Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20

20.

Vừa bước qua năm mới, Vân Thâm Bất Tri Xứ đã tổ chức hội Thanh Đàm. Các tông chủ và môn sinh của các gia tộc lớn đều sẽ được mời đến tham dự. Theo lời Giang Trừng nói, chuyện mình cùng Lam Vong Cơ âm hôn đã truyền ra bên ngoài gây ồn ào huyên náo, Ngụy Vô Tiện không có hứng thú muốn biết, cũng không có ý định sẽ xuất đầu lộ diện trong hội Thanh Đàm. Vì thế, Ôn Tình đã dẫn theo Lam Nguyện trở về Cô Tô, cùng mình tản bộ trên cây cầu nhỏ ở Vân Thâm.

Ôn Tình nói trong thời gian mang thai gian cần phải vận động nhiều một chút, chớ có nằm ườn cả ngày, bằng không sẽ rất khó sinh. Cho nên lúc này, điều mà Ngụy Vô Tiện làm nhiều nhất chính là đứng dậy đi lại. Chỉ có điều, cho dù Ngụy Vô Tiện muốn trốn cũng có người cố tình không cho hắn trốn. Trong lúc Ngụy Vô Tiện đang đứng trên cầu, ngây người nhìn con kênh đã đóng băng, thanh âm hoạt bát của một vài gã nam tử từ xa xa truyền đến.

“Ngụy huynh! Ngụy huynh!”

Hình như là Nhiếp Hoài Tang, còn có… con cháu đã cùng đến Vân Thâm cầu học trước đây?

Ôn Tình nhỏ giọng nói: “Úi, người quen à? Hình như là nhị công tử Nhiếp gia.”

Khóe miệng Ngụy Vô Tiện giật giật:

“Ta không muốn xoay người lại.”

Ôn Tình: “Vì sao?”

Ngụy Vô Tiện giả vờ cười nói: “Bụng ta không thể nhìn, bọn họ cũng đâu có biết ta mang thai.”

“Dù sao bọn họ cũng sẽ không mổ bụng ngươi, bắt Tiểu Gây Sự nhà ngươi đi. Sợ cái gì?” Ôn Tình trợn tròn mắt.

Ngụy Vô Tiện: “…”

Nữ nhân Ôn Tình này đúng là càng ngày càng đẫm máu.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Nhiếp Hoài Tang cùng mấy gã công tử đã đi tới. Vỗ lên bả vai Ngụy Vô Tiện còn chưa xoay người lại, Nhiếp Hoài Tang cười nói:

“Ngụy huynh, huynh thật sự đang ở Vân Thâm à? Ơ? Huynh có đúng là Ngụy huynh không đấy? Sao vẫn còn mặc y phục màu trắng?”

Thở dài một hơi, Ngụy Vô Tiện chầm chậm xoay người lại. Mấy tên kia sau khi nhìn thấy Ngụy Vô Tiện xoay người lại, toàn bộ đều sững sờ.

“Ngụy Ngụy Ngụy Ngụy huynh, huynh... bụng huynh?” Nhiếp Hoài Tang đột nhiên nhớ đến lời đồn đại về Lam gia. Đồn rằng Ngụy Vô Tiện vì báo ân mà cùng Lam Vong Cơ âm hôn.

Có người cho rằng Ngụy Vô Tiện muốn chiếm vị trí Nhị phu nhân, ngày sau đoạt lấy di sản của Lam gia, nháo cho Vân Thâm Bất Tri Xứ loạn thành một đoàn. Mà lời đồn kinh tởm nhất đó là nói Ngụy Vô Tiện ở Loạn Táng Cương ngày đêm dâm loạn, không biết là mang nghiệt chủng của ai lại muốn nhân cơ hội này vu cho Lam Vong Cơ đã chết không thể đối chứng.

Nhiếp Hoài Tang và Ngụy Vô Tiện đã từng ở chung với nhau một khoảng thời gian, năm đó ở Mộ Khê Sơn cũng đã thấy được sự dũng cảm của hắn. Hắn ta luôn cảm thấy Ngụy Vô Tiện không phải người như vậy, cho dù tu Quỷ đạo, tính cách cũng sẽ không lệch lạc đến vậy. Chỉ là hắn ta không nghĩ tới Ngụy Vô Tiện thật sự ở Vân Thâm, còn lớn bụng.

“Kinh ngạc lắm à?” Ngụy Vô Tiện cười cười

“Không phải đều nghe nói rồi sao? Lời đồn đó.”

“Chúng ta không tin…” Nhiếp Hoài Tang cùng vài gã con cháu nhỏ giọng nói.

Bình thản nhìn mấy người này, Ngụy Vô Tiện cười nói:

“Hiện tại cũng nên tin rồi đúng không?”

“Ngụy huynh, huynh thật sự…”

“Ta cùng Lam Trạm âm hôn không sai, nhưng không hề giống như những lời đồn đại bên ngoài. Ta và y thật lòng yêu nhau, đứa nhỏ này cũng là của y, chúng ta đã vĩnh viễn kết khế.” Ngụy Vô Tiện nhàn nhạt nói.

Trong ánh mắt mang theo sự đồng cảm, Nhiếp Hoài Tang nói:

“Ngụy huynh, hài tử của huynh được mấy tháng rồi? Khoảng thời gian này huynh vẫn luôn trốn ở Vân Thâm như vậy, không dám xuất đầu lộ diện sao?” Nghĩ đến thiếu niên chưa phân hóa khí phách hăng hái trước kia, Nhiếp Hoài Tang không khỏi xúc động.

“Hơn sáu tháng.”

Ngụy Vô Tiện khẽ cười nói: “Không cần đồng cảm với ta, thật ra ta có thể cùng Lam Trạm âm hôn đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.”

Nhiếp Hoài Tang yếu ớt nói: “Nhưng không phải trước đây huynh và Hàm Quang Quân vẫn luôn đối kháng nhau sao?”

“Đúng vậy, năm đó là ta bị mù, không thấy rõ tâm ý của y đối với ta.” Ngụy Vô Tiện cười nhạt.

“Đại ca cũng thật là, đều không nói với ta chuyện quan trọng như vậy.” Nhiếp Hoài Tang lẩm bẩm nói.

“Chao ôi! Nhưng mà Ngụy huynh này, lúc đại ca ta tới Cô Tô có mang theo một ít đồ bổ, hình như là để bổ khí dưỡng thân. Huynh ấy chắc là muốn cho huynh, huynh nhớ ăn đó!”

Ngụy Vô Tiện cười nói: “Giúp ta cảm tạ Xích Phong Tôn.”

Có chút buồn cười nhìn đám bạn đồng môn ngày xưa muốn nói lại thôi, Ngụy Vô Tiện lại nói:

“Gì đây? Muốn sờ bụng?”

“Ah… Ha ha, Ngụy huynh, huynh là người đầu tiên trong lớp chúng ta có hài tử. À, Kim huynh không tính, ta chỉ là hơi tò mò… Nó có động không? Đã lấy tên chưa?” Một trong số đó là Lưu huynh lên tiếng.

“Còn rất thích nghịch ngợm, khiến cho ta thường xuyên ngủ không ngon. Tên sao? Dĩ nhiên là chưa, ta còn không biết nó là nam hay nữ đâu.”

Liếc nhìn đám bọn họ vài lần, Ngụy Vô Tiện bình tĩnh nói:

“Cho các ngươi sờ, đừng dọa đến nó.”

Đám người nóng lòng muốn vươn móng vuốt ra sờ thử, cuối cùng đồng thời phát biểu một cảm nghĩ:

“Ngụy huynh, sau khi chúng ta trở về đều sẽ vì huynh mà bị thúc giục kết hôn.”

“Dù sao ở trong mắt người ngoài, Ngụy Vô Tiện và Hàm Quang Quân cũng không phải là mối quan hệ thành thân chính đáng, các ngươi lo lắng cái gì?” Ôn Tình vẫn luôn đứng ở một bên không lên tiếng đột nhiên trào phúng nói.

Ngụy Vô Tiện liếc nhìn Ôn Tình một cái:

“Bà cô à, oán khí của ngươi hình như còn nặng hơn của ta nữa.”

“Chậc!” một tiếng, Ôn Tình khoanh tay không nói gì nữa.

Trong lúc Lưu huynh còn muốn nói gì đó, Giang Trừng đã dẫn theo Giang Yếm Ly tới. Thấy người ta một nhà đoàn tụ, đám người Nhiếp Hoài Tang cũng không tiện quấy rầy, chào hỏi xong liền thức thời rời đi.

Kim Lăng cũng đi cùng tới đây, vừa nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đã vui mừng khôn xiết, vươn tay ra đòi ôm. Nhóc thật sự rất thích vị Đại cữu cữu này, nhất là món quà đầy tháng mà Ngụy Vô Tiện đã làm lại lúc trước, nhóc càng yêu thích không muốn buông tay, ngay cả lúc ngủ cũng phải cầm nó.

Nhéo nhéo khuôn mặt mũm mĩm bầu bĩnh của Kim Lăng, Giang Yếm Ly cười nói:

“A Lăng, trong bụng Đại cữu cữu có đệ đệ muội muội, không thể ôm con được.”

Kim Lăng không vui, sau khi được Kim Tử Hiên đặt xuống đã lập tức bò tới ôm lấy chân Ngụy Vô Tiện cọ cọ, không chịu buông tay.

Ngụy Vô Tiện cười nói: “Sư tỷ, Giang Trừng.”

Sờ sờ đầu Ngụy Vô Tiện, Giang Yếm Ly thấp giọng nói:

“A Tiện, Ôn cô nương.”

“Nói cho ngươi biết một tin tức tốt.” Giang Trừng đi đến bên cạnh Ngụy Vô Tiện nói.

Ngụy Vô Tiện: “Gì vậy?”

“Kim Tử Huân chết rồi.” Mặt mày Giang Trừng tràn đầy vẻ thống khoái.

Có chút ngẩn ra, Ngụy Vô Tiện nói:

“Bởi vì Thiên Sang Bách Khổng?”

Giang Trừng gật đầu nói: “Ừ, đúng vậy, cái tên cặn bã đó cuối cùng cũng chết rồi.”

Đang trêu chọc Kim Lăng ở trên đùi mình, Ngụy Vô Tiện miễn cưỡng cười cười. Trước đây, hắn vẫn luôn nguyền rủa Kim Tử Huân, luôn cố chấp thù hận Kim Tử Huân. Nhưng hiện tại nguồn gốc sinh ra mối hận này đã chết, Ngụy Vô Tiện đột nhiên cảm thấy không còn thú vị lại trống rỗng.

Gã ta chết rồi, Lam Vong Cơ cũng sẽ không trở về.

Cảm giác này, năm đó ở trạm dịch giết chết Ôn Triều và Ôn Trục Lưu cũng từng có một lần. Năm đó là Giang Phong Miên và Ngu phu nhân, lần này là Lam Vong Cơ.

Bình thản nhìn về phía chân trời, Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, trong cuộc đời của mình, dường như vẫn luôn trải qua sinh ly tử biệt. Khi còn bé là cha nương, không bao lâu sau là hai người thân, còn có các sư đệ mình thương yêu nhất. Và lần này là tình cảm chân thành cả một đời.

Có lẽ những người đó ở bên ngoài nói mình là Thiên Sát Cô Tinh*, tà ma ngoại đạo đều là thật sự.

TBC.

(*Thiên sát cô tinh: 天煞孤星: Thiên sát cô tinh được ví như sao chổi, dùng để chỉ những người luôn mang đến tai họa cho người xung quanh, cô độc cả đời.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro