Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

09.

Sau khi tang lễ của Lam Vong Cơ kết thúc, Ngụy Vô Tiện cũng không có lý do gì để ở lại nữa. Lam Hi Thần phái người đưa Ngụy Vô Tiện về bãi tha ma, lại ở trước sơn môn gặp Giang Trừng đang đi vào.

"Ngụy Vô Tiện, cùng ta về Liên Hoa Ổ đi." Giang Trừng đi thẳng vào vấn đề.

Ngụy Vô Tiện miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, lắc đầu nói:

"Giang Trừng, ngươi biết đấy, ta phải về bãi tha ma, nơi đó có người cần ta."

Nghiến răng, Giang Trừng nói:

"Ôn Tình, Ôn Ninh... Còn có người nhà bọn họ, về Vân Mộng ta tìm chỗ dàn xếp cho. Ngươi về đi, không cần phải sống ở nơi đó nữa, sẽ nghẹn ra bệnh."

"Ngươi không cần lo lắng ta sẽ bị người khác lên án, mọi người đều bởi vì ngươi bị oan, còn có chuyện của Hàm Quang Quân, sẽ không tùy tiện nói ngươi cái gì."

Ngụy Vô Tiện mím môi nói: "Cảm ơn ngươi."

"Không cần phải nói cái đó."

Giọng điệu Giang Trừng gượng gạo nói: "Vậy ngươi..."

Khẽ cười một tiếng, Ngụy Vô Tiện đi tới bên cạnh gã.

"Đi thôi."

***

Sau khi trở lại Liên Hoa Ổ, làn gió nhẹ mang theo hương thơm của hoa sen khẽ lướt qua trước mặt hắn, trong lòng Ngụy Vô Tiện cảm thấy chua xót một hồi.

Cuối cùng hắn... Về nhà rồi.

Vừa về đến nhà, Ngụy Vô Tiện lập tức đến từ đường ở sau núi tế bái phu thê Giang thị, sau đó mới trở lại gian nhà nhỏ mà mình vẫn hay ở nhốt mình trong phòng.

Toàn thân mệt mỏi ngã trên chiếc giường mềm mại đã lâu không thấy, nhưng thế nào cũng không ngủ được. Từ ngày đó đến nay, mỗi khi hắn nhắm mắt lại, trong đầu hắn sẽ hiện lên bộ dáng Lam Vong Cơ toàn thân đều là máu, ngay cả khi vất vả lắm mới chìm vào giấc ngủ cũng không an ổn. Ác mộng vô tận khiến cho thể xác lẫn tinh thần của Ngụy Vô Tiện triệt để suy sụp. Nằm trên giường nhắm mắt lại, cố gắng muốn ngủ nhưng vẫn không thể ngủ được.

Một canh giờ sau, có môn sinh đến gõ cửa phòng Ngụy Vô Tiện, nói với hắn Giang đại tiểu thư đưa tiểu công tử về nhà, Giang tông chủ mời hắn ra ngoài nghênh đón.

Đáy mắt đen láy, Ngụy Vô Tiện chống đỡ thân thể bủn rủn, đẩy cửa phòng đi tới sảnh chính.

Vừa bước vào, Giang Trừng ngồi ở vị trí gia chủ, bên phải có Giang Yếm Ly và Kim Tử Hiên, còn có đứa cháu trai mới vừa đầy tháng của hắn.

Vực dậy tinh thần, Ngụy Vô Tiện cố gắng làm cho mình không có gì khác thường, thoạt nhìn vẫn giống như trước đây.

"Sư tỷ, tỷ về rồi à!"

Giang Yếm Ly quay đầu nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, tức khắc liền thấy đau lòng. Nhưng nàng không dám nhắc tới chuyện liên quan đến Lam Vong Cơ trước mặt Ngụy Vô Tiện, chỉ miễn cưỡng cười nói:

"A Tiện, sư tỷ đưa A Lăng tới thăm đệ."

Ngụy Vô Tiện bước tới phía trước, Giang Yếm Ly liền giao tiểu Kim Lăng nho nhỏ mềm mại vào tay hắn.

Cẩn thận che chở tiểu sinh mệnh ở trong ngực, Ngụy Vô Tiện nở nụ cười ấm áp nói:

"Chào con nhé! Tiểu Như Lan, ta là Đại cữu cữu của con."

Kim Lăng đang mút ngón tay ngắn ngủn mũm mĩm, nước bọt dính đầy mặt, nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện không chớp mắt, đột nhiên lại cười khanh khách. Tiểu hài tử đáng yêu vô cùng, Ngụy Vô Tiện cực kỳ thích.

Nghĩ đến phần vui sướng này vốn là ở Kim Lân Đài, sau đó Lam Vong Cơ cũng ở đấy...

Biểu cảm của Ngụy Vô Tiện dần trở nên ảm đạm.

Giang Yếm Ly: "A Tiện..."

Ngụy Vô Tiện ngước mắt nhìn nàng: "Hả, xin lỗi sư tỷ. Quà đầy tháng của A Lăng đã bị hỏng mất rồi, để đệ làm lại một cái khác cho nó."

Nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện kéo hắn ngồi xuống ghế, Giang Yếm Ly khổ sở nói:

"A Tiện, những thứ đó bây giờ đều không quan trọng. Đệ có ăn cơm đầy đủ không? Đệ gầy đi rồi, đợi một chút sư tỷ nấu canh sườn củ sen cho đệ uống, nhé?"

Biết rõ mình bây giờ ăn không vô bất cứ thứ gì, nhưng sợ Giang Yếm Ly lo lắng, Ngụy Vô Tiện vẫn tươi cười gật đầu:

"Được ạ. Từ khi sư tỷ thành thân đến nay, đệ vẫn chưa được uống canh sườn củ sen sư tỷ nấu, Tiện Tiện rất nhớ tay nghề của sư tỷ."

Giao Kim Lăng cho Kim Tử Hiên, Giang Yếm Ly mỉm cười vuốt ve đầu Ngụy Vô Tiện.

"Được rồi, bây giờ sư tỷ đi nấu cho đệ." Nói xong liền đứng dậy chuyển hướng đi đến phòng bếp.

Giang Yếm Ly đi rồi, không khí lại an tĩnh xuống. Nhất thời chỉ có tiếng bi ba bi bô của Kim Lăng.

"Ngụy Vô Tiện." Kim Tử Hiên lên tiếng.

Ngụy Vô Tiện nhìn về phía hắn: "Cái gì?"

Kim Tử Hiên ân hận nói: "Chuyện lần này, Kim gia chúng ta thật sự xin lỗi ngươi. Cha ta thật sự quá ác độc."

Nở một nụ cười lạnh lùng, Ngụy Vô Tiện nói:

"Cha ngươi đâu chỉ có ác độc? Ông ta còn là một con súc sinh. Vị huynh đệ Kim Quang Dao kia của ngươi không phải cũng là vì giết Ôn Nhược Hàn, lập công lớn mới được ông ta mang về nhận tổ quy tông sao? Coi mạng người như cỏ rác, bụng dạ đầy tham lam, hiện tại không làm tông chủ nữa cũng tốt."

Biết phụ thân mình trước kia không hợp đạo lý, cũng thực sự đã làm những việc vô cùng thất đức, Kim Tử Hiên cúi đầu áy náy nói:

"Xin lỗi."

"Mà thôi, chuyện này không liên quan tới ngươi. Ta không muốn dính vào trò chơi này, huống hồ..."

Ngụy Vô Tiện nhìn về phía bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ:

"Chuyện này là Lam gia bị tổn hại, không phải ta."

Có lẽ là cảm nhận được bầu không khí giữa người lớn đột ngột xuống thấp, đôi mắt nhỏ đen láy của tiểu Kim Lăng chuyển động vài cái, bỗng nhiên mở miệng khóc òa lên.

"Oa a a!!!"

Mặc dù Kim Tử Hiên rất yêu thương nhi tử, nhưng đối với tên tiểu quỷ này sớm đã bất mãn từ lâu. Ngay từ khi vừa sinh ra, thời gian mình và Yếm Ly ở chung không chỉ ít đi, ngay cả những lúc thân mật, tiểu quỷ tinh ranh này cũng có thể khóc lớn mà chẳng cần lý do. Vừa khóc đã khiến Yếm Ly đau lòng vội đi đến dỗ dành, còn mình thì bị gạt sang một bên.

"Chậc!" một tiếng, Kim Tử Hiên cúi đầu đe dọa:

"Thức thời một chút, ngậm mồm."

"Ô... Oaaaaaaaaa!" Kim Lăng càng khóc to hơn nữa, chân tay còn không ngừng đạp bịch bịch vào Kim Tử Hiên.

Kim Tử Hiên: "..."

Nhìn thấy một màn này, tâm tình Ngụy Vô Tiện vốn là phiền muộn nhiều ngày, đến hôm nay rốt cuộc cũng thật tâm bật cười.

"Đưa ta ôm. Ngươi ngốc chết đi được, chắc chắn ở nhà đều là sư tỷ vất vả, ngươi chẳng phải làm cái gì." Ngụy Vô Tiện ôm hài tử qua, thấp giọng dỗ dành.

Tiểu Kim Lăng được Ngụy Vô Tiện ôm thì quyết đoán ngừng khóc, chui vào trong ngực hắn.

Kim Tử Hiên giả cười vài tiếng, từ đáy lòng thầm quyết định hôm nay phải đánh sưng cái mông nhỏ của tiểu nhi tử.

Sau khi cùng phu thê Giang Yếm Ly và Giang Trừng ngồi xuống cùng nhau ăn xong bữa cơm, sắc trời đã không còn sớm nữa. Kim Tử Hiên chuẩn bị đưa Giang Yếm Ly và nhi tử trở về Lan Lăng. Trước khi đi, Giang Yếm Ly đặc biệt dặn dò Ngụy Vô Tiện hết lần này đến lần khác, nhất định phải ăn ngon, ngủ đủ, chăm sóc bản thân thật tốt, cũng bảo Giang Trừng chiếu cố Ngụy Vô Tiện rồi mới yên tâm rời đi.

Nhìn một nhà ba người đi rồi, Ngụy Vô Tiện cười nói với Giang Trừng:

"Này, uống rượu không?"

Liếc mắt nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, Giang Trừng chẳng còn gì để nói:

"Ngươi vẫn thích uống rượu như trước đây."

Dù là nói như thế, Giang Trừng vẫn sai người mang rượu từ trong hầm rượu ra, hai người cùng ngồi ở đình nghỉ mát uống rượu.

Nhìn Ngụy Vô Tiện nốc hết ly này đến ly khác vào bụng, Giang Trừng không khỏi nhíu mày, nói:

"Ngụy Vô Tiện, ngươi đừng uống nhanh như vậy, không tốt với thân thể."

Ngụy Vô Tiện hừ một tiếng: "Thân thể ta rất tốt..."

Nhìn Ngụy Vô Tiện yên lặng uống rượu, Giang Trừng thấy bực bội trong lòng cũng uống cạn ly rượu trước mặt.
"Sở dĩ ngươi... Sau khi trở về từ Mộ Khê Sơn lần trước liền phân hoá, cả người còn giống như tiểu cô nương tuổi xuân thì... đều là vì người đó?" Giang Trừng phiền muộn hỏi.

Uống quá nhanh liền bị sặc, Ngụy Vô Tiện ho khan vài tiếng, sau đó nằm sấp trên mặt bàn, rầu rĩ nói:

"Ừ..."

Rượu này rất mạnh, Ngụy Vô Tiện cảm thấy dường như mình có chút say, còn hơi chóng mặt.

Giang Trừng nhíu mày, nhìn Ngụy Vô Tiện nằm sấp trên bàn, nói:

"Có phải ngươi say rồi không? Chẳng phải ngươi ngàn ly không say à? Nói trước, ta không cõng ngươi về đâu."

Ngụy Vô Tiện làu bàu nói: "Ta không say!"

Hé mắt nhìn vầng trăng sáng treo trên bầu trời, giọng Ngụy Vô Tiện nghẹn ngào mà thê lương, nói:

"Giang Trừng... Ta nhớ y lắm..."

"Tại sao y không đến gặp ta trong mộng? Ta biết ta sai rồi..."

"Cho dù là mắng chửi ta cũng không sao, chỉ cần y trở về. Ta chỉ muốn nhìn thấy y, nghe giọng y một chút... Bất luận y muốn nói gì, nghĩ về ta như thế nào cũng không sao cả!"

Giang Trừng chưa từng nói chuyện yêu đương, nhưng khi nhìn thấy Ngụy Vô Tiện sống khổ sở như vậy, người đứng xem cũng lo lắng. Tâm tình phức tạp nhấp một ngụm rượu, gã nói:

"Được rồi đừng uống nữa, đi về ngủ."

Đứng dậy kéo Ngụy Vô Tiện vẫn đang nói bậy nói bạ lên, Giang Trừng vẫn quyết định tốt bụng cõng hắn lên lưng trở về phòng.

Đến khi bị đặt lên trên giường, trong miệng Ngụy Vô Tiện vẫn còn đang lẩm bẩm tên của Lam Vong Cơ. Giang Trừng lại hảo tâm đắp chăn cho hắn, lúc này mới nói:

"Ngươi mau ngủ đi, đừng có uống say rồi phát điên."

Nói xong, lại nhìn hắn một cái, xác nhận hắn đã nhắm mắt lại, Giang Trừng mới rời khỏi.

Ngụy Vô Tiện trở mình, mê mang mở hai mắt ra. Đôi mắt chớp chớp liền có nước mắt tràn ra nơi khóe mắt. Đưa tay lau đi nước mắt, Ngụy Vô Tiện khẽ lẩm bẩm:

"Lam Trạm, ta mệt mỏi quá..."

"Ta thật sự không chống đỡ nổi nữa rồi..."

Ta đã rất nỗ lực, kiên cường vì ngươi, sống sót vì ngươi. Nhưng mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, lớp ngụy trang này sẽ dễ dàng bị đánh cho tan tác.

Tình yêu cầu mà không được đau tận xương tủy, lại lan tràn đến tâm can.

Không thể quên được, càng không nỡ quên.

Khó có thể vứt bỏ.

TBC.

*Hoa Sơn Chi -- tình yêu vĩnh cửu, vui vẻ chờ đợi cả đời.

Ngỗng (Au): Tôi đã đọc bình luận của《Thượng Da》, tôi cũng cảm thấy sức mạnh của Uông Kỉ đã trở nên thấp đi, vì vậy tôi đã sửa đổi một chút, các bạn có thể đọc lại! Trước khi sửa đổi thực sự không quá sáng suốt.

Còn về phần Tiện, hắn cũng chỉ có Ôn Ninh, Ôn Ninh còn đang ở phía trước đánh tu sĩ, cũng không thể triệu hồi những hung thi khác đến hỗ trợ được. Bởi vì theo nguyên tác, Kim Tử Huân đã được "dọn" sạch từ trước. Tiện không có vũ khí, chí có một cây sáo, lại có Uông Kỉ và Kim Tử Hiên ngăn cản, cho nên sức mạnh sẽ bị giảm đi. Hắn không có Kim Đan, không thể trách hắn.

Ò, tiếp đó còn có một cmt nói Tiện khóc như nữ nhân, nữ nhân chỉ biết khóc??? Là có thành kiến gì với phụ nữ sao? Cũng có rất nhiều cô gái mạnh mẽ, kiên cường và không khóc đấy thôi. Vậy thì tại sao lại chơi trò phân biệt giới tính? Nam nhân không được khóc sao??? Đề xướng nam nữ bình đẳng đều là giả à?

Hơn nữa, khóc là chuyện mất mặt lắm à? Có hiểu lầm định nghĩa của từ "khóc" hay không? Một người đau lòng đến lúc nào đó không chịu nổi nữa thì cần phải khóc để trút hết tâm sự, bằng không sẽ uất nghẹn thành bệnh?

Lão tổ Tiện trông rất kiên cường, vậy nên người mình yêu chết ở trước mặt mình cũng không thể khóc? Đùa tôi à? Người hắn thích là vì bảo hộ hắn mà chết đó!!!

Tôi thật sự rất vui khi độc giả cho tôi ý kiến và cmt, và cũng sẽ dựa theo cmt của các bạn để sửa đổi cải thiện. Nhưng những cmt quá mất não vẫn là không cần để lại, please : )

Tiện kiên cường không có nghĩa là không có máu hay không có nước mắt.

Còn có những độc giả ghét nhân vật nào trong Ma Đạo tôi thật sự không quan tâm, cũng sẽ không hy vọng các bạn thích, chỉ mong đừng cmt ở dưới chương truyện của tôi. Bởi vì ngoại trừ những kẻ xấu như Ôn Triều và Kim Quang Thiện, những nhân vật khác tôi đều rất thích, tôi nhìn thấy những cmt như vậy sẽ buồn lắm, cảm ơn đã hợp tác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro