Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18

18.

Lúc mang thai được hơn năm tháng, cũng là lúc Ngụy Vô Tiện học xong khúc Vấn Linh từ chỗ Lam Hi Thần. Có đôi khi hắn sẽ ngồi trên bãi cỏ ở sau núi Vân Thâm đàn Vấn Linh, nếu như vẫn không có hồi đáp, hắn sẽ chơi cùng một đám “Tiểu mao cầu” trên mặt đất, mãi cho đến chạng vạng mới trở về. Vốn dĩ hắn cũng muốn tới Cùng Kỳ Đạo Vấn Linh, nhưng Cùng Kỳ Đạo chính là ác mộng cả đời này của hắn, thế nên ý nghĩ này vừa mới lóe lên đã chính hắn bị bóp chết.

Ngoài việc học đánh đàn, Ngụy Vô Tiện còn cầm bút lên nghiêm túc học vẽ tranh. Khi còn bé, hắn vốn là rất thích viết lung tung nguệch ngoạc, vẽ một vài con vật, hai người đang hôn môi hoặc là đồ ăn, mà hiện tại lại đang nghiêm túc miêu tả những cảnh vật xung quanh mình.

Hắn đã vẽ Giang Yếm Ly đến Vân Thâm thăm mình, cũng đã vẽ đứa cháu trai Kim Lăng. Có đôi lúc hắn sẽ bảo A Nguyện ôm con thỏ, ngoan ngoãn ngồi ở đó cho mình phác hoạ. Có đôi khi buồn chán không muốn vẽ các nhân vật nữa, hắn sẽ vẽ cây cầu nhỏ và dòng nước chảy qua ở Vân Thâm Bất Tri Xứ hay cảnh tượng náo nhiệt ở trấn Thải Y. Nếu thân thể tốt hơn một chút sẽ trở về Liên Hoa Ổ ngồi cả ngày, một bên cùng Giang Trừng đấu võ mồm, một bên vẽ hồ sen.

Mà vẽ nhiều nhất chính là Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ khi còn là thiếu niên, bởi vì mình rất thích bày trò đùa dai, cho nên trên mặt lộ ra vẻ giận dữ rõ ràng.

Lam Vong Cơ an tĩnh ngồi đọc sách.

Lam Vong Cơ mặt không biểu cảm.

Còn có… khách điếm ở Di Lăng, ánh mắt Lam Vong Cơ mang theo một tia đau lòng cùng tình cảm sâu đậm.

Ngụy Vô Tiện cũng từng tưởng tượng ra bộ dáng của Lam Vong Cơ lúc khẽ mỉm cười là như thế nào, cũng thử vẽ ra, nhưng vẫn luôn cảm thấy chưa đủ, cho nên hắn đã vo giấy thành một cục, đương nhiên, đến cuối cùng hắn lại nhặt nó lên và cất đi.

Kỹ năng vẽ tranh từ trúc trắc đến dần dần thuần thục nhưng cũng chỉ trôi qua hơn một tháng. Ngụy Vô Tiện cảm thấy thời gian trôi qua cực kỳ lâu, một ngày dường như không có cách nào kết thúc, giày vò và mỏi mệt.

Có một lần khi Giang Yếm Ly dẫn theo Kim Lăng sắp tròn một tuổi đến thăm mình, Ngụy Vô Tiện đã nôn đến xây xẩm mặt mày, Giang Yếm Ly vô cùng đau lòng, bởi vì hắn lại gầy đi rồi.

Nhìn Kim Lăng tung tăng nhảy nhót, Ngụy Vô Tiện cũng nghĩ đến hài tử của mình. Ôn Tình từng nói trong thời kỳ mang thai nên có tin hương của Càn nguyên trấn an, như vậy sẽ tốt cho hài tử, nhưng mà hắn lại không có, thế cho nên quá trình mang thai sẽ phải vất vả hơn so với người bình thường, hài tử ra đời cũng có khả năng lớn sẽ bệnh tật ốm yếu.

Biết rõ chính mình không thể chết lại không thể cứ sống như vậy, hắn đã rất rất nỗ lực phối hợp với Ôn Tình uống thuốc châm kim, Lam gia cho loại thuốc đắng gì hắn cũng uống hết, đồ ăn cũng cố nhét vào nhưng đều vô dụng.

Rốt cuộc đều nôn ra hết.

Nhớ nhung thành tật, ngày càng gầy đi.

Lúc mang thai được hơn sáu tháng, tình trạng ốm nghén đáng lẽ ra phải được cải thiện, nhưng vẫn không có bất kỳ một chút khởi sắc nào. Một ngày Ngụy Vô Tiện không thể ăn được hai bữa cơm, gầy đến mức hốc mắt cũng hơi lõm xuống, bụng cũng không quá lớn để có thể nhìn thấy rõ ràng. Lam Hi Thần và Lam Khải Nhân thấy như vậy, trong lòng cũng dấy lên một trận lo lắng, bèn tìm đến Ôn Tình, Ôn Tình cũng bó tay không có biện pháp.

Sau khi bắt mạch xong, thần sắc nàng ngưng trọng, trực tiếp nói rằng thân thể Ngụy Vô Tiện đã rất không ổn, thiếu máu lại không ăn được cơm, còn thiếu tin hương trấn an. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù không phải sinh non thì chính là sẩy thai, băng huyết khó sinh, một xác hai mạng, mà khả năng lớn nhất lại là sinh non.

Nghe Ôn Tình nói xong một tràng lời, những ngày tháng còn lại Ngụy Vô Tiện đều sống trong sợ hãi, hắn sợ hài tử sẽ ra ngoài bất cứ lúc nào, thân thể còn chưa phát triển hoàn toàn, sẽ sinh ra tật nguyền gì đó.

Hôm nay, Ngụy Vô Tiện đang đánh đàn một mình ở trong Tĩnh thất. Không giống với trước kia, hôm nay hắn đàn không phải là khúc Vấn Linh, mà là khúc nhạc không tên ở Mộ Khê Sơn năm đó Lam Vong Cơ đã ngâm nga cho mình nghe. Khi đó Lam Vong Cơ ngâm nga khúc nhạc này, thanh âm vừa ôn nhu lại lưu luyến, giống như khúc nhạc ru ngủ đã dỗ mình an ổn thiếp đi, bởi vì lúc ấy mình đang sốt cao còn nháo nhào làm ầm ĩ.

Đủ loại chuyện trong quá khứ giống như chỉ mới ngày hôm qua vậy, thế nhưng người ấy cũng đã đi xa rồi.

Đàn xong một khúc, trên khuôn mặt đã tràn đầy nước mắt. Sườn mặt gầy gò áp lên Vong Cơ cầm, Ngụy Vô Tiện nức nở nói:

“Lam Trạm, ngươi còn ở đây không?”

“Ta thật sự rất sợ…”

“Ôn Tình nói ta có thể sẽ khó sinh, ta không muốn mất đi hài tử.”

“Nửa năm rồi… Suốt nửa năm nay, hồn phách của ngươi đều chưa từng tới trong mộng gặp ta…”

“Mỗi ngày đều mang theo nhớ nhung trằn trọc khó ngủ, ta thật sự rất mệt mỏi…”

Ngụy Vô Tiện nghĩ, nếu không phải còn có hài tử trong bụng chống đỡ ý nghĩ sống tiếp của mình, có lẽ bây giờ hắn đã đi theo Lam Vong Cơ rồi.

“Có lẽ ngươi cảm thấy bảo vệ ta, lựa chọn tự mình rời đi, chỉ cần qua một khoảng thời gian nữa ta sẽ vì Giang Trừng bọn họ mà vui vẻ lên, nhưng không phải...”

Cười một tiếng cay đắng, Ngụy Vô Tiện nói:

“Kể từ ngày ngươi đi, linh hồn của ta đã đi cùng ngươi rồi. Hiện tại ở chỗ này cũng chỉ là một cái vỏ rỗng mà thôi.”

“Lam Trạm, ngươi để lại... chỉ là một góa phụ.”

Thân hình gầy yếu cô đơn chiếc bóng ôm chặt lấy cây đàn im ắng rơi lệ. Màn đêm bao trùm toàn bộ Tĩnh thất, trước án thư có ánh nến ấm áp.

Cuối cùng khóc đến mệt mỏi, hắn lặng lẽ ngủ thiếp đi trên Vong Cơ cầm. Lẳng lặng chờ đợi một ngày mới sẽ đến vào ngày mai, và sau đó cứ như thế lặp đi lặp lại cả ngày.

Những ngày tháng xa vời vô vọng không còn nước mắt.

TBC.

Ngô đồng thụ tương đãi lão thủy trung đích uyên ương tư thủ chí cố niên

Na toàn thị ngã đối nhĩ ái sân si oán đích túc mệnh chung sinh dã bất nguyện hậu hối

Phồn hoa sự như yên dĩ tán âm dương tương cách tụ thủ nan

Hồi ức trung đích nhĩ khước bất tằng đạm

Du du sinh tử thông thông dĩ sổ niên nhĩ đích hồn phách bất tằng nhập mộng lai

Trường dạ độc tọa đẳng đãi phán nhĩ lai thùy tri ngã song nhãn dĩ vọng xuyên

Du du sinh tử thông thông dĩ sổ niên nhĩ đích hồn phách bất tằng nhập mộng lai

Bất giác lệ thấp y sam nhĩ bất tằng lai kính trung bạch phát vô tình tán

—— Y Năng Tĩnh《Thập nhị thiếu》

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro