Chương 24 - Lên đường nào, Lăng Vân hào !
Chương 24 – Lên đường nào, Lăng Vân hào !
Tư Lạc là linh hồn của Cướp biển vùng Caribbean, Tư Lạc lui đội thuyền, vài nhân vật cấp cao cũng rời khỏi theo, dẫn tới hơn phân nửa bang chúng hoạt động sôi nổi cũng rời đi, đội thuyền quy mô lớn nhất hải vực Kim Cương, trong vòng vài ngày ngắn ngủi lại thành một cái xác rỗng.
Khế thuyền và khế tiệm của Caribbean đều nằm trong tay chủ quản cũ và Saga, Saga mới đầu sau khi lui đội có ý định đem khế tiệm và tài sản chuyển giao cho đội thuyền, nhưng Tư Lạc cường liệt giữ lại nên tạm thời vẫn là người quản lý các cửa tiệm.
Vì thế đơn đặt hàng tại xưởng đóng tàu của Lăng Viễn, lại bị lặng yên không một tiếng động xóa bỏ.
Dưới yêu cầu cường liệt của bang chúng Caribbean cũ, Tư Lạc thành lập đội thuyền mới, lấy tên Di tích biển sâu, có lẽ là để bồi thường, Saga được bổ nhiệm làm đại phó, là thủ lĩnh thứ hai sau Tư Lạc.
Lúc kết cấu thế lực tại hải vực Kim Cương phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, thì đồng thời Nightmare cũng nghênh đón một đại sự của đội thuyền --- thuyền trưởng của bọn họ Tát Cổ Tư rốt cục có thể tái nhậm chức.
Tuy rằng gãy xương không thể khôi phục trong khoảng thời gian ngắn như vậy, nhưng ít nhất có thể từ thạch cao kềnh càng đổi thành thạch cao thô sơ, điều này nghĩa là Tát Cổ Tư tay trái được giải phóng lại có thể suất lĩnh đội thuyền rời bến đi cướp của rồi.
Đương nhiên, trong khoảng thời gian Tát Cổ Tư ngủ đông này, nhóm thương nhân vốn tưởng rằng có thể trải qua những ngày an ổn, thì lại một ngày đều chưa từng thoát khỏi cơn ác mộng Nightmare.
Tạm thời không bàn chuyện Hải Lang hào do đại phó Yul của đội thuyền suất lĩnh y như loài sói hung ác tham lam, còn thêm sự gia nhập của một vị tân nhân, người này tác phong hung hăng càn quấy so với Tát Cổ Tư chỉ có hơn chứ không kém, ngắn ngủi một tháng giá mạng tăng như bão, thậm chí vượt qua rất nhiều hải tặc đã chơi nửa năm.
Hơn nữa vị người mới này không có thuyền riêng cho mình giống như Tát Cổ Tư và Yul, trên cơ bản đều là thấy trong đội thuyền có chiếc thuyền nào nhàn rỗi liền đánh chiếc đó, càng tăng thêm vẻ xuất quỷ nhập thần cho cậu ta, không thể nắm bắt, nhóm thương nhân muốn tránh cũng không được, chỉ cần nhìn thấy thuyền của Nightmare từ xa, liền vội vã quay đầu.
Vì Lý Vân Đình bị thương, đa số nhiệm vụ của cảnh đội đều đổ lên đầu Vu Vinh, tháng này Lý Vân Đình rảnh muốn chết, Vu Vinh bận muốn chết, hận không thể lấy cái hàn điện mà hàn xương cốt của đội trưởng mình lại.
Hôm nay Lý Vân Đình cắt thạch cao, Vu Vinh nhiệm vụ nặng nề không thể phân thân, đành phải bảo Hồ Trí Viễn mới vào cảnh đội lái xe chở đội trưởng đi bệnh viện. Hồ Trí Viễn tuổi trẻ khí thịnh, cá tính thẳng thắn, vừa lên liền đem xe cảnh sát lái như đang đua giải F1.
Lý Vân Đình ngược lại rất tán thưởng vị người mới này, cho rằng cậu ta rất có phong phạm của mình hồi còn trẻ.
Hồ Trí Viễn cũng rất vui vẻ, cậu ta hướng ngoại cởi mở, sau khi đến cảnh đội rất nhanh đã hoà mình cùng mọi người, tự nhiên cũng tham dự hạng mục giải trí truyền thống của cảnh đội – chơi [ Thời đại Hàng hải ]. Mới đầu chỉ là cách thức để cùng đồng sự giao lưu cảm tình, chơi chơi một hồi lại phát hiện lạc thú trong đó, muốn ngừng mà không được.
Hoạt động trên biển tháng này, Hồ Trí Viễn nghe không ít lời đồn về thuyền trưởng nhà mình, truyền thuyết đó sớm đã khiến cậu ta ngứa ngáy trong lòng, hy vọng có cơ hội có thể cùng Lý đội phân cao thấp trên biển.
Lý Vân Đình thay xong thạch cao, ra ngoài nhìn thấy chính là vẻ mặt cười ngu đó của Hồ Trí Viễn.
"...Chú cười cái gì?" Lý Vân Đình trong lòng rờn rợn.
"Hắc hắc, đầu nhi, cảm giác sao hả?" Hồ Trí Viễn mang theo vài phần lấy lòng dán lên.
Lý Vân Đình xoay xoay cổ tay, "Còn chưa thích ứng lắm."
"Hoạt động hoạt động nhiều chút thì tốt rồi."
"Ừm."
"Cái đó, Lý đội, buổi tối có thể luận bàn một ván không?"
"...Bàn cái gì, mạt chược?"
"Hải chiến a."
"Thời đại Hàng hải?"
"Chứ không thì cái gì?"
"Không được."
"Tại sao?!" Hồ Trí Viễn khoa trương kêu to.
"Buổi tối anh đây muốn chơi cờ tỉ phú."
"Gì???"
"Anh muốn chơi cờ tỉ phú với tôi?" Lăng Viễn sau khi nghe thấy lời Lý Vân Đình trong điện thoại cũng thực ngoài ý muốn, chẳng lẽ cờ tỉ phú đột nhiên thịnh hành lên, sao mà một người hai người đều tìm mình chơi cái này?
"Được không được không, nể tình anh bệnh nặng mới khỏi đi mà." Lý Vân Đình hiện tại đã là bằng hữu danh chính ngôn thuận của Lăng Viễn, mà lời thỉnh cầu của bạn bè Lăng Viễn thường sẽ không cự tuyệt.
"...... Được rồi, bất quá chỉ một lát thôi đó, tối nay tôi còn có việc."
"Thành! Em nói bao lâu thì bấy lâu."
Lăng Viễn vẫn mở Thời đại Hàng hải trước, hôm nay thuyền hải tặc cậu định chế sẽ xuất xưởng, cậu lãnh thuyền khế nhưng không đặt tên, tính đợi Tát Cổ Tư đến thì cho anh một niềm vui bất ngờ.
Mở Cờ tỉ phú song song, lập sẵn phòng đợi Lý Vân Đình đến, trong lúc nhàm chán mở tư liệu cá nhân của mình, đột nhiên ý thức được phía sau ID của mình còn để sinh nhật Tiêu Trấn.
Không muốn dùng cái tên có liên quan đến người kia nữa, Lăng Viễn lui ra, lần nữa đăng kí một ID là Lingyuan, lần nữa mở phòng, chia sẻ tên phòng cho đối phương.
Chỉ chốc lát sau Lý Vân Đình liền vào, ID của anh là Yunting0916.
Lăng Viễn vừa thấy cái tên này của anh liền ngây ngẩn cả người, "ID này của anh là?"
"Thế nào? Dùng sinh nhật của người mình thích làm ID không phải là chuyện những người trẻ tuổi tụi em thích làm sao?"
"... Anh đã không còn trẻ rồi đại thúc."
"Anh thân già nhưng tâm không già."
Lăng Viễn cũng lười hỏi vì sao đối phương lại biết ngày sinh của mình, dù sao tra chứng minh thư gì đó đối bọn họ chỉ là chuyện đơn giản như ăn một bữa sáng, chuyện mà Lý Vân Đình lạm dụng chức quyền làm được còn vượt xa mấy thứ này.
"Bắt đầu?"
"Đi."
Hai người liền anh tới tôi đi ném xúc xắc, Lý Vân Đình trên mạng nói rất nhiều hệt như trong hiện thực, chỉ là đánh chữ không nhanh lắm, Lăng Viễn nhếch môi, này đại khái là bệnh chung của mấy đại thúc đi.
Bất quá bộ dáng anh ta thao thao bất tuyệt, ngược lại có vài phần tương tự Tát Cổ Tư lúc trước khi Lăng Viễn tỏ tình.
Nói chính xác hơn, là giống Tát Cổ Tư hồi Lăng Viễn mới vừa quen biết, lời lẽ ngả ngớn, tràn ngập trêu chọc, cũng may Lăng Viễn trong hiện thực cũng bị anh đùa giỡn đã quen, tự động che chắn mấy chữ đó.
Nghĩ đến Tát Cổ Tư, Lăng Viễn nhìn thoáng qua cửa sổ bên kia, như cũ không login, Lăng Viễn thở dài, cũng đã trễ thế này, xem ra tối hôm nay anh ấy không lên rồi.
"Kỳ thật anh chơi cái này rất chán đi." Lăng Viễn đánh chữ nói.
"Sao đột nhiên hỏi như vậy?"
"Cảm giác không phải trò chơi mà loại người có tính cách như anh sẽ thấy hứng thú."
"Ừm, quả thật có chút giống thú tiêu khiển người già mới thích."
Lăng Viễn biết đây là đáp lễ cho tiếng 'Đại thúc' mình vừa nói, cười cười không phản bác.
"Bất quá......" Lý Vân Đình đổi giọng.
"Bất quá cái gì?"
"Bồi người mình thích chơi cái gì cũng sẽ không thấy buồn."
Lăng Viễn nhìn lời nói trên màn hình, trong lòng ấm áp, nói tới chấp nhất của Lý Vân Đình từ đó đến nay một thời gian dài như vậy, Lăng Viễn hoàn toàn thờ ơ là không thể nào, tuy cậu không có ý cùng đối phương trở thành người yêu, nhưng làm bạn bè, có lẽ có thể thử cùng đối phương đến gần hơn một bước?
"Vậy không bằng tôi mang anh chơi Thời đại Hàng hải đi, chắc anh sẽ cảm thấy hứng thú với hải chiến linh tinh..." Lăng Viễn gõ từng câu từng chữ trên bàn phím, còn chưa đánh xong, chỉ thấy trong khung trò chuyện lại toát ra một câu.
"Vợ à, kỳ thật anh đang chơi một trò chơi, em có muốn đến chơi chung với anh không?"
Lăng Viễn tự động không đếm xỉa xưng hô của Lý Vân Đình với mình, nghiêng đầu suy tư một hồi, ấn backspace đem lời chưa gửi qua từng chữ từng chữ xóa đi, cuối cùng đánh lên: "Được, hôm nay muộn rồi, bữa sau đi."
Lý Vân Đình không nghĩ tới Lăng Viễn thẳng thắn đáp ứng như vậy, hơn nữa mình gọi đối phương là vợ mà cậu ấy không chỉ không phản đối, cư nhiên còn mặc nhận, nhất thời cảm giác vạn dặm trường chinh đã đi được một nửa, vui sướng nhếch mày.
"Một lời đã định !"
"Ừm."
"Hay là mai luôn đi, tối mai."
Cảm xúc háo hức của Lý Vân Đình cũng lây sang Lăng Viễn, tưởng tượng ra bộ dáng nôn nóng của đối phương, Lăng Viễn không khỏi mỉm cười, "Anh nói thế nào thì làm thế ấy đi."
"Vậy hôm nay đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai anh sẽ tìm em."
"Được."
Chúc Lý Vân Đình ngủ ngon xong, Lăng Viễn rời khỏi Cờ tỉ phú mới nhớ ra, cũng nên hỏi tên trò chơi đối phương chơi một chút, tối nay vừa vặn nhân cơ hội treo máy load client (client là file cài đặt / chạy chương trình trò chơi).
Lăng Viễn cầm lấy di động, nghĩ nghĩ, lại buông xuống, bỏ ý niệm gửi tin nhắn hỏi đối phương khỏi đầu.
Quên đi, mai rồi nói sau.
Lăng Viễn lại chuyển qua cửa sổ Thời đại Hàng hải, tuần tra một vòng sản nghiệp của mình, đang chuẩn bị logout, bỗng thấy tin báo hảo hữu của bạn Tát Cổ Tư login.
"Trễ vậy?" Lăng Viễn mật qua.
"Ừm, mới nãy có chút việc, cậu còn chưa ngủ?"
"Vốn định xuống rồi... Anh ở đâu đó?"
Lăng Viễn lời vừa hỏi xong, chỉ thấy Tát Cổ Tư hấp tấp đi vào tiệm mình.
Lăng Viễn dùng một con mắt may mắn còn sống sót từ trên xuống dưới quan sát Tát Cổ Tư một hồi.
"Hình như hôm nay anh rất vui?"
"Đúng vậy, vui nhất kể từ lúc chào đời tới nay." Tháo thạch cao, tiểu Lăng Viễn cũng đáp ứng cùng mình tiến thêm một bước tiếp xúc, anh sao có thể không vui vẻ.
"...Thành với người anh thích rồi?"
"Còn chưa, nhưng sắp rồi." Tát Cổ Tư khoát tay một cái, cảm giác hạnh phúc trên nét mặt như tràn cả ra ngoài.
Lăng Viễn cúi đầu, trong lòng tư vị hỗn tạp, nửa ngày mới ngẩng đầu, trong nét tươi cười hình như có chút miễn cưỡng, "Vậy chúc mừng anh trước."
Tát Cổ Tư giờ mới nhớ ra thiếu niên trước mặt ôm cảm tình khác đối với mình, nhất thời có chút xấu hổ.
Lăng Viễn le le lưỡi, "Anh nghĩ xa quá, tôi là thật lòng."
Tát Cổ Tư nhẹ nhàng thở ra, tiến lên cưng chìu sờ sờ đầu đối phương.
Có lẽ anh đã định sẽ phải có lỗi với thiếu niên toàn tâm toàn ý vì anh mà trả giá này.
Lăng Viễn rút từ túi áo ra một thứ, lắc lắc trước mặt Lý Vân Đình, "Không bằng để tôi cho anh mừng vui gấp bội đi."
Tát Cổ Tư mang vẻ nghi hoặc tiếp nhận cuộn giấy da bò, mở ra vừa nhìn, nhất thời trừng to mắt.
"Thích không?"
Tát Cổ Tư trầm mặc một trận, "Tôi có cần phải lấy thân báo đáp không?"
Lăng Viễn nở nụ cười, "Thôi anh cứ giữ thân anh cho người khác đi, tôi thu không nổi."
Tát Cổ Tư biết rõ nhận rồi sẽ càng thêm mang nợ đối phương, nhưng không thu chính là thẳng thừng cự tuyệt hảo ý đối phương, cái nào cũng khó xử.
"Tuy nói thế này rất kỳ quặc, nhưng vẫn... Cám ơn cậu."
Anh không hỏi, bất quá anh biết con thuyền này lai lịch nhất định không đơn giản. Khối đá lần trước là do chính anh cướp về, lần này không biết Thanh Kỳ lại dùng thủ đoạn gì.
"Hai chữ 'cám ơn' này nói ra từ miệng anh thật sự rất không hài hòa."
"Ha? Thì ra tôi ở trong lòng cậu là một người vô lễ như vậy a."
"Cũng không khác mấy."
"Cậu đứa nhóc này."
Lăng Viễn thè lưỡi, "Nhanh đi đăng ký đi, tôi đặc biệt dành lại quyền đặt tên cho anh."
"Đi, chờ tôi."
Tát Cổ Tư rời đi như một trận gió, qua ước chừng năm phút, Lăng Viễn thu được lời mời lên thuyền, chọn đồng ý, giây tiếp theo liền xuất hiện trên chiến hạm hải tặc đặc chủng mới ra lò.
"... ... ... ... ... ..."
Lăng Viễn vừa bước lên thuyền liền đánh ra một hàng dấu chấm dài.
"Sao vậy?" Tát Cổ Tư hỏi.
"Lăng Vân hào?"
"Dễ nghe không?"
"......" Lăng Viễn không biết làm sao hình dung cái loại cảm giác quái dị trong lòng, "Nghe không giống thuyền hải tặc, thật giống danh tự của hải quân hạm."
"Ha ha, cậu nói thế mới thấy cũng đúng thật."
"..."
"Hay là tôi hoàn lương làm hải quân thế nào?"
"... ..."
"Kỳ Kỳ hôm nay cậu thích chấm chấm thật nha."
Lăng Viễn: "... ... ... ..."
Cùng lúc đó suy nghĩ trong lòng Lý Vân Đình là, phu nhân của tướng lĩnh hải quân và vợ của đầu sỏ hải tặc, không biết Lăng Viễn thích danh hiệu nào hơn. Nghĩ đến chỉ ngày mai là anh có thể điều khiển Lăng Vân hào cùng người yêu ra khơi, lòng nhịn không được dâng trào không thôi.
Thấy Tát Cổ Tư đang ngẩn người, Lăng Viễn lúc này mới cẩn thận tham quan thuyền Lăng Vân, không nhìn thì không sao, vừa nhìn một cái, liền giật bắn cả mình.
Lăng Vân hào cư nhiên là một con thuyền u linh!
Phản ứng đầu tiên của Lăng Viễn chính là nghĩ tới bình thuốc thần bí kia, xem ra bình thuốc đó quả thật có công năng thay đổi thuộc tính thuyền. Lăng Vân hào so với thuyền bình thường có độ trong suốt nhất định, đứng ở khoang đáy thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy nước biển bên dưới.
Ngoại trừ hiệu quả bán trong suốt của thân tàu, còn có một tầng sương mù màu tím đen mông lung bao phủ bốn phía của Lăng Vân, lưu động với một tư thái quỷ dị.
Vật trang trí đầu thuyền Lăng Vân là một bộ khô lâu cực lớn, chung quanh cái đầu lâu xám trắng tựa hồ tản ra quang mang nhàn nhạt, một quầng sáng hắc sắc tương tự như của đom đóm lưu động quanh nó, vì đang là đêm, từ hốc mắt khô lâu còn phát ra hai luồng sáng màu vàng kim, phảng phất như hai ngọn hải đăng đang chiếu rọi phương xa.
Cùng tương hỗ với vật trang trí nơi đầu thuyền là tấm vải buồm thuần đen cực lớn, bên trên đồng dạng vẽ một cái đầu lâu dữ tợn, phía dưới nó là hai thanh loan đao giao nhau, từ xa trông lại, khiến người không rét mà run.
Lăng Viễn tựa hồ có thể tưởng tượng đến ngày sau nó có thể mang lại cơn ác mộng thế nào cho hải vực Kim Cương, Nightmare căn bản chính là một hồi ác mộng vĩnh không ngừng nghỉ.
Phong cách trang trí của Lăng Vân hào so với Trấn Viễn hào hoàn toàn bất đồng, thân thuyền và cột buồm đen kịt, hỏa pháo chạm khắc hoa văn rồng bay màu vàng-đen, bánh lái và mỏ neo cùng một tính chất, trong âm trầm thấu lộ vẻ hoa lệ.
Trên tường treo súng ống và vũ khí lạnh đủ loại kiểu dáng, thực vật màu xanh lục cơ hồ không tồn tại nơi đây, thay vào đó chính là dây mây và cành khô, trong khoang đáy chuột chạy tán loạn, một vài góc khuất thậm chí còn có thể nhìn thấy mạng nhện.
Trên boong thuyền đặt một tấm thảm nhung đen cực lớn, bên trên dệt hoa văn màu xám bạc rất phức tạp, bốn phía là tua rua màu vàng kim.
Phòng chỉ huy như cũ là kết quả tổ hợp của công nghệ cao không phù hợp với thời đại này, màn hình theo dõi chính là loại màn hình ảnh ảo, trôi nổi giữa không trung, phía trên tràn ngập những con số và ký hiệu phức tạp.
Phòng thuyền trưởng so với thuyền Ác mộng lúc trước càng rộng rãi hơn, vách tường dùng treo bản đồ lại càng lớn, cũng may hải đồ trong Thời đại Hàng hải đi theo nhân vật, chỉ cần Tát Cổ Tư có mặt, trên bất cứ thuyền nào đều có thể điều xuất những hải đồ mà anh từng sưu tập, nếu không thì tổn thất của việc Ác mộng bị chìm sẽ rất lớn.
Nơi này còn thiếu một chiếc đèn treo tường, Lăng Viễn lặng lẽ ghi nhớ.
Trở lại boong thuyền, thứ khiến người chú mục nhất ở đây không gì ngoài chiếc ghế đế vương cực lớn được bày ngay sau bánh lái, lưng tựa cao cao, tay vịn rộng rãi, đệm lót tơ tằm, phía dưới còn trải một tấm da dê để đặt chân.
Tát Cổ Tư giờ phút này đang ngồi trên chiếc ghế đó, hai chân giao chéo, khí chất ưu nhã như một đế vương.
Lăng Viễn mất khí lực thật lớn mới khắc chế được dục vọng tiến lên quỳ xuống của bản thân.
Tựa hồ cảm ứng được ánh mắt của Lăng Viễn, Tát Cổ Tư đang rũ mi suy nghĩ đột nhiên nhấc mi mắt lên, tầm mắt sắc bén bắn về phía đối phương.
Lăng Viễn theo bản năng lui về sau một bước, quay đầu đi tránh phải đối mắt với anh, "Khụ, muộn quá rồi, tôi xuống trước."
Biểu tình trên mặt Tát Cổ Tư nhu hòa đi rất nhiều, "Ừm, ngủ sớm một chút. Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Lăng Viễn chật vật logout, nằm trên giường trằn trọc, trong đầu cứ tái hiện lặp đi lặp lại cảnh tượng nhìn thấy trước khi hạ tuyến đó.
Cậu đột nhiên ý thức được tình cảm của mình đối với Tát Cổ Tư càng lún càng sâu, tựa hồ đã đến mức khó có thể tự kiềm chế.
Chương 25 - Phản bội của Lăng Tiêu
Lý Vân Đình hôm nay tâm tình không tồi, ngâm nga một điệu nhạc đi vào cảnh đội, liền nhìn thấy một đám người đang vây quanh máy tính của Tiểu Điền vừa nhìn vừa thấp giọng nghị luận cái gì đó.
"Mỗi lần nhìn thấy mọi người thanh nhàn như vậy anh đều rất cao hứng, này chứng tỏ trị an xã hội chúng ta rất tốt, cảnh sát đều có thể làm biếng." Lý Vân Đình thuận miệng nói móc.
Đáng tiếc lời trêu chọc của anh không đạt tới hiệu quả lý tưởng, đám người kia bình thường hi hi ha ha, giờ lại người người biểu tình nghiêm túc, nhãn thần lóe sáng.
"Làm sao vậy?" Lý Vân Đình nhận thấy có gì không bình thường, cũng đi qua, muốn nhìn coi rốt cục là chuyện gì.
Mọi người dường như muốn cho anh biết, rồi lại sợ anh biết, nhưng hiểu có ngăn cũng chẳng có tác dụng gì, đội trưởng sớm hay muộn cũng sẽ nghe được phong thanh, liền nhường ra một chỗ, để Lý Vân Đình có thể thấy rõ nội dung trên máy tính.
"Lão đại, coi coi thôi là được, đừng để trong lòng." Mạc Lễ vỗ vỗ vai đối phương.
"Em thấy bài post căn bản chính là lời vô căn cứ, nói xằng nói bậy." Tiểu Điền căm giận bất bình nói.
Lý Vân Đình quét mắt nhìn bọn họ một cái, lực chú ý chuyển dời đến màn hình.
Đây là một bài post trên diễn đàn chính thức của Thời đại Hàng hải, tiêu đề rất chấn động, [818* chuyện JP** của vị GAY vô sỉ nào đó tại hải vực Kim Cương], lời văn và hình minh họa của bài viết liệt kê một vài tội trạng.
*818: Nghĩa là bàn chuyện, tán dóc...
**JP: [jípǐn]: 极品 nghĩa là Chất lượng tốt nhất, nhưng thường được dân mạng TQ dùng để chỉ điều hoàn toàn trái ngược, cực đoan chỉ một người hay một thứ gì rất xấu xa rất tào lao
Tội trạng thứ nhất: Bắt cá hai tay, một bên kề cận trai này một bên nuôi trai khác. Nói rằng người này ngay từ đầu cùng hải quân thượng tướng [Nam 1] quan hệ ái muội, thậm chí truyền ra tai tiếng, cũng nhờ đó mà phát tài, về sau có tiền rồi, thì lại thông đồng trùm hải tặc [Nam 2], cho nên tin tức anh trùm này được cậu ta bao dưỡng một thời gian hoàn toàn không phải bí mật trong hải vực.
Phía sau kèm một vài hình ảnh, có ảnh chụp Thanh Kỳ cùng Lăng Tiêu một chỗ, có ảnh cùng Tát Cổ Tư, vừa nhìn là thấy ngay chụp lén từ xa, có mấy góc độ còn chụp ra chút ái muội. Còn có một vài ảnh chụp lúc mọi người tám chuyện tại hải vực, trong đó rõ ràng cho thấy nam nhân vật chính cùng hai nhân vật nam được nhắc tới đều có quan hệ mập mờ, đoạn Tát Cổ Tư trầm mê đánh bạc được Lăng Viễn bao dưỡng càng được miêu tả y như thật.
Tội trạng thứ hai: Lập mưu để Nam 2 đi cướp, Nam 1 lấy danh nghĩa cứu viện đi trước, ngụy trang thành bộ dạng bị hãm hại, kỳ thật là song phương hợp mưu đánh đắm thuyền của Cướp biển vùng Caribbean, cướp đi Hải thanh thạch, vì Nam 1 chế tạo hải quân hạm đặc chủng.
Hình đi kèm là ghi chép chiến đấu tàu Titanic chìm dưới hai tầng hỏa lực của Ác mộng hào và Viễn dương hào, danh sách hàng hóa bị chuyển dời, bản ghi chép hậu trường sự kiện Thanh Kỳ tại xưởng đóng tàu định chế hải quân hạm phát sinh vài ngày sau đó, cùng với ảnh chụp Trấn Viễn hào.
Tội trạng thứ ba: Nam 1 và Nam 2 vì tranh giành tình nhân mà bất hòa, gây nên sự kiện Cùng nhau chìm theo thuyền oanh động nhất toàn hải vực Kim Cương thậm chí là toàn server.
Lúc sự kiện này diễn ra đã dẫn phát sóng to gió lớn tại server, dư âm bàn tán đến cả tháng mới dần lắng xuống, không ai là không biết việc này, hình chụp cũng rất đơn giản, chỉ có một tấm, chính là tin tức hệ thống phát ra lúc Trấn Viễn hào đánh chìm Ác mộng.
Tội trạng thứ tư: Liên hợp nhân yêu lừa tài lừa sắc, lại lần nữa cướp Hải thanh thạch từ Cướp biển vùng Caribbean.
Lần này hình ảnh khá là kinh khủng, có 6 tấm. Tấm thứ nhất là hình Jack và Rose kết hôn, tấm thứ hai là hình Hải thanh thạch nằm trong két an toàn của Tổng đốc phủ, tấm thứ ba là ghi chép lấy hàng từ két an toàn, thể hiện Rose lấy đi Hải thanh thạch; Tấm thứ tư là hình chụp Rose đứng cùng Lăng Tiêu, tấm thứ năm là ghi chép hậu trường đơn đặt hàng của Thanh Kỳ tại xưởng đóng tàu cùng ngày Hải thanh thạch bị mất; tấm cuối cùng là hình chụp chiến hạm hải tặc đặc chủng Lăng Vân hào.
Tội trạng thứ năm: Sự kiện đánh cắp Hải thanh thạch gián tiếp hại đội thuyền một thời lớn nhất hải vực Kim Cương sụp đổ.
Chuyện này vừa phát sinh không quá vài ngày, mọi người đều chỉ biết là đại phó Tư Lạc dẫn đầu lui đội, lại không biết lý do lui đội là gì, kết hợp với phần trên, nguyên nhân tự nhiên không cần nhiều lời.
Toàn bộ bài post muốn văn có văn, muốn ảnh có ảnh, muốn phân tích có phân tích, muốn chứng cớ có chứng cớ, muốn chiều sâu có chiều sâu --- rất nhiều hình đều là tư mật, chỉ có người có quyền hạn đặc biệt mới có thể có được, muốn bề rộng có bề rộng – xét về thời gian, các loại sự kiện dàn trải trong gần mấy tháng, có thể thấy được người này dự mưu đã lâu.
Ngay cả Lý Vân Đình đều không khỏi tán thưởng nói: "Vòng vòng đan móc, sợi sợi kết hợp, phân tích thấu triệt mạch lạc rõ ràng, hành văn chặt chẽ nhất quán hợp lý, nói sự thật nói đạo lý chứng cớ xác thực, có động cơ có thủ pháp cả người lẫn tang vật đều tóm hết, cảnh sát phá án là phải như vầy, mọi người lấy bài này làm mẫu, về sau báo cáo cứ vậy mà làm."
Đám quần chúng một bên sọc đen, "Lý đội, bài post đó chẳng lẽ nói đúng sự thật?"
"Mới đầu anh không tin, thậm chí có một số việc rõ ràng không phải anh làm, nhưng coi rồi, anh cũng phải dao động, thậm chí bắt đầu hoài nghi trí nhớ của mình, mặc kệ các cô cậu tin hay không, dù sao anh tin."
"... ..."
"Lão đại đừng lắm lời nữa, việc này rốt cuộc là sao?" Lưu manh Vu Vinh đều nhìn hết nổi bộ dáng không đứng đắn này của thuyền trưởng nhà mình, người đều đã khi dễ đến trên đầu mình rồi mà còn một bộ cà lơ phất phơ. Tuy mình không phải Tát Kỳ đảng gì đó, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn một đứa nhỏ tốt như vậy bị người ta chửi bới đúng không?
"Em tin tưởng Kỳ Kỳ, cậu ấy không thể nào là kiểu người sẽ làm mấy loại chuyện này." Tiểu Điền chém đinh chặt sắt nói, "Chứng cứ đơn giản nhất, lúc trước chúng ta đánh Caribbean căn bản không phải cùng Lăng Tiêu đại đại hợp mưu."
"Nếu lên tiếng làm sáng tỏ, chỉ biết càng tô càng đen, trước mắt quan trọng nhất là phải tìm ra người post bài, người này tâm cơ rất nặng, ý muốn báo thù mạnh mẽ, có năng lực ẩn nhẫn đến bây giờ mới bùng nổ, không phải là đối tượng dễ chọc. Yên tâm đi, anh nhất định sẽ trả lại trong sạch cho Kỳ Kỳ, không để cậu ấy vô duyên vô cớ bị oan uổng."
"Vậy phải tra thế nào? Thông qua diễn đàn tra IP của đối phương sao?"
"Anh tin tưởng hắn có thể làm đến bước này chắc chắn sử dụng đại lý* đăng bài, người thật không dễ bị chúng ta tìm được như vậy. Hiện tại rất nhiều hình ảnh đều đã bộc lộ thân phận của hắn, hắn có thể xem được ghi chép hậu trường của xưởng đóng tàu, còn có thể xem ghi chép lấy đồ từ két an toàn của phủ Tổng đốc, kỳ thật phạm vi đã rất hẹp rồi."
*Đại lý: Phần mềm che IP
Lý Vân Đình dừng một chút lại nói tiếp, "Người này nhất định thuộc cấp cao của Caribbean, hơn nữa là một trong những người phụ trách xưởng đóng tàu, hắn lựa chọn post bài này đã tỏ rõ hắn không sợ thân phận trong trò chơi bị phơi bày, mấu chốt là hắn hiện tại là bên nắm giữ chứng cớ, dư luận chịu khống chế của hắn, quần chúng chỉ nghe lời hắn nói, chỉ có nắm được thân phận chân thật của hắn, khiến bản thân hắn tự đứng ra làm sáng tỏ mới được."
"Ngoài ra vị Rose bị dính dáng đến cũng rất có vấn đề, có thể tra thì tra."
"Được rồi hôm nay còn có án, trước làm việc công, sau đó sẽ tra việc tư." Lý Vân Đình vỗ vỗ tay, hướng về phòng làm việc của mình.
"Yes, sir!"
Đáng tiếc ai cũng không nhìn thấy biểu tình Lý Vân Đình sau khi rời đi nháy mắt nghiêm túc lại.
--- dám xuống tay với Kỳ Kỳ, vậy chớ có trách tôi không khách khí.
Hôm nay là ngày bảo trì định kỳ theo thông lệ của Thời đại Hàng hải, lưu lượng người trên diễn đàn nhiều khác thường, bài post hôm nay tiêu đề trắng trợn, nội dung bùng nổ, liên lụy vài danh nhân trong server, bát quái bay đầy trời, tự nhiên hấp dẫn ánh mắt thuỷ quân*, không đến nửa ngày đã lên mấy chục trang.
*Thủy quân: Đội quân những bạn "sứa" nghiện internet.
Thanh Kỳ cái tên này dù trong hải vực Kim Cương cũng coi như có chút danh tiếng, nhưng phóng mắt toàn hải vực thì hoàn toàn là một tiểu tốt không có tiếng tăm gì, cùng đại danh đỉnh đỉnh vua hải tặc Tát Cổ Tư và mỹ danh truyền xa thượng tướng hải quân Thiên Đường Lăng Tiêu mà so sánh hoàn toàn không đáng nhắc tới, nhưng hiện tại, người này rõ ràng thành nhân vật đứng trước nhất nơi đầu sóng ngọn gió.
Thanh Kỳ người này xưa nay làm người điệu thấp không phô trương, nguyên bản có vài phần sắc thái thần bí, người hiểu cậu không nhiều lắm, bị hắt gàu nước đục như vậy, tức khắc trong cảm nhận của mọi người bị gắn lên đủ loại bất kham.
Nhất thời, chỉ trích và khinh thường đối Thanh Kỳ phô thiên cái địa.
Cùng lúc đó, Lăng Viễn hoàn toàn chẳng biết gì về việc này còn đang hệt như mọi ngày trải qua cuộc sống đẹp thay tốt thay của kỳ nghỉ --- sáng ra ban công luyện thanh, xuống tiệm bán đồ ăn sáng dưới lầu ăn điểm tâm, về nhà ngủ bù.
Thường thì giữa trưa cậu tỉnh ngủ liền sẽ lên game xem qua, nhưng có lẽ tối qua lực trùng kích thị giác mà Tát Cổ Tư đã cho cậu quá lớn, cho nên cậu giờ phút này hoàn toàn trốn tránh chạm mặt cùng đối phương, ngược lại bắt đầu có ý bài xích đối trò chơi.
Lăng Viễn không có thói quen lướt diễn đàn, hôm nay tự nhiên cũng sẽ không đột nhiên nổi lên ý nghĩ muốn lên xem, trên đó người quá nhiều, mà Lăng Viễn không thích chỗ nhiều người.
Liên tục cờ tỉ phú, đọc tiểu thuyết, cứ thế tiêu hao một buổi trưa, vốn cứ tưởng rằng Lý Vân Đình sẽ không thể chờ đợi nổi mà tìm đến chính mình, ai ngờ ngoài ý muốn mãi đến tối cũng không nhận được điện thoại của đối phương.
Thật hiếm thấy, Lăng Viễn không muốn đăng nhập Thời đại hàng hải, đã nghĩ thử chơi trò chơi mà Lý Vân Đình nói kia một chút, cậu đang chuẩn bị chủ động gọi điện thoại cho đối phương, di động lại đúng lúc vang lên.
"Tiểu Viễn, xin lỗi đêm nay có chút việc, không thể mang em chơi trò chơi, hôm khác được không?" Trong thanh âm Lý Vân Đình đầy vẻ tiếc hận sâu sắc.
"Nga......" Lăng Viễn kỳ thật cũng rất tiếc nuối, cậu cũng không ý thức được kỳ thật bản thân đã xem Lý Vân Đình như tấm mộc để trốn tránh Tát Cổ Tư, kết quả lại bị cự tuyệt ngoài cửa.
Hai người đơn giản nói tiếp vài câu, Lăng Viễn nghe ra đối phương quả thật có chuyện quan trọng, liền chủ động treo máy.
Bên này vừa cúp, bên kia tiếng chuông ngay sau đó vang lên, Lăng Viễn nhìn nhìn dãy số gọi tới, vậy mà lại là Lăng Lộ.
"Chú em, đang làm gì đó? Sao không lên game?"
"Ách, em..."
"Em rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Em làm sao?"
"Tiêu Trấn nổi loạn rồi!"
"Cái gì??"
Lăng Viễn vội vàng login, xem xét cột thông báo, quả nhiên vào một giờ trước có một thế lực tuyên bố vây đánh đảo Thiên Đường, nếu theo tình huống bình thường, vây công đảo đều là đoàn hải tặc hoặc thương đội, danh tự bên phía tuyên chiến biểu hiện đều là đội thuyền, nhưng lúc này, bên cột Phía tuyên chiến nổi bật dòng chữ Phản quân hải quân Thiên Đường.
Tuy trong trò chơi chưa bao giờ có tiền lệ, bất quá tư liệu bên NPH ghi rất chi tiết, hải quân phản loạn, quân hàm của người cầm đầu về 0, kẻ đi theo quân hàm rớt ba cấp.
Quân hàm của Lăng Tiêu là thượng tướng, đứng sau Tổng đốc hải quân, là đẳng cấp cao nhất mà trò chơi thiết định, quân hàm thành 0 là cái khái niệm gì, cũng giống như người vất vả luyện đến một trăm cấp nháy mắt bị tẩy trắng về cấp một.
Từ lúc Lăng Viễn vừa login kênh mật đã điên cuồng chớp sáng, cậu không có tinh lực để mà nhất nhất xem rồi trả lời, lại đưa mắt nhìn kênh hải vực đã sớm loạn thành một đoàn, phát hiện sự kiện này thế mà lại ngoài ý muốn có liên quan tới cậu?
Kênh hải vực phân thành hai phái rõ rệt, phái thứ nhất là những người quen ngày thường có lui tới cùng cậu đang cố gắng bênh vực cậu, còn phái kia thì toàn nói những lời dơ bẩn, ngôn ngữ thô tục, như thể Lăng Viễn đã làm chuyện gì thương thiên hại lý vậy.
Lăng Viễn không rõ nguyên do, đành phải mật Lăng Lộ.
"Tình huống gì đây?"
"Đi coi diễn đàn."
"Bài post nào?"
"Cái nổi nhất ấy."
"... Được."
Lăng Viễn thu nhỏ trò chơi, vào diễn đàn của NPH, bài post đúng như lời Lăng Lộ quả nhiên rất bắt mắt, thứ tự đứng đầu trong diễn đàn, đã có đến hơn tám mươi trang bình luận, nhìn chuỗi số phía sau bài post đó, Lăng Viễn liền cảm thấy đau đầu.
Mở bài post do ID Người trong cuộc này đăng, diện vô biểu tình xem xuống, trong lòng Lăng Viễn không biết là tư vị gì.
Cũng may đây là cậu, nếu đổi lại bất cứ một người nào khác, nhìn thấy chính mình bị dội nước như vậy, đều hoặc là sẽ phẫn nộ đến chửi ầm lên, hoặc là ủy khuất rơi lệ đầy mặt, bất quá tiếc thay Lăng Viễn là một người dây thần kinh khá thô, không dễ dàng bị khơi mào cảm xúc như vậy.
Lăng Viễn vừa coi vừa nghĩ, kỳ thật loại bát quái kiểu này là đáng sợ nhất, nói nó là thật, phần giả dối cũng không thiếu, nói nó là giả, bên trong lại cũng chứa không ít phần thật, loại kết hợp thật cũng là giả giả cũng là thật này, lực sát thương là lớn nhất.
Xem xong bài post chính, lười lật từng trang coi hơn tám mươi tờ bình luận kia, đơn giản lướt sơ một chút, mới đầu cơ bản đều là kinh ngạc, chửi rủa, cười nhạo, châm biếm, khi đến buổi tối trễ một chút đột nhiên nhảy ra rất nhiều người phản bác, vì thế trở thành cục diện đôi bên giằng co.
Lại sau nữa chính là truyền trực tiếp trận chiến vây công Thiên Đường đêm nay, đầu tiên là Lăng Tiêu đối Thiên Đường tuyên chiến, sau đó Con Đường Tơ Lụa, Siren, Nightmare liên hợp với phe tuyên chiến lần lượt tham chiến.
Phe phòng thủ ngoại trừ Cướp biển vùng Caribbean ngay từ ban đầu, sau đó có một đội thuyền tên là Dong binh hải thượng (Lính đánh thuê trên biển) gia nhập, vừa nhìn là biết tay đánh thuê Jack bỏ tiền mướn về.
Nội dung bài post tuy rằng tạo thành lực sát thương không lớn với Lăng Viễn, nhưng việc lập tức biến thành tiêu điểm vạn chúng chú mục này vẫn là khiến Lăng Viễn có cảm giác đầu phát đau.
Tuy Lăng Viễn rất thường lên sân khấu biểu diễn, nhận sự tập trung ánh mắt của mọi người, nhưng nói thật cậu rất không thích cảm giác bị quá nhiều người chú ý, lúc ca hát là trường hợp ngoại lệ bất đắc dĩ, còn những khi khác, cậu đều tận khả năng giảm cảm giác tồn tại của bản thân.
Cũng bởi vì đặc điểm tính cách cậu như vậy, thầy của cậu khẳng định cậu về sau không thể tiến vào giới giải trí, người chỗ đó đều có ham muốn thể hiện cực lớn, mà Lăng Viễn rõ ràng không thích hợp, đương nhiên chính cậu cũng không cảm thấy thất vọng là được.
Trong game cậu vốn cũng chưa từng làm qua chuyện gì gây chú ý, mướn người cướp Hải thanh thạch xem như là việc khác thường nhất rồi, còn che giấu rất tốt, lại vì trước sau có quan hệ chặt chẽ với hai người nên thường bị nhóm hủ nữ lôi lên hải vực, đương nhiên các cô không có ác ý.
Nhưng dụng ý của vị "Người trong cuộc" trước mắt này hiển nhiên không phải chỉ tám chuyện gian tình đơn giản như vậy.
Không biết vì cái gì, trực giác Lăng Viễn cho rằng mục đích cuối cùng của người này không phải nhằm vào cậu?
Quay lại game, Lăng Viễn từ danh sách bạn tốt tìm ra cái tên Naga nữ vương.
"Em coi rồi."
"Sau đó thì?"
"Sau đó đâu có gì."
"Chả lẽ em không có cảm tưởng gì sao?"
"Ách......"
Lăng Viễn nghĩ nghĩ, nếu phải nói ra cảm tưởng thì... "Văn hay hình đẹp, có lý có căn cứ, viết rất tốt."
"Khỉ!"
Đối phương rất nhanh phát đến một lời mời, Lăng Viễn tiến nhập kênh tán gẫu công cộng thiết lập tạm thời, thành viên chủ chốt của phe liên hợp tuyên chiến lần vây công này đều có trong kênh, cơ bản đều là bạn tốt của Lăng Viễn trong trò chơi.
Mọi người thấy Lăng Viễn vào kênh, đều ba mồm bảy miệng chất vấn vì sao cậu không trả lời thư trò chuyện riêng của họ.
[ kênh: Kỳ Kỳ hộ vệ quân ] Thanh Kỳ: Xin lỗi, kênh mật muốn bùng nổ rồi, không kịp xem.
Nhìn đến tên kênh Lăng Viễn liền 囧 , cái tên kỳ ba (lạ lùng hiếm thấy dở hơi...) này nhất định là Robinson đặt.
[ kênh: Kỳ Kỳ hộ vệ quân ] Robinson: Kỳ Kỳ đừng lo lắng, các ca ca nhất định thay cậu đòi lại công bằng.
[ kênh: Kỳ Kỳ hộ vệ quân ] Thanh Kỳ: ...
Lăng Viễn sọc đen, các ca ca, đây là cái chuyện gì.
Cậu nào biết, chính bởi vì cậu không lên tiếng, không phản bác, không giải thích, khiến cho hình tượng của cậu trong lòng mọi người hoàn toàn biến thành một thiếu niên cứng cỏi nuốt hết bao ủy khuất vào lòng, người gặp người thương, hận không thể xả thân giúp cậu không tiếc cả mạng sống.
[ kênh: Kỳ Kỳ hộ vệ quân ] Naga nữ vương: Trước khoan nói chuyện này, Kỳ Kỳ em giải thích coi bài post đó nói là thật hay giả đi đã, có mấy tấm hình rất khó không khiến người ta hiểu lầm.
Lăng Viễn biết Lăng Lộ muốn nói hẳn là ghi chép hậu trường tại xưởng đóng tàu và két an toàn, những tấm hình nội bộ như thế đích xác có thể làm chứng cứ đóng đinh Lăng Viễn. Mọi người trong lòng có nghi vấn, lại vì nể mặt nên ngại hỏi, Lăng Lộ là chị ruột, tự nhiên không cần kiêng kị.
[ kênh: Kỳ Kỳ hộ vệ quân ] Thanh Kỳ: Có vài cái là thật, có vài cái giả.
Lăng Viễn nói sự thật.
[ kênh: Kỳ Kỳ hộ vệ quân ] Thanh Kỳ: Sự kiên dìm tàu Titanic cướp Hải thanh thạch kia là thật.
[ kênh: Kỳ Kỳ hộ vệ quân ] Sinbad: Sự kiện đó cũng chẳng có gì, đánh cướp vốn chính là thiết định hợp pháp của trò chơi, vậy khối đá thứ hai thì sao?
Lời Sinbad cũng đã nói ra băn khoăn của mọi người ở đây, đánh cướp trong Thời đại Hàng hải không tính là tội, tuy Tơ lụa là chức nghiệp thương đội, nhưng đội thuyền cũng có chiến thuyền, ngẫu nhiên cũng sẽ thay đổi khẩu vị, Naga nữ vương lại càng không cần nói, bản thân là hải tặc, còn gả cho hải tặc, ai cũng không cảm thấy đoạt cục đá của người ta thì có cái gì không đúng.
Nhưng trộm cắp tuyệt đối là trái với thước đo đạo đức, nhất là loại chuyện cấu kết nhân yêu lừa tiền lừa tình này, chỉ có người không có liêm sỉ mới làm.
Mặc dù có mặt tại đây phần đông đều là hải tặc, nhưng trong hiện thực cũng là công dân tốt tuân thủ pháp luật, bản thân họ đều có điểm mấu chốt đạo đức.
Thân là bằng hữu của Thanh Kỳ, tất cả mọi người đều khẩn trương, sợ nghe được cậu thừa nhận.
[ kênh: Kỳ Kỳ hộ vệ quân ] Thanh Kỳ: Cái đó tôi không biết, khối đá của tôi là mua được.
Nghĩ nghĩ, lại bổ sung.
[ kênh: Kỳ Kỳ hộ vệ quân ] Thanh Kỳ: Tôi có hình chụp lúc giao dịch.
Bởi vì giao dịch đó tiến hành quá thuận lợi, Thanh Kỳ hiếm được một lần nhìn xa trông rộng mà chụp lại đối thoại và quá trình giao dịch của hai người.
Mọi người nghe nói đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
[ kênh: Kỳ Kỳ hộ vệ quân ] Robinson: Tui đã nói Kỳ Kỳ không có khả năng sẽ làm loại chuyện này mà.
[ kênh: Kỳ Kỳ hộ vệ quân ] Yul: Còn nhớ tên người đã giao dịch với cậu không?
Yul theo phản xạ bắt đầu ghi chép khẩu cung.
[ kênh: Kỳ Kỳ hộ vệ quân ] Thanh Kỳ: Nhớ, anh ta tên Cain.
[ kênh: Kỳ Kỳ hộ vệ quân ] Sinbad: Thật quen tai...
[ kênh: Kỳ Kỳ hộ vệ quân ] Robinson: Tui cũng thấy hình như nghe qua ở đâu rồi.
[ kênh: Kỳ Kỳ hộ vệ quân ] Tát Cổ Tư: Là acc nhỏ lúc trước tranh mua tiệm vải.
Lời Tát Cổ Tư khiến những người trong cuộc có mặt tại đây đều bừng tỉnh đại ngộ, chỉ là không nghĩ tới đã qua mấy tháng mà Tát Cổ Tư còn nhớ được một tiểu hào chỉ vụt hiện một lần rồi biến như thế.
Tuy Robinson không đích thân tới hội đấu giá, bất quá sau đó khi bọn họ thảo luận quá trình đấu giá, người của Con Đường Tơ Lụa đều biết có một tiểu hào đã cùng họ nâng giá, số lần đề cập tới cái tên "Cain" này còn rất cao, nhưng cho dù như vậy thì qua nhiều tháng cũng bị mọi người quăng ra sau đầu từ đời nào.
[ kênh: Kỳ Kỳ hộ vệ quân ] Robinson: Tui f*ck, Tóc Đỏ trí nhớ của ông là thần à? Bất quá việc này chẳng phải chỉ có chúng ta người của Tơ lụa biết sao?
[ kênh: Kỳ Kỳ hộ vệ quân ] Sinbad: Hôm bán đấu giá anh ta cũng đi.
Hơn nữa anh ta còn là cổ đông của chúng ta đó, Sinbad khá là không biết nói gì, người khác không biết thì thôi đi, nhưng cậu thì phải biết mới đúng chứ, có cái nền là khả năng ghi nhớ như thần của Tát Cổ Tư đem ra so thì trí nhớ của tên này căn bản chính là bã a.
[ kênh: Kỳ Kỳ hộ vệ quân ] Robinson: À à, nhớ ra rồi.
[ kênh: Kỳ Kỳ hộ vệ quân ] Vô công bất thụ lộc: Lão đại của bọn này đối với người khác đều thấy qua là nhớ.
[ kênh: Kỳ Kỳ hộ vệ quân ] Tát Cổ Tư: Thói quen nghề nghiệp mà thôi.
[ kênh: Kỳ Kỳ hộ vệ quân ] Naga nữ vương: hãng Wechat*?
*Wechat: Đã chú thích 1 lần, là một phần mềm trò chuyện tương tự Zalo, Viber...
[ kênh: Kỳ Kỳ hộ vệ quân ] Tát Cổ Tư: Đầy tớ của nhân dân.
Lăng Viễn ngẩn ra.
[ kênh: Kỳ Kỳ hộ vệ quân ] Naga nữ vương: Kỳ Kỳ em có đoán ra được chuyện này có thể là ai làm không?
Kỳ thật Lăng Viễn ngay từ đầu đã nghi ngờ một người, bất quá cậu không nắm bắt được động cơ của đối phương là gì, không đợi cậu mở miệng nói thêm, một người trên kênh trước đó chưa hề lên tiếng bỗng nói:
[ kênh: Kỳ Kỳ hộ vệ quân ] Lăng Tiêu: Tôi biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro