng. Y thất kinh, bưng thỏ trắng trước ngực chạy đi cho Lam Trạm xem, nói khó chịu. Lam Trạm dịu dàng hôn y, nói y nhịn một chút, sẽ hơi đau. Bàn tay lớn, mấy đốt xương rõ ràng, vò bánh bao sữa trên ngực Ngụy Anh, thẳng đến lúc Ngụy Anh đau tới muốn khóc. Nước mắt chảy ngang mặt lộn xộn. Lam Vong Cơ cũng đau lòng ghê gớm. Nhưng biết là không làm vậy Ngụy Anh còn khó chịu hơn. Mở miệng, đầu lưỡi cuốn lấy núm vú mà hút. Ngụy Anh chỉ cảm thấy thứ gì sắp ra. Hai dòng sữa phun đầy mặt Lam Vong Cơ.
Sữa sơ của Ngụy Anh cứ như vậy bị trượng phu ăn sạch. Lam Trạm nói. Dòng sữa này là của y. Sữa của y chính là nên để cho phu quân ăn, để cho người mình yêu nhất ăn, người khác là không được. Ngụy Anh rất thông minh, lại nhu thuận nghe lời. Lúc Lam Trạm ôm y, y kiểu gì cũng sẽ ngoan ngoãn cởi áo bào, bưng cặp bánh bao nhỏ trắng đến bên miệng Lam Trạm. Lúc Lam Trạm vùi đầu vào ngực y mà uống, y có một cảm giác thỏa mãn kỳ dị. Ban đêm, lúc Lam Trạm cưỡi lên người y, Ngụy Anh lại cảm thấy ngực trướng, lại sung sướng vô cùng. Mắt thấy hai trụ sữa phun ra. Y không biết là còn có cái dạng này, hoàn toàn ngây dại. Lam Trạm cũng hơi sửng sốt, sau đó bất đầu khích lệ y. Khen y tốt, khen y ngoan, khen y lợi hại. Ngụy Anh được khen thật là vui, ưỡn ngực, nhất định làm một lần nữa cho Lam Trạm xem.
Có thêm bản lĩnh, lại được khen ngợi, Ngụy Anh thật cao hứng. Thế nhưng là nhìn thấy bụng mình, lại cao hứng không nổi. Bệnh của y đã hết rồi. Yêu quái trong bụng không động nữa. Nhưng mà cái bụng nhỏ lúc trước bằng phẳng, bây giờ lại lỏng loẹt, giống như da quýt. Y cảm thấy mình xấu quá, trốn vào trong chăn, lén lút khóc. Lam Vong Cơ thế là lại càng chán ghét cái đứa nhỏ làm hại thân thể Ngụy Anh khó chịu để cho y khổ sở, đau lòng kia. Dù cho thân thể Ngụy Anh được hưởng các loại bí dược tiền nhiều cũng không kiếm được, khôi phục lại hình dáng lúc đầu. Hắn vẫn là không giảm bớt những cái căm hận đó. Lam Vong Cơ đã quyết định chủ ý. Chí ít là trước lúc đứa nhỏ hiểu chuyện, cũng không để nó tiếp xúc Ngụy Anh. Hắn đã để cho Ngụy Anh chịu khổ đủ rồi, liền không cần phân tán tinh lực của Ngụy Anh.
Mấy năm trước Ngụy Anh đều không biết mình có con. Đứa bé kia sinh ra không có nuôi ở Tĩnh Thất, mà là nuôi dưới gối Lam Khải Nhân. Đối ngoại giải thích rất là hợp tình, hợp lý. Bản thân Ngụy Anh cũng là đứa bé, tự nhiên là không có cách nào nuôi dưỡng một đứa nhỏ còn bé hơn. Lam Vong Cơ toàn tâm săn sóc thê tử có tâm trí như hài đồng, cũng không có rảnh đi chăm sóc nó.
Thế là tiểu Lam công tử trên ba tuổi còn chưa có cái danh tự đứng đắn. Bởi vì cha đẻ vốn là nên lấy tên cho nó lại hoàn toàn không để ý. Ngẫu nhiên một ngày, Ngụy Anh ngủ trưa. Lam Vong Cơ đi bên thúc phụ có việc mới nhìn thấy nó. Đứa bé nho nhỏ đã da non tựa phấn, dáng đẹp tựa ngọc, ôm thú bông một mình an tĩnh chơi đùa. Từ cặp mày đến khuôn mặt đều giống như đúc từ một khuôn với Lam Vong Cơ mà ra. Liền ngay cặp mắt nhạt màu cũng là di truyền từ Lam Vong Cơ. Tính cách thích yên tĩnh, không thích ồn ào cũng giống. Tóm lại không có một chỗ nào giống Ngụy Anh của hắn.
Lúc Lam Vong Cơ rời đi, còn không có nhìn thấy tiểu Lam công tử quay cặp mắt nho nhỏ trắng màu nhìn lại.
Hài tử không cha, không mẹ đều là tự lập. Cho nên tiểu Lam công tử thông minh sớm, biết việc cũng sớm. Từ lúc còn nhỏ đã biết mẫu thân chính là người giống con trẻ như nó. Phụ thân lại không chào đón nó, cũng không cho nó đi quấy rầy mẫu thân. Nó đều là nghe thúc công, đại bá, dì, cùng cữu cữu nói qua. Nghe được những cái tin tức vụn vặt đó, cũng đủ chắp vá đại khái. Nó không có cảm giác gì đối với phụ thân lạnh như núi băng, nhưng lại hướng tới mẫu thân. Dì Yếm Ly dịu dàng, hiền lành như vậy. Mẫu thân nhất định là cũng giống như thế. Phụ thân thật là đáng ghét. Câu lấy mẫu thân không cho mẫu thân gặp nó. Một ngày nào đó nó lớn, sẽ lợi hại hơn phụ thân, cướp mẫu thân về.
.
.
.
Hôm trước Ngụy Anh gặp được đứa trẻ nằm trong đống thỏ thật là thú vị. Thế là ngày thứ hai y cũng quay lại cái chỗ kia, muốn chơi với tiểu hài tử. Quả nhiên liền gặp lại. Hai người lăn lộn trong đám thỏ. Ngụy Anh hỏi đứa bé: Tên ngươi là gì? Đứa nhỏ giọng nhỏ, hơi thở thút thít: Con không có danh tự.
Một người sao có thể không có danh tự. Búp bê vải trong gian phòng của Ngụy Anh còn có tên. Đứa bé này sao có thể không có danh tự. Thật đáng thương a. Y cảm thấy đứa bé mặc một thân đồ trắng. Cả người như cục bông, liền nói: Ta gọi ngươi là Thỏ Thỏ có được không? Ngươi thật giống con thỏ nhỏ a.
Về sau Ngụy Anh phát hiện mình thường xuyên có thể nhìn thấy Thỏ Thỏ. Có đôi khi là trên đồng cỏ. Có đôi khi là đang đút cho thỏ ăn. Có đôi khi đi theo Lam Trạm gặp thúc công, đại bá cũng có thể thấy Thỏ Thỏ ngồi một bên. Thậm chí là trong gia yến, Thỏ Thỏ cũng được thúc công hay sư tỷ ôm vào ngực. Ngụy Anh không hiểu rõ. Y nhìn sư tỷ, lại nhìn thúc công. Lại nhìn Thỏ Thỏ trong ngực sư tỷ, ngoẹo đầu hỏi: Thỏ Thỏ cũng là con của sư tỷ sao? Người đầy phòng đều sững sờ, mặt mũi tràn đầy một vẻ phức tạp. Giang Yếm Ly ôm đứa nhỏ mềm mềm trong ngực, sờ đầu Ngụy Anh: A Anh, đây là con của đệ với Lam Vong Cơ. Ngụy Anh xém chút nữa là từ trên ghế nhảy dựng lên. Y sao có thể có con. Thỏ Thỏ không phải con của y. Y không có em bé. Thế nhưng dáng dấp của Thỏ Thỏ rất giống Lam Trạm. Cái đầu y nghĩ không ra. Thỏ Thỏ, đến cùng là từ đâu tới?
Ngụy Anh không biết con của mình. Mọi người tựa hồ mới phát hiện mực độ nghiêm trọng của sự việc. Thế là thường thường sẽ cho Thỏ Thỏ, chính là Lam Yến đã được cái tên, đi Tĩnh Thất ở vài ngày. Ngụy Anh đến cuối cùng cũng không biết em bé là từ đâu mà ra. Y chỉ đơn thuần vui vẻ vì có thêm bạn để chơi. Tương phản, Lam Vong Cơ lại tỏa ra toàn thân khí tức âm lãnh. Gia yến hôm đó hắn vừa vặn không có ở. Lúc trở về Ngụy Anh nói cho hắn là có dẫn Thỏ Thỏ về. Lam Vong Cơ cho là y mang con thỏ nhỏ từ trên đồng cỏ vào Tĩnh Thất, liền không để ý. Kết quả là mới vào cửa Tĩnh Thất liền mắt to trừng mắt nhỏ với con quỷ con tới đòi nợ. Hắn đủ kiểu không tình nguyện đối với cái kết quả này. Xém một chút nữa là lôi cổ áo Lam Yến ném ra bên ngoài. Oắt con ban ngày chiếm cứ thời gian của Ngụy Anh. Ban đêm còn muốn chiếm cứ giường của hắn và Ngụy Anh. Mở to mắt không ngủ được. Hắn tới gần Ngụy Anh liền nhìn chằm chằm. Quả nhiên lúc trước nên hung ác, quyết tâm bóp chết đi.
Thỏ Thỏ lại bị đưa về chỗ của Lam Khải Nhân là vì chọc cho Lam Vong Cơ phát bực. Từ sau khi khỏi bệnh, bánh bao trước ngực Ngụy Anh luôn là tồn sữa. Phần sữa này là chuyên môn thuộc về Lam Trạm. Lam Trạm có nói qua là chỉ có thể cho người mình yêu uống. Đại khái là phản ứng đặc thù giữa mẹ con đi. Ngụy Anh rất thích Thỏ Thỏ. So với thích Lam Trạm chỉ kém chút xíu. Thế là y cởi áo ngoài, áo trong, vén yếm để lộ ra bộ ngực trắng nõn. Đến lúc Lam Vong Cơ trở về đã thấy oắt con đáng ghét ngậm đầu vú chuyên thuộc về mình. Ngụy Anh chưa từng thấy dáng vẻ Lam Trạm lạnh như băng sương vậy, nhìn giống như muốn ăn thịt người, bị dọa tới ngây dại. Còn chưa lo Thỏ Thỏ còn đang bú sữa của mình đã rúc vào trong chăn trốn. Bên miệng Thỏ Thỏ còn đọng sữa liền bị phụ thân lôi cổ áo quẳng về nơi ở của Lam Khải Nhân. Lam Vong Cơ mặt lạnh, đè nén nộ khí. Nhãi ranh không chỉ đoạt đồ vật của riêng hắn, còn đang hút sinh mạng của Ngụy Anh. Hắn căn bản là không chịu nổi người khác phân đi tình yêu và chú ý của Ngụy Anh.
Ngụy Anh là của một mình hắn. Cho tới bây giờ vẫn như vậy.
.
.
.
Thỏ Thỏ thật thích mẫu thân. Mẫu thân quả nhiên vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, sẽ còn cười với nó thật ngọt ngào. Thế nhưng phụ thân thật đáng ghét. Quẳng mình trở về. Không để cho mình thân cận mẫu thân. Thế là nó luôn luôn len lét chạy đi gặp mẫu thân. Lúc mẫu thân thấy nó, bộ dáng rất là vui vẻ. Còn đem đồ của người chia cho nó chơi. Nó cũng thường thường sẽ lẻn đi trước khi phụ thân trở về.
Chỉ có một lần nó còn chưa kịp chạy, chỉ có thể trốn sau tấm bình phong. Thỏ Thỏ nghe tiếng phụ thân và mẫu thân nhỏ giọng nói chuyện, sau đó là tiếng vải vóc ma sát xột xoạt. Một lát sau, Thỏ Thỏ nghe thấy mẫu thân nghẹn ngào khóc lóc. Khóc đến thương tâm. Một mực ô ô ư ư. Còn cầu xin phụ thân, nói không muốn, không muốn. Giữa mấy tiếng này còn có âm thanh va đập ba ba thanh thúy. Nó cảm thấy mẫu thân giống như bị đánh, lại không dám cứ như vậy ra ngoài, liền lén nhìn qua kẽ hở trên bình phong. Chỉ thấy mẫu thân bị phụ thân đè gắt gao ở trên giường, so với thân hình cao lớn của phụ thân lại nhỏ như vậy. Mẫu thân trần trùng trục. Hai chân khoác lên vai phụ thân, thỉnh thoảng run rẩy thành cơn. Phụ thân ghê tởm cực kỳ. Hắn giống như muốn ép mẫu thân tới hỏng, còn dùng một cây côn thịt thô to đánh vào mông mẫu thân. Mẫu thân chính là bị cái này đánh tới khóc.
Thỏ Thỏ nhịn không được nữa. Giọng trẻ con thanh thúy mười phần vang dội: Phụ thân không được đánh mẫu thân! Gian phòng bên trong nháy mắt yên tĩnh. Tiếng khóc của mẫu thân ngừng. Âm thanh đánh người cũng không có. Yên tĩnh tới đáng sợ. Sau đó là giọng nam nhân phẫn nộ gầm lên: -- Cút!
Thỏ Thỏ bị dọa tới mức ra nước mắt, bỏ chạy. Lại về sau nó cũng rất ít khi được gặp mẫu thân. Ngụy Anh lại vốn là tính tình trẻ con. Thỏ Thỏ không thường xuyên tìm đến y chơi, lúc đầu y còn hỏi một câu: Thỏ Thỏ sao không tới? Lam Vong Cơ sờ đầu y: Nó đang đi học luyện kiếm, rất dụng công. Không có thời gian chơi.
Ngụy Anh cái hiểu, cái không, chậm rãi cũng không nhắc lại nữa. Qua một đoạn thời gian, cũng nhanh muốn quên mất người bạn nhỏ kia.
Bởi vì Lam Vong Cơ nhiêm cẩn tử thủ, Thỏ Thỏ cũng chỉ có thể ngẫu nhiên nhìn thấy mẫu thân trong gia yến. Nó ngồi bên cạnh đại bá. Đối diện là phụ thân cùng với mẫu thân. Con mắt mẫu thân ba ba nhìn phụ thân lột tôm. Lam Vong Cơ rất là thuần thục bỏ đầu tôm bóc vỏ, đút vào miệng Ngụy Anh. Đầu tôm đều là để trong chén mình. Thỏ Thỏ đáng thương ngồi bên. Một miếng tôm khô cũng không có. Ngụy Anh ăn nửa ngày. Cuối cùng nhớ ra anh bạn nhỏ lúc trước vẫn hay chơi với mình, kẹp một con tôm đã bóc vỏ từ trong chén của mình cho Thỏ Thỏ. Thỏ Thỏ còn chưa ăn hết con tôm, đã bị phụ thân dùng dao trong mắt khoét cho một cái. Thỏ Thỏ thực hoài nghi nó có phải con rơi nhặt trên đường không.
Lam Hi Thần nhìn không được, đưa tay bóc tôm cho cháu trai ăn. Giọng Lam Vong Cơ lành lạnh vang lên: Huynh trưởng, nó lớn rồi. Trên tay càng không ngừng lột tôm cho Ngụy Anh. Lam Hi Thần nhìn cháu trai đứng còn chưa cao bằng cái bàn, lần đầu tiên cảm thấy phiền muộn thật sâu. Xém chút nữa phải che mặt.
Ngụy Anh không hề hay biết. Hoàn toàn không phát hiện bầu không khí trên bàn thay đổi, còn gào khóc đòi ăn nhũ yến, muốn giống như Lam Trạm, gắp đồ cho hắn ăn. Ngụy Anh ăn tới con mắt muốn nheo lại. Trên bàn toàn là xanh xanh, trắng trắng, sợi cỏ, bìa sách. Nghe mùi là đau khổ. Chỉ có trước mặt y là một mảng đỏ đỏ, nóng nóng. Thịt luộc thành tảng, gà nướng cay, tôm chiên dầu, cá hấp tiêu hạt. Đều là món y thích ăn. Đều là Lam Trạm chuyên môn làm cho y ăn. Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Anh ăn tới miệng bóng loáng, từ trước đến nay đều không hề bận tâm cực nhọc. Trong con ngươi đong đầy ý cười.
Hắn đã dùng hết các loại thủ đoạn âm quỷ để chiếm hữu Ngụy Anh, cưỡng ép cột Ngụy Anh vào bên mình. Cho tới bây giờ Lam Vong Cơ đều không hối hận. Năm đó phụ thân hắn cũng là vì muốn giữ mẫu thân bên người mới ở riêng hai nơi, hàng năm bế quan. Phụ thân nhất định là yêu mẫu thân. Bằng không cũng sẽ không có hắn và huynh trưởng. Nhưng mà Ngụy Anh không cần giống mẫu thân hắn, bị giam trong tòa tiểu trúc Long Đảm, không thấy ánh mặt trời. Y tự do tự tại. Chuyện gì cũng không cần nghĩ. Nơi này ai cũng yêu quý y. Ngụy Anh so với mẫu thân của lam Vong Cơ, so với đời trước của chính mình, vui vẻ, hạnh phúc hơn rất nhiều.
Mang về, giấu đi. Hắn thành công hơn so với phụ thân, làm được tốt hơn.
.
.
.
Lúc mới tới Vân Thâm Bất Tri Xứ, Ngụy Anh đi theo ăn mấy bữa sợi cỏ vỏ cây, đắng tới nhăn mặt. Lam Vong Cơ liền kiếp trước đã biết y ăn không quen, thường xuyên chạy xuống núi tìm mua đồ ăn. Thế là ngày ngày biến hóa xào nấu thật ngon cho y ăn. Nuôi Ngụy Anh mập lên một vòng. Công tử ca thế gia từ bé cẩm y ngọc thực, có người nào tự mình xuống bếp làm những cái chuyện nặng nhọc này. Trên tay Lam Vong Cơ cũng khó tránh tổn thương, bị cắt, bị phỏng. Làn da trắng như ngọc lại càng dễ thấy tổn thương. Ngụy Anh ngẫu nhiên nhìn thấy, liền nhớ tay của sư tỷ. Sư tỷ ngày ngày hầm canh xương sườn củ sen cho y ăn. Tay cũng giống như vầy. Y cảm thấy đau lòng. Nước mắt rưng rưng. Nâng cặp tay Lam Vong Cơ, so với y lớn hơn mấy lần. Cái miệng nhỏ mân mê thổi hơi: Thổi cho ngươi đỡ đau. Đau nhức bay đi, bay đi. Lại hôn nhẹ mấy lần trên mu bàn tay. Nụ hôn nhẹ tựa cánh bướm phớt qua đóa hoa. Sợ làm đau Lam Trạm: Hôn hôn. Hôn hôn liền hết đau.
Y cho tới bây giờ đều biết Lam Trạm đối tốt với y. Lam Trạm sẽ dỗ y rời giường, cho y ăn cơm. Trong ngăn tủ đều là quần áo đỏ xinh đẹp Lam Trạm cho y. Y rất thích mặc quần áo đỏ xoay vòng. Lam Trạm sẽ kể chuyện xưa cho y, đánh đàn ca hát cho y nghe. Sẽ ôm y đi tới đi lui, để y cưỡi lên cổ đi hái quả sơn trà. Ban đêm Lam Trạm ôm y tắm rửa, chơi trò chơi rất dễ chịu với y, ôm y đi ngủ. Lại là một ngày mới. Cho nên y rất ngoan, rất nghe lời. Cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ làm cho Lam Trạm buồn bực.
Có mấy ngày Lam Trạm dùng dây xích bọc lông mềm khóa y trong phòng. Y có hơi sợ. Sợ Lam Trạm sẽ không cho y ra ngoài chơi nữa. Lam Trạm nói rằng đây là tốt cho y, còn đeo lên dây chuyền, lục lạc đinh đinh đang đang. Đeo lên liền không sợ bị người xấu bắt nạt. Khóa y lại mấy ngày để y không gặp người xấu. Ngụy Anh luôn là tin tưởng hắn. Quả nhiên qua vài ngày, vòng tay vòng chân liền mang trên người y. Trên mặt dây chuyền là văn mây cuốn, cùng chuông nhỏ leng keng. Âm thanh vang lên thanh thúy, rất êm tai. Y không biết bên trong là linh lực cùng với máu đầu tim của Lam Vong Cơ, cũng không cần biết. Y chỉ cần vui vui vẻ vẻ liền tốt rồi. Vô câu, vô thúc. Không có ràng buộc. Rốt cuộc không cần giống như kiếp trước vậy, lo lắng hết lòng lại tâm như tro tàn.
.
.
.
Thỏ Thỏ tám tuổi lại vụng trộm chạy đến Tĩnh Thất, đắc ý báo cho mẫu thân mình học kiếm pháp gì, còn được thúc công khen nó thông minh linh tuệ. So với phụ thân năm đó còn mạnh hơn. Ngụy Anh nghe không hiểu, nhưng thấy Thỏ Thỏ vui vẻ như vậy, cũng xuất phát từ nội tâm cao hứng. Hai mẹ con rúc vào nhau, giống như hai con thú nhỏ lông xù. Một con bướm bay đến trên chóp mũi Ngụy Anh, vẫy cánh, kích thích Ngụy Anh hắt hơi một cái thật lớn. Thỏ Thỏ cười tới ngả tới ngả lui. Ngụy Anh cũng cười khanh khách. Y dẫn Thỏ Thỏ chạy theo con bướm, cười hi hi ha ha. Xa xa lại trông thấy nam nhân mặc áo trắng quen thuộc, y chạy như bay nhào vào ngực hắn. Lam Trạm vững vàng ôm y để y ngồi lên bả vai mình. Hoa đào mới nở rớt xuống đầy đầu họ.
Mùa xuân lại tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro