Chương 31
31.
Bốn người ngự kiếm trở lại Vân Mộng. Ngụy Vô Tiện gần đây mới kết lại được Kim Đan, sử dụng di chuyển rất tự nhiên, dáng vẻ giống như trước kia chưa từng mổ đan vậy. Vì thế Lam Hi Thần đã đến tìm hắn, nhờ hắn phóng ra linh lực tu vi. Sau đó hắn mới kinh ngạc phát hiện ra khi mình sử dụng linh lực, trên cổ tay sẽ hiện lên một sợi dây màu đỏ nhàn nhạt. Hắn hỏi Lam Hi Thần, Lam Hi Thần nói rằng y không biết, nhưng Ngụy Vô Tiện luôn cảm thấy trong đáy mắt của y có một chút gì đó vui mừng nhẹ nhõm không thể nói rõ được.
Lúc vừa đến địa phận của Liên Hoa Ổ ở trên bầu trời còn chưa đáp xuống đất, Lam Nhạc đã cực kỳ hưng phấn. Đây là lần đầu tiên nàng bay cao đến vậy, có thể quan sát toàn bộ phong cảnh xung quanh, tâm trạng của tiểu nha đầu đặc biệt vui vẻ. Mà sau khi đáp xuống mặt đất, Kim Tử Hiên đã dẫn theo Kim Lăng đứng đợi sẵn ở cửa.
Lam Nhạc ngọt ngào gọi người: “Cô trượng*! A Lăng ca ca!”
(*Cô trượng: chồng của cô)
Khi Kim Lăng lên bốn tuổi đã bắt đầu đối nghịch với Kim Tử Hiên, điều này càng khiến Kim Tử Hiên thập phần ghen tị vì Ngụy Vô Tiện có một cô con gái vừa tri kỷ lại vừa đáng yêu. Thấy tiểu nha đầu chạy về phía mình, hắn lập tức ôm lấy nàng đặt lên trên khuỷu tay của mình.
Gần đây tiểu Lam Nhạc còn học được một thứ mới mẻ —— chính là gặp người liền muốn thơm.
Được cái miệng anh đào nhỏ nhắn ươn ướt thơm một cái khiến trái tim của Lam Hi Thần và đám người kia hoàn toàn tan chảy, cảm thấy đứa cháu gái nhỏ này tuy lớn lên rất giống đệ đệ nhà mình nhưng lại quá thích làm nũng, thật khiến cho người ta yêu thương.
Bởi lẽ thế…
Lúc Kim Tử Hiên được tiểu mỹ nhân thơm một cái, hắn đã cười hì hì giống hệt như một kẻ ngốc.
Giang Trừng trợn to đôi mắt: “Ơ kìa! Con gái ngươi làm gì vậy?!”
Ngụy Vô Tiện nhún vai nói: “Nha đầu này gần đây cứ hễ gặp người là muốn thơm, ta cũng không biết nó học được từ chỗ nào nữa.”
Giang Trừng giận dỗi nói: “Khuyết Khuyết, vậy tại sao vừa rồi con không thơm thúc thúc?”
Viên Khuyết ngây thơ vô tội nói: “Quên mất ạ!”
Giang Trừng: “…”
“Khuyết Khuyết, thúc thúc nói với con cái này, không thể tùy tiện thơm người khác được.”
Viên Khuyết nghiêng đầu, ngọt ngào nói: “Tại sao ạ?”
“Lỡ như bị kẻ có mưu đồ xấu xa bắt về làm áp trại phu nhân thì làm sao bây giờ!” Giang Trừng nói.
Không thèm để ý đến Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện vội vàng kéo Giang Yếm Ly vào nhà. Kim Tử Hiên ôm Viên Khuyết nâng thật cao đặt lên trên vai rồi cũng cùng nhau tiến vào. Chỉ còn lại Kim Lăng và Giang Trừng giương mắt nhìn chằm chằm nhau.
Tiểu Kim Lăng cảm thấy cữu cữu không được ai thơm thật quá đáng thương, bởi vậy mới ngẩng đầu nhìn gã với ánh mắt trông mong, đang tự hỏi nên làm sao để thơm cữu cữu một cái. Thế nhưng khi Giang Trừng chạm phải ánh mắt của cậu, gã chỉ nhướng mày nói:
“Mắt ngươi bị co giật à?”
Kim Lăng: “…”
Khi bước vào từ đường Liên Hoa Ổ, Lam Nhạc chỉ vào bài vị của tổ tiên Giang gia hiếu kỳ nói: “Cha ơi, tại sao nơi này lại giống nơi phụ thân đang ở vậy ạ?”
“Ờm…” Ngụy Vô Tiện rũ mắt nói: “Giang gia gia và Ngu nãi nãi cũng đang ở cùng một chỗ với phụ thân con.”
“Vậy họ sẽ gặp được phụ thân sao?” Lam Nhạc lại hỏi.
Ngụy Vô Tiện miễn cưỡng cười nói: “Sẽ.”
Nhớ đến đường ca của mình đã chết vào ba năm trước hại Ngụy Vô Tiện và Viên Khuyết thảm đến vậy, Kim Tử Hiên không nhịn được mà siết chặt nắm đấm, luôn cảm thấy áy náy đối với tiểu nha đầu trong ngực mình.
“Tử Hiên, chàng buông Nhạc Nhạc xuống đi. Chúng ta cùng nhau tế bái cha và a nương.” Giang Yếm Ly thắp nén nhang, nhỏ giọng nói.
Bởi vì hai đứa trẻ còn quá nhỏ, Ngụy Vô Tiện chỉ để bọn trẻ chắp tay ở trước ngực tế bái là được. Ánh mắt ảm đạm nhìn bài vị của phu thê Giang thị, Ngụy Vô Tiện âm thầm mặc niệm trong lòng.
“Giang thúc thúc, Ngu phu nhân, nha đầu bên cạnh con tên là Lam Nhạc, tự Viên Khuyết. Nó là con gái của con và Lam Trạm. Ba năm trước, lúc con vừa mới mang thai và muốn đến Vân Thâm đã từng tới bái lạy hai người, khẩn cầu hai người phù hộ cho con và Nhạc Nhạc. Từ khi Nhạc Nhạc ra đời đến nay luôn bệnh tật ốm yếu, vẫn chưa có cơ hội đưa con bé đến thăm hai người, thật sự xin lỗi.”
“Lần này ngoài việc đến tế bái hai người, con còn muốn dẫn con bé đến cho hai người nhìn một cái. Cho hai người biết, hai người đã lại làm gia gia nãi nãi rồi. Chúng ta đều rất tốt, hai người đừng lo lắng.”
Mọi người thấy tâm trạng của Ngụy Vô Tiện có chút trầm lắng, thế nên sau khi tế bái phu thê Giang Phong Miên xong, Kim Tử Hiên bèn dẫn theo Kim Lăng và Viên Khuyết đi du hồ. Ba tỷ đệ hiếm khi được tề tựu bên nhau, lại không có hài tử ở bên cạnh nên không cần phải kiêng dè, bây giờ Giang Trừng mới nói tiếp về đề tài khi còn ở Cô Tô.
“Ngụy Vô Tiện, ngươi định đợi Viên Khuyết mấy tuổi mới cho nó biết sự thật rằng Lam Nhị sẽ không trở về. Ngươi không thể vĩnh viễn bảo hộ nó mà không cho nó biết chân tướng.”
Thở dài một hơi, Ngụy Vô Tiện nhíu mày nói: “Ta biết…”
Giang Trừng thấy Ngụy Vô Tiện lại đang lảng tránh chủ đề, gã tức giận nói: “Ngươi biết, ngươi biết, lần nào cũng nói là ngươi biết! Ngụy Vô Tiện, đã ba năm rồi, ngươi thật sự không cần phải tự hành hạ chính mình như vậy. Khoảng thời gian ba năm đủ để thay đổi biết bao nhiêu chuyện, ngươi có hiểu không? Lam Nhị nằm dưới băng quan cũng đã hóa thành xương rồi, ngươi còn đang chờ đợi cái gì? Ngươi hãy buông tha cho chính ngươi đi.”
Ngụy Vô Tiện nhắm mắt lại, run rẩy quát: “Giang Trừng đủ rồi! Đừng nói nữa!”
Giang Trừng nghẹn họng.
Giang Yếm Ly nhỏ giọng nói: “A Trừng, Nhạc Nhạc còn nhỏ, những chuyện này vẫn là đừng để cho con bé biết. Con bé còn đang ngóng trông Vong Cơ trở về đoàn tụ, nếu bây giờ nói cho nó biết… thật sự rất tàn nhẫn.”
“Lừa gạt nó nhiều năm như vậy, đợi sau khi lớn lên mới nói cho nó biết phụ thân đã chết còn tàn nhẫn hơn.”
Kìm nén ưu tư cùng tâm trạng bi quan, Ngụy Vô Tiện cười khổ nói: “Giang Trừng, ta biết ngươi là muốn tốt cho chúng ta. Những đạo lý này ta đều hiểu được. Lam Trạm đi rồi, cả đời cũng không thể trở lại. Nhưng trong cuộc đời dài vô tận này, dẫu sao ta cũng phải cho chính mình một chút gì đó để gửi gắm chứ.”
“Mỗi khi nhìn vào đôi mắt của A Nhạc, người vốn dĩ đã không thể quên lại càng không có cách nào quên đi được. Ngươi bảo ta phải làm sao đây?”
Giang Trừng mím môi nói: “Thôi bỏ đi, xin lỗi, là ta lắm mồm.”
Tính toán thời gian, Giang Yếm Ly mở lời giảng hoà: “Tử Hiên bọn họ chắc là sắp trở lại rồi, ta đi nấu cơm trước. Hôm nay Nhạc Nhạc còn nói muốn uống chè hạt sen nấm tuyết do ta làm. A Tiện, đệ vào phòng bếp giúp sư tỷ thái rau được không?”
Biết rõ Giang Yếm Ly lo lắng hai đệ đệ nhà mình lại cãi nhau ầm ĩ, Ngụy Vô Tiện đứng dậy nói:
“Được ạ.”
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro