Vòng Đu Quay Bánh Xe Và Tình Yêu Của Chúng Ta
"Shin-chan, đi đến chỗ tàu lượn với tôi đi."
Shinjiro nhìn khuôn mặt hăng hái của Nissy, và nếu như mọi khi khi cậu nhìn thấy đôi mắt sáng tràn đầy hi vọng đó, thì cậu sẽ lập tức xiêu lòng và đồng ý ngay. Nhưng lần này cậu buộc bản thân mình phải do dự: "Cậu có chắc không? Lần trước chúng ta cũng đi như thế này, cậu đã không ngừng hét 'Cho tôi xuống, cho tôi xuống, cho tôi xuống!' đến nửa đoạn đường, cứ như Marge Simson ấy."
Nissy trề nhẹ môi dưới ra và điều đó làm Shinjiro rên rỉ bên trong. Cậu thậm chí còn khó khăn trong việc chống lại cái bĩu môi hơn là nụ cười của Nissy. "Đó là nhiều năm trước rồi và lúc đó tôi chưa sẵn sàng. Bây giờ khác rồi."
Đó là tháng trước mà, Shinjiro nhăn nhó nghĩ. Nhưng mà, có lẽ Nissy đúng về chuyện cậu ấy đã sẵn sàng hơn lần trước. "Được rồi, vậy đi thôi."
"Tuyệt!" Nissy reo hò, vui mừng nắm lấy tay Shinjiro, kéo cậu về phía trước, đi về phía tàu lượn.
Mười lăm phút sau, họ đang ngồi trên băng ghế bên ngoài phòng vệ sinh.
"Cậu cố ổn không đấy, Shin-chan?"
Shinjiro đang gục đầu giữa hai đầu gối, nghe thấy thế chậm rãi ngẩng lên. "Tôi nghĩ vậy.", cậu nói, nhìn vào đôi mắt tràn đầy quan tâm của Nissy. Người bạn cùng nhóm nhạc này đặt bàn tay ấm áp và thoải mái của mình lên lưng cậu, làm hàng loạt những cảm xúc mới mẻ dâng trào trong lòng cậu.
Chuyện đó xảy ra ở trên tàu lượn. Trong một chốc, cậu đã la lối reo hò và tận hưởng chuyến tàu, ngay sau đó cậu nhìn sang Nissy và nhìn thấy niềm vui tràn đầy trên gương mặt cậu ấy, điều đó làm bụng cậu đảo lộn. Thật không may, nó lại không tự ổn định lại được, và sau khi chuyến tàu kết thúc, Shinjiro đã nôn mửa một cách đáng xấu hổ.
Nhưng mặt khác, sự quan tâm cậu nhận được từ Nissy cũng là một điều khá tốt đẹp.
"Xin lỗi vì đã bắt cậu lên chuyến tàu đó, nhưng tôi nghĩ cậu sẽ không bao giờ cảm thấy ốm với những thứ này."
"Không phải do chuyến tàu," Shinjiro nói, nhưng lại không thể tìm được cách nào phù hợp để giải thích. Làm sao cậu có thể nói rằng khi ở trên tàu lượn, cậu nhận ra rằng mình đã yêu Nissy mất rồi, và điều đó làm cậu hứng thú đến nỗi bụng nhộn nhạo? Một cách nào đó, 'cậu làm tôi phát ốm' nghe không được lãng mạn cho lắm.
Sau đó Shinjiro thấy một thứ phía trên cao hơn tàu lượn - một thứ thậm chí cao hơn nhưng hứa hẹn sẽ dễ dàng hơn cho cả hai. "Chúng ta đi cái đó nhé?" Cậu chỉ lên.
Nissy nhìn theo hướng cậu đang nhìn. "Bánh xe đu quay? Cậu chắc cậu sẽ ổn chứ? Chúng ta có thể nghỉ ngơi lâu hơn..."
"Không, tôi ổn." Shinjiro đứng dậy và nở một nụ cười khích lệ. "Đi nào." Cậu đưa tay ra, và trong niềm vui của cậu, Nissy dễ dàng nắm lấy tay cậu và dành cho cậu một nụ cười rạng rỡ.
Việc xếp hàng chờ để đến vòng đu quay không quá tệ, và không lâu sau họ đã có được một buồng riêng. Vòng đu quay dần đi lên một cách chậm rãi, cao hơn, cao hơn khỏi mặt đất.
Nissy, ngay lúc vòng quay đi tới điểm cao nhất, đã dán chặt người vào cửa sổ. "Không tuyệt sao chứ?"
"Dĩ nhiên rồi," Shinjiro đồng ý, nhưng cậu không nhìn vào phong cảnh, mà là Nissy. Bỗng cậu ấy nhận ra điều kỳ lạ trong giọng nói của cậu, và cậu ấy quay sang nhìn cậu một cách tò mò. Shinjiro mặc nhiên thêm đôi mắt to đầy thắc mắc đó vào danh sách "Những biểu cảm đáng yêu của Nissy" của cậu.
"Cậu thậm chí còn không thèm nhìn ra ngoài cửa sổ," Nissy nói, nghiêng đầu về một phía. "Cậu ổn chứ?" Cậu ấy đột nhiên cúi xuống và đặt một tay lên chân của Shinjiro. "Cậu không phải lại thấy không ổn đó chứ?"
Shinjiro lắc đầu. "Không có đâu." Cậu quay sang đối mặt trực tiếp với cậu ấy. "Nissy, lý do thực sự tôi muốn cùng cậu lên đây... là vì tôi muốn được ở riêng với cậu trong một nơi yên tĩnh... một nơi có tầm nhìn tuyệt đẹp..."
Nissy đặt ngón tay lên đôi môi đang mấp máy của Shinjiro. "Nói ra đi." Cậu ấy mỉm cười.
Shinjiro cầm lấy bàn tay Nissy đang đặt trên môi mình và cầm lấy với cả hai bàn tay của cậu. "Tôi không giỏi trong những chuyện này," Cậu nói, mắt nhìn tập trung vào tay bọn họ. "Tôi không giỏi ăn nói, hay bất kỳ kiểu người miệng lưỡi ngọt ngào nào. Tôi... Tôi chỉ muốn cậu biết rằng... rằng tôi yêu cậu, Nissy." Chậm rãi, cậu đưa mắt lên, muốn xem lời bày tỏ của cậu được đón nhận thế nào.
Nissy cười, nụ cười tỏa sáng như ánh mặt trời trong thế giới của Shinjiro.
"Tôi cũng cảm thấy như vậy với cậu đã rất lâu rồi." Nissy thừa nhận. "Đã có những lúc tôi nghĩ cậu cũng cảm thấy như vậy, nhưng cậu đã luôn xấu hổ..." Cậu ấy vui vẻ lắc đầu. "Tôi biết sẽ phải mất một khoảng thời gian để bản thân cậu có thể thừa nhận nó, để chính cậu có thể thừa nhận điều đó với tôi."
Shinjiro nhìn chằm chằm cậu ấy một lúc lâu, rồi cười lớn và ôm lấy cậu ấy. "Tôi sẽ không bao giờ sợ phải nói ra điều đó lần nữa. Tôi thật sự rất yêu cậu.
"Tôi cũng yêu cậu," Nissy nói. Họ kéo nhau lại, đủ để nhìn thấy nụ cười trong mắt nhau, rồi họ cuốn vào nhau trong nụ hôn đầu ngọt ngào.
Giây phút đó đã đến hồi kết thúc, cùng lúc với chuyến đi. Hai người nhìn lên, giật mình.
"Cậu đã không được nhìn thấy toàn cảnh trên đó." Nissy nhẹ nhàng nói. Shinjiro mỉm cười và bẹo má cậu ấy.
"Vậy chúng ta đi thêm một lần nữa," cậu nhiệt tình đề nghị. "Mặc dù tôi không đảm bảo là lần này tôi có thể dời mắt khỏi cậu đâu."
Nissy cười toe toét và ra hiệu người quản lý đưa họ lên một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro