Day 3
01.
Ngụy Vô Tiện chọn quần áo cả đêm, cuối cùng cũng chọn được bộ quần áo mà hắn tự nhận là nhìn được nhất đi tham gia quân huấn.
Đáng tiếc hôm nay trời mưa.
Hủy bỏ quân huấn.
02.
Ngụy Vô Tiện buồn bực rất lâu.
“Vì sao trời mưa thì sẽ không huấn luyện quân sự?”
“Chúng ta không thể vào bên trong đứng xếp hàng sao?”
“Không có báo cáo linh tinh sao? Không hát hành khúc sao?”
“. . . . . .”
Hướng dẫn viên bị hỏi phiền.
03.
Lam Vong Cơ nói, trời mưa không huấn luyện quân sự có thể đến phòng ngủ dạy mọi người sửa sang lại đồ vật bên trong.
Lãnh đạo thấy y nói rất có đạo lý.
04.
Lam Vong Cơ vào phòng ngủ đúng lúc Ngụy Vô Tiện đang ngồi trước bàn vừa xem phim vừa ăn mì cay.
Ngụy Vô Tiện tức chết rồi, hắn vừa mới đổi bộ quần áo nhìn được nhất kia thành đồ ngủ.
Bộ dáng hiện tại của hắn hỏng bét, còn đặc biệt ngốc, miệng bóng lưỡng hiện ra còn chưa kịp lau đi.
“Chào huấn luyện viên!” Ngụy Vô Tiện xỏ dép lê vào, đứng lên.
Lam Vong Cơ ở ngoài cửa nhìn lướt qua bên trong, sau đó vào phòng.
05.
Lam Vong Cơ chưa từng nhìn thấy qua phòng ngủ nào loạn như vậy.
Y dùng chăn của Ngụy Vô Tiện làm mẫu, dạy cho các bạn học sinh gấp quân bị.
Tất cả mọi người dù không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn lắng nghe, trừ Ngụy Vô Tiện.
“Làm được không?” Lam Vong Cơ hỏi bọn hắn.
“Sẽ không.” Ngụy Vô Tiện chỉ lo nhìn mặt Lam Vong Cơ.
06.
Lam Vong Cơ lần đầu tiên gặp được học trò như vậy.
07.
Ngụy Vô Tiện cũng lần đầu tiên như vậy.
Ngày hôm qua kêu nhìn bên phải làm chuẩn, hắn cũng nhìn chằm chằm vào mặt Lam Vong Cơ.
“Trên mặt tôi không có hoa.”
“Nếu trên mặt anh nở hoa thật, em nhất định sẽ hái mang về nhà!”
Lam Vong Cơ cảm thấy còn mệt hơn so với huấn luyện bộ đội bình thường.
08.
Đã dạy gấp quân bị, kế tiếp là sửa sang lại đồ dùng cá nhân.
Ngụy Vô Tiện thấy chuyện bỏ cốc và bàn chải đánh răng vào trong bồn rửa mặt thực vi diệu.
Lam Vong Cơ nhìn kem đánh răng của Ngụy Vô Tiện, tầm mắt bỗng nhiên dừng lại.
Kem đánh răng bọn họ dùng giống nhau, nhãn hiệu hương vị đều giống nhau.
Lam Vong Cơ theo bản năng nhếch miệng một cái.
09.
Đến tối Ngụy Vô Tiện mới biết hôm nay là tết Trung thu.
Các học sinh đều gọi điện thoại cho người thân trong nhà, còn hắn lại không thể gọi.
Ngụy Vô Tiện xuống lầu đi dạo trong trường học, thấy một đám con gái vây quanh một người. Hắn đến gần, phát hiện là Lam Vong Cơ.
Bọn con gái đang tặng bánh Trung thu.
Cấp trên quy định, huấn luyện viên không thể nhận đồ của họ, Lam Vong Cơ ra sức cự tuyệt. Bọn con gái thực thất vọng mà rời khỏi.
Ngụy Vô Tiện vui vẻ chạy tới, “Huấn luyện viên tết Trung thu vui vẻ!”
Lam Vong Cơ ừ một tiếng, ngừng một chút mới đáp lại một câu, “Tết Trung thu vui vẻ.”
“Huấn luyện viên, ăn bánh trung thu không?” Ngụy Vô Tiện hỏi.
“Cậu mời tôi?” Lam Vong Cơ hỏi.
“Ách. . . . . . Không có, em chỉ hỏi một chút.” Ngụy Vô Tiện ngay cả hôm nay là tết Trung thu cũng không biết, làm sao có thể có bánh Trung thu.
“Vậy tôi mời cậu.” Lam Vong Cơ từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ, bên trong là bánh.
10.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy cái hộp kia rất giống hộp đựng nhẫn, cho nên thời điểm Lam Vong Cơ đưa qua, hắn có chút khẩn trương.
“Cám ơn huấn luyện viên.”
May mà chưa nói thành “Em đồng ý”.
End day 3.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro