Chương 21
21.
Sau khi cùng Giang Yếm Ly và Giang Trừng ăn xong bữa cơm, Ngụy Vô Tiện mơ mơ màng màng trở về Tĩnh thất, nhanh chóng tắm gội ăn mặc chỉnh tề. Hắn lấy một bộ giáo phục cùng mạt ngạch của Lam Vong Cơ từ trong tủ quần áo ra, sau đó ôm giáo phục chui vào trong chăn, Ngụy Vô Tiện chậm rãi nhắm mắt lại chuẩn bị thiếp đi, nhưng chỉ mới ngủ không được bao lâu lại tỉnh dậy, lần này không phải gặp ác mộng mà là bắp chân bị chuột rút. Cơn đau bất ngờ không kịp đề phòng khiến Ngụy Vô Tiện nhịn không được mà thở hổn hển.
Sáu bảy tháng thai kỳ bụng đã rất lớn, hai chân tự nhiên sẽ bắt đầu xuất hiện bệnh sưng phù chuột rút, mà Khôn trạch đang trong thai kỳ không có Càn nguyên trấn an thì thể xác và tinh thần đều sẽ rất đau đớn, đau đến mức co rụt người lại. Ngụy Vô Tiện há miệng cắn vào chăn đệm trắng tinh, không cho phép mình phát ra một tiếng rên rỉ nào. Mạt ngạch trong tay cùng giáo phục vẫn còn sót lại một chút mùi đàn hương của người nọ, Ngụy Vô Tiện siết chặt lấy y phục, im lặng rơi nước mắt.
“Lam Trạm… Lam Trạm…”
“Lam Trạm, ta đau quá…”
“Lam Trạm…”
Từng tiếng gọi khàn khàn, bất lực, tủi thân lại bàng hoàng, giống hệt như một người đã đi đến bước đường cùng.
Đợi cho cơn đau dần dần qua đi, Ngụy Vô Tiện mới buông chăn đệm đã bị vò đến nhăn nhúm lại còn ướt đẫm nước bọt cùng nước mắt. Miễn cưỡng trở mình, thân thể nặng nề cuộn tròn lại, đến khi Ngụy Vô Tiện có được cảm giác an toàn mới chầm chậm chìm vào giấc ngủ.
***
“Ta nói, tối hôm qua ngươi đã làm gì? Sao sắc mặt lại kém như thế.” Trong lúc Ôn Tình thi châm, nàng tức giận nói.
“Không phải ta đã nói rồi sao! Thân thể bảy tháng cần phải ngủ ngon, ngươi không ngủ, Tiểu Gây Sự nhà ngươi cũng cần phải ngủ.”
Lam Hi Thần ở một bên tiếp lời:
“Đúng đó Vô Tiện, thân thể đệ bây giờ rất yếu, nên nghỉ ngơi cho tốt. Có phải là ngủ không ngon không?”
Nhìn hai người nói dông nói dài, Ngụy Vô Tiện ngượng đến mức muốn bịt luôn lỗ tai lại, bởi vì trong mắt hai người họ đều chứa đầy sự quan tâm. Thở dài một hơi, Ngụy Vô Tiện lười nhác dựa vào mặt bàn, nói:
“Ta bị chuột rút.”
“Chuột rút? Sao ngươi không gọi ta dậy xoa bóp cho ngươi?” Ôn Tình châm kim vào da thịt, cảm giác tay mình có chút run lên.
Ngụy Vô Tiện ngáp một cái:
“Một đại nam nhân như ta lại gọi một cô nương như ngươi vào bóp chân cho ta, có còn biết xấu hổ hay không?”
“Ngươi vốn đã không biết xấu hổ?” Ôn Tình vạch trần không chút nể tình.
Nhìn Ngụy Vô Tiện vất vả như thế này đều là vì muốn sinh ra di mạch của đệ đệ mình, Lam Hi Thần không khỏi có chút áy náy cùng cảm kích. Ngập ngừng một lát, Lam Hi Thần nói:
“Vô Tiện, hôm qua A Dao đến dự hội Thanh Đàm có mang theo tổ yến, nói là muốn cho đệ. Ta sẽ đi gọi người bưng tới cho đệ ăn.”
Ngụy Vô Tiện đứng dậy, gật gật đầu:
“Cảm ơn đại ca.”
Đợi sau khi Lam Hi Thần đi rồi, Ngụy Vô Tiện lại một lần nữa nằm trở về.
Ôn Tình: “…”
“Ta nói ngươi ấy, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với ngươi vậy? Từ hôm qua đã thấy không bình thường rồi.”
Ngụy Vô Tiện chết lặng nhìn Ôn Tình:
“Kim Tử Huân chết rồi.”
Ôn Tình trợn trắng mắt: “Ta biết. Hôm qua lúc Giang tông chủ nói ta cũng có ở đó, ta không điếc. Nhưng mà không phải ngươi nên vui vẻ sao?”
“Đúng là nên vui vẻ.” Uể oải đáp lại, sau đó lại tự giễu nói:
“Nhưng ta lại không có cảm giác sảng khoái sau khi diệt trừ được gã.”
“Giống như hiện tại, không có thứ gì có thể khơi dậy con sóng trong lòng ta.”
Thu dọn ngân châm cẩn thận cất vào, Ôn Tình vuốt lại làn váy, nói:
“Lúc A Ninh xảy ra chuyện, cho dù mấy gã đốc công đó chết đi, ta cũng không có cảm giác vui sướng. Đệ đệ của ta đã biến thành như vậy, bọn họ có chết cũng vô dụng.”
Khẽ cười một tiếng, Ngụy Vô Tiện nói:
“Cùng là kẻ lưu lạc nơi chân trời.”
“Ai là kẻ lưu lạc nơi chân trời với ngươi!”
Ôn Tình kéo tay hắn qua bắt mạch
“Ta so với ngươi may mắn hơn nhiều, it nhất đệ đệ của ta vẫn còn.”
Được rồi, nói trúng tim đen.
Nhìn Ngụy Vô Tiện, Ôn Tình do dự hỏi:
“Ngụy Vô Tiện, ngươi có nghĩ tới sau khi ngươi sinh đứa nhỏ ra phải làm thế nào không?”
Ngụy Vô Tiện mờ mịt hỏi lại: “Làm thế nào là làm thế nào?”
Thấy bộ dáng Ngụy Vô Tiện không hề có tính toán gì cho tương lai, Ôn Tình tức giận nói:
“Ngươi có biết một mình ngươi nuôi con sẽ vất vả như thế nào không? Chăm sóc một đứa trẻ phải mất rất nhiều tâm tư sức lực, ngươi còn phải chống chọi với tin kỳ bởi vì ngươi không có Càn nguyên. Còn nữa, việc dạy dỗ hài tử sau này cũng có rất nhiều vấn đề, ngươi làm thế nào?”
Chớp chớp mắt, Ngụy Vô Tiện chống cằm nói:
“Không làm thế nào cả.”
Ôn Tình nghẹn hơi muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể trừng mắt nhìn Ngụy Vô Tiện.
“Không phải chứ Ôn Tình!” Ngụy Vô Tiện chậm rãi đứng dậy, đôi mắt hoa đào mở thật lớn.
Đang lúc Ôn Tình cho rằng đầu heo này đã hiểu mình tận tình khuyên bảo, Ngụy Vô Tiện liền mở miệng.
“Ngươi đừng nói với ta là ngươi đang hỏi ta có muốn đi tìm niềm vui mới hay không nha!”
Ôn Tình phát điên: “Ta thật sự thua ngươi luôn! Ta thất đức đến vậy sao? Vội vàng chia rẽ phu thê người ta?! Hơn nữa ngươi đã bị đánh dấu vĩnh viễn, ai còn muốn ngươi cho tốn tiền tốn gạo! Ta là muốn ngươi tính toán kỹ lưỡng cho tương lai. Ngươi phải biết rằng hài tử sinh ra không có phụ thân, lớn lên nếu nó hỏi đến, ngươi trả lời như thế nào?”
“Ôn Tình.”
Ngụy Vô Tiện thu hồi dáng vẻ cợt nhả, nhàn nhạt nói:
“Những đạo lý đó ta đều hiểu. Ta cũng đã từng nghĩ tới mình phải làm thế nào. Ta biết nuôi con nhất định sẽ rất vất vả, nhưng ta sẽ nỗ lực, ta sẽ học cách trở thành một người cha tốt và yêu thương đứa nhỏ này.”
“Không cần lo lắng cho ta, ta sẽ xem tình hình mà làm, ta không phải cái gì cũng chưa nghĩ kỹ đã muốn sinh nó ra. Có lẽ là ngay từ đầu, nhưng sau khi cùng Lam Trạm âm hôn, một mình ta có rất nhiều thời gian để suy nghĩ kỹ càng. Nguyện vọng duy nhất bây giờ là sinh đứa nhỏ ra một cách khỏe mạnh, những thứ khác không quan trọng.”
Ngồi xuống một lần nữa, Ôn Tình nhìn hắn:
“Vậy Lam nhị công tử thì sao? Còn chờ không?”
“Chờ chứ.” Ngụy Vô Tiện nhoẻn miệng cười:
“Đương nhiên là chờ.”
Ôn Tình thở dài: “Ngươi tận mắt chứng kiến y hạ táng, thật ra ngươi và ta đều hiểu y sẽ không trở lại. Ngươi hà tất phải như vậy?”
“Tận mắt chứng kiến y hạ táng thì như thế nào? Cản trở đến việc ta chờ y sao?”
Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm nói: “Bất luận như thế nào, ta vẫn sẽ luôn chờ đợi.”
Cho dù là chờ đợi từ tràn ngập hy vọng đến khi tuyệt vọng, ta cũng muốn chờ.
Nơi người ấy đang ở là nơi chân trời góc biển mà ta không thể không tưởng niệm.
TBC.
Gần đây lịch sử duyệt web của tôi càng trở nên đặc biệt.
《Mang thai nên ăn gì mới tốt?》
《Hài tử nên gọi ca ca của cha (phụ thân) là gì?》
《Mang thai bốn tháng bụng lớn chừng nào?》
《Tiểu hài tử mấy tháng thì thai động?》
Tiện mang thai, tôi cảm giác như mình tự trải nghiệm toàn bộ quá trình luôn ấy! Ngay cả khi tôi viết thai động cũng đỏ khóe mắt.
Câu cuối trong chương là một câu được trích từ《Chân trời góc biển》của tác gia Giản Tranh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro