Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

05.

Lúc Ngụy Vô Tiện chạy đến Kim Lân Đài, không một ai ngăn cản, một đường chạy thẳng.

“A Tiện!” Thanh âm dịu dàng lại mang theo chút nghẹn ngào, là Giang Yếm Ly.

Ngụy Vô Tiện đột nhiên xoay người: “Sư tỷ!”

“Sư tỷ, Lam Trạm đâu? Lam Trạm ở đâu?!” Đôi mắt Ngụy Vô Tiện tràn đầy tơ máu, thật sự dọa người.

Nét mặt Giang Yếm Ly không đành lòng, cuối cùng thấp giọng nói: 

“Ta đưa đệ đi gặp Lam nhị công tử.”

Trên đường dẫn Ngụy Vô Tiện đi, Giang Yếm Ly phát hiện đệ đệ mình chạy nhanh như bay, chính mình đều sắp không theo kịp. Dùng sức đẩy cửa phòng ra, phát hiện Lam Hi Thần cùng Lam Khải Nhân đều đang canh giữ ở mép giường, Ngụy Vô Tiện nín thở, chậm rãi bước qua.

Lam Hi Thần xoay người nhìn Ngụy Vô Tiện, hốc mắt đỏ hoe, nói: 

“Ngụy công tử…”

Sợ hãi nếu lại gần thêm chút nữa sẽ nhìn thấy thân thể cứng đờ của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện chỉ tiến thêm vài bước rồi dừng lại.

“Trạch Vu Quân… Lam Trạm, y… thế nào rồi?” Ngụy Vô Tiện cẩn thận hỏi han, thanh âm không ngừng run rẩy, sợ Lam Hi Thần sẽ nói ra chuyện gì đó khiến hắn không có cách nào tiếp nhận được. Thật vất vả mới biết được tâm ý của Lam Vong Cơ cũng giống như mình, yêu thương lẫn nhau, sao có thể cứ như vậy không từ mà biệt? Hắn còn chưa được nghe Lam Trạm thổ lộ, cho nên, Lam Trạm sẽ không tàn nhẫn như vậy đâu? Sẽ không bỏ lại một mình mình?

Ôm một sợi hy vọng nhìn Lam Hi Thần, lại phát hiện đối phương một câu cũng nói không nên lời, chỉ chầm chậm cúi đầu.

Quay đầu nhìn về phía Lam Khải Nhân, Ngụy Vô Tiện nức nở nói:

“Lam lão tiên sinh…”

“Được rồi, để ta nói.” Bởi vì có Kim đan, Ôn Tình đã ngự kiếm đến sớm hơn Ngụy Vô Tiện một bước.

“Ôn Tình, Ôn Tình… Ngươi mau nói cho ta biết, Lam Trạm... y không sao đúng không? Ngươi đã cứu sống y, có đúng không?!” Ngụy Vô Tiện giống hệt như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, nắm lấy ống tay áo Ôn Tình.

“Ngụy Vô Tiện!” 

Ôn Tình ra sức giữ chặt bả vai Ngụy Vô Tiện, nói: 

“Kiên cường một chút, Lam nhị công tử sẽ không muốn nhìn thấy ngươi như vậy.”

“Vậy ngươi nói cho ta…”

Ôn Tình cắt ngang lời hắn: “Lam nhị công tử đã đi về cõi tiên rồi.”

Một dòng nước mắt chảy ra từ khóe mắt của Ngụy Vô Tiện.

“Ngươi nói xằng bậy cái gì? Lam Trạm y sẽ không cứ như thế mà bỏ lại ta…” Ngụy Vô Tiện nhỏ giọng lẩm bẩm.

Giữ chặt bả vai Ngụy Vô Tiện, chuyển phương hướng, Ôn Tình dùng sức đẩy hắn đến bên cạnh giường của Lam Vong Cơ, nói:

“Y còn một đoạn thời gian có thể nghe được lời ngươi nói, nắm chắc cơ hội đi. Ta đã cố gắng hết sức muốn cứu y trở về, nhưng bởi vì vết thương thật sự quá nặng. Hơn nữa, thanh kiếm kia có tẩm độc, đã ăn mòn đến nội tạng.”

Ngơ ngác nhìn người nọ đang nằm trên giường, hai mắt khép chặt, khuôn mặt tựa như chỉ là đang ngủ say và lồng ngực không còn phập phồng. Hai chân Ngụy Vô Tiện mềm nhũn, khụy ngã bên giường.

Lam Hi Thần đỡ Lam Khải Nhân hệt như chớp mắt một cái đã già đi mười mấy tuổi ra ngoài, nhường lại không gian cho Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ đang an tĩnh nằm trên giường. Rốt cuộc cũng là nhìn mặt lần cuối.

Đợi sau khi mọi người rời khỏi, Ngụy Vô Tiện miễn cưỡng ngồi dậy, run run rẩy rẩy chống đỡ mép giường, nắm lấy bàn tay được đặt ở bên hông của Lam Vong Cơ. Người tu tiên sau khi chết, cơ thể cũng sẽ không giống như người bình thường lập tức cứng đờ hoặc thối rữa. Ngoại trừ bàn tay có chút lạnh lẽo thì thân thể Lam Vong Cơ vẫn rất mềm mại.

Cầm cánh tay lạnh như băng của Lam Vong Cơ áp sát vào má mình, Ngụy Vô Tiện cố gắng bình tĩnh cười nói: 

“Lam Trạm, ta đến rồi.”

“Ta biết lúc trước là ta làm ngươi đau lòng, ta nhận lỗi với ngươi, ngươi đừng giận ta có được không? Ngươi mở mắt ra, ta cùng ngươi về Cô Tô. Ngươi đã cùng ta vĩnh viễn kết khế rồi mà, vậy ta đây cũng coi như là một nửa đạo lữ của ngươi, sao ngươi lại có thể vứt bỏ ta?”

“Ta biết trước kia ta rất thích bày trò đùa dai với ngươi, cho nên bây giờ ngươi cũng đang trả thù ta. Nhưng mà ngươi cũng một vừa hai phải thôi… Ta đây chưa từng giả chết trêu chọc ngươi…”

Mặc dù vừa lải nhải vừa tươi cười, nhưng trên mặt sớm đã là nước mắt đan xen.

Ngồi trên giường, Ngụy Vô Tiện chậm rãi cúi người nằm sấp xuống, yên lặng dựa đầu vào trên người Lam Vong Cơ, cảm nhận lồng ngực y đã không còn phập phồng.

“Đau lắm phải không? Nhưng ngươi vẫn không chút do dự chắn giúp ta. Ngươi bảo ca ca và thúc phụ ngươi phải làm sao bây giờ? Bảo ta giải thích với bọn họ như thế nào đây?”

“Ngươi đi cũng tiêu sái lắm… Ngay cả một câu “thích” cũng không để lại cho ta.”

Nước mắt thấm ướt bộ y phục mới được thay của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện nhắm mắt lại, gào khóc thảm thiết.

“Lam Trạm… Lam Trạm…”

Tiếng khóc nức nở truyền ra ngoài cửa, Giang Yếm Ly nghe đến đau lòng, Giang Trừng ở bên cạnh cũng đen mặt, mà dáng vẻ của thúc cháu Lam gia cũng đều là thương tâm quá độ.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro