Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C 2: Vòng lặp 2


Tôi không biết đã trôi qua bao lâu.
Chỉ biết khi mở mắt ra, mình đang nằm trên chiếc giường quen thuộc trong căn phòng cũ — bức tường màu xám loang lổ, chiếc bàn gỗ mòn góc, khung ảnh gia đình đặt lệch trên giá.
Mọi thứ... y hệt trước khi tôi chết.

"Hộc... hộc... Có phải... mình vừa chết không?"
Cổ họng tôi khô khốc, giọng run rẩy như người vừa thoát khỏi một cơn ác mộng.
Cảnh tượng đó lại ùa về — tiếng gõ cửa, nhát cắn lạnh buốt xuyên qua đầu, bóng tối tràn ngập... quá thật để là mơ.

Rồi bỗng — một âm thanh lạ vang lên trong đầu, lạnh lẽo và vô cảm:

[Bíp... Bíp...]
Đang kích hoạt hệ thống...
LỖI... LỖI...
Đang sửa chữa...
Sửa chữa hoàn tất.
Cập nhật thành công.

Một bảng ánh sáng hiện ra trước mắt, lơ lửng giữa không trung.
Chữ và ký hiệu nhấp nháy như sóng bị nhiễu, những dòng dữ liệu mờ ảo chạy loạn trên nền xanh nhạt.

[HỆ THỐNG KÍCH HOẠT — TRUY CẬP BẢNG TRẠNG THÁI]

Tên: Dương Triết Tuổi: 18 HP: 100 / 100

Chu kỳ tồn tại: [■¡¿ Không xác định¡¿□]

Nghề nghiệp: [Không có] Danh hiệu: [●□□●]

STR (Sức khỏe): 2.5 (Yếu hơn trung bình)

AGI (Phản xạ): 3.0 (Phản xạ bình thường)

DEX (Khéo léo): 2.0 (Siêu vụng về)

MP (Mana): 1.5 (Siêu yếu)

VIT (Thể lực): 4.0 (Bao cát di động)

LUK (May mắn): ♤♡◇-10◇♡♤ (■■■■■)

ĐIỂM CỘNG CHƯA PHÂN BỐ: **-10**

> *Ghi chú: Mỗi ■■??■■, -10 điểm cộng bị khấu trừ.*

> *Điểm trừ sẽ ưu tiên trừ vào chỉ số LUK.*

> *Nếu LUK ≤ -20, hệ thống sẽ tự động khấu trừ ngẫu nhiên vào các chỉ số khác.*

> *Cảnh báo: Không thể khôi phục điểm cộng đã mất.*

> *Bật mí: thể nhận lại điểm cộng thông qua — ***■■##■■ỐI —***.*

Kỹ năng hiện có:

H■■ ■■■ ■■■ (Lv ■■■)

Đánh giá chung: ##ERROR##

> *Trạng thái sinh tồn: [Không đồng bộ]*

> *Sai lệch thời tuyến: 0.3%*

> *Cảnh báo nội bộ: Dấu hiệu "bất thường hiện sinh" phát hiện.*

Tôi nhìn chằm chằm vào nó, tim đập loạn xạ.
"Cái... gì thế này? Thứ gì thế này? Màn hình trong suốt sao lại có chữ thế này?... Mà tại sao mình lại có nó?"

Không ai trả lời.
Chỉ còn tiếng "bíp" nhỏ vang lên, rồi toàn bộ màn sáng dần tan biến.
Vài vệt sáng bạc còn vương lại giữa không trung một thoáng, trước khi biến mất như chưa từng tồn tại.

Tôi đưa tay chạm thử — chỉ là không khí lạnh.
Căn phòng lại chìm vào im lặng.
Chỉ còn tiếng tim tôi đập, từng nhịp rõ ràng, hòa cùng hơi thở đứt quãng.
Tôi vẫn còn sống...
Hay đúng hơn là được sống lại.

Tôi tựa đầu vào tường, cố trấn tĩnh.
"Haiz... chắc mình nghĩ nhiều rồi."

Rồi ánh mắt tôi vô thức lướt đến chiếc lịch để bàn.
— Và đông cứng lại.
Ngày 21 tháng 10 năm 2390.
Tôi run rẩy. Dụi mắt, nhìn lại.
Vẫn là ngày 21.
Nhưng... tôi chắc chắn, trước đó hôm nay là ngày 22.

"Chuyện quái gì..." Tôi lẩm bẩm, cảm giác ớn lạnh dọc sống lưng.

Rengggg... Renggggg...
Tiếng điện thoại vang lên giữa không gian chết lặng.
Tôi chạy lại, bắt máy.

Không tiếng người.
Không hơi thở.
Chỉ là im lặng.

"Bụp."
Một bức thư rơi xuống từ hư vô — đáp xuống nền nhà ngay trước mặt tôi.
Giấy vàng úa, con dấu sáp đỏ nhòe như vừa tan chảy.
Tôi cúi xuống. Trên phong bì, chỉ có hai chữ:

"Xin chào."

Tôi nuốt khan. Tay run run mở ra. Bên trong là một mảnh giấy cũ, nét chữ quen thuộc — như của chính tôi.

"Nếu ngươi đọc được dòng này, nghĩa là vòng lặp đã mở ra."
Ta biết ngươi chưa hiểu, chưa thấy, nhưng một thứ quan trọng đang chờ.
Cảm giác, nhịp tim, hơi thở — hãy tập trung vào nó.
Khi ngươi đủ tỉnh táo, ánh sáng sẽ xuất hiện trong tâm trí, nhưng đừng chạm vào vội... chỉ quan sát.

Điểm cộng, chỉ số, ký hiệu... chưa tất cả đều rõ.
Một số tồn tại nhưng mờ, chỉ có thể nhận biết khi ngươi đối diện với dị thể, hiểm nguy, hoặc khi bản thân bị đẩy đến giới hạn.

Những chỉ số ẩn: Ψ, Θ, Ξ, Σ — chưa thể dùng, nhưng chúng sẽ là "chìa khóa" cho ngươi trong tương lai.

Một vài dòng cảnh báo:

Mỗi vòng sinh tồn → ∑??++ (trừ ưu tiên vào LUK)
LUK thấp không làm ngươi yếu, chỉ là dấu hiệu.
Không tất cả đều đúng hay sai.
Ký ức vụn sẽ hé lộ khi ngươi sống sót qua nhiều lần.

Nhớ:
Sống sót.
Quan sát.
Học hỏi.

Một phần bản thân ngươi sẽ dần mở ra khả năng hồi quy,
nhưng hiện tại — hãy tập trung tăng cường bản thân.
Mỗi trải nghiệm, mỗi lần ngươi chết — sẽ dẫn ngươi đến gần hơn với "người thật".

D■■■■ ■■i■■

Mực ở cuối thư nhòe ra, như thể ai đó đã viết vội trong lúc hấp hối.
Tôi đọc đi đọc lại — và một điều kỳ lạ thoáng qua đầu:
nét chữ đó...
...là chữ của tôi.

Tôi cúi xuống nhặt tờ thư, mắt vẫn dán vào những dòng chữ lạ mà quen thuộc kia.
Tim đập thình thịch. Một phần tôi háo hức, phần còn lại đầy nghi ngờ.

"Được rồi... thử xem sao," tôi thì thầm, tay run run đặt lên không khí trống.

Tôi nhắm mắt, tập trung vào nhịp tim, vào hơi thở — vào cảm giác sống sót, như thư đã dặn.
Một luồng sáng nhạt bỗng xuất hiện giữa trán tôi, dần lan ra khắp tầm nhìn.
Những ký hiệu chập chờn hiện lên, biến đổi liên tục.

[HỆ THỐNG TRIỆU HỒI: KHỞI ĐỘNG...]

Một cửa sổ ảo mở ra trước mắt:

[ BẢNG TRẠNG THÁI]

Tên: Dương Triết Tuổi: 18 HP: 100 / 100

Chu kỳ tồn tại: [■¡¿ Không xác định¡¿□]

Nghề nghiệp: [Không có] Danh hiệu: [●□□●]

STR (Sức khỏe): 2.5 (Yếu hơn trung bình)

AGI (Phản xạ): 3.0 (Phản xạ bình thường)

DEX (Khéo léo): 2.0 (Siêu vụng về)

MP (Mana): 1.5 (Siêu yếu)

VIT (Thể lực): 4.0 (Bao cát di động)

LUK (May mắn): ♤♡◇-10◇♡♤ (■■■■■)

ĐIỂM CỘNG CHƯA PHÂN BỐ: **0**

Kỹ năng hiện có:

H■■ ■■■ ■■■ (Lv ■■■)

[KHO ĐỒ]


Ánh sáng run rẩy như một sinh vật hấp hối.
Rồi một dòng nhỏ hiện lên ở góc màn hình:

"Tình trạng sinh tồn: không đồng bộ."
"Phát hiện sai lệch thời tuyến: 0.3%."

Tôi nheo mắt. "Không đồng bộ? Sai lệch gì nữa đây...?"
Nhưng chưa kịp suy nghĩ, mục [KHO ĐỒ] phía dưới bỗng lóe sáng.

Một biểu tượng ổ khóa xuất hiện.
Tôi đưa tay chạm vào. Ngay lập tức, một dòng chữ lạnh lẽo bật ra:

Khóa. Điều kiện mở: Các chỉ số cơ bản ≥ 4, trừ LUK. (⅕-đang thực hiện)

Tôi liếc bảng trạng thái.
STR 2.5, AGI 3.0, DEX 2.0,MP 1.5, VIT 4.0, LUK -10.
"Ừ thì... bao cát di động thật rồi."
Tôi cười khan. Cảm giác như chính mình đang bị hệ thống trêu chọc.

Nhưng khi ánh mắt lướt qua hàng ký hiệu mờ ở cuối bảng, tôi khựng lại.
Ngay bên dưới chữ "LUK", bốn biểu tượng lạ xuất hiện — mờ, chập chờn, gần như bị xóa khỏi màn hình:

Ψ, Θ, Ξ, Σ

Tôi không biết đó là gì, nhưng tim lại đập mạnh một nhịp — như cơ thể đang nhớ lại điều gì đó, dù trí não hoàn toàn mờ mịt.

Tôi lẩm bẩm:
"Có lẽ chỉ cần luyện tập, tăng chỉ số... rồi sẽ hiểu hết."
Hứng thú xen lẫn sợ hãi tràn lên.

Hệ thống này, dù lỗi, vẫn hoạt động.
Và nếu những dòng chữ trong bức thư là thật...
Thì tôi — có thể thay đổi điều gì đó.

Tôi hít sâu, đặt tay lên bàn.
"Được rồi... bắt đầu thôi."

Ánh sáng nơi mục [KHO ĐỒ] đang dần mờ dần.

Tôi bắt đầu với những động tác đơn giản — hít đất, gập bụng, nâng tạ tự chế bằng mấy thùng nước cũ.
Mồ hôi chảy dài trên trán, tay chân ê ẩm, nhịp tim dồn dập trong lồng ngực.
Mỗi lần nâng, mỗi cú hít thở, tôi đều lẩm nhẩm trong đầu: "Phải tăng sức khỏe, phải tăng sức khỏe... và cả thể lực nữa."

Sau vài giờ luyện tập liên tục, cơ thể mỏi rã rời, nhưng cảm giác khác lạ len vào trong tôi.
Tôi mở lại Bảng Trạng Thái để kiểm tra.

VIT (Thể lực): 4.0 → 4.0 + 0.5 (Debuff LUK < 0)

STR (Sức khỏe): 2.5 → 2.5 + 1.5 (Buff VIT > 4)

AGI (Phản xạ): 3.0

DEX (Khéo léo): 2.0

Tôi nhíu mày.
"Chỉ tăng được từng chút thôi sao... LUK âm thật phiền phức."
Nhưng nhìn sang Sức khỏe, tôi mỉm cười nhẹ. Thể lực trên 4 mang lại lợi ích.
Mặc dù không hoàn hảo, nhưng ít ra những cố gắng của mình đã phản ánh trên bảng trạng thái.

Tay tôi chạm vào mục [KHO ĐỒ] một lần nữa.
Khóa vẫn vậy, nhưng tôi cảm nhận được nhịp sáng yếu ớt — như đang đo lường tiềm năng và nỗ lực của tôi.
Hứng thú trộn lẫn lo sợ, nhưng một điều chắc chắn: tôi sẽ không dừng lại ở đây.

Và như thế, ngày đầu tiên của vòng lặp thứ hai khép lại — một cuộc sống nơi mọi thứ vẫn mờ mịt, nhưng tôi biết rằng mỗi luyện tập, mỗi chỉ số tăng lên, đều là một bước gần hơn đến việc kiểm soát chính mình.

Sáng hôm sau, đồng hồ điểm 7h.
Ánh sáng lờ mờ xuyên qua lớp màn cũ, hắt lên bức tường loang lổ. Tôi ngồi dậy, người đau nhức nhưng trong lòng lại có thứ cảm giác khó tả — như thể cơ thể đã bắt đầu đáp lại.

Tôi khởi động sớm hơn hôm qua.
Hít đất, gập bụng, rồi chạy tại chỗ, từng nhịp tim đập vang trong tai. Mỗi lần hít vào, phổi tôi rát bỏng; mỗi lần thở ra, hơi lạnh phả ra mờ như sương.

Khoảng 8h30, mồ hôi đã ướt đẫm áo. Tôi mở Bảng Trạng Thái:

Cập nhật tạm thời:

STR: 2.5 →4.0 (luyện tập và buff VIT)

AGI: 3.5→ 3.4 (debuff LUK)

DEX: 2.0→2.5 (debuff LUK)

MP: 1.5

VIT: 4.5

LUK: -10

Tôi nhìn con số mới, thở dài.
"Ít ra... vẫn đang tiến bộ."
Dù debuff từ may mắn khiến mọi thứ không trọn vẹn, nhưng cảm giác trong cơ bắp là thật. Mỗi chuyển động giờ đã vững hơn, mạnh hơn một chút.

Từ 9h đến 11h, tôi dành thời gian đan quần áo và sửa lại mấy món đồ cơ học cũ. Tay run nhẹ vì mệt, nhưng sự tập trung giúp tôi quên đi cảm giác trống rỗng trong đầu.

Ánh sáng trưa dần bò lên khung cửa, quét qua bàn gỗ, làm bụi lơ lửng như mưa mỏng. Tôi ngẩng lên, cảm giác rất lạ — cảnh này... đã từng xảy ra rồi.
Từng tiếng kim, từng hơi gió, thậm chí cả vị tanh mặn còn sót trên đầu lưỡi... tất cả đều quen thuộc đến đáng sợ.

Tôi lắc đầu, cười gượng:
"Không thể nào. Mình chắc là mệt quá thôi."

Nhưng tim lại đập nhanh hơn từng chút.

12h trưa.
Căn phòng im lặng như thể thời gian ngừng trôi. Tôi vừa đặt hộp cá xuống bàn, thì tiếng rengggg... rengggggg... vang lên.

Điện thoại.

Tôi giật mình đánh rơi muỗng, tim gần như nhảy khỏi ngực.
Tiếng chuông đó — giống hệt trong giấc mơ... hay đúng hơn, trong lần chết trước.
Tôi lùi nửa bước, người lạnh toát.
Cảnh tượng kia vụt qua đầu như đoạn phim cũ: cánh cửa, tiếng gõ, rồi nhát cắn xuyên qua đầu.

Không... không thể nào.
Đây là hiện thực. Tôi đã sống lại, không thể có chuyện trùng khớp đến thế được.

Tiếng chuông vẫn vang, dai dẳng như muốn xé toạc bầu không khí.
Tôi nuốt khan, cố nén sợ hãi và bước đến chiếc điện thoại.
Bàn tay run bần bật khi nhấc ống nghe.

...Im lặng.

Không hơi thở.
Không tín hiệu.
Không ai ở đầu dây bên kia.

Chỉ là khoảng trống — vô tận, lạnh ngắt.

Tôi cố nói:
"...Ai đó?"

Không hồi đáp.

Ba phút. Bốn phút.
Rồi điện thoại tự ngắt.
"Bụp."

Cùng lúc đó, tiếng động ở cửa biến mất.
Căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng tuyệt đối, đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng máu đang chảy trong tai mình.

Tôi đứng bất động một lúc lâu.
Toàn thân run rẩy, nhưng rồi hít sâu, cố kìm nỗi sợ.
Từng hơi thở nặng như chì.

"Chắc... chỉ là trùng hợp," tôi tự nhủ, dù trong lòng không tin nổi.

Tôi đặt ống nghe xuống, bước chậm về phía bàn.
Hộp cá đã nguội lạnh. Tôi ngồi xuống, cầm muỗng, cố nhét từng miếng vào miệng.
Mùi tanh khiến dạ dày cuộn lên, nhưng tôi vẫn tiếp tục.

Bởi nếu tôi dừng lại, nếu để nỗi sợ nuốt chửng — tôi sợ rằng mình sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.

Sau bữa trưa, tôi ngồi im rất lâu.
Không còn âm thanh nào, chỉ còn ánh mờ vàng từ chiếc đèn pin treo trên trần, chập chờn như sắp tắt.

Tôi nhìn quanh căn phòng — vỏ hộp thức ăn, mảnh vải, đống dụng cụ cũ — rồi đứng dậy.
Đã đến lúc phải đi.

Tôi mở chiếc ba lô cũ, bỏ vào trong: Một đèn pin nhỏ (pin còn 43%), hai hộp đồ ăn dự trữ, một chai nước lọc, một dao gấp và vài mảnh vải băng bó.

Bên ngoài, im lặng đến khó tin.
Tôi với tay lấy áo khoác, quấn thêm lớp vải quanh cổ tay, rồi dừng lại trước cửa.

Mọi thứ trong căn phòng này quá yên tĩnh, quá sạch — đến mức nó khiến tôi thấy bất an. Như thể nó đang chờ tôi rời đi, để thứ gì đó khác bước vào.

Tôi nhìn lại lần cuối.
"Chỉ ra ngoài một chút thôi," tôi tự nhủ.

Tay chạm vào tay nắm cửa.
Lạnh buốt.

Và trong khoảnh khắc đó — tôi cảm giác như có ai đó đang nhìn mình từ bên kia cánh cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hồiquy