Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34

34.

—— Cốc cốc cốc!!!

Lúc này Ngụy Vô Tiện đang ngồi ở trước án thư đọc sách. Nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn liền đứng dậy đi đến mở cửa.

Cửa vừa mở ra đã nghe một môn sinh vội vàng nói: 

“Lam nhị phu nhân, vừa nãy tiểu tiểu thư ra tay đánh người nên bây giờ đang quỳ ở từ đường. A Nguyện và Cảnh Nghi tiểu công tử cũng ra tay giúp nàng, hiện tại toàn bộ đều ở từ đường, tiên sinh mời ngài qua đó một chuyến!”

Ngụy Vô Tiện nghe thấy vậy thì không còn gì để nói nữa.

Lần thứ mười ba bước vào từ đường. Nha đầu chết tiệt kia!

Nhìn Lam Nhạc quỳ gối trước từ đường, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy Tị Trần, sâu thẳm trong ánh mắt có một chút bướng bỉnh cùng ẩn nhẫn, Lam Khải Nhân ấn nhẹ huyệt thái dương, nói: 

“Rốt cuộc các ngươi có chịu nói vì sao lại đánh nhau hay không? Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm đánh nhau không biết sao?”

Mấy tiểu hài tử đều im lặng không nói lời nào.

Chỉ có một tên đệ tử khác họ bị Lam Nhạc đánh là lớn tiếng kêu khóc, còn nằm ăn vạ trong ngực cha hắn không chịu buông. Lam Nhạc liếc mắt nhìn hài tử kia một cái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tràn đầy sự khinh thường.

Cha của đứa trẻ kia thấy thế liền nổi giận.

“Tiên sinh, tuy rằng chúng ta là môn sinh khác họ, không thể so với một sợi tóc của tiểu tiểu thư, nhưng nàng cũng không thể vô duyên vô cớ đánh con của ta được!”

Lam Khải Nhân nhếch môi: “A Nhạc không giống đứa trẻ sẽ tùy tiện ra tay đánh người.”

Cha của tiểu đệ tử nghe thấy vậy thì càng tức giận hơn: 

“Vậy ý của tiên sinh là muốn nói ta đang vu khống cho tiểu tiểu thư? Vết thương trên người con trai ta chẳng lẽ là tự nó đánh ra sao?!”

Lam Cảnh Nghi dỗi ngược lại: “Rõ ràng Viên Khuyết cũng bị thương! Hơn nữa một nam hài mà khóc thành như vậy, có thấy mất mặt không? Viên Khuyết còn chưa có khóc đâu!”

Phụ thân của Cảnh Nghi tức giận quát: “Câm miệng!”

Lam Cảnh Nghi nhỏ giọng thì thào: “Cha…”

“Tiểu tiểu thư là con gái duy nhất của Hàm Quang Quân, không thể cứ như vậy vứt hết mặt mũi của y đi được!” Cha của tiểu đệ tử lại nói.

Hốc mắt Viên Khuyết đỏ hoe, toàn thân run rẩy nhưng vẫn tức giận nói: 

“Ngươi nói ta thì cũng thôi đi, đừng có mang cả phụ thân ta vào!”

Lúc này Ngụy Vô Tiện cũng đã đến.

“Sao vậy Viên Khuyết? Sao con lại đánh nhau với người ta?” 

Bước nhanh đến gần, Ngụy Vô Tiện cẩn thận kiểm tra vết thương trên người Lam Nhạc, đau lòng tột độ. Bàn tay của tiểu nha đầu hình như là bị sỏi đá cắt đứt, máu tươi chảy đầy tay. Trên giáo phục màu trắng dính toàn là bùn đất và vết máu, tựa như hồng mai nở rộ. Tuy rằng đứa nhỏ này rất nghịch ngợm cũng hay gây sự phá phách, nhưng từ trước đến nay vẫn luôn dĩ hòa vi quý, làm sao có thể…

Lam Hi Thần thở dài, nói: “A Nhạc không chịu nói gì cả, chỉ quỳ gối ở kia.”

“Rốt cuộc là thế nào?” Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng nói: “Nói cho cha, nhé?”

Lam Nhạc vẫn không nói lời nào.

“A Nhạc, nếu con cái gì cũng không chịu nói, cái gì cũng không biện giải cho chính mình, vậy chúng ta chỉ có thể cho rằng là con vô duyên vô cớ ra tay đánh người. Để con chịu phạt.” 

Nhìn bàn tay nhỏ bé non mềm của hài tử đang rỉ máu nhưng vẫn một mực nắm chặt lấy vỏ kiếm Tị Trần lạnh như băng, Lam Hi Thần lại hạ giọng nói: 

“Con buông Tị Trần ra trước đã, lùi một bước có được không?”

Những lời của Lam Hi Thần dường như đã chạm vào vảy ngược của đứa nhỏ này, Lam Nhạc bỗng nhiên nổi cáu giống hệt như một con mèo xù lông, nhỏ giọng rống lên: 

“Con không buông! Đây là kiếm của phụ thân! Con không muốn buông!”

Sau đó hài tử đứng dậy bước từng bước lảo đảo rồi nhào vào trong ngực Ngụy Vô Tiện. Những giọt nước mắt nghẹn ngào cố kìm nén không chịu khuất phục vừa rồi bất chợt tuôn trào như vỡ đê.

“Ô oaaaaaaaaaa……” 

Ôm chặt eo Ngụy Vô Tiện, Lam Nhạc khóc lớn nói: 

“Cha! Bọn họ gạt con! Bọn họ nói phụ thân đã qua đời trước khi Viên Khuyết được sinh ra!”

Sắc mặt của Ngụy Vô Tiện lập tức tái nhợt, giống hệt như vừa mới bị năm tia sét cùng đánh vào đầu vậy. Hai thúc cháu Lam gia cũng trở tay không kịp. Tiểu đệ tử ở bên kia còn không biết sống chết mà lớn tiếng nói:

“Vốn dĩ chính là như vậy! Hàm Quang Quân sớm đã chết rồi! Là bị cha ngươi hại chết đó!”

Bấy giờ Lam Khải Nhân mới phản ứng lại, lập tức nổi giận, quát: “Câm miệng!”

Cha của đệ tử kia vội vàng kéo con trai mình lại, ra hiệu cho hắn câm miệng.

Sau khi Ngụy Vô Tiện nghe thấy những lời của đứa bé kia, toàn thân hắn không thể khống chế được mà run lên lẩy bẩy. Hắn hại chết Lam Trạm… Phải, mình thật sự đã hại chết Lam Vong Cơ. Nếu Lam Vong Cơ không dùng thân thể bảo vệ mình thì y sẽ không chết. Và mình… cũng sẽ không đau khổ chờ đợi y đến tuyệt vọng như vậy.

“Bọn họ nói xấu cha, nói con không phải là con gái ruột của phụ thân, còn nói con là đứa con hoang ở bên ngoài!” 

Tiểu nha đầu khóc đến mức đôi mắt hoa đào đều đỏ cả lên, đôi đồng tử nhàn nhạt bị bao phủ bởi một tầng hơi nước lại càng thêm giống màu ngọc lưu ly, hết thảy đều là bi thương. Ngụy Vô Tiện đối diện với đôi mắt của hài tử, trong lòng bất chợt nhói đau. Hắn không khỏi nhớ tới cái hôm bị chặn giết ở Cùng Kỳ Đạo, Lam Vong Cơ ngã vào trong lòng hắn, đôi mắt màu ngọc lưu ly kia cũng bi thương giống hệt như thế này.

“Cha, bọn họ đang nói dối đúng không? Rõ ràng là vì phụ thân quá bận nên mới không thể đến thăm chúng ta được. Mọi người đều nói con lớn lên rất giống phụ thân, con là con gái của phụ thân có đúng không?”

Sống mũi cay cay, Ngụy Vô Tiện biết rõ giấy không thể gói được lửa. Ngày này cuối cùng cũng sẽ đến. Chỉ là nghĩ đến việc phải chính miệng nói với hài tử hết thảy mọi chuyện, Ngụy Vô Tiện vẫn rất đau lòng. Bởi vì ngay cả bản thân hắn cũng không dám nghĩ lại những chuyện đã qua, càng không muốn tin vào sự thật rằng Lam Vong Cơ đã vĩnh viễn rời xa mình. Hắn vẫn đang chờ đợi. Hắn không chịu nói cho Lam Nhạc biết sự thật, bởi vì hắn luôn cảm thấy chỉ cần một ngày Lam Nhạc chưa biết thì hắn sẽ có thể chờ đợi nhiều thêm một ngày, tự lừa dối chính mình rằng Lam Vong Cơ vẫn còn ở đây. Nhưng nếu bây giờ vẫn tiếp tục lừa gạt hài tử, ngày sau lại phá nát giấc mộng nàng luôn cho rằng phụ thân sẽ trở về, như vậy sẽ không tàn nhẫn sao?

Giang Trừng nói đúng… Mình không nên giấu giếm.

Miễn cưỡng nở nụ cười, Ngụy Vô Tiện thấp giọng nói: 

“Nhạc Nhạc đương nhiên là con gái ruột của cha và phụ thân rồi.”

“Vậy, cha ơi…” Lam Nhạc khịt khịt cái mũi: “Vì sao phụ thân chưa bao giờ đến thăm Nhạc Nhạc ạ?”

“Bởi vì…” Lau đi nước mắt cho hài tử, Ngụy Vô Tiện ôm chặt nàng vào lòng, nhỏ giọng run rẩy nói: 

“Bởi vì phụ thân con… Người ấy… Người ấy đã qua đời rồi…”

“Xin lỗi Nhạc Nhạc, là cha đã gạt con.”

TBC.

📡 Ngỗng:

Thì ra tiểu bảo bảo phải ba bốn tháng tuổi mới có thể cầm nắm đồ vật sao? Bởi vì em trai họ của tôi mới sinh cách đây không lâu đã có thể cầm núm vú cao su và bắt tay, tôi cho rằng trẻ con sinh ra là có thể nắm đồ vật…

Vậy thì coi như tiểu Viên Khuyết trời sinh thiên tài đi, dù sao cũng là giới tu tiên!

Rose: Lần đầu em ấy viết sinh tử văn, đương nhiên là mấy kiến thức lúc mang thai hay sinh con đều chưa tìm hiểu rõ, sai sót chỗ nào mn cứ mắt nhắm mắt mở cho qua nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro