Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1. Tỉnh giấc giữa cơn mơ

Nguyệt Hạ choàng tỉnh.

Hình như cô vừa mơ một giấc mộng kỳ quặc.

Phát hiện mắt kính lệch một chút do lực tỳ gương mặt lên cánh tay, Hạ vội vã chỉnh lại. Lớp học yên tĩnh bị tiếng động lúc xen ngang, có mấy học sinh liếc về phía này. Trên bục giảng, giáo viên buông viên phấn trắng, cau mày nhìn cô học sinh còn đang gà gật:

- Em Nguyệt Hạ, thi học kỳ xong rồi không có nghĩa là em được ngủ thoải mái trong giờ.

Hạ đứng dậy, lúng túng xin lỗi. Cũng may mà cô giáo chỉ nhắc nhở rồi bảo cô ngồi xuống. Nữ sinh chống cằm, lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Hàng phượng vĩ đỏ rực góc sân trường, nhưng chẳng có nắng hạ vàng ươm. Thời tiết độ này âm u, ngột ngạt, thấp thoáng giữa cụm mây xám đục những tia sét nhỏ.

Ngẩn ngơ nhìn mây, Hạ chợt nhớ tới bầu trời trong giấc mơ kia. Dù đó chỉ là một khung cảnh ảo mộng, mọi thứ diễn ra trong mơ trông vẫn sống động y như thật.

Dù sao thì khu vịnh đó cũng trông giống hệt vịnh Hạ Long - di sản thiên nhiên quê cô.

Có lẽ vì nhà gần biển nên đôi khi biển sẽ xuất hiện trong giấc mơ của Nguyệt Hạ. Cô không mơ nhiều, nhưng mỗi khi mơ bối cảnh đều là những nơi thân thuộc như khu phường cô sinh sống, nhà, trường học. Nhưng đây là lần đầu tiên giấc mơ của cô trông rõ ràng như vậy. Thậm chí Hạ còn hình dung được cái cảm giác nôn nao trong họng khi thấy xác người cháy đen...

Thôi, không nghĩ nữa.

Nghĩ lại thấy rợn.

Đúng lúc ấy, mấy tiếng trống dồn vang lên báo hiệu tan học. Cô giáo trẻ lập tức buông phấn, theo lệ nhắc nhở cả lớp vài câu ghi bài làm bài đầy đủ (dù biết thi học kỳ xong chẳng đứa nào thèm làm bài tập về nhà) rồi cầm giáo án ra khỏi lớp.

Cô vừa đi, đám nhóc lớp 10 thi nhau ồn ào. Có mấy đứa đã sắp sẵn sách vở, đang định về luôn thì bị kéo lại.

- Chưa tan học được ngay đâu.

Người nói là một cậu trai đeo mắt kính, dáng người cao gầy. Cậu nói rất từ tốn, thậm chí còn hơi mỉm cười, thế nhưng mấy đứa bạn bị kéo lại muốn chạy cũng không xong. Mấy đứa thở dài, lẩm bẩm lớp trưởng phiền thật rồi lủi thủi về chỗ.

Thành An đã quen làm lớp trưởng từ hồi cấp hai, đầu năm cấp ba cậu cũng chẳng ngại khi được đề cử, làm một năm đủ khiến bạn bè tin phục. Cậu bước lên bục giảng, lớn giọng giữa một đàn ong vỡ tổ:

- Các cậu dành ra mấy phút ở lại bàn về vụ dã ngoại cuối năm nhé!

Có đứa hô lên:

- Bàn trong nhóm chat đi An!

- Tao muốn ra net!

- Bàn xong rồi ra. - An nhún vai nói.

Trong lúc lớp trưởng phổ biến vụ dã ngoại cuối năm, mấy đứa trong lớp tranh thủ bàn ra tán vào. Hạ vừa xếp sách vở vào cặp vừa nhìn bảng lớp, chợt nhớ ra hôm nay đến phiên cô trực nhật. Mở nguồn điện thoại, cô nhắn một tin báo mẹ rằng mình sẽ về muộn, chợt thấy phần tin nhắn có số lạ nhắn đến. Dạo này tin rác tràn lan, thông thường Hạ đều sẽ cho tất cả số lạ vào mục "spam", tuy nhiên nội dung tin nhắn hiện lên phần thông báo thu nhỏ khiến cô hơi băn khoăn.

Rồng rắn lên mây

Hạ nhấn mở toàn bộ tin nhắn.

Rồng rắn lên mây
Có cây núc nác
Có nhà điểm binh

Hỏi thăm thầy thuốc
Có nhà hay không?¹

Đây vốn chỉ là một bài đồng dao tương đối thân thuộc với bao thế hệ học sinh, tuy nhiên tin nhắn spam thường là đa cấp vay tiền, trúng số độc đắc gì đó. Chẳng ai rỗi hơi đi spam một bài đồng dao... cơ mà...

Bài đồng dao này bỗng gợi cô nhớ tới lời thoại cuối cùng của kẻ được gọi là "Quái Thánh" trong giấc mơ. Cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, Hạ lập tức kéo số lạ vào mục spam rồi chặn số. Lúc ấy, trên bục giảng, sau khi nghe ý kiến thảo luận của mọi người, lớp trưởng Thành An đi đến quyết định.

- Vậy giờ chúng ta có ba phương án: Hạ Long Park, làng gốm Đông Triều với vịnh Hạ Long.

Nghe đến đoạn "vịnh Hạ Long", Hạ giật mình ngước lên. Vừa rồi cô mải nhắn tin không để ý, chẳng biết từ lúc nào cả lớp đã thống nhất được ba phương án cho chuyến dã ngoại cuối năm. Lớp trưởng bảo cả đám về nhà xin ý kiến phụ huynh rồi chọn giữa một trong ba phương án cậu đã ghi ở phần "Thăm dò ý kiến" trong nhóm chat. Xong xuôi, cậu cho lớp giải tán rồi bước xuống bục giảng, tiến đến chỗ Hạ.

- Ba tôi kêu tôi nhắc bà là chiều nay lớp võ nghỉ một ngày.

An là đứa bạn cấp hai duy nhất học chung lớp cấp ba với Hạ. Năm xưa hai đứa học khác lớp nhưng quen nhau khi Hạ đến đăng ký học ở lớp võ cổ truyền của cha An - ông Lê Thành Vinh. Nhà An vốn ở trong Nam, sau Đổi mới chuyển ra Bắc rồi mở lớp dạy võ cổ truyền Tây Sơn, tới giờ đã hơn hai chục năm. Cấp hai cả Hạ và An đều đi thi đấu giải tỉnh, sau đó lại cùng học chung ở lớp ôn luyện để thi lên cấp ba, đôi bên thân thiết như bạn nối khố. Nghe An nói vậy, Hạ giơ điện thoại về phía cậu.

- Ba ông mới gửi tin nhắn báo nghỉ hàng loạt rồi nè.

- À... - An cười trừ - thế nay tôi ở lại trực nhật với bà, lần trước...

- An! - Có đứa bạn cắt ngang lời cậu - Đi net!

- Mày phắn đi Hiếu! - An quay ra gào lên.

Hạ hơi buồn cười, lắc đầu bảo cậu:

- Để sau đi, Hiếu nó vẫn chờ đằng kia kìa.

An thở dài thượt, cuối cùng ném cho cô một viên oishi vải:

- Nghỉ hè tới nơi rồi, làm gì còn lần sau. - Cậu xoa phần tóc sau gáy, ôn tồn nói - Thôi, bữa sau hẹn bà ở võ đường. Sắp tới có giải hè liên khu vực.

- Tôi thấy áp phích rồi, gặp ông sau.

An với Hiếu ra khỏi lớp, Hạ cũng bắt tay vào việc trực nhật. Tan học. Các lớp đã vắng tanh, ngoài sân không còn những thanh âm ồn ào náo nhiệt, chỉ có tiếng ve kêu râm ran trên những tán cây đầy nắng.

Lớp học yên tĩnh. Quét nhà xong, Hạ mở một bài lofi rồi đi giặt giẻ lau bảng. Cô kéo tay cầm định mở cửa phòng, nhưng lạ thay, cánh cửa kia lại như bị dính keo dính chặt, vặn khóa kiểu gì cũng không mở nổi. Theo quy định, trực nhật giữ chìa khóa phòng. Lúc này chìa khóa vẫn đang trong tay cô, An với Hiếu lại là hai người cuối cùng ra khỏi lớp, chẳng lý gì mà phòng học bị khóa bên ngoài.

Ánh mắt Hạ thoáng lạnh đi như nhiệt độ căn phòng. Cô biết đây không phải một trò đùa ác ý.

Bây giờ đang cuối tháng năm, điều hòa đã tắt hết. Chẳng rõ thế nào, nhiệt độ trong lớp học vẫn từ từ giảm xuống. Lúc trước không quá rõ ràng, nhưng chỉ trong chưa đầy một phút, Hạ cảm giác nhiệt độ đã xuống dưới 20 độ Celcius. Những ngón tay cô bắt đầu cóng lạnh.

Quay lưng lại, Hạ thở dài. Cô đưa mắt nhìn chằm chằm giữa khoảng không trống trải giữa phòng, mấy giây sau đặt tay lên gọng kính. Chần chừ một chút, cô tháo kính xuống.

Luồng sương xám ùa đến trong tầm mắt, những sợi tơ xám trắng nhè nhẹ cuộn thành quỹ đạo gió xoáy, hội tụ về giữa trung tâm luồng sương. Nơi ấy, một con mắt chậm rãi hé mở. Đồng tử xám tro lẳng lặng nhìn cô.

"Phải rồi." Hạ thầm nghĩ, không mảy may kinh ngạc trước sự xuất hiện của sinh vật quái dị kia.

Đáng lẽ cô phải nhận ra từ sớm.

Rằng nơi này cũng là một trong những "dị điểm".

Dù hiện tại đã là thế kỷ XXI, những niềm tin về tâm linh của con người vẫn gần như bất diệt. Chẳng lạ gì mà trong các thể loại truyện được ưa chuộng nhất, truyện ma lại chiếm một phần đáng kể. Tin hay không tin, thật hay không thật đến giờ chẳng còn quá quan trọng. Xét cho cùng, trên thế gian này vẫn có nhiều thứ mà khoa học duy vật biện chứng chưa thể lý giải - những thứ được gọi là "tín ngưỡng tâm linh", hoặc nếu theo nghĩa xấu chính là "mê tín dị đoan".

Giả như khả năng "ngoại cảm".

Hầu đồng trong Đạo Mẫu, đạo sĩ trong Đạo Giáo, phù thuật trong Shaman Giáo,... đều là những tín ngưỡng tâm linh. Người ta tin rằng có những người nặng âm khí có thể trông thấy âm hồn, yếu bóng vía sẽ bị bóng đè và vô vàn những quan niệm về niềm tin khác. Riêng với bản thân Hạ, thứ "ngoại cảm" kia lại thuộc một phạm trù biệt lập.

Từ khi biết nhận thức, cô đã có thể "trông thấy" những sinh vật dị thường.

Có một số hiện hữu trong các câu chuyện dân gian kinh dị, một số lại hoàn toàn lạ lẫm. Những sinh vật ấy có lúc gây hại có lúc không, nhưng càng lớn lên, chúng càng xuất hiện nhiều quanh cô.

Con "mắt xoáy sương mù" trước mặt là một ví dụ cho kiểu sinh vật lạ gây hại. Hạ đoán con mắt ở giữa chính là "tâm bão" - không phải dạng hình thành từ gió mà là từ khí lạnh, năng lực làm lạnh, cấp đông. Thông qua phán đoán của cô, thứ sinh vật kia sẽ hoạt động mạnh nhất trong phạm vi không gian nhỏ, thậm chí...

"Có thể đông chết người."

Ý nghĩ kia vừa xuất hiện, Hạ lập tức dựa vào cửa, lấy đà nhảy lên bàn rồi tung thẳng một cú đá tạt vào đúng mắt sinh vật kia. Thế nhưng trái với dự đoán của cô, cú đá cứ thế xuyên qua thẳng sinh vật. Mất đà, Hạ vẫn phản ứng kịp thời và nhảy xuống đất.

Giờ thì cô có thể xác định sát thương vật lý hoàn toàn vô dụng với nó.

- Gay go rồi... - Hạ lẩm bẩm. Nhiệt độ trong phòng ngày càng giảm mạnh, tứ chi bắt đầu tê cóng. Thậm chí cú đá xuyên qua mắt bão kia còn đúng giữa trung tâm phát tán khí lạnh, mu bàn chân cô đau rát vì bỏng lạnh.

Khoeo chân hơi run, Hạ khuỵu gối, lẩy bẩy đeo lên chiếc kính. Lập tức sinh vật kia đã không còn hiện hữu trong tầm mắt cô, chỉ đọng lại cảm giác buốt giá và cóng lạnh đến tái tê. Nếu không thể xử lý sinh vật kia, cách duy nhất của cô là chạy. Vừa rồi lúc tháo kính cô trông thấy một luồng khí đen nhớp nháp chảy xuống dưới chân cửa, biết rằng nơi này xuất hiện tận hai sinh vật lạ gây hại. Cửa chính đã bị khóa chặt, thế nhưng phía cửa sổ đối diện vẫn đang mở. Lớp học cô ở tầng hai, sau cửa sổ là ban công. Học võ nhiều năm, Hạ biết nếu có kỹ thuật thì nhảy xuống từ độ cao này cùng lắm là gãy xương. Phía dưới còn có bụi cây, nhẹ thì chỉ xây xát. Cô lại không sợ độ cao, hoàn toàn có thể trốn thoát bằng cách đó.

Nghĩ là làm, Hạ hít sâu một hơi, toan đạp vào cửa, lần nữa lấy đà. Chẳng ngờ lúc ấy, một việc kỳ lạ đột nhiên xảy ra.

Cánh cửa vốn đang đóng kín đột ngột được mở ra. Không kịp phản ứng trước hình huống phát sinh, Hạ ngã ngửa về phía sau. Vừa nghĩ mình xong đời rồi, cô chợt va phải một người khác. Người kia giữ lấy hai bên cánh tay, giúp cô lấy lại thăng bằng. Hạ nhích sang bên, gót chân xoay một góc trăm tám mươi, vừa tránh được người kia vừa kịp đóng sập cửa phòng.

Đồng thời, cô cũng thấy rõ người vừa đỡ mình.

Cậu này là bạn cùng lớp với cô, tên Thiên Vũ, họ là... cô không để ý lắm nên nhất thời chẳng nhớ nổi. Thầm xấu hổ vì đã học với nhau cả năm mà vẫn không nhớ họ tên bạn, Hạ hơi hắng giọng, cười hỏi:

- Cậu chưa về à?

Trừ những lúc làm nhóm, trong lớp hai người gần như chẳng bao giờ trò chuyện với nhau. Thiên Vũ khách sáo nói:

- Tớ để quên tai nghe ở lớp, giờ quay lại lấy.

Hạ "à" một tiếng thật dài, nhích nửa bước đứng chắn giữa tay cầm cửa. Vũ thoáng liếc động tác của cô bèn hỏi:

- Vừa nãy cậu không sao chứ? Mặt cậu tái mét rồi.

- À... ừ, tớ không sao. - Hạ cười gượng - Mà cậu cần gì để tớ lấy hộ cho?

- Không cần đâu, tớ tự lấy được.

Không tìm được lý do tiếp tục thoái thác, Hạ thầm thở dài rồi mở cửa, hy vọng cậu bạn kia không phát giác điều li kì vừa xảy đến trong phòng.

Nhưng lạ thay, lúc hai người vào lớp, khí lạnh thấu xương thấu tủy đã biến mất như chưa từng tồn tại. Hạ kiếm cớ dụi mắt để tháo kính, song chẳng hề thấy sinh vật quái dị kia nữa. Luồng khí đen dính dấp giữa khung cửa cũng mất tăm mất tích.

Bàn của Thiên Vũ nằm cuối dãy bên ngoài. Cậu cúi xuống gầm bàn lấy bộ tai nghe, ngẩng lên thấy Hạ vẫn còn bối rối nhìn khoảng không.

- Cậu trực nhật xong rồi à?

Hạ sực giật mình, lỡ cao giọng:

- Tớ chưa!

Thấy mình hơi làm lố, cô vội cầm giẻ lau bảng rồi rảo bước ra khỏi phòng. Sau khi chắc chắn rằng bạn cùng lớp đã đi xa, Vũ mới cất tiếng:

- Ở đây an toàn.



¹ Sử dụng lời bài đồng dao "Rồng rắn lên mây", có thể có nhiều dị bản khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro