Quyển I Quang Mang Sau Cùng
Võng Du Chi Thần Ngữ Giả
Quyển I Quang Mang Sau Cùng
Tác giả: Thanh Ca
Editor: Toujifuu
***
Văn án:
Khi thầm mến ẩn nhẫn bị phanh phui, ta biết bản thân đã mất đi hết thảy. Dường như pháo hoa huyễn ảnh vỡ tan, hết thảy trở lại khởi điểm. Lúc này đây, ta lại gặp được quang cảnh thế nào? Đi tới hay là lui về sau, chẳng qua chỉ bởi một ý niệm.
Tiết tử
Gần đây trên đường đều tràn đầy cùng một mẫu quảng cáo. Đó là clip tuyên truyền tư liệu mới của 《 Thế Giới 》.
Khi ta đi ngang qua màn hình lớn ở quảng trường thành Đông, trên đó đang chiếu đoạn âm nhạc vô cùng quen thuộc. Trong quảng cáo là một người thanh niên mặc trường bào lụa trắng hoa lệ đang tiến hành một màn nghi thức. Thanh niên trông rất thanh tú, dưới sự phụ trợ của trang phục hoa lệ, có loại mỹ lệ trung tính. Hai mắt hắn hơi rũ, khí lưu thanh sắc đạm đạm vờn quanh toàn thân, thoạt nhìn thần bí lại cao quý. Sau khi nhẹ giọng niệm tụng vài câu, hai tay thanh niên nâng lên, một khối lân phiến thanh sắc trong tay bay lên, sau cùng quang mang hiện lên, lân phiến hóa thành một con Thanh Long cực đại, ở trong hình ảnh lượn vòng. Phần sau cùng của quảng cáo, dừng ở hình ảnh Thanh Long uốn quanh trên người bạch y thanh niên, nụ cười mỉm yên tĩnh tự nhiên kia trở thành chủ đề áp-phích của 《 Thế Gới 》.
“Hắc, thấy không, clip tư liệu mới của 《 Thế Giới 》 sắp ra tháng sau. Nghe nói lập tức có người muốn xông lên cấp một trăm, đến lúc đó có thể học tập kỹ năng chung cực cấp một trăm. Kỹ năng kia quả thực mạnh đến mức nghịch thiên! Nhìn nhìn clip quảng cáo kia, đó chính là Thanh Long đó, chờ ngày nào đó tao cũng triệu một con Thanh Long ra chơi chơi.”
“Thôi đi, cho dù mở ra kỹ năng chung cực cũng là những cường nhân trên bảng đẳng cấp kia mới học được. Dựa vào chút đẳng cấp này của mày, còn không biết ngày nào mới có được khả năng đó đây. Hơn nữa mày cho rằng Thanh Long là dễ triệu như vậy sao, mày không thấy cái người Mạc Ly triệu hoán Thanh Long kia sao, chỉ mấy phút triệu hoán đó, đã phải trả giá bằng chính nhân vật đệ nhất bảng chức nghiệp của mình. Nếu như là mày, mày từ bỏ được? Hơn nữa hình như còn có xác xuất thành công nha. 5%, trời biết tên kia ngày đó là đụng phải đại vận gì mới triệu ra được. Nếu như là mày a, không những long không triệu ra được, trái lại bồi cả bản thân, sợ là muốn khóc cũng không kịp. Chúng ta vẫn nên quan tâm địa đồ mới sắp ra thì thực tế hơn.”
“Hắc, người ta như vậy kêu là kỹ thuật. Mạc Ly là ai? Đệ nhất ngự thú sư của đại lục Phương Đông! Nhiều cường nhân như vậy, cũng chỉ có một mình anh ta cấp bảy mươi sáu đã dùng ra được kỹ năng chung cực cấp một trăm, đó không phải nói giỡn. Hơn nữa nếu không có Thanh Long của anh ta đi ra cứu trận, lần thành chiến kia của Đông Điệp Thành là thua định rồi. Vì vậy mới nói a, ngự thú sư chúng ta là mạnh nhất.”
“Được rồi được rồi, tao không tranh với mày. Tao thừa nhận Mạc Ly lợi hại, được chưa? Đi thôi, nhanh lên một chút quay về, ngày hôm nay tao chuẩn bị xông cấp sáu mươi.”
Hai học sinh thoạt nhìn như là người chơi của 《 Thế Giới 》 đi ra, ta nghe được đối thoại của bọn họ cười khổ một chút. Sau cùng nhìn thoáng qua nụ cười mỉm dừng hình trên màn ảnh lớn, ta quay đầu lại liền đi. Hình ảnh kia bắt rất khá, thế nhưng sự thực phía sau nụ cười kia lại có bao nhiêu người biết đây? Dùng nhân vật nỗ lực luyện hơn một năm để đánh cuộc một cái kỹ năng xác xuất thành công cực thấp kia, khi chân chính đối mặt lựa chọn nghiêm khắc như vậy, lại có mấy người nguyện ý đánh cuộc một phen? Không phải chuyện tới trước mắt, thật đúng là không dễ nói.
Bất quá, hết thảy những điều đó đều không liên quan gì đến ta. Tuy rằng người trong quảng cáo kia kỳ thực chính là ta, thế nhưng hiện tại nó đã trở thành một đoạn quá khứ đã kết thúc.
Tiết thứ nhất
Gió gào thét qua đầu tường Đông Điệp Thành. Diệu Dương cùng mấy anh em đứng ở trên tường thành, một đám mặt trầm như mực, chỉ ngoại trừ ta.
Bắt đầu từ ngày tòa thành thị này tu kiến, ta chưa từng vắng mặt qua một lần thành chiến. Nguyên tưởng rằng bên cạnh Diệu Dương vĩnh viễn đều sẽ có vị trí của ta, tới hôm nay bỗng nhiên trong một đêm mất đi tư cách đứng ở nơi đó.
Ta không nhớ rõ sự tình là phát sinh thế nào, chỉ biết ngày đó ta rốt cục khống chế không được mà nói ra với nữ nhân Mộng Điệp kia “Tôi yêu thích Diệu Dương thì thế nào?” Khi đó, các anh em vốn nên ra ngoài lại đứng ở cửa nghe thấy rõ ràng, cũng bao gồm cả Diệu Dương. Bọn họ nhất định không ngờ, ta sẽ ôm cảm tình như vậy đối Diệu Dương cùng là nam nhân. Thấy những biểu tình không thể tin tưởng đó, nghe thấy Mộng Điệp đứng ở bên cạnh Diệu Dương nói câu “Không muốn tái kiến ngươi”, ta biết ta đã xong.
Bắt đầu từ ngày đó, ta không còn gặp bọn họ nữa. Vốn ngày hôm đó cũng không muốn tới, thế nhưng địch nhân của thành chiến lúc đó so với khi xưa lợi hại hơn rất nhiều. Ta cuối cùng vẫn không yên lòng, len lén lên mạng trốn vào trong góc nhìn.
Thấy mọi người trên tường thành, ta cảm giác không ra trong lòng là tư vị gì. Kỳ thực nếu như ta muốn da mặt dày đi lên đó cũng được, Diệu Dương cũng sẽ không tuyệt tình đến mức lập tức loại bỏ chức vị phó thành chủ của ta (có lẽ bởi vì chuẩn bị thành chiến mà không để ý đến việc đó), nhưng ta đã không muốn đi đối mặt những ánh mắt phức tạp của anh em ngày xưa kia nữa.
“Cho dù không có ta, bọn họ cũng sẽ làm rất tốt.”
Ta luôn luôn tin tưởng như vậy. Nhưng mà sự tình ngoài dự liệu của tất cả chúng ta.
*************************
Tâm tình của Diệu Dương cực kỳ hỏng bét. Gần đây chuyện xảy ra thực nhiều, đặc biệt chuyện kia, khiến cho tâm tình của mấy anh em đều không tốt lắm. Mà công thành chiến lại đánh đặc biệt không thuận, hắn hiện tại tâm mắng chửi người cũng đều có. Âm lãnh mà nhìn chăm chú vào mảng biển người phía trước kia, cười lạnh:
“Thế nào, đều muốn đến bỏ đá xuống giếng? Cũng tốt, tới đủ hết, chờ về sau tính toán nợ nần cũng dễ làm.”
“Lão đại, sự tình không thích hợp a. Anh nhìn bên kia!”
Ánh mắt của mấy anh em nhất tề chuyển qua, rất nhanh đều hít một ngụm lãnh khí nhao nhao kêu lên:
“Kia là cái gì? Thế nào sẽ có thứ này!”
Sắc mặt của Diệu Dương lại đen thêm một tầng. Khi hắn thấy những nhóc con bụng lớn màu đen, sừng dài dài cùng cái đầu nhỏ, chấp một đôi cánh ở trong trận pháp hình tròn phát sáng, trong lòng ẩn ẩn nhớ tới một loại sinh vật —— rồng phương tây.
Theo lý thuyết khoản trò chơi 《 Thế Giới 》 này hoàn toàn mô phỏng kết cấu chân thực của thế giới, có phân chia phương đông cùng phương tây. Thế nhưng hiện tại mới là sơ kỳ của trò chơi, đại lục phương đông cùng đại lục phương tây cách đại dương mênh mông vô bờ, trung gian còn có vành đai gió loạn cách ly, còn lâu mới đến được thời điểm đả thông hai khối đại lục. Sinh vật của đại lục phương tây xuất hiện ở phương đông cơ hồ chính là không có khả năng.
Bất quá mọi việc luôn luôn có ngoại lệ, hắn đã từng nhìn thấy qua một khối đồ có thể triệu hoán những con rắn mối lớn phương tây này. Đó là một khối bài triệu hoán khi Mạc Ly làm nhiệm vụ ngự thú tông sư có được, đại lục phương đông chỉ có một khối. Mạc Ly đặt nó ở trong kim khố cao tầng của bang, về sau Mộng Điệp thấy chơi vui, liền lấy nó ra cho em trai cô ta. Như vậy, sự xuất hiện của những con rắn mối lớn này, hơn phân nửa chính là món đồ kia. Chỉ không biết em trai của Mộng Điệp làm thế nào mà để thứ đó rơi vào trong tay đối thủ một mất một còn.
Nhớ tới Mạc Ly, trong lòng Diệu Dương khẽ co rút. Ngày đó xảy ra chuyện, sự mờ mịt cùng tuyệt vọng hiện lên trong mắt Mạc Ly lại thoáng hiện ở trước mắt. Nói thật, hắn không phải không có cảm giác, thế nhưng loại chuyện này thực sự không thể. Bằng không, hắn cũng sẽ không làm đến mức tuyệt tình như vậy… Mạc Ly là người thực đơn thuần, có lẽ cậu ta vĩnh viễn cũng sẽ không biết, sự tình ngày đó, cũng không đơn giản như nhìn bên ngoài. Nói đến cùng, là bản thân có lỗi với cậu ta. Có thể sẽ không còn được gặp lại cậu ta nữa, thực sự là đáng tiếc, đôi mắt sạch sẽ thuần túy hiếm thấy kia.
Ngay thời điểm thất thần này, những triệu hoán trận triệu hoán phi long màu đen kia dần dần bắt đầu nhạt màu. Hiện tượng như vậy bọn họ đã thấy qua nhiều lần, người chơi ngự thú sư đẳng cấp cao nhất chính là anh em của bọn họ, vì vậy mấy anh em này đều rõ ràng điều này biểu thị triệu hoán sắp hoàn thành, đã không còn ai có thể ngăn cản những con rắn mối lớn màu đen đó đi tới chiến trường. Chúng nó đến, sự uy hiếp đối với phe mình lớn bao nhiêu, người có chút đầu óc đều biết. Đại BOSS cấp tám mươi, căn bản không phải người chơi hiện tại bình quân cấp năm mươi có thể đối phó. Đương nhiên, đại giới mà triệu hoán lần này cần thiết trả giá cũng cao đến mức khiến người ta thổ huyết, vì vậy khi trước đây bọn họ lấy được bài triệu hoán mới không có suy nghĩ động tới nó, không nghĩ tới ngày hôm nay thực có người nguyện ý trả giá đắt như vậy, chỉ vì đối phó Đông Điệp Thành…
“Thực sự là không tiếc a, không tồi không tồi, biết muốn đối phó Diệu Dương ta chính là phải trả giá đắt, ha ha a. . .”
Diệu Dương không biết đang suy nghĩ gì, không giận ngược lại cười, mấy người đi theo bên cạnh hắn chỉ cảm thấy trên người phát lạnh một trận. Đối diện nhìn nhau vài lần, trong lòng biết lần này là tới sống chết trước mắt chân chính, bằng không lấy tính cách được xưng lãnh tĩnh bình tĩnh như Diệu Dương sẽ không khác thường như thế. Nhạc Thiên Phái trong mấy anh em thiếu kiên nhẫn nhất, lúc này đánh thành chiến đến bây giờ, đại đội kiếm sĩ dưới tay hắn tử thương phải nói là thảm liệt, hiện tại lại xuất hiện mấy đại BOSS như thế, vậy đến sau cùng người dưới tay hắn có thể còn mấy người?
“Mẹ nó, rắn mối đen gặp quỷ này, loại đồ này nên để cho Mạc Ly tiểu tử kia đi đối phó, cậu ta mới là người trong nghề!”
“Nhạc Thiên!”
Ám Dạ Vô Thanh hung hăng lôi kéo y phục của hắn, tỏ ý hắn câm miệng. Nhạc Thiên Phái lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện bầu không khí của mọi người biến đổi. Mạc Ly đối với mọi người của Đông Điệp hiện tại có thể coi như là nửa cấm kỵ, đặc biệt ở trước mặt Diệu Dương, thật đúng là không ai dám nhắc, cũng chỉ có Nhạc Thiên Phái cái tên nói chuyện không trải qua đại não này, mới có thể thốt ra.
Diệu Dương cũng không bởi vì câu này mà có phản ứng gì. Trầm mặc một hồi, nói:
“Kêu mọi người phía dưới chuẩn bị đi, để cho những tên đó kiến thức lực lượng của Đông Điệp Thành chúng ta một chút. Muốn đánh bại chúng ta, không phải là chuyện dễ dàng như vậy.”
Nghe nói như thế, mấy người đều biết phải liều mạng. Diệu Dương nói đúng, lúc này có lẽ Đông Điệp Thành thực sự sẽ thất bại, thế nhưng cũng không thể để cho những tên đó được tiện nghi. Ngay khi tất cả mọi người chuẩn bị đi ra ngoài tìm thêm mấy cái đệm lưng (ý chỉ giết người bồi táng theo), một người bọn họ đều không nghĩ đến đang chạy vội ở trong thành.
Võng Du Chi Thần Ngữ Giả Tiết 2
Tác giả: Thanh Ca
Editor: Toujifuu
***
Ta dừng lại cước bộ, thở hổn hển mấy hơi, nhìn về tòa phòng ốc cao lớn phía trước mặt.
Đây là tiền trang, không chỉ có thể bảo quản tiền, cũng có thể gửi vật phẩm. Đương nhiên, phải trả tiền, bất quá làm phó thành chủ của Đông Điệp Thành, ta thế nào sẽ để ý chút tiền nho nhỏ này, đã sớm mua đứt một cái thương khố cá nhân loại lớn, đem một ít vật phẩm cao cấp mình bình thường không dùng đến đặt ở bên trong.
Hít sâu một hơi, ta nâng cước bộ đi vào. Đến nơi đây đương nhiên sẽ không bởi vì buồn chán, ta là vì một kiện đồ vật, một kiện đồ nguyên bản tưởng rằng vĩnh viễn sẽ không dùng đến. Khi ta ở một góc tường nghe thấy tiếng gào rống đáng sợ của ma thú ngoài thành, ta đã biết lần này phiền phức lớn.
Hắc Long Triệu Hoán Lệnh: có thể triệu hoán hắc long dị vực đi tới nơi đây, trong khoảng thời gian ngắn chiến đấu vì người triệu hoán. Thời hạn hai giờ, số lượng triệu hoán cao nhất sáu con. Triệu hoán cần…
Chủ nhân lúc ban đầu của thứ đó chính là ta, đó là khi ta làm nhiệm vụ thăng cấp tông sư ngẫu nhiên lấy được, nguyên bản đặt ở trong tiểu thương khố của các anh em, về sau nghe Diệu Dương nói bị Mộng Điệp cầm cho em trai cô ta chơi mấy ngày. Không nghĩ tới, thứ này hiện tại sẽ bị địch nhân lấy đến để đối phó Đông Điệp Thành. Sáu con hắc long, đó căn bản không phải là thứ người chơi hiện tại có thể đối phó, không ai so với ta tông sư triệu hoán rõ ràng hơn năng lực của chúng nó. Như vậy, chẳng lẽ phải trừng mắt nhìn tòa Đông Điệp Thành do mấy anh em mình vất vả thành lập nên này bị kẻ địch lấy đi? Không, tuyệt đối không được. Chỉ có thể thử xem biện pháp kia. . .
Lần nữa lôi ra bảng kỹ năng tìm một tờ sau cùng, ta xác nhận cái kỹ năng sau khi học được liền một lần cũng không dùng qua kia. Rất tốt, nếu như ta mặc vào bộ trang bị kia hẳn là miễn cưỡng có thể đạt được yêu cầu sử dụng nó, kiện tế vật thần cấp kia với ta mà nói cũng không là vấn đề gì, bất quá xác xuất thành công 5%, ta liền bất lực. Ngược lại nghiêm phạt cố định sau khi sử dụng kỹ năng này với ta mà nói là không quan trọng, dù sao ta cũng không muốn chơi nữa, xóa nhân vật thì xóa nhân vật đi, cũng không có gì khác biệt. Hiện tại, chỉ có thể hy vọng vận khí của ta đủ tốt, vận khí của Đông Điệp Thành đủ tốt, vận khí của mấy tên anh em kia đủ tốt, để cho ta có thể thành công dùng ra một chiêu sau cùng này.
Mở ra thương khố, ta đối với những thứ tràn đầy bên trong nhìn cũng không nhìn, trực tiếp lấy ra một cái rương đặt ở ô thứ nhất. Mở rương ra, bên trong là một bộ trang bị. Áo vải sa tuyết trắng, đai tơ màu vàng nhạt, đai lưng khảm bảo thạch ngũ sắc cùng giày đế mềm do sợi tơ vàng bạc đan thành. Còn có đầu quan (dạng như kim quan), vòng cổ, bông tai, vòng tay, tổng cộng tám kiện tổ hợp thành một bộ hoàn chỉnh, gọi là “Mị Lực sáo trang”. Tên rất tầm thường, bất quá hiệu quả lại tuyệt đối cường hãn, nguyên bộ sau khi mặc đủ, thuộc tính kèm theo của nó có thể đề cao giá trị mị lực của nhân vật gấp đôi, hiệu quả của sáo trang chính là đề cao xác xuất thành công triệu hoán thêm 30%. Giá trị mị lực là một thuộc tính trọng yếu nhất của ngự thú sư, trực tiếp quan hệ đến đẳng cấp của sinh vật triệu hoán cùng tỷ lệ thành công. Như hiện tại kỹ năng triệu hoán kêu là “Thần Hàng” mà ta chuẩn bị sử dụng này yêu cầu mị lực trên 200 mới có thể sử dụng. Lấy cấp 76 hiện tại của ta, mỗi khi thăng một cấp cho một điểm thuộc tính, mỗi khi thăng mười cấp, thưởng mười điểm thuộc tính, ta tổng cộng có 139 điểm thuộc tính, trong đó mị lực ta gia tăng nhiều nhất, tới 116, cũng vẫn còn lâu mới đủ. Nếu như mặc vào bộ trang bị này, mị lực của ta có thể lên đến 232, liền hoàn toàn có thể sử dụng. Mà càng là kỹ năng triệu hoán cao cấp xác xuất thành công lại càng thấp, xác xuất thành công của kỹ năng Thần Hàng này chính là khiến người ta giận sôi, 5%, cộng thêm sáo trang gia tăng cũng chỉ có 35%. nghiêm phạt khi sử dụng nó chính là sau một lần sử dụng, vô luận thành công hay không đều coi như tự động xóa nhân vật, nhân vật không thể dùng được nữa. Khoảng chừng hạn chế sử dụng như vậy, chính là vì phòng ngừa cái kỹ năng mạnh đến mức nghịch thiên này bị người ta phóng loạn khắp thế giới.
“Được rồi, đây là trận sau cùng của ta, cũng cho ngươi đi ra trông thấy ánh mặt trời, bằng không ngươi đến trên tay ta lâu như vậy, một lần cũng không được mặc, có lẽ sẽ muốn mắng ta.”
Lấy y phục ra, đổi từng kiện lên trên người. Sau khi một kiện cuối cùng được trang bị xong, ta nghe thấy đinh một tiếng, gợi ý sáo trang của ta tổ hợp hoàn tất, một cỗ noãn ý tuôn ra. Mở ra bảng thuộc tính, mắt thấy hàng mị lực biến thành 116(+116), phần lựa chọn “Thần Hàng” trong cột kỹ năng từ màu xám biến thành màu trắng bạc. Rất tốt, còn thiếu một kiện đồ vật cuối cùng.
Ta lại ở trong thương khố tìm tìm, lục lọi ra một khối lân phiến lớn màu xanh. Lân phiến vào tay tương đối trầm nặng, cảm giác lạnh lẽo, còn phiếm gợn sóng lăn tăn như mặt nước, vừa nhìn liền biết không phải vật phàm.
“Liền chọn anh, Long đại ca. Đông Điệp Thành ở phương đông, vừa lúc ở trong phạm vi thế lực của anh, nghìn vạn lần phải cho tôi chút mặt mũi, để cho tôi được vạn chúng chú mục một hồi đi. Ha ha.”
Nghĩ đến chuyện phải làm lát nữa, tâm lý của ta có chút khổ sở, lại có chút kích động, lúc này đây, người kia hẳn sẽ nhớ kỹ mình. Nếu như Thần Hàng thành công, như vậy chỉ cần một ngày tòa thành này tồn tại, sẽ mang theo ấn ký mình lưu lại. Tuy rằng không thể trở thành tình nhân của hắn, thế nhưng có thể trở thành một người hắn không thể quên được cũng không tồi. Loại tâm tính như tiểu nữ sinh nếm trải mối tình đầu này, cho tới bây giờ ta chưa từng dám để cho người khác biết. Nếu như bọn họ biết Mạc Ly bình thường hi hi ha ha cũng sẽ thường thường toát ra loại ý nghĩ này, sợ là sẽ bị kinh hách rớt hàm.
Ta lại mở ra thương khố bang hội, từ trong ô trân bảo lấy ra mười hai miếng “Thiên Huyễn Thủy Tinh”, mang theo lân phiến Thanh Long đi thẳng đến đầu tường. Dọc theo đường đi không gặp được mấy người chơi, đại bộ phận người hẳn đều đã lên đầu tường. Thế nhưng mỗi một người nhìn thấy ta đều ngoái đầu nhìn lại. Nguyên nhân không lạ, chỉ là thân trang bị này của ta quá làm người khác chú ý. Tên là “Mị Lực sáo trang”, sự mỹ lệ của nó là hoàn toàn xứng đáng. Một thân lụa trắng nhẹ giương, phối thêm đai gấm màu vàng nhạt, cộng thêm các loại trang sức cùng bảo thạch huyễn lệ nhiều màu trên đai lưng, khi đi lại còn có thể đinh đương rung động. Nếu như một thân trang bị này được mặc ở trên người một người chơi nữ, cho dù là nữ nhân diện mục cứng nhắc cũng sẽ nhờ sự xuất sắc của nó mà trở nên động nhân. Thế nhưng đem nó mặc trên thân một nam nhân như ta, cảm giác kỳ quặc cực kỳ. Vì vậy, từ sau khi sưu tập đủ bộ sáo trang này, ta liền không thể không biết xấu hổ mà mặc nó ra ngoài gặp người. Nhìn đi, ta vừa mặc xong, tất cả người chơi đi trên đường đều nhìn qua, ngay cả nguyên bản muốn lên tường thành cũng đều dại ra tại chỗ. (Do anh đẹp quá thôi!!!)
Ta không có thời gian đi để ý tới những người chơi đang kinh ngạc vạn phần đó, thẳng tắp chạy đi cửa thành nam. Bên kia chính là vùng chiến trận chính lúc này.
Khi leo lên đầu tường, ta liếc mắt một cái liền thấy được nhóm Diệu Dương. Nam Cực phát hiện ta trước hết, dưới sự nhắc nhở của hắn mấy người khác cũng đều nhìn qua. Ánh mắt mọi người nhìn ta rất phức tạp, tiểu tử Nhạc Thiên Phái tứ chi phát triển kia liền lớn tiếng gào to lên:
“Hắc, Mạc Ly, tiểu tử cậu đi đâu làm bộ y phục xinh đẹp như thế? Trang điểm xinh đẹp như vậy, tôi đều không dám nhận quen biết, nếu như có người chơi nữ nào ở chỗ này, sợ là sẽ trực tiếp giết cậu đoạt trang bị.”
“Câm miệng, tôi không phải là người chơi nữ sao?”
Tiểu Vũ trừng hắn một cái, trừng đến mức khiến Nhạc Thiên Phái nuốt lời nói kế tiếp về lại trong bụng. Bất quá tiếng gào to này của hắn, coi như hòa tan một ít xấu hổ khi mới gặp mặt. Ta nhìn thoáng qua Diệu Dương, hắn tránh ánh mắt của ta. Không sao, ta có thể hiểu. Tự mình đánh trống lảng mà cười cười, ta chuyển ánh mắt hướng ngoài thành.
“Những tên đó triệu hoán hoàn thành, nếu như mọi người còn muốn bảo vệ Đông Điệp Thành này, sợ là không thể nhàn nhã.”
Hoa Lạp Lạp Đích Tiểu Vũ (mưa nhỏ rì rào) là người chơi nữ duy nhất trong nhóm người, cô bình thường chơi rất thân với ta, vừa nghe lời nói của ta liền cao hứng lên:
“Mạc Ly, cậu có biện pháp?”
Trong mắt Tiểu Vũ là vui sướng cùng thân cận chân thành không mang theo nửa điểm thành kiến, trong lòng ta ấm áp, nói:
“Tôi cần ít nhất mười phút, trong mười phút này không thể có người cắt ngang triệu hoán của tôi.”
Diệu Dương nghe nói như thế rốt cục nhìn về phía ta. Chúng ta nhìn nhau một hồi lâu, Diệu Dương quay đầu nói:
“Nhạc Thiên, Ám Dạ hai người mang vài người giúp Mạc Ly thủ vệ một chút, những người khác đi chỉ huy người của mình, đừng để cho những tên đó thừa cơ.”
Nhìn sườn mặt của Diệu Dương, ta thu hồi ánh mắt cúi đầu cười khẽ. Trong lòng có một loại cảm giác đau nhức lại không chỗ phát tiết, giống như khi còn bé chịu ủy khuất lại tìm không được người thổ lộ. Cưỡng chế cảm giác không tốt trong lòng, hiện tại không phải thời điểm nghĩ những điều này, còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm đây. Nếu đã quyết định làm một cái kết thúc, vậy kết phải triệt để, kết oanh oanh liệt liệt một chút đi, đây là một hồi biểu diễn sau cùng của Mạc Ly ở thế giới này, hãy cho những tên xấu xí nhảy nhót đó kiến thức một chút, cái gì kêu triệu hoán chung cực chân chính!
Võng Du Chi Thần Ngữ Giả Tiết 3
Tác giả: Thanh Ca
Editor: Toujifuu
***
Trên thành lâu cao nhất của Đông Điệp Thành, ta đón gió mà đứng, đối với những tiếng kêu ngoài thành kia mắt điếc tai ngơ. Khi vung tay lên mười hai đạo quang mang bung ra, ở trước mặt ta sắp hàng thành một vòng tròn hoàn chỉnh. Đó là mười hai viên Huyễn Thải Thủy Tinh, nhập vào xuất ra hào quang mênh mông, dường như sinh vật sống biết hô hấp.
Lại lấy ra một khay đồng mười hai góc khắc đầy đường cong, ném nó hướng trung gian Huyễn Thải Thủy Tinh, khay đồng xoay tròn càng lúc càng lớn, khi rơi xuống đất đã lớn bằng nửa thành lâu. Huyễn Thải Thủy Tinh lần lượt đối ứng một góc trong đó, mười hai đạo quang mang tinh tế từ trong Thủy Tinh chiếu xuống, chiếu lên trên khay đồng. Quang mang màu trắng như nước từ giữa hoa văn của mười hai góc chảy ra ngoài, không qua bao lâu, toàn bộ khay đồng liền rực rỡ hẳn lên. Hoa văn phức tạp mà cổ xưa nhìn qua huyền ảo phi thường, Địa Chi bao Thiên Can, Thiên Can lại bao lấy Tứ Tượng, Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ, Bạch Hổ ở trên phương vị của mỗi bên rạng rỡ sinh huy, chúng nó cùng xoay quanh một vòng tròn trơn bóng như gương ở trung gian.
“Woa, thứ này cool nha. Mạc Ly, trước đây thế nào không thấy cậu dùng qua? Một lần dùng mười hai viên Huyễn Thải Thủy Tinh, cậu muốn triệu cái gì lớn sao?”
Nhạc Thiên Phái vĩnh viễn đều là tính tình nghĩ cái gì nói cái đó, ta cười cười với hắn nói:
“Đây là đạo cụ đặc thù, chỉ có thể dùng một lần. Về phần lát nữa sẽ ra cái gì, tôi bảo chứng khiến mọi người đều kinh hách nhảy dựng.”
Nhạc Thiên Phái còn giống như muốn nói gì nữa, Ám Dạ kéo hắn một phen:
“Câm miệng, không nên quấy rầy Mạc Ly.”
Ta gật đầu với bọn họ, nhìn nhìn thời gian cũng gần xong, hít sâu một hơi nhấc chân đi lên khay đồng kia, đi thẳng đến trung tâm kính tròn đứng định, đối diện phương hướng Thanh Long.
“Bắt đầu đi.”
Trong lòng nói nhỏ, ta lấy ra lân phiến Thanh Long đã chuẩn bị trước. Trong lúc nhất thời, thanh quang đại thịnh trên lân phiến, cùng đồ án Thanh Long trên khay đồng chiếu rọi lên. Quang mang của Chu Tước, Huyền Vũ cùng Bạch Hổ ảm đạm xuống, Thanh Long giương nanh múa vuốt mà đưa thanh quang đại biểu cho bản thân vào kính tròn tâm trận ta đang đứng, thẳng đến khi dưới chân ta rõ ràng hiện ra một quang ảnh Thanh Long lượn vòng.
“Đinh ——, người chơi Mạc Ly sắp tiến vào nghi thức ‘Thần Hàng’. Là nghi thức kỹ năng chung cực cấp một trăm của chức nghiệp ngự thú sư phương đông, sau khi chính thức bắt đầu không thể đình chỉ. Một trong những điều kiện sử dụng kỹ năng chung cực, một khi sử dụng kỹ năng vô luận thành bại, tư liệu nhân vật của người chơi Mạc Ly đều sẽ bị hệ thống khóa định, nhân vật không thể dùng tiếp. Xin hỏi có tiến hành Thần Hàng hay không?”
“Khóa định? Không phải xóa nhân vật sao? Bất quá cũng không có gì khác nhau. Bắt đầu Thần Hàng.”
Theo trả lời khẳng định của ta, quang mang trên khay đồng tăng mạnh, ba tầng vòng tròn đại biểu mười hai Địa Chi, mười Thiên Can cùng tứ thánh thú ở cùng một thời gian lần lượt chậm rãi chuyển động hướng phương hướng tương phản. Những phù văn phát sáng trong lúc chuyển động chậm rãi thoát ly khay đồng, di động hướng không trung. Mà ta đứng ở trung tâm cũng được một đoàn năng lượng nhìn không thấy nâng lên, bay lên. Hư ảnh hình rồng dưới chân vẫn còn thong thả du động. Ta càng lên càng cao, Đông Điệp Thành đã ở hết dưới chân.
Ta tùy ý mà nhìn thoáng qua dưới chân, miệng tên tiểu tử Nhạc Thiên Phái kia đều đã đóng không được nữa, ngơ ngác nhìn ta. Cũng may có Ám Dạ, hắn vừa nhìn tư thế này của ta liền cho người vây toàn bộ khay đồng lại, như vậy mới để cho ta yên tâm một chút. Ngoài thành, do sự biểu diễn đặc biệt của ta, trong doanh chỉ huy của người chơi công thành rõ ràng nổi lên một trận rối loạn. Bọn họ coi như cũng phản ứng nhanh nhạy, lập tức liền phái sáu con hắc long vừa mới hoàn thành triệu hoán đi cửa thành, xem ra là muốn cưỡng chế đột phá. Hơn phân nửa là ý kiến của tên Hô Phong Hoán Vũ kia nêu ra, tiểu tử này coi như cũng hiểu rõ ta đây, làm đối thủ đồng chức nghiệp, hắn tuy rằng không mạnh bằng ta, thế nhưng cũng không kém quá nhiều, chúng ta đều rất quen thuộc đối với đối phương, lúc này hắn khẳng định đã đoán được ta muốn động tuyệt chiêu đè đáy hòm. Bất quá, lúc này cho dù hắn biết ta muốn làm gì, cũng đã ngăn cản không được nữa, huống hồ Hô Phong Hoán Vũ đại khái cũng không hiểu được ta đến tột cùng đang làm gì. Bởi vì theo ta biết, trong thế giới này cho tới bây giờ học chiêu “Thần Hàng” này, chỉ có một mình ta, đây là kỹ năng nguyên bản đầy trăm cấp mới có thể nhìn thấy.
Khi ta lên đến độ cao cách đầu tường trên dưới năm mươi mét, quang trận nâng ta ngừng lại. Ta biết ở chỗ này, ta có thể bắt đầu bước thứ hai của ta. Những con hắc long đó chạy rất nhanh, chỉ một hồi, đều đã xông tới phân nửa chiến trường. Bất quá, bọn ngươi đến cửa thành hay không cũng không sao. Bỗng nhiên lòng tin của ta đối với bản thân tăng gấp bội, trực tiếp xem nhẹ xác xuất thành công chỉ có 35% kia.
“Thánh linh ngự trên chín tầng trời a, xin lắng nghe lời nói đến từ trần thế. Nguyện lấy máu tươi của ta làm dẫn, lấy da thịt của ta làm tế, lấy linh hồn của ta làm kết, vào lúc này nơi đây hô hoán lực lượng cường đại của truyền thừa viễn cổ vô thượng, giáng lâm thế gian này, cho lực lượng của các ngươi tại giờ khắc này thức tỉnh, nguyện vinh quang của các ngươi kế tục truyền thừa ngàn năm. Thần Hàng —— người thủ hộ phương đông Thanh Long chi Mộc Hoa!”
Long lân thanh sắc ta đang cầm trong tay trôi nổi lên, bay qua đỉnh đầu ta, ở không trung xẹt ra một đạo quang mang gai mắt. Trong loáng thoáng, nơi long lân biến mất xuất hiện một trận pháp, từ một đoàn nho nhỏ cấp tốc khuếch tán thành một trận đồ hình tròn cực đại dựng đứng đường kính dài hơn mười mét. Tiếng sấm vang lên ở chân trời xa xôi, không trung ban nãy còn trời xanh mây trắng nay cuồn cuộn tầng mây, nặng nề áp xuống. Chỉ nghe một tiếng rồng ngâm, chiến trường huyên náo trong nháy mắt an tĩnh lại. Áp lực vô hình đột nhiên khiến trong lòng người ta run lên. Vô luận là người công thành hay là người thủ thành, đều không tự chủ được mà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Hết thảy loài thú trên mặt đất tựa hồ cũng đã nhận ra được áp lực cực lớn, tọa kỵ cùng chiến thú lần lượt phủ phục thân thể quỳ lễ đối trận đồ khổng lồ trên bầu trời. Ngay cả sáu con hắc long đến từ dị vực kia cũng dừng lại cước bộ, ở tại chỗ nôn nóng bất an mà gầm nhẹ, ánh mắt đỏ bừng gắt gao nhìn chằm chằm không trung.
Ta trôi nổi trên không trung cùng trận đồ trước mặt không hề nghi ngờ đã trở thành tiêu điểm của toàn trường. Mọi người đều đang nhìn ta, suy đoán chuyện này tới cùng là thế nào.
“Mẹ nó, tên Mạc Ly đáng chết kia lại đang làm gì? Hô Phong Hoán Vũ!”
Hô Phong Hoán Vũ nhìn lướt qua minh hữu nổi trận lôi đình của mình, oán hận mà hừ một tiếng không nói một lời, bởi vì hắn cũng muốn hỏi người kia là đang làm gì. Người có mắt đều nhìn ra được, người trên trời kia muốn xuất tuyệt chiêu. Đều là ngự thú sư, hắn cư nhiên hoàn toàn nhìn không ra đó là kỹ năng gì! Cho tới nay tại trên bảng xếp hạng chức nghiệp hắn luôn luôn khuất dưới Mạc Ly của Đông Điệp Thành, đã sớm xem người nọ là đối thủ lớn nhất. Vốn tưởng rằng cho dù bọn họ có chênh lệch, cũng bất quá chỉ là trên đẳng cấp, thực lực chân chính cũng sẽ không kém bao nhiêu. Mà một màn hôm nay này không thể nghi ngờ đã hung hăng cho hắn một bạt tai, Mạc Ly dùng sự thực chứng minh sự khác biệt giữa đệ nhất cùng đệ nhị, trong lòng Hô Phong Hoán Vũ đương nhiên nghẹn đến luống cuống, làm sao còn có tâm tình đi để ý tới vấn đề của mấy tên ngốc gọi là minh hữu kia.
Tâm tình hoặc kinh ngạc hoặc phẫn hận hoặc hưng phấn của mọi người phía dưới ta nửa điểm cũng không biết, hiện tại hết thảy tinh lực của ta đều tập trung trên trận đồ trước mắt. Ta đối diện trận đồ có thể tinh tường cảm thụ được năng lượng cường đại tuôn ra từ trong đó, dường như một vòng xoáy do thực chất hóa thành mắt thường có thể thấy được. Một đầu rồng cực đại đang từ bên trong vươn ra.
Đầu tiên là râu rồng thô dài, sau đó là miệng rồng thon dài, tiếp sau đó kèm theo khí lưu khổng lồ, toàn bộ đầu rồng lộ ra ngoài trận. Ta đứng ở trước mặt nó khoảng chừng chỉ bằng một phần ba của cái đầu cực đại kia, khí lưu nó thở ra cơ hồ đều sắp thổi bay ta.
Ổn định thân thể, ta mỉm cười cùng cự long này chào hỏi:
“Mộc Hoa đại ca, còn nhớ tôi không?”
Long nhãn thật to chuyển động nhìn qua, mất công phu thật lớn cuối cùng cũng chú ý tới ta nho nhỏ trước mặt.
“Mạc Ly, ta đã biết là tiểu tử cậu mà. Dùng trận thế lớn như vậy kêu ta ra, có chuyện trọng yếu gì sao?”
Thanh âm có điểm như sét đánh vang lên ở bên tai ta.
“Mộc Hoa đại ca, tôi muốn xin anh dành cho tòa thành thị dưới chân tôi đây Long Chi Chúc Phúc (chúc phúc của rồng), để cho thành dân của nó ở dưới sự che chở của anh đánh bại kẻ xâm lấn.”
Thanh Long Mộc Hoa nhìn thoáng qua chiến trường phía dưới, nói:
“Tòa thành thị này, coi như là ở trong khu vực ta quản hạt. Bất quá tiểu tử, cậu biết triệu ta ra đề xuất yêu cầu như vậy, chính cậu phải trả giá gì không?”
Ta không sao cả mà cười:
“Tôi biết, từ đây về sau, tôi sẽ không còn tồn tại trên đời này nữa.”
“Hơn nữa ngay cả cơ hội chuyển sinh cũng không có, thế gian sẽ không còn người tên Mạc Ly nữa. Cậu đã suy nghĩ rõ ràng?”
Mộc Hoa hỏi rất nghiêm túc, ta cư nhiên có thể nhìn ra trong long nhãn thật to kia vị đạo của quan tâm, lòng không khỏi mang cảm kích.
“Mộc Hoa đại ca, tôi đã suy nghĩ rõ ràng.”
Mộc Hoa nhìn ta một hồi, thở dài nói:
“Được rồi, ta sẽ hoàn thành thỉnh cầu của cậu, chúc phúc tòa thành thị này, cũng giáng xuống một bộ phận thần lực của ta bảo hộ nó. Chỉ tiếc về sau chúng ta không thể tái kiến, hiếm thấy tìm được một nhân loại nhìn thuận mắt.”
Mộc Hoa vươn một móng vuốt từ trong trận đồ, trên đầu vuốt sắc bén có một ký hiệu kim sắc nho nhỏ. Ta biết đó là ký hiệu ký kết khế ước, chỉ cần hoàn thành nó, nghi thức Thần Hàng này coi như đã hoàn toàn thành công.
“Đinh —— người chơi Mạc Ly thành công khởi động phần sau của nghi thức ‘Thần Hàng’, lựa chọn phương thức khế ước số 2: giáng phúc, có thể giáng một bộ phận đơn vị thần lực chỉ định của thần thú triệu hoán để cộng thêm. Xin hỏi có hoàn thành khế ước hay không?”
“Có.”
Ta không do dự, làm ra quyết định. Vươn tay, khi đầu ngón tay chạm lên ký hiệu kim sắc kia, một dòng nước ấm từ trên người ta b hút ra ngoài, ký hiệu kim sắc kia đại thịnh quang mang. Ở trong một mảnh kim quang, ta nghe thấy thanh âm gợi ý của hệ thống:
“Đinh —— người chơi Mạc Ly thành công hoàn thành nghi thức ‘Thần Hàng’, khế ước ký kết thành công. Do thánh thú Thanh Long lần đầu tiên được người chơi triệu hoán thành công, đặc biệt thưởng cho đối tượng khế ước Đông Điệp Thành xưng hào vĩnh cửu ‘Vùng đất Thanh Long chúc phúc’, khi thành này bị công kích, phàm là phương thủ thành đều có thể thu được thuộc tính cộng thêm ‘Thanh Long chi chúc phúc’. Đông Điệp Thành tự động đổi tên thành ‘Đông Long Thành’ .”
Nghe đến đó, ta nghĩ lúc này cuối cùng cũng không uổng phí nhiều công phu như vậy, không nghĩ tới còn kiếm lời thêm cái thuộc tính cộng thêm vĩnh cửu, về sau Đông Điệp… Không, hẳn là Đông Long Thành, sẽ càng thêm kiên cố không thể phá, ta cũng có thể chân chính không còn lo lắng nữa mà nói tái kiến với địa phương này.
Quay đầu lại, ta sau cùng nhìn thoáng qua tòa thành thị quen thuộc kia, ở đây từ một thôn trấn nho nhỏ phát triển cho tới phồn hoa bây giờ, ta từng bước một chứng kiến sự trưởng thành của nó, cùng các anh em của ta ở chỗ này lưu lại bao nhiêu vui sướng. Ngày hôm nay, đều phải nói tái kiến. Còn có Diệu Dương… Ta cúi đầu tìm kiếm ở trên chiến trường, thế nhưng người quá nhiều, ta căn bản tìm không thấy hắn ở nơi nào.
“Thật là, ngay cả lần gặp mặt sau cùng cũng không cho ta a.”
Trong lòng ta như bị vật gì đó nhẹ nhàng đâm, không phải đặc biệt đau, nhưng cũng không cách nào đình chỉ. Dần dần, đường nhìn bắt đầu mơ hồ, ta nhìn thấy thân thể bản thân biến thành vô số cánh hoa thanh sắc bay xuống, rơi xuống trên người các chiến sĩ của Đông Long Thành. Rốt cục trước mắt chợt lóe bạch quang, ta bị ép buộc rời khỏi trò chơi. Lúc này, ta mới đối mặt một thế giới tối đen, nhỏ giọng mà nói ra câu sớm đã nên nói kia:
“Diệu Dương, tôi thích anh. Diệu Dương, tái kiến.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro