
Chương 1 - Đồng Tước Đài
Lúc thằng ngốc của Vân Mộng Giang Thị, chính là Ngụy Anh Ngụy Vô Tiện, bị Lam Vong Cơ kéo vào bụi cỏ làm chuyện xấu là vào mùa xuân, tháng ba. Trời ngày hôm đó xanh ngắt. Ngụy Anh đi theo sư tỷ đệ tới Vân Thâm Bất Tri Xứ. Tỷ đệ muốn học phải đọc sách. Tiên Sinh râu dài giảng bài, một chữ y nghe cũng không hiểu. Một mình y không có chuyện gì để làm, rất là không có ý nghĩa. Thế là bắt đầu đi lung tung ở cái chỗ xa lạ này. Tản bộ đến phía sau núi, Ngụy Anh trông thấy có thật nhiều con thỏ nhỏ lông xù trên bãi cỏ. Từng đoàn tuyết trắng tản mát. Thế là ở đó chơi với thỏ đến tận hoàng hôn. Buồn ngủ liền vây trong bụi cỏ cùng con thỏ ngủ. Đói bụng liền hái quả dại ăn. Rất là tự giải trí. Tỷ đệ Giang Gia nguyên bản còn lo lắng cho y. Qua mấy lần cũng biết thời gian y sẽ trở về, cũng liền để y đi.
Trên đường quay về Ngụy Anh phải đi qua một chỗ cỏ mọc rất dày. Con đường mòn nhỏ hẹp, hai bên cỏ sâu tới tận eo. Nơi này vắng vẻ, ít người đi. Sư tỷ nói, chỗ như vậy rất dễ giấu người xấu. Ngụy Anh liền sợ. Mỗi khi đi qua chỗ này liền bước nhanh. Y hôm nay không hiểu sao cứ hoảng hoảng hốt hốt. Luôn có cảm giác có người đi theo y. Quay đầu nhìn lại không thấy gì. Y lại nghĩ tới lời của sư tỷ, sợ trong bụi cỏ thật sự có người xấu, bước thật nhanh, gần như là chạy luôn. Thế nhưng là cỏ quá cao, lại quá dày. Con đường lại nhỏ hẹp, y trược chân một cái, rớt vào tư thế tứ chi chạm đất. Ngụy Anh gầy gò. Ăn thế nào cũng không mập lên nổi. Chỉ có ngã sấp xuống mới đẩy cao lên cặp mông phì phì, vừa tròn vừa lớn, làm cho quần căng muốn chọc vào mắt.
Ngụy Anh muốn đứng lên, nhưng còn chưa dậy nổi liền bị một người mặc y phục trắng từ đằng sau đè xuống. Cánh tay rắn chắc, hữu lực xuyên qua từ dưới nách, khóa y lại. Hai đùi cũng bị người kia từ giữa đẩy ra không khép lại được. Trên mông còn bị thứ gì đó thô ráp, nong nóng húc vào.
Ngụy Anh cực sợ hãi. Y biết mình gặp người xấu rồi, muốn kêu cứu. Tiếng thứ nhất còn chưa ra khỏi miệng liền cảm thấy hai cánh môi dính lại, không phát ra được một tiếng. Hơi thở nóng hổi, ướt át phà lên cổ y. Tiếp đó, vành tai tinh tế bị người kia ngậm lấy, mút vào. Một cái tay thò vào trong vạt áo y sờ soạng. Sờ ngực y vì đến tuổi phát dục mà mềm ra. Sờ tới cặp mông tròn trịa, ưỡn lên ngạo nghễ kia. Còn có chỗ chính giữa chân non mềm, ẩm ướt.
Ngụy Anh sợ tới khóc. Nước mắt chảy dài trên gương mặt, rớt xuống cằm, bị nam nhân kia liếm sạch. Y muốn gọi sư tỷ, sư đệ tới cứu lại làm không được. Chỉ có thể phát ra tiếng ô ô. Giãy dụa thế nào cũng không thoát ra khỏi trói buộc của nam nhân kia. Ngược lại còn bị hắn kéo theo, lăn vào trong bụi cỏ.
Ngụy Anh bị lật ra, chổng vó lên trời. Cái người mặc quần áo trắng kia chính là Lam Vong Cơ đã gặp qua một lần lúc y mới vào Vân Thâm Bất Tri Xứ. Lam Vong Cơ gắt gao đè y trên đất. Một tay trên bờ vai y. Khí lực cực lớn. Tay kia ôm y vào trong lồng ngực. Lồng ngực kiên cố như cái lồng sắt không thể rung chuyển, phảng phất như muốn nghiền y vào trong thể xác hắn. Khuôn mặt tuấn tú của Lam Vong Cơ nhuộm sắc thái tình dục nồng đậm. Khóe mắt đỏ bừng. Hắn cắn miệng y, luồn lưỡi vào, ngậm cổ họng y mà cọ xát, thật giống như sói đói muốn ăn thịt người.
Sự tình sau đó giống như một cơn ác mộng. Lamg Vong Cơ thô bạo lột sạch quần áo y. Sư tỷ nói phía dưới không thể để cho người khác nhìn. Cho nên y chăm chú kẹp chặt hai chân, lại bị đẩy dạng ra hai bên, lại nhận một trận xúc cảm ẩm ướt mềm tuột truyền đến. Nữ huyệt y một mực che giấu đang bị liếm.
Ngụy Anh phát hiện mình có thể lên tiếng rồi, cho nên bắt đầu khóc, vắt cuống họng gào to: Cứu mạng! Sư tỷ cứu đệ--
Thế nhưng là nơi này quá yên lặng. Ngoại trừ hù một đám chim bay mất tiêu, người nào cũng không nghe thấy. Mặt Lam Vong Cơ âm trầm, liếm một cái thật mạnh, lại ngậm hạch nhỏ mà cắn, đánh Ngụy Anh muốn chết thẳng cẳng, lại khóc, lại thổi. Ngụy Anh lại muốn gào lên. Lam Vong Cơ cắn vào cái hạch nhỏ, trầm thấp uy hiếp y: Còn gọi? Ngụy Anh sợ tới muốn tiểu ra quần, sợ cái nam nhân hung hăng này, che miệng không dám kêu nữa. Y mơ màng, vừa kinh vừa sợ. Cái đầu nhỏ nghĩ không ra cái gì. Y chỉ biết là gặp phải người xấu.
Liền ngay sau đó y bị một cái côn thịt thô ráp, to dài, nóng hôi hổi bổ vào, xé rách. Côn thịt giống như cây gậy sắt nung đỏ, dữ tợn đâm vào trong thân thể y. Ngụy Anh đau đến kêu không nổi. Cũng không hiểu tại sao người này lại muốn dùng côn thịt to đâm y. Cũng không biết đây là ý nghĩa gì. Chỉ cảm thấy bụng mình giống như muốn bị xuyên thủng, bị nóng muốn phỏng. Khóc thế nào, nháo thế nào, cầu xin tha thứ thế nào cũng không làm được gì. Một tay Lam Vong Cơ đè hai tay y. Lại hôn loạn xạ. Y trốn không thoát, né không được. Chỉ có thể để mặc cho hắn hôn. Cỏ dại cao cỡ nửa người, y giơ chân lên trời người khác có đi qua cũng không nhìn thấy gì. Chỉ thấy một đôi bàn chân trần rung lắc loạn xạ. Không biết là qua bao lâu mới cảm giác có thứ gì rót vào trong bụng, nóng hôi hổi. Nhưng mà cây côn thịt vẫn không ngừng xỏ xiên.
Ngụy Anh mơ mơ màng màng. Lúc tỉnh lại là ở trong một gian phòng lạ lẫm. Phòng rất lớn. Bố trí đơn giản. Có mùi thơm nhàn nhạt. Y cảm thấy mông đau, lưng đau, chỗ đó cũng đau. Khó chịu muốn chết. Bỗng nhiên Lam Vong Cơ tiến đến. Ngụy Anh thấy kẻ xấu bắt nạt y tới, lập tức trốn vào trong chăn, muốn kêu cứu. Còn chưa kêu được một tiếng đã bị Lam Vong Cơ ôm cả người lẫn chăn vào ngực. Ngụy Anh bị dọa tới run bần bật. Lam Vong Cô ôm y thật chặt, thong thả nói cho y là y phá thân với hắn rồi. Cho nên nếu mà không gả cho hắn, không chỉ là y bị nhét vào lồng heo dìm xuống nước, còn làm cho toàn bộ Vân Mộng Giang Thị vì y mà hổ thẹn. Từ đây không ngóc đầu lên được. Liền cả sư tỷ cũng không gả ra được.
Thằng ngốc sao biết được cái gì gọi là phá thân. Cũng không biết cái gì gọi là nhét vào lồng heo dìm xuống nước. Chỉ là, y nghĩ tới Giang thúc thúc thế nào cũng sẽ vì y mà cãi nhau với Ngu phu nhân. Vân Mộng Giang Thị vì y mà mất mặt. Sư tỷ không gả ra được. Y liền sợ hãi. Cho nên y liền dễ dàng thỏa hiệp yêu cầu của Lam Vong Cơ. Ngay lập tức bị Lam Vong Cơ kéo đi tìm lão đầu râu dài. Lam Vong Cơ nói cái gì y nghe cũng không hiểu. Cái gì lưỡng tình tương duyệt, cái gì mệnh định chi nhân. Về sau Giang thúc thúc cũng chạy tới. Lam Vong Cơ lại nói một lần nữa với Giang thúc thúc. Giang Phong Miên rất là nghiêm túc, nói rằng hôn nhân đại sự không thể đùa bỡn. Ngụy Anh sợ Giang Gia vì y mà mất mặt, gật đầu như gà con mổ thóc, nói y nguyện ý. Lam Vong Cơ hình như là rất hài lòng, cầm tay y. Mười ngón đan xen.
Ngày thứ hai, Ngụy Anh liền được người của Giang Gia tới tiếp đi. Hai tỷ đệ cũng vì hắn mà trở về một chỗ. Hôn sự làm rất là gấp gáp. Tháng tư, hoa hạnh nở. Ngụy Anh liền đã gả vào trong Vân Thâm Bất Tri Xứ rồi. Lam Vong Cơ rất là quan tâm, săn sóc y. Đối với y còn tốt hơn cả sư tỷ. Buổi sáng y nằm ỳ trên giường, hắn dỗ dành y dậy, tự tay chải đầu, mặc quần áo, ôm y vào ngực, đút cơm ăn từng muỗng. Ăn xong liền thưởng cho y một nụ hôn. Ban ngày cái gì cũng không cần làm. Còn có tiểu đệ tử chơi với y. Ban đêm lại bị Lam Vong Cơ đâm côn thịt. Mặc dù đã hết đau rồi, nhưng mà y vẫn bị đâm tới khóc. Lam Vong Cơ ôm y vừa hôn vừa dỗ dành, nhưng mà vẫn hung hăng đâm tới ngày hôm sau dậy không nổi.
Đến tháng sáu, Ngụy Anh thích ăn quả mận hạnh. Người khác ăn một quả chua tới nhăn mặt. Y lại có thể ăn nguyên một bồn nhỏ. Y cảm thấy giống như muốn bệnh. Y bắt đầu thích ngủ. Mỗi ngày đều không có tinh thần. Khẩu vị cũng không có nuốt nổi mấy món Lam Vong Cơ tỉ mỉ xào nấu. Y bình thường thích ăn cá luộc nhất. Hiện tại ngửi thấy mùi cá đều muốn nôn khan. Y đến lúc này lại rất ỷ vào Lam Vong Cơ, khóc thút thít hỏi: Ta bị bệnh sao?
.
.
.
Lam Vong Cơ bắt mạch cho y, liền biết y mang thai. Nói thật, Lam Vong Cơ cũng không muốn đứa bé này. Hắn đã tận mắt nhìn Ngụy Anh buông tay hắn, rơi xuống vách núi. Mấy chục năm về sau hắn đàn đứt vô số dây đàn, tìm người khắp nơi. Thượng cùng Bích lạc, hạ Hoàng Tuyền (*). Cũng không tìm thấy Ngụy Anh của hắn. Ngụy Anh sẽ chỉ xuất hiện trong giấc mơ, cười với hắn thật ngọt ngào, nói cho hắn y thích tiểu cũ kỹ nhất, sau đó lại hóa thành trăm ngàn mảnh vỡ trong ngực hắn.
(*: Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền. Là câu thơ của Bạch Cư Dị. Có nghĩa là lên tới trời xanh, xuống tới suối vàng. Vế tiếp của câu này là 'vẫn không tìm được nàng...')
Hắn thật là vất vả được trời xanh rủ lòng thương, cho một cơ hội nữa, rốt cuộc đoạt được Ngụy Anh. Cho dù là giờ đây y khờ dại, tâm trí như hài đồng. Thế nhưng đời này, kiếp này hắn đã trở thành trượng phu của Ngụy Anh. Ánh mắt của Ngụy Anh rốt cuộc sẽ chỉ đặt trên người hắn. Trong mắt Ngụy Anh sẽ không có ai khác. Hắn sao có thể để Ngụy Anh phân tâm. Mang thai sẽ gây ra thương tổn không thể chữa lành đối với thân thể. Ngụy Anh sẽ nôn nghén, sưng vù, rút gân. Sinh sản sẽ đau nhức, nguy hiểm. Là bước qua Quỷ Môn Quan một lần. Hắn sao không bỏ được.
Hắn thậm chí muốn hủy đi đứa bé kia. Thế nhưng tuổi Ngụy Anh còn nhỏ. Sinh non tổn thương lại càng lớn. Thế là hắn bắt đầu căm hận bản thân. Hắn không nghĩ Ngụy Anh sẽ mang thai. Cho nên đều ra ở bên trong. Bởi vì sung sướng nhất thời mà để Ngụy Anh chịu khổ, chịu tội. Hắn hận không thể giết mình.
.
.
.
Mang thai được bốn tháng, bụng bắt đầu hiện ra. Ngụy Anh gầy đi. Hai mắt thấy bụng lớn dần, giống như thổi bong bóng da. Y chọt chọt, đâm đâm, cho là mình ăn nhiều. Thế nhưng y gần đây khó chịu, không thích ăn cơm. Làm sao ăn tới quá no được. Y rất là nghi hoặc, hỏi Lam Trạm. Lam Trạm nói là y ngã bệnh. Qua mấy tháng liền khỏe. Lại qua một đoạn thời gian. Ngụy Anh được Lam Trạm ôm ngồi trên đùi, đút canh. Y cảm thấy cái bụng bỗng nhiên nhúc nhích, lại nhúc nhích nữa. Y sợ tới phát khóc, nhào vào ngực Lam Vong Cơ, đổ mất nửa bát canh. Ngụy Anh nhảy dựng lên, chỉ vào cái bụng nhô ra. Mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, nói rằng bên trong đang động đậy. Có yêu quái chui vào rồi. Y xoay xoay, rúc vào lồng ngực Lam Vong Cơ, thút tha thút thít: Van ngươi, giúp ta lôi yêu quái ra. Ta sợ. Lam Vong Cơ không có cách. Hắn chỉ có thể nói cho Ngụy Anh: Ngươi ngã bệnh. Rất nhanh liền khỏe.
Tháng của Ngụy Anh càng lúc càng lớn. Y bắt đầu khó chịu, nôn ọe kịch liệt. Ăn cái gì ói cái đó. Một chút mập mạp của thiếu niên còn chưa lớn cũng không có. Dáng người gầy gò, lộ ra cái bụng càng phát lớn hơn. Giống như cái bát úp ngược. Chân bắt đầu sưng vù, đi giày không vừa. Cũng may mắn là y ngày ngày được Lam Vong Cơ ôm, cho nên cũng không cần tự đi lại. Nhưng mà vẫn khó chịu. Hài tử trong bụng áp bức Ngụy Anh. Nửa đêm muốn xoay người cũng khó. Cho nên Lam Vong Cơ về đêm càng ít ngủ. Lúc Ngụy Anh gần thời điểm lâm bồn càng là không ngủ được. Hắn nhìn chằm chằm gương mặt tiều tụy của Ngụy Anh, nghĩ thầm, tính toán chờ hài tử ra đời sẽ bóp chết.
Hài tử trong bụng lại càng hoạt bát, thương xuyên trong lúc Ngụy Anh ngủ say, một cước đá tỉnh. Ngụy Anh vừa khóc vừa gào. Bên trong lại động. Lam Vong Cơ ôm y, an ủi một phen, sứt đầu mẻ trán mới dỗ cho y ngủ. Lam Vong Cơ không thể khống chế bản thân ghen ghét hết thảy những việc này. Hắn thậm chí căm hận đứa bé trong bụng Ngụy Anh, hận hắn để Ngụy Anh nôn mửa, mệt mỏi vô dụng, hận hắn chiếm cứ thân thể Ngụy Anh còn nhiều hơn so với mình.
Thời gian dần trôi. Ngụy Anh cúi đầu cũng không thấy chân đâu nữa. Y cảm thấy mình xấu quá. Y thường xuyên nắm tay áo Lam Vong Cơ, vành mắt đỏ đỏ, hỏi y bị bệnh vì sao còn chưa khỏi. Người khác nhìn bụng y, mặt mày đều hớn hở, sẽ nói rất nhiều lời hay/ Liền cà thúc phụ đáng sợ của Lam Vong Cô cũng sẽ bày ra dáng vẻ cao hứng. Y không hiểu vì sao bọn họ vui vẻ như vậy. Y rõ ràng là sinh bệnh a. Trong nhà toàn bộ hình như chỉ có y cùng Lam Trạm là không vui. Y thật không hiểu.
Bên ngoài trời đổ tuyết lớn. Ở Liên Hoa Ổ không có tuyết. Ngụy Anh hưng phấn nhìn tuyết rơi bên ngoài. Y còn không có tự giác mình mang thai. Hoàn toàn không có phòng bị gì hết. Lòng bàn chân trượt một cái, ngã sấp mặt. Y cảm thấy bụng đau, dười thân có gì chảy ra, nong nóng. Tuyết trắng bị nhuộm thành màu đỏ. Y thấy Lam Vong Cơ xanh mặt, vội vàng, hấp tấp chạy tới. Ý thức y liền mơ hồ rồi.
Lúc tỉnh lại, cả người đều đau. Trong mũi đều là mùi máu tươi. Khí lực trên thân dường như dần dần bị xói mòn. Bà mụ bên tai nói phải dùng lực. Ngụy Anh đau tới toàn thân run rẩy, lại cảm thấy có thứ gì trong bụng gấp gáp, muốn ra. Chỉ có thể nắm một bàn tay lạnh như băng, run rẩy, khóc lớn: Đau, đau quá.
Đời này của y là lần đầu tiên nếm qua loại khổ sở này. Y đau nhức cực kỳ, đau tới hận không thể chết đi được giải thoát. Chỉ có thể cảm thấy Lam Vong Cơ nắm chặt tay y, nói với y là sắp xong rồi. Đây là đang nhổ ổ bệnh trong bụng y. Về sau sẽ không ngã bệnh nữa. Ngụy Anh khóc thật thảm, trong muộng lung tung gào đau. Giữa chừng còn khóc ngất, dọa cho người trong phòng sợ gần chết. Thành giường gỗ xém chút nữa bị Lam Vong Cơ một tay bóp nát.
Lúc hài tử cất tiếng khóc chào đời, Lam Vong Cơ cũng không thèm nhìn, chỉ lo gọi y sư xem Ngụy Anh. Mấy bà mụ nhìn nhau. Cuối cùng đành phải rửa ráy hài tử sạch sẽ, quấn tã lót, ôm ra ngoài cho thân nhân nhìn. Y sư nói Ngụy Anh chỉ là mệt quá, ngủ mê man thôi. Phụ nhân sinh con vốn là gian nan. Cũng có người căng qua mấy ngày cũng không giữ nổi mạng. Lam Vong Cơ ôm Ngụy Anh, không nói gì. Trong lòng càng hận đứa bé kia chỉ chút nữa thôi đã đòi mạng Ngụy Anh, lại cũng hận chính mình đã để Ngụy Anh mang thai.
Ngụy Anh nuôi trên giường một tháng liền lại nhảy nhót tưng bừng. Y lúc trước chỉ cho là mình ngã bệnh. Căn bản là không biết bản thân mang thai, còn sinh ra một đứa bé. Lúc y tỉnh lại đã thấy cái bụng phồng kia tiêu đi, bên trong cũng không còn động đậy nữa. Thật là vui vẻ, hớn hở. Chỉ là về sau, lúc Lam Vong Cơ cưỡi lên người y vào ban đêm, cho dù nói thế nào cũng nhất định không xuất ra ở bên trong. Y kỳ thật rất thích được rót đầy. Thế nhưng là cầu xin thế nào Lam Vong Cơ cũng không đáp ứng. Ngụy Anh cũng không hiểu nữa.
Lại qua nhiều năm. Lúc Ngụy Anh chạy loạn trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhìn thấy một đứa bé nằm giữa một đống thỏ. Đứa bé này như ngọc tuyết, đáng yêu. Giữa lông mày lại giống Lam Trạm. Y không khỏi thích đứa bé kia. Hai người ngồi trên đồng cỏ chơi với một đám thỏ. Đứa bé còn đưa điểm tâm cho y ăn. Lúc Ngụy Anh rời đi, vẫn rất là vui. Y hy vọng ngày mai đứa bé kia sẽ còn ở đó. Bọn hắn có thể lại cùng nhau chơi với đám thỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro