Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4. Đâu rừng vàng biển bạc

Ngay tối hôm Vũ nhờ Búp Bê để mắt tới cô bạn cùng lớp, em đã phản hồi lại rằng: thuật truy tầm¹ không thể áp dụng với Nguyệt Hạ.

Thuật truy tầm là một trong những linh thuật dân gian cổ, nguyên lý rất đơn giản. Chỉ cần có tên người và thành thạo thuật định vị, người dùng phép có thể theo dõi sát sao nhất cử nhất động của đối tượng.

Đó là lý do mà người xưa rất hay giấu tên cúng cơm² của họ - để ngăn chặn "cái tên" - linh hồn của mình bị theo dõi. Tuy nhiên sau này, khi việc xác minh danh tính trở nên phổ biến (chẳng hạn như làm giấy khai sinh), bên dùng phép có thể thực hiện thuật truy tầm dễ như trở bàn tay. Cũng vì lẽ ấy, sau này người ta bắt đầu phát triển nhiều thuật phép xóa dấu vết để ngăn chặn bản thân bị theo dõi.

- Nhưng Hoàng Nguyệt Hạ là một "Vô linh", đúng không? - Vũ trầm ngâm nhìn những thông tin trên giấy. Phía đối diện, Búp Bê gật đầu.

"Vô linh" là cách mà họ gọi những cá thể bẩm sinh không có linh khí trong cơ thể. Không có linh khí thì không thể sử dụng thuật phép, bởi vậy cũng chẳng thể "miễn dịch" với thuật truy tầm.

- Vậy lý do mà em không phát động được thuật truy tầm là gì thế ạ? - Búp Bê tò mò hỏi.

- Có thể Hoàng Nguyệt Hạ không phải "tên thật" của cậu ấy.

- Nhưng thông tin trong giấy khai sinh... - Nói đến đây, như nhận ra chuyện gì, cô bé thốt lên - Ý anh là...

- Vấn đề bắt nguồn từ họ cậu ấy.

Có rất nhiều lý do để một người thất lạc tên cúng cơm. Thuật phép được hình thành từ quan niệm. Quan niệm càng cổ lỗ thì thuật phép càng có nhiều hạn chế. Có nhiều cách để ngăn chặn thuật truy tầm. Đổi tên trong giấy khai sinh hoặc chuyển giới, thay họ, một khi con người không sử dụng cái tên do các bậc sinh thành đặt cho, những cái tên cũ coi như trở thành thứ bị "bỏ đi". Khi ấy, một thuật thức được hình thành cho những quan niệm xưa cũ như truy tầm sẽ trở nên vô dụng.

- Chị ấy dùng họ mẹ. - Búp Bê chợt nhận ra.

Vũ gật đầu. Thực ra ở "bên kia", họ cha hay họ mẹ không quan trọng tới vậy, tuy nhiên khái niệm dòng họ ở bên này lại khác. Đa số người bên này vẫn giữ quan niệm, con cái phải dùng họ cha thì mới tính là "tên thật".

Mẹ Hạ - bà Hoàng Nhã Lan, theo như thông tin mà Búp Bê có được thì xuất thân ở một vùng quê nhỏ ở Nam Định, điều kiện gia đình thời đó không tốt lắm nên khoảng những năm sau Đổi mới đã bỏ học đi làm. Lớn lên bà rời quê đến Quảng Ninh làm việc, sinh và nuôi con đơn thân. Những năm nay mới chỉ chuyển chỗ ở hai lần, nhưng vẫn chỉ trong vùng nội tỉnh.

Toàn bộ thông tin không có gì đáng ngờ, chẳng dấu hiệu nào cho thấy Nguyệt Hạ có khả năng dị thường. Vũ đặt tập giấy xuống bàn uống nước, điềm nhiên nói:

- Theo dõi hết tuần này, nếu không có gì xảy ra thì có thể tiêu hủy đống thông tin này được rồi. Còn lại là chuyện tìm kiếm đá Giao Giới.

Búp Bê lạnh tanh lắc đầu:

- Linh giả có Mệnh thú thuộc chi Rồng vốn rất hiếm. Trong các dòng họ lớn thì chỉ có họ Phạm Hoàng có nhiều thành viên sở hữu năng lực liên quan đến rồng, đáng tiếc là...

- Họ Phạm Hoàng đã quy ẩn nhiều năm, giờ có tìm cũng chẳng kịp. Phải kiếm người tự phát thôi... em đã liên hệ tổng đài gửi bài đồng dao kia đến tất cả các số điện thoại rồi chứ?

Thấy Búp Bê gật đầu, Vũ yên lòng hơn chút. Tối qua, đang rửa mặt chuẩn bị đi ngủ, Vũ chợt nhận được tin khẩn từ Bùi Lam trong dòng nước. Anh thông báo ngắn gọn rằng Quái Thánh đã phá Thần Ngục, có thể lúc tin này đến chỗ cậu thì bờ biển khu đảo Đôn đã bị phá hủy, nhắn cậu chuẩn bị cho việc cổng Giao Giới số 2 sẽ sụp bất cứ lúc nào. Phần cuối cùng của lời nhắn là hai câu đồng dao thân thuộc: "Rồng rắn lên mây, có cây núc nác." Dù Bùi Lam không giải thích, Vũ vẫn đoán ra có thể đấy là manh mối quan trọng để tìm kiếm đá Giao Giới trước khi trụ trời vỡ vụn. Cậu liên hệ với những Vệ linh quân công tác ở thế giới bên này, gấp rút kiếm người có Mệnh thú thuộc chi Rồng và lan truyền bài đồng dao kia.

- Phải tìm được người... ai cũng được. - Vũ cất giọng đinh ninh - Bằng không chúng ta sẽ mất thêm một cổng Giao Giới nữa.

Khi ấy Vũ không ngờ, thời điểm trụ trời sụp đổ lại trùng với ngày lớp cậu đi dã ngoại cuối năm, còn người có khả năng định vị đá Giao Giới lại là cô bạn cùng lớp mà cậu đã kết luận rằng "không có khả năng dị thường".

Lúc nhận được lời tiên tri, Vũ lập tức liên hệ cho Vệ linh quân rồi mượn bóng hải âu bay đến bờ biển. Cậu trú ngụ trong bóng con tàu trên nước, xử lý đám xương cá ép bám trên tàu, cùng lúc phát hiện Hoàng Nguyệt Hạ có khả năng nhìn thấy các linh tố sống.

Thứ năng lực nguyên thủy mà sử sách viết rằng đã thất truyền cả ngàn năm.

Vũ chưa bao giờ nghĩ cậu có cơ hội tri ngộ một người sở hữu Mắt Linh Tố.



- Thế nên hôm ấy, cậu đã đi theo lớp ngay từ đầu?

Uống xong ngụm hồng trà sữa, Hạ ướm hỏi. Trà do Vũ tự tay pha, đơn giản là dùng Earl Grey kết hợp với chút sữa đặc Ông Thọ, bỏ thêm mấy viên đá là được.

Vừa rồi gặp Vũ trước cửa nhà cậu, rốt cuộc cô cũng mang máng hiểu ra việc vịnh Hạ Long đột nhiên biến mất khỏi trí nhớ và nhận thức của tất cả mọi người không đơn giản là điều ngẫu nhiên. Chúa không chơi trò xúc xắc. Búp Bê cũng chẳng tình cờ giải vây cho cô khỏi gã đàn ông kia. Và Vũ...

Vũ mời cô vào nhà, nói rằng sẽ giải thích cụ thể mọi chuyện cho cô.

Nhà cậu không chỉ có bề ngoài cổ kính mà phong cách trang trí bên trong cũng giống thẩm mỹ từ thời cha ông. Chính giữa phòng khách là đôi trường kỷ và bàn kính uống nước. Giữa bàn kính là kệ tủ gỗ dài, hai bên đặt cặp gốm Bát Tràng lớn. Kệ tủ không có ti vi, tường treo những bức ảnh đan xen. Vũ bảo cô ngồi xuống trường kỷ, vừa pha trà sữa vừa kể chuyện.

- Ừ, tớ trú trong bóng thuyền trên nước. Khi thuyền cập bến, tớ trà trộn vào bóng của một trong số các cậu, cố gắng để ả hướng dẫn viên kia không để ý. Nửa phút sau khi cậu tách đoàn, ả lần theo dấu vết cậu để lại rồi tìm đến hang động ẩn kia. Ngay lúc ấy tớ cũng đi theo.

- Ngay từ đầu cậu đã biết hướng dẫn viên có vấn đề?

Vũ thản nhiên đáp:

- Bóng của ả dày đặc tà khí, vừa nhìn đã biết chẳng phải loại tốt lành gì.

Hạ lờ mờ hiểu rằng Vũ cũng là một người "có khả năng dị thường" như mình. Cô hỏi thêm:

- Nếu thế, hôm tớ kẹt trong lớp...

- Ừ, tớ bắt linh tố sống chặn cửa lớp đó. Khi ấy tớ cảm giác hành động chắn cửa của cậu hơi bất thường, nhưng lúc ấy tớ không cảm nhận được chút linh khí nào trong người cậu nên...

Đoạn cuối Vũ không nói nốt, chỉ nhún vai, ngụ ý "như cậu thấy đấy". Mặc dù có nhiều khái niệm cậu nói giống như thuật ngữ, Hạ vẫn có thể tóm được đại khái ý cậu. Cô nhìn bóng mình phản chiếu lên tách trà, hồi sau mới chậm rãi cất tiếng:

- Vừa rồi Búp Bê hỏi tại sao trên người tớ lại có linh khí dày đặc như vậy.

- Ừ, - Vũ khẳng định - đúng là linh khí cậu rất nhiều, lại còn hỗn loạn.

- Nhưng cậu nói hôm trước không phát hiện linh khí trên người tớ.

- Đúng thế, chắc cậu cũng hiểu nguyên do rồi nhỉ?

Sau một hồi im lặng, Hạ chợt ngẩng lên nhìn cậu:

- Rốt cuộc tại sao vịnh Hạ Long lại sụp đổ? Và tại sao nó lại biến mất khỏi trí nhớ mọi người trừ cậu và tớ?

- Đó là một câu chuyện dài. - Vũ nhìn về phía một bức ảnh trong số chùm ảnh treo tường. Bức ảnh chụp phong cảnh một quả núi, trên đó có một bức tượng có dáng hình trông như người mẹ bồng con.

- Cậu biết sự tích hòn Vọng Phu chứ? - Cậu chợt hỏi.

Hạ thành thật lắc đầu.

- Cậu biết Đồng Đăng chứ? - Vũ lại hỏi. Lần này thì cô gật đầu. Đồng Đăng là một địa danh ở tỉnh Lạng Sơn, nhưng mà chuyện này thì liên quan gì?

- Vậy, cậu biết câu ca dao: "Đồng Đăng có phố Kỳ Lừa, có nàng Tô Thị, có chùa Tam Thanh không?"

Hạ sững sờ nhìn cậu, dường như đã hiểu được điều gì. Vũ ôn tồn giải thích:

- Đồng Đăng từng có một di tích gọi là hòn Vọng Phu. Nó gắn liền với câu chuyện về nàng Tô Thị hóa đá chờ chồng, từng là một trong những câu chuyện cổ tích được nhiều người dân đất Việt biết đến. Nhưng sau một sự kiện năm 1991, di tích kia và câu chuyện cổ ấy đã biến mất khỏi ký ức của toàn bộ người dân bên này.

- Cũng giống như... vịnh Hạ Long bây giờ. - Hạ siết nhẹ tách trà, giọng hơi run.

Cứ mỗi khi một di tích nào đó biến mất, những thứ liên quan đến nó sẽ tan thành mây khói trong ký ức của mọi người. Một phần văn hóa, lịch sử của đất nước cũng trở thành cát bụi cùng nó.

Đến cùng thì... tại sao?

- Tất cả bắt nguồn từ thuở xa xưa, Thời đại mà những vị thánh thần trong truyện cổ còn tồn tại. Lúc ấy người ta vẫn chưa phân biệt "thế giới bên kia" và "thế giới bên này".

Và thế là, Vũ kể cô nghe một câu chuyện hoang đường hơn tất thảy giấc mơ và thực tại nào - câu chuyện về hai thế giới tồn tại song song, vừa thống nhất lại vừa tách biệt.

Câu chuyện ấy bắt đầu từ kỷ nguyên của thần, quãng thời gian mà người bây giờ gọi là "thần thoại". Đất Xích Quỷ muôn loài chung sống, từ các tộc thần, tộc người đến những loài yêu, ma, quỷ, quái. Trên vùng đất ấy, các vị thần thường tu luyện trên những dãy núi, những sơn nguyên, hang động biệt lập. Sau này, khi họ trở thành một phần của tự nhiên, ở những nơi họ từng cư ngụ sót lại những luồng khí linh thiêng, gọi là linh khí. Có người to gan tìm đến những hang đá kia, khi trở về mang theo phép lạ, rồi được xưng tụng là "linh giả" - sứ giả của thần linh, được lập miếu thờ phụng.

- Họ là những vị thánh mang sức mạnh siêu phàm... - Giữa chừng, Vũ chợt hỏi - Cậu biết Tứ Bất Tử không?

Lần này Hạ gật đầu. Tứ Bất Tử là bốn vị thánh trong những câu chuyện cổ mà rất nhiều thế hệ học sinh quen thuộc: Thánh Gióng, Chử Đồng Tử, Tản Viên Sơn Thánh và Mẫu Liễu Hạnh.

- Họ là những người kết nối thế giới bên kia với bên này, những sự tồn tại sánh cùng Tạo Hóa. Thế giới bên này là nơi cậu đang sinh sống, còn thế giới bên kia chẳng phải Thiên Cung hay Địa Ngục. Nó được gọi là Linh Giới. - Vũ thở dài - Đáng tiếc, rốt cuộc họ vẫn chẳng thể thắng nổi thời gian.

Câu chuyện phía sau tương đối li kì. Vũ kể rằng khoảng thế kỷ III trước Công Nguyên, sau một cuộc hỗn chiến, thần Kim Quy dùng mười hai trụ trời phân chia cõi đất làm đôi. Ngài gọi thế giới do mình tạo ra là Linh Giới³ và đưa tất cả những sinh vật có phép lạ sang đó. Mười hai trụ trời là địa điểm giao thoa, cũng là thứ chống đỡ cho cả hai thế giới. Hai thế giới hình thành hai dòng lịch sử riêng, như nước sông không phạm nước giếng, chẳng hề chung đụng. Vì thế, những sự việc xảy ra ở bên này chẳng hề ảnh hưởng đến sự tồn vong của bên kia.

Ngoại lệ duy nhất là mười hai trụ trời - hay còn gọi là mười hai cánh cổng Giao Giới. Vịnh Hạ Long là một trong những cánh cổng đó.

- Khi cánh cổng của thế giới bên này bị phá hủy thì tương tự, thế giới bên kia cũng sụp đổ theo. Đi cùng với những tàn tích chính là sự lãng quên.

Nghe xong câu chuyện, Hạ im lặng một lúc lâu. Những lời Vũ nói gần như lý giải mọi điều phi lý cô từng trải qua trong gần mười sáu năm cuộc đời. Tuy nhiên bản năng đầu tiên của con người khi tiếp xúc với những điều mới mẻ là ngờ vực. Hạ thận trọng hỏi:

- Ý cậu là, Linh Giới là một nơi toàn những người như chúng ta?

- Không phải hầu hết, đa số thôi. Cậu hiểu nguyên lý đột biến gen mà. Bên này có những người như cậu thì bên kia cũng có những người không có linh khí.

- Hôm qua... chuyện gì xảy ra sau khi tớ ngất đi? Sao tớ về nhà được?

- Vệ linh quân luôn túc trực để giải cứu những người mắc kẹt trong biến cố. - Vũ giải thích - Họ giống như đội trị an ấy, tớ là một thành viên hợp tác bán thời gian, Búp Bê thì là thành viên thường trực.

- Búp Bê á? - Hạ kinh ngạc. Em ấy mới bao tuổi?

Mà thôi, đến chuyện vịnh Hạ Long sụp đổ cô còn tiếp nhận được thì một đứa bé cấp hai là thành viên thường trực trong đội Vệ gì đó cũng chẳng quá ngạc nhiên.

Nghĩ đến đây, Hạ chợt nhớ ra.

- Vậy... - Cô lấy viên đá xanh trong túi áo ra, đặt lên bàn - viên đá này là sao thế? Với lại, vịnh Hạ Long ở thế giới bên kia... à, Linh Giới, bên đó xảy ra biến cố gì mà cổng... Giao Giới sụp?

Vũ không trả lời cô ngay mà đưa mắt nhìn viên đá. Hạ không hề phát hiện linh khí bao quanh cô đã đồng nhất với linh khí trên viên đá kia, tuy nhiên những người khác thì có. Nếu không xử lý được vấn đề ấy, nguy hiểm sẽ luôn rình rập quanh cô. Hạ sẽ phải bỏ mạng bất cứ lúc nào.

Cậu không thể để mất người sở hữu Mắt Linh Tố cực kỳ hiếm hoi này.

Đan tay trước gối, Vũ điềm nhiên cất lời:

- Đầu tiên thì... - Cậu xoáy sâu ánh nhìn vào đôi mắt phía sau cặp kính.

- Cậu biết trong người cậu có một con rồng chứ?

Chớp mắt mấy lần, Hạ bỗng nghe thấy những tiếng đùng đoàng dồn dập trong màng nhĩ. Có vẻ não cô vừa mới bị nã đạn tan tác.

- Cậu... đùa à? - Cô ngắc ngứ bật ra mấy tiếng kinh hoàng.

Cả ngày hoang đường hôm nay của cô kết thúc bằng một sự thật không thể hoang đường hơn:

Cô - một nữ sinh chưa đầy mười sáu tuổi - có một con rồng trong người.



Vừa mở cửa nhà, Hạ đã ngửi thấy thức ăn thơm nức hành lang. Cô dắt xe vào, đúng lúc thấy mẹ ngó ra:

- Nay về muộn thế con? - Mẹ Lan cười hỏi.

Mẹ cô năm nay đã ngoài bốn mươi, đã vậy còn suốt ngày bôn ba đó đây mà chẳng hiểu sao nhan sắc vẫn được chăm sóc rất tốt, trông trẻ như chưa đầy ba mươi. Đôi khi hai mẹ con đi cạnh nhau mọi người còn nhầm thành hai chị em.

- Vâng, con mải trò chuyện với bạn quá. - Hạ chạy vào bếp làm nũng mẹ - Mùi sườn xào chua ngọt thơm quá đi!

- Món cô nương nhà mình mê nhất mà. - Mẹ Lan trêu chọc - Dọn bát đũa ăn cơm đi.

Hạ vâng dạ, nhanh nhảu đi dọn mâm. Mặc kệ hôm nay đã xảy ra những chuyện quái quỷ gì, khi đặt chân về nhà và trông thấy mẹ nấu nướng trong bếp, tất cả muộn phiền của cô đều lập tức tan biến. Từ nhỏ mẹ đã là trụ cột tinh thần của cô, cũng như người mà cô hâm mộ hơn bất cứ siêu anh hùng nào. Bà khéo léo, tháo vát, trước thì đưa cô đi theo phụ bếp trên tàu; sau lại buôn bán khắp nơi, một mình nuôi cô ăn học đủ đầy.

Mẹ Lan bê mâm ra, thấy cô tần ngần nhìn cặp chén bát bèn hỏi:

- Lơ đãng gì thế?

- Con đói đến hoa mắt rồi. - Hạ nhoẻn cười.

- Vậy xới cơm ăn thôi.

Hạ sắp bát đũa rồi xới cơm. Lúc cô vừa gắp một miếng sườn, mẹ Lan chợt nói:

- Đúng rồi. Mai mẹ đi buôn một chuyến, khoảng một tuần sẽ về, con nhớ trông coi nhà cửa nhé.

Ngừng một chút, bà nói tiếp, giọng xem chừng lo lắng hơn:

- Đừng ra ngoài nhiều, mẹ nghe nói dạo này an ninh tổ dân phố khu mình không ổn lắm.

Trước kia mẹ Lan cũng đôi khi đi buôn suốt một, hai tuần. Hạ cũng quen với việc ở nhà một mình nên nhanh chóng đáp vâng để mẹ cô yên tâm.

Cơm nước xong, như thường lệ Hạ nhận việc rửa bát. Mẹ Lan bèn dặn cô khóa cửa nẻo cẩn thận rồi về phòng trước.

Đóng lại cánh cửa, gương mặt tươi tỉnh của người phụ nữ chợt thoáng qua tia ảm đạm.

Đến cạnh chiếc tủ, Nhã Lan lấy chiếc chìa khóa treo trên vòng tay, mở ngăn kéo dưới cùng lấy ra một tấm ảnh. Trên ảnh là một cô gái đang giơ biểu tượng chữ V tươi cười rạng rỡ, đường nét gương mặt hệt như bà, chỉ trẻ hơn đôi chút. Đứng cạnh cô là một chàng trai, gương mặt đã bị hoen nhòe, không nhìn rõ nhân dạng. Bà miết ngón tay lên gương mặt mờ nhạt, thì thầm khe khẽ:

- Mình à, khi đó chúng ta khờ dại như vậy, rốt cuộc đổi lại được gì đây?

Tấm ảnh thinh lặng chẳng thể nói bà hay.

Nhã Lan run run giữ chặt tấm ảnh hằn những vết ố vàng của thời gian. Hôm qua, đứng trên bờ chứng kiến từng phiến đá vôi bị vùi chôn dưới đáy nước thẳm bà sực nhận ra, thì ra hoà bình lại mong manh đến như vậy.

Từng giọt nước mắt nhỏ xuống tấm ảnh. Ở nơi đó, từng đốm sáng nở ra, từ từ hóa thành một nhúm lửa đốt trọn bức hình.



Đêm buông. Nửa thành phố du lịch vẫn sáng ngập ánh đèn, nửa còn lại hòa cùng với hơi thở mịt mùng.

Lúc Nhã Lan mở hé cửa, Hạ đã yên ả say giấc. Vầng bán nguyệt hấp hé qua cửa sổ kéo một bên rèm, hắt ánh bàng bạc lên sườn mặt của thiếu nữ. Mẹ Lan ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng dém lại chăn cho con gái. Từ nhỏ Hạ đã ngủ rất sâu, sấm đánh chớp giật cũng không tỉnh. Nhã Lan biết rất rõ nguyên cớ cho chứng ngủ sâu của Nguyệt Hạ - chính bà đã tạo ra nó.

Lúc về nhà và phát hiện cô con gái đang mê man trên giường tỏa ra thứ linh khí hỗn loạn do được đá Giao Giới giải phong ấn bị động, Nhã Lan chỉ có thể trút một hơi dài. Bà vốn nghĩ con gái mình sẽ cứ thế lớn lên, học tập, làm việc, yêu đương, kết hôn và sống an nhiên đến cuối đời như một người bình thường, chẳng ngờ rốt cuộc bà vẫn chẳng thể kéo con gái ra khỏi "thiên cơ".

Lần này bà lấy cớ đi buôn, thực ra là để tìm cách ổn định linh khí cho con gái. Linh khí nén lại quá lâu, nay đột ngột được giải phóng thì chẳng khác gì một quả bóng đầy hơi, không cẩn thận sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Cắt đứt liên lạc với thế giới bên kia quá lâu nên thông tin đến chỗ bà luôn chậm một bước. Lúc hay tin Quái Thánh đã phá hủy vịnh Ngư Tinh bên Linh Giới, Nhã Lan chạy vội ra đường bao biển thì đã muộn. Những núi đá vôi thay nhau đổ sập trước mắt bà, hệt như cơn ác mộng năm 91.

Người dân và báo đài chìm trong rối ren suốt hai tiếng buổi trưa. Đến khi trụ trời hoàn toàn chìm nghỉm dưới đáy biển sâu, cuộc sống đột ngột bình yên trở lại. Một lần nữa, toàn bộ dấu vết về vùng danh lam hóa cát bụi, lãng đãng trôi về miền xa xăm.

- Nếu đây là ý trời, mẹ chỉ đành đối diện thôi vậy.

Vuốt tóc mai của con gái, Nhã Lan thở dài đứng lên. Bà vén tóc sang bên, để lộ nửa hình xăm mặt trăng ôm mặt trời. Trước kia Hạ từng hỏi mẹ về hình xăm này, lúc ấy Nhã Lan rất điềm nhiên bịa ra một lời nói dối nào đó.

Bà vẫn luôn nói dối con gái rất nhiều suốt những năm nay.

Cầm chiếc dao rọc giấy trên bàn con gái, Nhã Lan cứa một đường qua ngón tay, sau đó bôi vết máu lên hình xăm kia. Huyết thuật gỡ bỏ phong ấn nhanh chóng hiệu nghiệm, trên người bà bắt đầu xuất hiện những đường sáng bảy màu: trắng, xanh lá, đen, đỏ, vàng, xanh tím, xám tro. Lấy bà làm trung tâm, những đường sáng từ nhỏ tới lớn tỏa ra bốn phương tám hướng rồi từ từ biến mất. Chó nhà hàng xóm sủa đêm, xe cộ chạy ngoài ngõ, mấy người đi nhậu đêm say khướt chào nhau, thuyền đánh cá trên vịnh, núi Yên Tử, ruộng đồng bạt ngàn, di tích Tràng An, Khuê Văn các,... mỗi một biến động nhỏ của thiên nhiên trong khoảnh khắc ấy đều trở nên rõ rệt trong tâm trí bà.

Mặc dù căm ghét linh thuật tới tận xương tủy, rốt cuộc cũng có ngày Nhã Lan vẫn phải quay lại với nó. Nực cười hơn, khi gỡ bỏ phong ấn, bà lại cảm giác mình lần nữa trở về độ hoa niên cuồng ngạo ấy, khi bà vẫn chưa đánh mất bất cứ thứ gì.

Đặt một câu chú chúc phúc lên con gái, Nhã Lan thủ thỉ:

- Chờ đến sinh nhật mười sáu của con, mẹ sẽ kể con nghe mọi chuyện.

Linh thuật kia sẽ tự động kích hoạt trong trường hợp tính mạng Hạ gặp nguy hiểm. Chuyến này trở về, bà sẽ tự vạch trần mọi lời nói dối từ trước tới nay và cho con gái biết toàn bộ sự thật.

Cho dù sự thật ấy chỉ đầy rẫy thương đau.



¹ "Truy tầm" nghĩa là "đuổi theo tìm kiếm" (tđ N.Q.Hùng).

² Dân gian có quan niệm "đặt tên xấu" để dễ nuôi con, đồng thời cũng tránh gọi người khác bằng tên thật vì lo họ bị yểm bùa, đọc trong cuốn "Phù thuật và tín ngưỡng An Nam" của Paul Giran.

³ Linh Giới là thiết lập riêng của tác giả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro