Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

12.

Ngày hôm sau, khi Giang Trừng đến gõ cửa phòng của Ngụy Vô Tiện mới kinh hãi phát hiện đối phương đã sớm không còn ở trong phòng. Trên bàn có để lại một phong thư, gã mở ra xem, sắc mặt bỗng chốc đen như đít nồi.

“Giang Trừng, sư tỷ, ta đi Vân Thâm đây. Ta sẽ chăm sóc mình thật tốt, chớ nhớ mong.”

Chớ nhớ mong, hay cho một câu chớ nhớ mong!

Mang theo một đứa trẻ còn chưa ổn định, kéo cái thân tàn đó đi Cô Tô, mình và a tỷ sao có thể không nhớ mong?!

Giang Trừng dốc sức vo giấy thành một cục rồi ném xuống đất.

***

“Rốt cuộc ngươi đang nói xằng nói bậy cái gì?” Lam Khải Nhân phẫn nộ nhìn Ngụy Vô Tiện đang quỳ thẳng trên mặt đất.

Ánh mắt Ngụy Vô Tiện vô cùng quật cường, nói:

“Ngụy Anh thỉnh cầu Lam lão tiên sinh đồng ý cho ta cùng Lam Trạm âm hôn.”

“Ta thấy ngươi bị điên rồi!” Lam Khải Nhân không nén được cơn giận dữ.

“Ngươi đây là đang huỷ hoại mình của trước kia! Vong Cơ đã đi rồi, ngươi cố tình làm cho ta ngột ngạt thêm phải không?”

Lam Hi Thần vội vàng trấn an Lam Khải Nhân, sau đó quay đầu nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, thương xót nói:

“Ngụy công tử, chuyện này chúng ta không thể đồng ý. Ngươi còn trẻ, sẽ gặp được những người khác, ngươi nên biết Vong Cơ cứu ngươi không phải vì muốn nhìn thấy ngươi dùng cách này để báo ân, như vậy đối với ngươi là không công bằng.”

Sẽ gặp được những người khác…

Không đâu... Cả đời cũng sẽ không...

Ngụy Vô Tiện lắc đầu, nói: “Không phải báo ân, cùng Lam Trạm âm hôn đều xuất phát từ ý muốn của chính ta. Ta biết ta tu Quỷ đạo là đi ngược lại với gia huấn của Lam gia, nhưng ta thật lòng yêu Lam Trạm.”

“Cho dù là lên tận trời xanh hay xuống dưới suối vàng - hai nơi mênh mông đều không gặp, ta cũng muốn cùng y buộc chặt bên nhau, vĩnh viễn không chia lìa.”

Nhìn ánh mắt cố chấp và cứng cỏi của Ngụy Vô Tiện, Lam Khải Nhân không biết phải nói cái gì, chỉ đứng lên lạnh lùng xoay người đi.

“Nếu Lam lão tiên sinh không đồng ý, Ngụy Anh sẽ quỳ mãi ở đây.”

Lam Khải Nhân lạnh lùng, nói: “Tùy ngươi!”

Đợi Lam Khải Nhân đi rồi, Lam Hi Thần mới đi tới trước mặt Ngụy Vô Tiện, nhỏ giọng nói:

“Ngụy công tử, sao ngươi phải khổ sở như vậy. Vong Cơ sẽ không muốn nhìn thấy ngươi như thế này đâu.”

Ngụy Vô Tiện nhìn thẳng về phía trước, lạnh nhạt nói:

“Trạch Vu Quân không cần khuyên ta, ý Ngụy Anh đã quyết.”

Thở dài, Lam Hi Thần không nói thêm gì nữa, vội vàng đi an ủi Lam Khải Nhân.

Vừa rồi Ngụy Vô Tiện không nói cho Lam Khải Nhân biết chuyện mình đã mang thai, hắn sợ người Lam gia sẽ cảm thấy mình tới đây là để trả đũa mà đuổi mình ra ngoài.

Lẳng lặng quỳ gối trước Nhã thất, nhìn lên bầu trời, trong lòng Ngụy Vô Tiện trĩu nặng, chỉ cảm thấy con đường phía trước thật quá xa vời.

Lam gia, sẽ thừa nhận mình và hài tử sao?

Trời vừa tối, Vân Thâm Bất Tri Xứ rơi đợt tuyết đầu mùa. Lam Hi Thần lo lắng Ngụy Vô Tiện còn quỳ ở trước Nhã thất, bèn cầm ô đi đến kiểm tra xem. Nhưng ai ngờ, khi đến Nhã thất, Lam Hi Thần đã nhìn thấy một màn kinh động vô cùng thảm thiết. Ngụy Vô Tiện an tĩnh ngã quỵ trước Nhã thất, bộ y phục màu trắng mà hắn mặc để chịu tang đã bị dính một mảng huyết lớn. Tuyết đọng lại dưới thân cũng bị nhuộm đỏ, tràn ra bên ngoài. Giống như hoa Bỉ Ngạn, đỏ tươi mà diễm lệ.

TBC.

Cái mùa đó tôi không có viết bậy đâu, mùa đông thật sự có thể có hoa sen đó!

Tiếp đó là chương kế không ngoài ý muốn chính là minh hôn mà các bạn chờ mong đã lâu nè.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro