Chương 49
49.
Mất hồn mất vía trở lại Tĩnh thất, Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên khi phát hiện Lam Nhạc và Lam Vong Cơ đã trở nên thân thiết. Mặc dù Lam Vong Cơ trông vẫn còn hơi vụng về, không biết chơi chung với hài tử như thế nào, nhưng Lam Nhạc lại rất hoạt bát, nên y cũng không còn quá căng thẳng như ban đầu.
Tiểu nha đầu cười vui vẻ hơn khi thấy cha trở về: “Cha!”
Ngụy Vô Tiện ngồi xuống bên cạnh bọn họ, cũng cười nói:
“Hai người đang nói chuyện gì? Vui vẻ đến vậy sao?”
“Ồ! Con nói với phụ thân tư thế ngủ của cha cực kỳ khó coi, trước kia còn nói muốn nấu cơm cho con, kết quả là đốt thủng cả đáy nồi!” Lam Nhạc cười hì hì nói.
Ngụy Vô Tiện: “…” Nha đầu chết tiệt, phụ thân vừa trở về đã vạch trần hết những khuyết điểm của ta với y!
Rốt cuộc đã mười ba năm không gặp, Ngụy Vô Tiện im lặng một lát mới nói:
“Đại ca nói hôm nay tổ chức gia yến, mừng ngươi về nhà.”
Lam Vong Cơ có chút sửng sốt: “Đại ca?”
Ngụy Vô Tiện: “Ca ca ngươi.”
Lam Vong Cơ hơi rũ mắt, do dự hỏi:
“Ngụy Anh… Ta và ngươi…”
Ngụy Vô Tiện cúi đầu, cảm thấy có chút mất mát. Ngày đó sinh Lam Nhạc, quả nhiên chỉ là một giấc mộng thôi sao?
“Lúc ta phát hiện mình có hài tử đã thỉnh cầu thúc phụ và ca ca ngươi cho ta và ngươi âm hôn. Hiện tại chúng ta đã quang minh chính đại là đạo lữ của nhau.” Ngụy Vô Tiện hời hợt nói.
Ngụy Vô Tiện vẫn còn nhớ rất rõ năm đó thỉnh cầu âm hôn thảm thiết như thế nào, đến cuối cùng cũng vẫn khổ sở. Nhưng loại chuyện này không cần để cho Lam Vong Cơ biết. Nếu đã quên thì hãy quên đi, để y khỏi phải đau lòng vì mình. Hiện tại hắn chỉ muốn ở bên Lam Vong Cơ. Áy náy hối hận đã đủ nhiều rồi, không cần phải thêm một người đau buồn nữa.
Lam Nhạc nhận thấy bầu không khí xấu hổ giữa hai vị phụ thân và áp suất càng lúc càng thấp, vì thế vội vàng kéo tay Lam Vong Cơ, nói:
“Phụ thân, thúc công và bá bá muốn tổ chức gia yến cho người, người đi cùng con đến phòng bếp dặn dò làm món ăn được không ạ? Nhạc Nhạc không muốn trên bàn ăn chỉ toàn là cơm canh nhạt nhẽo.”
Nhìn sắc mặt con gái mình nhợt nhạt gầy gò, Lam Vong Cơ đại khái cũng biết thân thể đứa nhỏ này không được khỏe mạnh, vì vậy lại càng cảm thấy có lỗi. Y chưa có ngày nào làm tròn trách nhiệm của một người phụ thân, thậm chí còn không có mặt khi Ngụy Vô Tiện cần tin hương của Càn nguyên nhất để trấn an trong thời gian mang thai.
Toàn bộ chua xót trong lòng đều hóa thành sủng nịch, Lam Vong Cơ trân trọng nắm tay hài tử:
“Được, cùng nhau đi.”
Đỡ Ngụy Vô Tiện trở về giường nằm trước, Lam Vong Cơ đắp thêm chăn cho hắn:
“Ngụy Anh, nghỉ ngơi một lát đi. A Nhạc nói ngươi còn đang sốt cao.”
Thấy Ngụy Vô Tiện vẫn nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, Lam Vong Cơ lại nói:
“Ngươi tỉnh dậy, ta vẫn ở đây.” Vén tóc mái trên trán đối phương, y lại nói: “Thật sự không đi.”
Ngụy Vô Tiện buồn bã ừ một tiếng rồi mới chịu nhắm mắt lại.
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro