Chương 14
14.
Có lẽ là bởi vì ngủ trong phòng của Lam Vong Cơ, vậy nên Ngụy Vô Tiện ngủ một giấc này không hề gặp mộng, ngủ ngon vô cùng, mà sau khi tỉnh lại đã là giờ Tỵ ngày hôm sau.
Cẩn thận ngồi dậy, Ngụy Vô Tiện nhìn thấy bên cạnh án thư có cơm canh nóng hổi, bèn xuống giường di chuyển đến trước mộc án ngồi xuống. Nhìn bát cháo rau xanh trên bàn làm cho người ta chẳng thấy có chút khẩu vị nào, Ngụy Vô Tiện chịu đựng cảm giác buồn nôn, miễn cưỡng nhét đầy vào miệng. Hài tử cần được bổ sung dinh dưỡng, nếu mình không ăn sẽ không tốt cho con. Ngụy Vô Tiện biết mình đã giày vò bản thân quá nhiều lần, đến cuối cùng nghĩ lại cũng cảm thấy sợ hãi.
Mình… Không phải là một người cha tốt.
Áy náy vuốt ve bụng mình, Ngụy Vô Tiện thấp giọng nói:
“Tiểu gia hỏa à, thật xin lỗi. Sau này cha sẽ không để con phải chịu khổ nữa, cha sẽ bảo vệ con.”
Sau đó cố nhét thêm mấy miếng nữa, Ngụy Vô Tiện liền cảm thấy dạ dày sôi trào một trận, cảm giác như sắp nôn ra bất cứ lúc nào. Hắn che miệng để không phải nôn ra nhưng lại đột nhiên ho khan dữ dội, đang lúc hắn chật vật ho khan còn trào cả nước mắt, cửa Tĩnh thất bỗng nhiên bị đẩy ra.
Thúc cháu Lam gia, còn có Giang Yếm Ly và Giang Trừng cũng tới.
Ha, còn dẫn theo Kim Tử Hiên và tiểu Kim Lăng.
Nhìn thấy Giang Trừng mặt mũi tối sầm lại, Ngụy Vô Tiện lại ho vài tiếng rồi nhịn xuống không ho nữa.
“Giang Trừng.”
Giang Trừng cười lạnh lùng:
“Gọi! Gọi con mẹ ngươi ấy! Ngươi còn biết gọi chúng ta? Ngươi có biết tỷ tỷ lo lắng trên đường ngươi đến Cô Tô sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đã rơi biết bao nhiêu nước mắt hay không? Ngươi... một người vừa mới mang thai, thai mạch còn chưa ổn đã chạy loạn cả lên?”
“Ồ, nghe nói ngươi còn muốn cùng Hàm Quang Quân âm hôn, thật khiến cho người ta cảm động? Quỳ đến suýt nữa sinh non? Ngụy Vô Tiện, ngươi thật sự vì tình yêu vĩ đại của ngươi mà hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của những người đang quan tâm ngươi sao?!”
Ngụy Vô Tiện cúi đầu để mặc cho Giang Trừng mắng, đợi gã mắng xong mới ngẩng đầu chân thành nói:
“Xin lỗi đã làm ngươi và sư tỷ lo lắng.”
Giang Trừng há hốc mồm, ngữ khí nghẹn ở trong lòng, hoàn toàn không biết nên nói cái gì. Nhẹ nhàng nắm tay Giang Trừng, Giang Yếm Ly lắc đầu, nhẹ giọng nói:
“A Trừng, đừng trách A Tiện. Người không sao là tốt rồi.”
Giang Trừng bất đắc dĩ nói: “Tỷ à… tỷ lúc nào cũng nuông chiều hắn. Tỷ xem hắn hiện tại vô pháp vô thiên như vậy, cái gì cũng không thương lượng cùng chúng ta.”
“A Tiện trưởng thành rồi, có con đường mà mình phải đi, tỷ tỷ tin tưởng vào sự lựa chọn của A Tiện. A Trừng, đệ cũng đừng cáu giận như vậy nữa.” Nhẹ nhàng vuốt ve lưng an ủi Giang Trừng, Giang Yếm Ly đi đến bên cạnh Ngụy Vô Tiện ngồi xuống.
“A Tiện…” Xoa xoa đỉnh đầu xù lông của đệ đệ, Giang Yếm Ly áy náy nói:
“Là sư tỷ không chăm sóc tốt cho đệ, không quan tâm đến cảm xúc của đệ. Mấy ngày nay, chắc hẳn đệ đã phải chịu khổ rồi.”
“Sư tỷ… Là đệ không có cách nào tự mình đối mặt, không liên quan đến tỷ. Tỷ đã gả đến Kim gia, có gia đình riêng của mình, còn phải chăm sóc A Lăng, không phải lỗi của tỷ.” Ngụy Vô Tiện nắm lấy tay Giang Yếm Ly, nhìn nàng lắc lắc đầu.
Giang Yếm Ly mím môi, đau lòng nhìn Ngụy Vô Tiện, thấp giọng hỏi:
“Chuyện âm hôn cùng Lam nhị công tử đã quyết định rồi phải không?”
“Phải.” Trong ánh mắt Ngụy Vô Tiện tràn đầy sự kiên quyết.
“Được rồi. Nếu làm như vậy có thể khiến cho đệ nhẹ lòng hơn, vậy thì âm hôn đi.”
Giang Yếm Ly đứng dậy hành lễ với Lam Khải Nhân:
“Lam lão tiên sinh, việc A Tiện cùng Lam nhị công tử âm hôn có thể cùng ta thương lượng. Ta là sư tỷ của A Tiện, việc này nên do ta hỗ trợ xử lý.”
Lam Khải Nhân đáp lễ, nhàn nhạt nói:
“Vậy làm phiền Kim tiểu phu nhân cùng ta đến Nhã thất cùng nhau bàn bạc.”
Thấy mọi người đều muốn đến Nhã thất, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên nói:
“Sư tỷ, A Lăng cứ để cho đệ trông đi.”
“A Tiện, thân thể đệ chưa khỏe, A Lăng lại thích ồn ào, đệ không chống đỡ nổi đâu.”
“Không sao, A Lăng ở chỗ của đệ thật sự rất ngoan. Nó đến đó sẽ quấy khóc, sẽ làm ồn đến mọi người.”
Ngụy Vô Tiện đứng dậy ôm Kim Lăng, mỉm cười nói:
“Hơn nữa, bây giờ nhân tiện học cách chăm trẻ con cũng là chuyện tốt.”
“Vậy được rồi.” Giang Yếm Ly gật gật đầu.
“Nếu trong người có chỗ nào không thoải mái phải lập tức gọi chúng ta.”
Ngụy Vô Tiện cười nói: “Vâng, đệ biết rồi.”
Sau khi mấy người họ đi rồi, Ngụy Vô Tiện đặt Kim Lăng lên giường, nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ xíu, lại cầm trống bỏi trêu chọc bé con.
Có lẽ là cảm nhận được nơi này có đệ đệ muội muội của mình, Kim Lăng ê ê a a bò đến bên người Ngụy Vô Tiện, dùng bàn tay nho nhỏ sờ lên bụng hắn, sau đó ngây thơ hồn nhiên mà tươi cười.
Sờ sờ khuôn mặt núc ních thịt của Kim Lăng, Ngụy Vô Tiện thấp giọng cười nói:
“A Lăng, con sắp được làm biểu ca rồi…”
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro