Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương II, phần 6 + 7

6

Kaoru ở trong phòng bệnh đối mặt với Ryoji, nhưng tâm trí cậu để vào những tiếng động phát ra từ phòng tắm, nơi nước đang chảy được một lúc. Cô ấy không tắm, mà có có thể đang giặt đồ lót. Trong lúc dạy Ryoji, cậu nhìn thấy Reiko vội vã thu gom đồ lót được phơi trong phòng.

Kaoru lơ đãng trả lời những câu hỏi của Ryoji về tình trạng bố cậu.

Cậu nói vắn tắt, nhưng biểu hiện của Ryoji cho thấy thằng bé muốn nghe nhiều hơn. Có lẽ nó muốn phác thảo tương lai căn bệnh của chính mình dựa trên những gì biết được từ bệnh tình của bố Kaoru.

Kaoru ngừng trò chuyện trước khi Ryoji có thể đoán ra ung thư đã lan tới phổi bố cậu. Cậu một phần do dự vì nghĩ điều này có thể ảnh hưởng tiêu cực tới Ryoji, nhưng một phần cậu chỉ không muốn nói ra.

Khi căn bệnh ung thư trở nặng trong phổi, gương mặt ông Hideyuki bắt đầu lộ vẻ yếu đuối; ông bắt đầu nói về chuyện sẽ xảy ra sau khi ông mất, về việc giao phó Kaoru chăn sóc mẹ cậu.

Hãy chăm sóc Machi, nhé?

Thấy cảnh này, Kaoru rất muốn trút giận lên bố cậu. Và con phải an ủi mẹ thế nào sau khi bố mất, cậu muốn nói thế. Đừng đặt lên con những nhiệm vụ bất khả thi như vậy!

Giờ cậu đang ngồi nói về tình trạng của bố mình với Ryoji, người cũng đang chết dí trên giường bệnh, hình ảnh người bố lại hiện lên, và cậu xúc động không nói được. Không để ý thấy Kaoru đã im lặng, và thiếu nhạy cảm để thấu hiểu lý do, Ryoji bật cười lớn.

- Giờ em nhớ rồi, Kaoru, em đã nói chuyện với bố anh một lần!

Hai người họ ra vào viện thường xuyên vì cùng một căn bệnh. Dù bệnh viện có lớn đến đâu, họ cũng có thể đã gặp nhau.

- Thật sao?

- Ông ấy là người cao cao trong phòng 7B đúng không?

- Đúng rồi.

- Ông ấy khỏe mạnh lắm. Lúc nào cũng nghịch ngợm, làm những chuyện như vỗ mông mấy cô y tá.

Đó chính là Hideyuki. Ông nổi tiếng trong số bệnh nhân vì thái độ lạc quan trong cuộc chiến với căn bệnh, không bao giờ đánh mất sự sôi nổi. Họ nói rằng nhìn ông ấy vui tươi, không hề sợ cái chết, khiến họ giữ vững hy vọng để đánh cược vào cuộc chiến trường kỳ. Ông đã mất dạ dày, ruột già, lá gan, và giờ dường như ung thư đã lan tới phổi: số phận của ông, có vẻ, đã đến. Nhưng dù thế, trước mặt người khác, ông lại tỏ ra mạnh mẽ, điều mà ông không cảm nhận được. Ngoại lệ duy nhất là khi ông một mình cùng Kaoru: lúc đó ông cho phép mình yếu mềm...

- Mẹ anh thì sao, Kaoru? Bà ấy khỏe không? – Ryoji hỏi, nhưng không quan tâm lắm.

Reiko bước khỏi phòng tắm, trải quần áo khô lên giường phụ, sau đó lại trở vào.

Kaoru dõi nhìn theo cô, tiếng nước chảy mong đợi đã không đến. Có vẻ Reiko không muốn ở lại đây. Có thể là vì chủ đề về mẹ của Kaoru.

Virus MHC cũng có thể lây truyền qua tiếp xúc với tế bào bạch huyết, bác sĩ trực đã nói thế. Nỗi sợ đầu tiên của Kaoru là dành cho mẹ. Cậu nghĩ họ đã dừng gần gũi ngay khi biết về mối nguy đó, nhưng nhiều khả năng bà ấy đã nhiễm bệnh từ trước đó rồi. Gần đây, Kaoru đã thuyết phục được mẹ xét nghiệm máu.

Kết quả dương tính. Tuy bà không biểu hiện triệu chứng gì, nhưng thực tế con virus MHC đã nhập vào ADN của bà. Nói cách khác, chuỗi ba-zơ của retrovirus đã sáp nhập vào nhiễm sắc thể trong tế bào của bà.

Hiện tại, quá trình đó đã dừng lại, nhưng tế bào của bà có thể bắt đầu chuyển thành ung thư bất cứ lúc nào. Rất có thể nó đã bắt đầu rồi, nhưng chưa biểu hiện ra bên ngoài.

Người ta vẫn chưa hiểu cơ chế xác định thời điểm và cách thức provirus nhập vào nhiễm sắc thế biến tế bào thành ung thư, vì thế không thể dự báo chính xác tiến triển của căn bệnh từ điểm này. Nhưng nếu nó chuyển sang bước tiếp theo, tế bào của mẹ cậu sẽ bắt đầu tạo ra các bản sao của virus MHC.

Dù cho có nhiễm bệnh, mẹ cũng không muốn phẫu thuật, bà tuyên bố, ngay sau khi biết kết quả. Vì không có cách ngăn chặn di căn, phẫu thuật ngay từ đầu đã vô ích. Nó chỉ có thể làm chậm tiến triển của bệnh, chứ không chữa được nó. Sau khi chứng kiến chồng chịu đau đớn, bà nhất quyết không muốn thấy cơ thể mình bị bào mòn từng chút một.

Nhưng điều khiến Kaoru lo lắng nhất là nhìn thấy mẹ lạc vào con đường thần bí, nghĩ rằng nếu y học hiện đại không thể chữa, bà sẽ cố tìm phép màu ở nơi khác. Người bà thực sự muốn cứu không phải bản thân, dù bà biết sẽ có ngày mình gục ngã vì ung thư, mà là chồng bà, đang trong giai đoạn cuối.

Với khát khao không từ chối cả việc bán linh hồn cho quỷ, bà bắt đầu đọc những ghi chép cổ về thổ dân Bắc Mỹ. Bàn làm việc của bà chất đầy những tài liệu gốc được gửi từ những người am hiểu.

Thế giới thần bí nắm giữa chìa khóa để chữa ung thư, bà nhấn mạnh, gần như là mê sảng.

Từ phòng tắm lại vang lên tiếng nước chảy. Ryoji phản ứng bằng cách liếc tới phòng tắm.

- Mẹ anh là một vật trung gian – Kaoru hạ giọng.

- Ồ. Vậy anh đang...?

Ryoji lạnh lùng hỏi, và Kaoru từ từ gật đầu. Cậu đã xét nghiệm máu hai tháng trước, và kết quả trả về âm tính.

Ryoji nghe rồi bật cười. Nhưng không hẳn là cảm giác nhẹ nhõm vì Kaoru không nhiễm bệnh. Đúng hơn, đó là tiếng cười khinh miệt, thậm chí thương hại. Kaoru nhìn thằng bé giận dữ.

- Chuyện đó có gì vui?

- Em chỉ thấy tiếc cho anh.

- Cho anh? – Kaoru chỉ tay vào mình, và Ryoji gật đầu hai lần.

- Vâng. Anh khỏe mạnh, nên có thể sống được lâu. Chỉ nghĩ đến việc đó...

Dưới sự ảnh hưởng của ông bố thích lái xe, Kaoru tham gia đua địa hình, và nhờ được ông Hideyuki hướng dẫn, cậu đã cải thiện tay nghề trong mỗi cuộc đua mình tham gia. Cậu lớn lên khỏe mạnh, săn chắc, điều không ai có thể dự đoán từ tuổi thơ thâu đêm suốt sáng bên máy tính của cậu. Cơ bắp của Kaoru thậm chí nổi lên sau lớp áo sơ-mi, nhưng thằng nhóc gầy gò này lại đang thấy thương cậu. Kaoru nghe như nó đang cười nhạo điều cậu thừa hưởng từ bố mình, và cậu đáp trả quyết liệt.

- Sống không phải điều tệ hại như em nghĩ đâu.

Tất nhiên, một phần trong cậu hiểu được tâm trạng của Ryoji. Kaoru không biết thằng bé nhiễm bệnh khi nào và bằng cách nào, nhưng nó mới 12 tuổi – giữa những việc phẫu thuật, hóa trị, và nhập viện liên miên, cuộc đời của nó chẳng là gì ngoài vòng khổ đau không dứt. Kaoru hiểu tại sao nó muốn đánh đồng từ trải nghiệm của mình và tin rằng mọi người phải cảm nhận như nó.

- Phải, nhưng ai cũng chết mà thôi – Ryoji hướng đôi mắt trống rỗng lên trần nhà. Kaoru không còn muốn tranh cãi với nó nữa.

Cái chết bao phủ lên tất cả, ở khắp mọi nơi. Trước mặt cậu lúc này là mái đầu trọc lốc bé nhỏ. Đó là một thực tại hùng hồn.

Không ai chưa từng trải có thể hiểu sự đau đớn của hóa trị. Chịu đựng cơn buồn nôn khủng khiếp khiến ăn không ngon, cố ăn gì vào rồi ngay sau đó lại trào ra, không thể ngủ. Đó là cuộc sống của Ryoji, là cách nó kết thúc cuộc sống trong một tương lai không xa. Kaoru biết. Cậu có thể làm gì nếu đối mặt với điều đó?

Kaoru thấy mệt. Không phải sự mệt mỏi thể xác. Tựa như tim nghẹn lại và gào thét. Cậu muốn bay lên; cậu muốn tự do cười đùa, một cách thật tâm. Cậu muốn dành thời gian gần gũi thể xác với một người khác.

- Ngay từ đầu, em không hề muốn được sinh ra – Ryoji nói, mặc kệ Kaoru không trả lời. Đúng lúc đó, Reiko bước ra từ phòng tắm và ngỡ ngàng trước phát biểu của Ryoji. Không chút thay đổi trên sắc mặt, cô băng ngang phòng và đi ra ngoài hành lang.

Sao mẹ lại sinh con ra? Có lẽ cô bỏ đi vì không thể chịu được lời trách móc của con trai, hoặc chỉ là cô có công việc. Không thể nói được.

Nhưng Kaoru đã chú ý thấy hành động của cô. Và giờ hai câu hỏi được đặt ra. Đầu tiên, liệu Reiko có nhiễm virus MHC? Và, hai là, Ryoji nhiễm virus qua con đường nào? Đó là những câu hỏi Kaoru không thể buột miệng hỏi ngay lúc này, vì đó động chạm đến vấn đề riêng tư.

- À, giờ anh phải đi đây – Cậu không thể ở bên cạnh Ryoji thêm nữa. Hơn thế, cậu muốn đuổi theo Reiko.

Kaoru rời giường thằng bé và mở cửa dẫn ra hàng lang. Cậu muốn tiếp xúc gần hơn với Reiko, cả thể xác lẫn tâm hồn. Có lẽ tình cảm cậu dành cho cô đã trở thành một thứ tình yêu, cậu không biết nữa. Cậu cảm thấy cô ta đang hối thúc cậu ra khỏi căn phòng tù túng đó và bước vào thế giới bên ngoài.

Khuất phục trước sự thôi thúc đó, Kaoru lang thang trên những dãy hành lang dài trong bệnh viện, tìm Reiko.

7

Cậu biết cô ta ở đâu, hay ít ra cậu nghĩ mình biết.

Phút bình yên duy nhất của tôi trong những ngày này là từ nơi cao nhất trong bệnh viện nhìn ra khắp thành phố.

Vài đêm trước, Kaoru đã nhìn thấy cô đứng bên ngoài nhà hàng trên tầng thượng của bệnh viện, áp mũi lên cửa sổ, và cậu đã hỏi cô đang làm gì. Cô đã giải thích bằng những lời trên.

Mặt trời lặn dần, phủ bóng lên những tòa nhà cao tầng trong khu cận trung tâm thành phố, khiến chúng dịu đi tuyệt đẹp. Kaoru biết đó là thời điểm ngắm hoàng hôn ưa thích của cô.

Cậu ra khỏi thang máy trên tầng 17, khi bước vào hành lang và nhìn sang trái, cậu thấy một người phụ nữ đang đứng tựa lưng vào cột. Kaoru âm thầm lại gần cô, đến khi họ đứng cạnh nhau.

Cảnh mặt trời lặn hắt lên mặt Reiko một vệt đỏ thẫm. Đôi má cô ửng lên quyến rũ, phản chiếu những màu sắc đang biến đổi trên nền trời.

Cô biết ngay khi cậu vừa đến; cô thấy được hình ảnh phản chiếu của cậu trong gương. Nhìn thấy cậu, cô khẽ mỉm cười.

- Tôi xin lỗi.

Kaoru không hiểu cô đang xin lỗi chuyện gì. Có thể cô nhận ra cậu có khả năng dạy dỗ đứa con khó bảo của cô, nhưng nếu vậy, một lời cảm ơn sẽ hợp lý hơn. Kaoru ngượng ngùng không biết trả lời thế nào.

Cậu quyết định không hỏi vì sao cô xin lỗi. "Cô thực sự thích những nơi cao, nhỉ?".

- Vâng. Có lẽ do tôi đã sống cả đời trên mặt đất.

Ý cô ấy là luôn sống trong những căn nhà một tầng? Nếu thế thì hoàn toàn đối lập với môi trường sống của Kaoru. Cậu vẫn sống cùng mẹ trong tòa chung cư nhìn ra vịnh Tokyo.

Reiko đổi chủ đề nhằm xua đi không khí nặng nề; bằng một giọng hăng hái, cô bắt đầu kể về những ước mơ. Rất nhanh, cô bắt đầu ngay với điều mình muốn làm trước tiên khi con trai khỏi bệnh. Điều kiện tiên quyết – sự hồi phục của thằng bé – là điều gần như không thể, cô tự do mơ ước bất cứ điều viển vông nào mình muốn. Một rong số những ước muốn viển vông hơn cả là việc đi du lịch nước ngoài.

Rồi cô đổi chiến thuật và hỏi Kaoru, "Ước mơ của cậu là gì?". Cậu có thể không ngần ngại nói về chuyến du ngoạn gia đình tới sa mạc Bắc Mỹ mà họ đã lên kế họach mười năm trước.

Kaoru kể vắn tắt cho Reiko về cuộc nói chuyện cuối đêm của họ mười năm trước – mối quan hệ giữa trọng lực và sự sống, những bí ẩn của chính sự sống, và cách những thứ đó dẫn đến sự tồn tại tiềm tàng của những vùng trường thọ.

Sau đó cậu giải thích đơn giản về lời hứa của người bố đã tiếp thêm đam mê của cậu về những mô hình trường thọ toàn cầu. Rồi đến căn bệnh ung thư của ông, điều khiến cậu dấn sâu vào nghiên cứu, và niềm tin rằng giữa những vùng trường thọ và số lượng nạn nhân ung thư có sự liên hệ nào đó.

Điểm cuối này khiến Reiko tò mò, cô thôi tựa vào kính và quay mặt nhìn Kaoru.

- Kiểu liên hệ gì?

- Tôi không chắc lắm, nhưng thống kê cho thấy những dị biệt không thể bỏ qua.

Kaoru muốn giải thích rõ ràng, vì cậu thấy Reiko đã sẵn sàng lắng nghe.

- Không phải ngẫu nhiên mà trong đêm đó tôi đã liên hệ những dị thường trọng lực với trường thọ. Tôi có một linh cảm. Hầu hết những khám phá khoa học đều là kết quả của trực giác. Niềm cảm hứng đến trước, sau đó là lý trí. Không quá khi nghĩ rằng đêm đó tôi đã nhận được một gợi ý nào đó.

Khi bệnh ung thư của bố tôi lan đến gan, tôi bắt đầu nghiên cứu những vùng trường thọ trên khắp thế giới. Tôi đã không tưởng tượng. Nó đã được xác nhận: có những vùng trên Trái Đất mà cư dân ở đó sông lâu hơn. Tôi đã phân tích mọi loại dữ liệu. Nếu chúng có điểm chung, tôi sẽ tìm ra.

Cuối cùng tôi thu hẹp phạm vi vào bốn vùng trường thọ đặc biệt nổi tiếng: khu vực Abkhazia thuộc vùng Caucasus trên bờ Biển Đen; Vilcabamba, một thung lũng linh thiêng nằm ở biên giới Peru và Ecuador; Hunza, vùng sơn cước quanh hai dãy núi Karakoram và Hindukush, biệt lập khỏi khu vực lân cận; và đảo Sanaru trong quần đảo Samejima của Nhật Bản. Không thể tự mình đến những nơi đó để điều tra, tôi đã đọc tất cả những gì có trong tay liên quan tới chúng, và tập hợp thành thống kê của riêng mình. Khi làm việc này, tôi phát hiện ra một việc. Có thể tôi đã vội vàng kết luận, nhưng dường như những nơi này chưa từng có ai chết vì ung thư. Các bác sĩ và nhà sinh học từ khắp thế giới đã điều tra những vùng trường thọ và họ để lại vô số báo cáo. Không báo cáo nào ghi nhận trường hợp tử vong vì ung thư.

Những báo cáo đều đồng tình rằng chế độ dinh dưỡng có thể là nguyên nhân cho tỉ lệ ung thư thấp này. Nhưng đây chỉ là phán đoán, trong khi ta vẫn chưa hoàn toàn giải thích được cơ chế sinh ra ung thư. Không thể phủ nhận rằng cư dân ở những khu vực này có một chế độ dinh dưỡng đơn giản gồm chủ yếu là rau quả và ngũ cốc, nhưng các dữ liệu cũng gợi ra họ dùng thuốc lá và uống rượu có thể còn nhiều hơn những người vùng khác. Ít ra chúng ta không thể nói việc mức phơi nhiễm của họ với tác nhân ung thư thấp hơn bình thường.

Tất cả những điều này khiến tôi băn khoăn. Tại sao những vùng trường thọ này có quá ít người bị ung thư? Và nữa... Nghe này. Tế bào ung thư có khả năng biến tế bào bình thường thành ung thư. Chuyện đó có liên quan gì không? Và chúng ta lý giải thế nào cho thực tế là những vùng trường thọ này hoàn toàn trùng khớp với những khu vực có trọng lực thấp bất thường?

Phải có một lời giải thích thỏa đáng, nhưng tôi chưa thể tìm ra.

Kaoru thở lấy hơi. Cậu đã quá phấn khích trong lúc nói.

Reiko im lặng một lúc nhìn Kaoru. Rồi cô liếm môi và nói.

- Con virus MHC này đột nhiên có ở khắp nơi – nó từ đâu tới?

Câu hỏi khiến Kaoru chưng hửng.

- Sao lại hỏi tôi?

Reiko mở to mắt và nét mặt cô rất nghiêm túc: cô thực sự muốn câu trả lời. Lúc đó Kaoru thấy cô đáng yêu không thể cưỡng. Cậu quên mất rằng cô ta hơn cậu những mười tuổi; cậu muốn đặt tay lên má cô và kéo cô về phía cậu.

- Đừng cười. Tôi chỉ thắc mắc vậy thôi, liệu virus MHC có thể đến từ một trong những vùng trường thọ của cậu không.

Kaoru đoán được cô nghĩ gì. Cậu từng đọc một tiểu thuyết kể về một người toàn thân bị ung thư phá hủy; chỉ là, thay vì chết, anh ta đã trở nên bất tử.

Có thể cư dân ở những vùng đó học được cách chung sống với ung thư, và đó là lý do họ sống lâu đến vậy. Reiko rất có thể đã tưởng tưởng như thế. Có thể không phải những vùng đó miễn nhiễm với ung thư. Có thể tất cả họ đều bị nhiễm. Chỉ là không ai chết vì nó. Có thể con virus đã bắt đầu từ đó...

- Có thể một con virus bằng cách nào đó đã chọn nhiễm sắc thể ung thư của những người này và trở thành virus MHC thoát ra thế giới. Cô đang nghĩ thế phải không?

- Tôi chắc là mình chẳng hiểu gì cả. Chỉ là một ý nghĩ thôi. Hãy quên nó đi.

Reiko nhìn trở lại thế giới bên dưới. Ít phút trước những sắc màu trên nền trời thay đổi rõ rệt, và hiện ra thêm phần sống động trên nét mặt của Reiko. Bóng tối thăm thẳm trong hốc mắt cô. Trên nền những cao ốc chọc trời Kaoru thấy gương mặt Reiko phản chiếu vào tấm kính như thể nó đang trôi bồng bềnh thoát khỏi bóng đêm.

- Số bệnh nhân ung thư di căn đặc biệt cao ở Nhật và Mỹ.

Đúng vậy: trên bản đồ phân bố địa lý các nạn nhân có sự khác biệt đáng kể. Nhật Bản và Mỹ mỗi nước có chừng một triệu người, các quốc gia tiên tiến ở châu Âu là vài ngàn người, trong khi những nơi hẻo lánh có vùng trường thọ thì không có một trường hợp nào. Kaoru đang cố ám chỉ giả thuyết của cô có những lỗ hổng.

- Thế còn vùng sa mạc ở Bắc Mỹ cậu nói tới? Nó có trọng lực thấp bất thường, nên sẽ không ngạc nhiên nếu người dân ở đó sống thọ hơn, đúng không?

- Chỉ là đoán thôi.

- Vậy là cậu không có bằng chứng.

- Cô có thể nói tất cả những chuyện này với tôi chỉ là một trò chơi.

Reiko có vẻ sốc khi nghe từ đó: cô thất vọng ra mặt. "Ồ". Giờ thì nỗi thất vọng chuyển thành cái cau mày như để ngoảnh mặt khỏi Kaoru.

- Sao thế?

Kaoru khẽ lùi lại trước sự thay đổi bất ngờ trong cô.

- Tôi đang hy vọng và omột phép màu. Đó là tất cả những gì chúng ta còn – Cô nói, vẫn nhìn chỗ khác.

Một phép màu, Kaoru thấy ghê tởm. Reiko sắp rơi vào vết xe đổ như mẹ cậu.

- Tôi nghĩ tốt hơn cô đừng nên hy vọng vào một phép màu.

- Tôi sẽ không ngừng đâu.

- Cô có những thứ khác cần làm.

Cậu muốn Reiko giữ sự tỉnh táo. Nhưng cô không nghe cậu nữa.

- Tôi chỉ nghĩ là, có thể toàn bộ cư dân của những vùng trường thọ đó nhiễm ung thư ở một thời điểm nào đó. Nhưng trước khi tế bào ung thư tàn phá nội tạng của họ, một tác nhân đã khiến tế bào họ bất tử, và ung thư trở nên lành tính. Mặt tiêu cực của nó không còn, và ung thư có thể cùng chung sống với con người. Tế bào của họ có khả năng phân bào có tơ thêm nhiều lần, kết quả là họ sống thọ hơn. Giả thuyết ấy thế nào?

Cậu chưa từng thấy Reiko như thế này. Cô còn không phân biệt được đúng sai nữa: cô chỉ đánh giá sự việc một cách chủ quan, dựa vào những hy vọng mà nó đem lại. Người ta có thể tìm ra hai ba mảnh chứng cứ để ủng hộ cho bất kì giả thuyết nào nếu họ để sự đánh giá của mình bị tác động bởi ý muốn có một kết quả cụ thể, Kaoru biết điều đó. Việc này sẽ không giúp được con cô ta. Cậu hiểu ước muốn đó gắn liền với một đấng thần linh. Nhưng cậu phải giúp cô thế nào đây khi chính cô cũng biết đó chỉ là một suy đoán vô ích? Nó có thể là sự hư cấu hay ho, nhưng Kaoru không có thời gian tin mấy thứ tưởng tượng này nếu cậu muốn trở thành bác sĩ.

Về phần mình, Reiko sẵn sàng tin vào thế giới giả tưởng của mình với tất cả khả năng. Kaoru biết cậu là người khơi mào trước. Cậu ước gì mình chưa bao giờ đề cập những chuyện đó.

- Xin cô, hãy quên mọi thứ tôi đã nói.

- Không đời nào. Tôi không quên được. Cái nơi anh đã cố gắng tới có điều gì đó, một nhân tố có thể loại trừ những đặc tính xấu của ung thư, thứ có thể biến đổi nó từ ác tính sang lành tính.

Kaoru giơ tay lên để kềm cô lại, nhưng vô ích. Chưa bao giờ cậu thấy cô ta hăng hái đến thế.

- Tôi nghĩ anh cần đến đó – anh cần tiếp xúc với thứ có khả năng biến cái chết thành sự sống, dù cho nó là gì.

- Cô ngừng lại một chút đi!

Mặt cô áp sát mặt cậu, và cô nắm lấy tay cậu.

- Xin cô! – Cái tiếp xúc mềm mại nơi tay cô tiếp thêm sức mạnh cho lời nói.

- Tôi chán phải sống thế này rồi. Ryoji sẽ sớm bắt đầu vòng xạ trị thứ tư.

- Tôi biết cô rất khổ tâm.

- Tôi sẽ đi cùng anh nếu tôi có thể.

Khoảng khắc đó, thứ ban đầu là một chuyến đi chơi gia đình đột ngột trở thành một thứ khác. Tưởng tượng một chuyến hành trình tới sa mạc Bắc Mỹ cùng Reiko khiến Kaoru thấy rạo rực. Nơi có trọng lực thấp tại vùng Four Corners – nó giống như một khe nứt sâu, một xoáy nước hút mọi thứ vào. Cậu đang bị trọng lực thấp kéo vào... Không, lúc này Kaoru đang bị thu hút bởi đôi mắt đang đối diện cậu đây.

Cô không trang điểm, trừ một chút son môi, và cũng không dùng nước hoa, thứ dường như là mùi hương tự nhiên của da thịt cô. Kaoru và Reiko bị bao bọc trong bóng tối, nơi những chiếc đèn huỳnh quang trong hành lang bị che khuất bởi một cột trụ lớn. Cửa sổ lúc này là một tấm gương hoàn hảo, phản chiếu kẻ qua người lại trong hành lang.

Trước khi biết chuyện gì đang xảy ra, Kaoru đã giữ lại tay cô trên tay cậu. Tay trong tay, ngón tay họ xoắn vào nhau, và ánh mắt họ gặp nhau.

Tiếng bước chân cuối cùng biến mất khỏi hành lang, và như đang trân trọng khoảng khắc sự im lặng ban cho, họ lại gần ôm chặt nhau. Họ tận dụng thời khắc khi hành lang tầng 17 vắng bóng người.

Những cánh tay vòng qua lưng, cơ thể trao cho nhau nhịp đập gấp gáp. Con tim họ đồng điệu, từng tế bào bị kích thích qua lớp áo mỏng. Kaoru thấy cương cứng, hạ bộ cậu áp vào cơ hoành cô.

Kaoru tìm môi cô, cậu ngả đầu và cố đưa mặt cô lại gần; Reiko không phản ứng, chỉ bấu chặt hơn vào lưng cậu. Cô áp trán vào miệng cậu và đẩy đầu cậu ra – có vẻ cô đang chủ động từ chối nụ hôn. Sau vài lần thử và bị cự tuyệt, Kaoru cuối cùng hiểu ra.

Cô ấy cũng bị nhiễm rồi.

Virus MHC được biết truyền qua đường nước bọt. Reiko từ chối hẳn vì lo cho sự an toàn của cậu. Cậu bắt đầu hiểu được những hành động khó hiểu của cô tối hôm đó. Trước đó, khi Ryoji bảo, "Ngay từ đầu, em không hề muốn được sinh ra", cô ta đã rời khỏi phòng mà không nói lời nào. Có thể Ryoji đã nhiễm bệnh từ khi còn trong bụng mẹ. Thằng bé cuối cùng đã thốt ra những lời trách móc đó, và cô ta thấy mình không thể ở lại.

Tuy nhiên, nỗi sợ bị lây nhiễm không làm nguội đi ngọn lửa trong Kaoru. Cậu nhẹ nhàng rời khỏi người cô, ấp hai tay lên má cô, nhìn cô như van xin, rằng cậu đã hiểu tình hình, rồi đặt môi cậu lên môi cô, không cho cô chối từ.

Lần này, Reiko thậm chí không cố cự tuyệt.

Cậu đặt một tay đỡ gáy cô, tay còn lại ôm eo, và kéo cô lại gần. Hai cơ thể va chạm mạnh đến nỗi răng họ khẽ đập vào nhau, tiếng môi hôn mềm mại, tiếng của răng và nước bọt, tất cả tạo thành một âm thanh dâm dật.

Miệng họ dính vào nhau cho đến khi cả hai ngạt thở và không thể chịu được sự mãnh liệt. Môi họ rời ra, má kề má, họ lắng nghe hơi thở gấp gáp của nhau. Reiko nhướn người hết mức để kề môi vào tai Kaoru.

- Xin cậu – Cô nói giữa những hơi thở đứt quãng.

Cậu không biết những rung động nơi tai là tiếng thở hổn hển hay tiếng nấc nghẹn ngào.

Reiko không chỉ muốn cứu con trai, cô muốn cứu cả bản thân.

- Xin... hãy giúp.

- Tôi không phải Chúa.

Kaoru chỉ có thể nói vậy. Điều duy nhất cậu hiểu rõ lúc này, với trái tim ứ đầy máu và tâm trí không tỉnh táo, là cậu đã đặt những bước đầu tiên vào lãnh địa Thần Chết. Không thấy bối rối, không hối hận vì đã đầu hàng trước đòi hỏi của bản thân, cậu ôm Reiko và hôn cô. Cậu cảm thấy dù phải sống lại khoảnh khắc này bao nhiêu lần nữa, cậu sẽ luôn làm như thế. Cơ thể Reiko toát ra một sức mạnh không thể cưỡng lại.

- Xin cậu. Tôi biết cậu sẽ tới đó mà.

Giờ đây Reiko thậm chí đã hối thúc cậu đến thăm vùng có trọng lực thấp đó. Sự ảo tưởng do chính cậu gieo trồng, và được Reiko tạo hình hài, giờ đang mọc rễ trong Kaoru.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #antruongvu