Em hỏi anh
Đã từng có những ngày ta ngồi trên bờ biển
để những con sóng dạt bờ vỗ về gót chân ta.
Đã từng có những ngày nắng lên không mỏi mệt
để khi mưa hạ, nắng chẳng buồn bã mà rời đi.
Em hỏi anh có muốn bỏ cuộc không,
vì ta đã cố gắng
nhưng vết thương chưa lành lặn.
"Không. Không." Anh đã nói thế với em.
Một lần cãi vã là một lần ta cứa vào nỗi đau.
Mọi giận hờn là những mũi kim nhọn.
"đến bao giờ ta mới hết xót?" Em hỏi vậy.
Nhưng anh không đáp lời.
Nhớ lại trước đó,
như cái cách gió vuốt ve bóng cây,
anh dịu dàng đưa tay lau nước mắt.
Anh nói "Bàn tay này là để ngăn những bất trắc
độc ác quệt vào bờ môi em."
Giờ anh thử bảo xem,
rằng yêu không cần toan tính,
không cần so sánh người mất người hơn,
rằng yêu không đem đến nỗi cô đơn,
chỉ để lại hạnh phúc hơn từng ngày.
Vì em chẳng hiểu tại sao ta không thế.
Vì sau mỗi lần khóc ta càng rạn nứt thêm.
Vì biết nếu có thể xa anh sẽ là người từ bỏ trước.
Anh nói anh có thể làm liền những vết xước... nhưng anh đâu thành thật.
Em hỏi "Bao lâu nữa anh sẽ đi?"
Anh trả lời "Anh còn bên em mãi."
Giờ anh than "Tình yêu đã đủ dài."
Bỏ lại vất vả, anh quay lưng.
Thì ra "mãi" là lưng chừng,
"mãi" là điều mờ ảo nhất,
"mãi" là ta chẳng còn nhau.
Sót lại nơi này... lòng quặn đau.
Em hỏi anh "Khi nào ta gặp lại?"
Anh lạnh lùng, khẽ lắc đầu, biến mất.
Tình đã chết, em cười nhạt hư vô,
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro