Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

Buổi tối chính là hoạt động phóng đăng.

Ngụy Vô Tiện vẽ xong hình trên đăng của mình nhìn Lam Vong Cơ lại sát về phía y, hắn nói: "Lam nhị công tử chúng ta cùng thả đèn đi."

Lam Vong Cơ một cái cũng chẳng nhìn hắn mà chú tâm làm đèn,y nói: "Ta một mình đã quen."

Ngụy Vô Tiện: "Thoái quen cũng có thể sửa mà, lại nói ta làm đèn này là cố ý tặng cho Lam nhị công tử huynh a."

Hắn đưa giấy đèn qua, trên đèn là một bức họa con thỏ, Lam Vong Cơ nhìn thấy miệng hơi hơi mỉm cười.

Ngụy Vô Tiện đang nhìn y tự nhiên thấy y cười, hắn hứng thú nói: "A, Lam nhị ca ca, ngươi cười."

Lam Vong Cơ nghe vậy mặt lạnh lại, tay nhanh chống cầm Tị Trần ở kế bên. Ngụy Vô Tiện thấy vậy vội lùi về sau đáng tiết Nhiếp Hoài Tang lại ở phía sau.

Nhiếp Hoài Tang trơ mắt nhìn đèn của mình bị cháy thành tro bụi: "Ngụy huynh đèn của ta vừa mới làm xong."

Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ nói: "Nhiếp huynh à, hay là ta đền cho huynh một cái khác."

.

.

.

Mọi người bắt đầu thả đèn, đèn bay lên cao bọn họ cùng chấp tay cầu nguyện.

"Cầu ta năm nay thuận lợi tốt nghiệp, năm sau lại không đến Vân Thâm Bất Tri Xứ nữa."

"Tiểu nữ Ôn thị khuẩn cầu trời xanh mong cho A Ninh một đời yên ổn."

"Cầu Ngụy Vô Tiện ta cả đời có thể trừ gian diệt ác không thẹn với tâm."

Trong lúc Ngụy Vô Tiện không biết Lam Vong Cơ lặng lẽ xem hắn.

Cầu Lam Vong Cơ ta cả đời trời gian diệt ác không thẹn với tâm.

———————————

———————

—————

Hôm nay, Ngụy Vô Tiện bị bảy, tám thiếu niên vây quanh rủ đi ra ngoài lí do chính là hắn chuẩn bị rời đi rồi nên mấy thiếu niên này muốn giữ lại chút kỉ niệm.

Hắn đứng trên con đường dưới Tàng Thư Các của Lam gia liếc mắt nhìn lên, xuyên qua những nhánh Ngọc Lan thấp thoáng, vừa khéo có thể nhìn thấy Lam Vong Cơ ngồi một mình bên cửa sổ.

Nhiếp Hoài Tang buồn bực nói: "Có phải y đang nhìn chúng ta bên này không? Mà không đúng, ban nãy chúng ta đâu có làm gì ồn. Sao ánh mắt y lại thế chứ?"

Ngụy Vô Tiện: "Quá nửa là muốn bắt lỗi chúng ta rồi."

Giang Trừng nói: "Sai. Không phải "chúng ta", mà là "ta". Ta thấy người mà y nhìn chằm chằm phần nhiều là một mình ngươi."

Ngụy Vô Tiện nói: "Hừm. Chờ đi. Coi ta quay lại xử lý y ra sao."

Giang Trừng: "Chẳng phải ngươi chế y muộn, chê y vô vị hay sao? Vậy ngươi bớt trêu chọc y giùm đi. Nhổ râu hổ, động thủ trên đầu thái tuế, suốt ngày cứ thích tìm đường chết."

Ngụy Vô Tiện nói: "Sai. Chính là bởi vì một người sống đến từng này lại có thể vô vị đến mức như y, mới đúng là điều thú vị thật sự."

Tới gần trưa, bọn họ mới trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Lam Vong Cơ ngồi ngay ngắn một bên án, chăm chỉ viết, chợt nghe song cửa sổ kêu lách cách. Ngẩng đầu nhìn lên, có một người từ ngoài cửa sổ chui vào đây.

Ngụy Vô Tiện bám vào cây Ngọc Lan ở ngoài Tàng Thư Các trèo lên trên, mặt mày hớn hở nói: "Lam Trạm, ta về rồi nè! Sao nào, không chép sách vài ngày, có nhớ ta không?"

Dáng vẻ của Lam Vong Cơ như lão tăng ngồi thiền, coi vạn vật như không, thậm chí còn mất cảm giác tiếp tục sắp xếp đống giấy đã chồng thành núi nhỏ. Ngụy Vô Tiện cố ý xuyên tạc vẻ trầm mặc của y: "Ngươi không nói ta cũng biết, tất nhiên là nhớ ta rồi, không phải vậy thì vừa nãy sao lại đứng ở cửa sổ đó nhìn ta chứ?"

Lam Vong Cơ lập tức liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt đong đầy sự khiển trách. Ngụy Vô Tiện ngồi trên cửa sổ, nói: "Ngươi coi ngươi kìa, mới nói chút đã mắc câu. Dễ câu thế không biết. Lại còn không giữ được bình tĩnh nữa chứ."

Lam Vong Cơ: "Ngươi đi đi."

Ngụy Vô Tiện: "Không đi chả lẽ ngươi tính hất ta xuống?"

Ngó mặt Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện đoán chừng hắn mà nói thêm câu nữa, Lam Vong Cơ chắc sẽ quẳng luôn cái sự kiềm chế còn sót lại rồi đóng đinh hắn trên bệ cửa sổ mất, bèn vội vàng nói: "Đừng dọa người như vậy mà! Ta tới để tặng quà xin lỗi đó."
Lam Vong Cơ không chút nghĩ ngợi, lập tức từ chối: "Không cần."

Ngụy Vô Tiện nói: "Không cần thật ư?"

Hắn như ảo thuật lấy từ trong lòng ngực ra hai con thỏ, còn lấy thêm một cái trống bỏi thêm vài trái sơn trà.

Ngụy Vô Tiện nói: "Lam gia ngươi trong rừng không có lấy một con gà mà thỏ lại rất nhiều. Có lẽ do Lam Dực tiền bối nên mới có đám thỏ này. Thế nào thấy ngươi thích thỏ ta mới bắt về đó. Ngươi cũng không thể đem bỏ mấy con thỏ này đi được dù gì cũng là của Lam Dực tiền bối."

Lam Vong Cơ vừa định mở miệng cự tuyệt nghe vậy dừng lại.

Ngụy Vô Tiện nghe vậy nói thêm: "Hắc Lam nhị ca ca mấy ngày nữa là ta đi rồi nể mặt nhận lấy đi mà."

Hai con thỏ đều vừa béo vừa tròn, như hai quả cầu tuyết mập ú. Một con mắt trợn lên như cá chết, úp sấp dưới đất mãi một lúc mới động đậy một cái, cái miệng màu hồng nhạt ung dung thong thả nhai lá. Một con khác thì cứ như dế ăn phải thuốc, nhảy nhót liên tục không ngơi, lần mò bò lăn rồi đâm vào bạn mình, hết xoay lại bật, một khắc cũng không yên. Ngụy Vô Tiện thẩy cho nó vài lá rau không biết nhặt ở đâu ra, đột nhiên nói: "Lam Trạm, Lam Trạm!"

Con thỏ kia đạp một chân lên cái nghiên của Lam Vong Cơ, để lại một loạt vết chân mực trên án thư. Lam Vong Cơ không biết làm sao, cứ cầm trang giấy nghiêm túc suy nghĩ nên chùi kiểu gì, vốn không muốn để ý đến hắn, nhưng nghe giọng điệu hắn chẳng giống chuyện nhỏ, tưởng là có sự cố, nói: "Chuyện gì?"

Ngụy Vô Tiện: "Ngươi coi tụi nó cứ nằm chồng lên nhau như thế kia. Có phải là đang..."

Cạch một tiếng, Lam Vong Cơ hơi mất ưu nhã quẳng bút đi, nói: "Hai con đó đều là giống đực!"

Ngụy Vô Tiện nói: "Đực? Thiệt là lạ." Hắn nắm lỗ tai nó xách lên coi thử, xác nhận: "Đúng là đực thật. Đực thì đực, ban nãy ta còn chưa nói hết, ngươi nghiêm thế làm chi? Ngươi nghĩ đến cái gì? Nói tới thì hai con này cũng là do ta bắt, ta còn không để ý tụi nó là cái hay là đực, vậy mà ngươi..."

Cuối cùng Lam Vong Cơ cũng hất hắn xuống khỏi Tàng Thư Các.

Ngụy Vô Tiện ở giữa không trung cười: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"

"Loảng xoảng" một tiếng, Lam Vong Cơ mạnh mẽ đóng cửa sổ lại, ngồi lại bên cạnh thư án.

Y nhìn lướt qua mớ giấy Tuyên Thành lộn xộn đầy đất cùng mực nước và dấu chân, còn có hai con thỏ trắng đang lăn lộn tranh nhau lá cải, nhắm mắt lại, bịt kín hai lỗ tai.

Cành hoa ngọc lan rung động bị ngăn ngoài cửa sổ, chính là, mặc y kháng cự như thế nào, tiếng cười to sung sướng lại làm càn của Ngụy Vô Tiện kia lại làm y không quan tâm cũng không được.

Rốt cuộc Ngụy Vô Tiện và môn sinh Ngụy thị vẫn đi không có dự thính tiếp tục được nữa. Đối với việc này Lam Khải Nhân càng thêm vui mừng. Lúc Ngụy Vô Tiện vừa đi đến cổng thì nghe được Giang Trừng cùng con trai trưởng của Kim gia đánh nhau.

Nguyên nhân chính là Kim Tử Hiên có xúc phạm Giang đại tiểu thư của Giang gia hai người liền đánh nhau.

Tông chủ hai nhà đều đích thân đến, đoàn người của Ngụy thị và Giang Phong Miên lướt qua nhau.

Vì bọn họ đều mặc hắc y lại cộng thêm lo cho Giang Trừng nên Giang Phong Miên không để ý đến một thiếu niên có bóng dáng khá giống cố nhân của mình.

——————————————————

Ở đây sửa đổi thời gian một chút. Ngụy Vô Tiện cùng môn sinh sẽ rời dự thính sớm hơn những môn sinh nhà khác vài ngày cùng ngày thì Giang Trừng, Giang Yếm Ly cũng sẽ được Giang Phong Miên đến gọi về. Bọn họ vừa về thì ba ngày sau dự thính cũng kết thúc.

Còn về bóng dáng thì trong nguyên tác không hề nhắc đến Ngụy Vô Tiện dáng người giống ai nên ta occ một chút.

Dáng người của Ngụy Vô Tiện và Ngụy Thanh Tửu đều có phần giống mẹ, phần giống cha.

Ngụy Vô Tiện thích cười giống Tàng Sắc ma ma, còn Thanh Tửu thì ít cười giống Ngụy Trường Trạch nhưng mà lời nói không có ít.

Mới đầu định cho Ngụy Vô Tiện không tu ma đạo nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cho Tiện tu ma đạo nhưng mà như cũ vẫn có kim đan nên không có mất khống chế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro