Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2 - Phần 1: Thiếu nữ áo đen

Al-fine, đảo Luren.

Lâu đài của gia tộc Crympt nằm cách không xa nhà thờ Claude ở trung tâm thành phố. Cha đẻ của công trình mang tính biểu tượng gia tộc này là kiến trúc sư thiên tài Tossernoh. Toà lâu đài đã bốn trăm năm tuổi này là kiệt tác của sự phối trộn hài hoà giữa mặt phẳng tổng quan và không gian lập thể bằng một cảm quan kiến trúc độc đáo. Sự công phu tỉ mỉ thể hiện ở mọi góc nhỏ của toà lâu đài. Dù xây từ rất lâu và đã trải qua nhiều lần gia cố trùng tu, công trình lịch sử này được các thế hệ của Crympt gìn giữ nguyên vẹn cho đến bây giờ. Đặc biệt là khu vườn có không gian bày trí vô cùng cầu kì, không chỉ được ngưỡng mộ ở trong nước mà còn khiến những gia đình quý tộc các nước xung quanh phải trầm trồ. Cứ mỗi tháng một lần, khu vườn lại đón tiếp các quý tộc, các nhân vật giới thượng lưu, mở ra buổi tiệc xa hoa và nhất là những cơ hội kết thân đầy hứa hẹn. Miku là con gái chủ nhân hiện tại của Crympt, một trong những gia tộc có công lập quốc và cho đến giờ vẫn là dòng dõi cao quý bậc nhất Al-fine.
Trưa qua đi yên ắng. Miku vừa trở về sau buổi nguyện ban sáng, đang ở trong khu vườn xinh đẹp của nhà Crympt dùng trà chiều.

"Miku! Miku!"

Bên bàn trà, cô chủ nhỏ của Crympt còn đang mải mê với cuốn sách mới, nghe thấy tên mình thì ngẩng lên nhìn.

"Miku! Thì ra chị ở đây!"

"Sao phải hốt hoảng thế, Rin? À thì ra...! Ha ha."

Nhìn thấy Rin đang cuống cuồng chạy tới, Miku không nhịn được mà bật cười.

"Quá đáng lắm, Miku ấy~! Quá đáng..."

Rin phồng má, tự ái ngoảnh mặt đi. Thiên thần có lẽ đang dỗi vì nghĩ Miku đang cười mình. "Hợp lắm mà. Công chúa điện hạ?"

"~~~!"

Công chúa điện hạ. Bộ cánh cầu kì này còn có thể là gì khác đây. Rin đội vương miệng khảm kim cương ngọc trai, váy hồng chấm đất dài thướt tha, những cánh hồng phấn thoạt trông như bay bay trên tà vải. Một lượt phấn trắng, một lớp son nhạt, tóc vàng gợn sóng. Đúng là nguyên mẫu một công chúa xinh đẹp điển hình trong truyện cổ tích bước ra đời thực. "Tiểu thư Rin~~! Người đang ở đâu? Chúng ta còn chưa trang điểm xong mà."

Từ phía trong, tiếng ai đó đang tìm Rin vọng tới. Người đang gọi Rin là Lily, cô hầu gái chăm lo chuyện may vá trong lâu đài. Đúng hơn thì, ai sẽ mặc gì, mặc thế nào là cô ấy "toàn quyền". Chiếc váy xoè kiểu công chúa mà Rin đang mặc cũng là một tác phẩm của Lily. Tiếng Lily nghe đã gần hơn.

Mình sẽ bị cô ấy tóm cổ mất...

Rin mau lẹ trốn xuống dưới chiếc bàn Miku đang ngồi. Khoảng trống dưới bàn vừa vặn đủ cho cô.

"Huyên náo thật đấy... Sao thế Lily?"

"A, cô chủ Miku. Tiểu thư Rin không ở chỗ người sao? Đang trong lúc 'tạo hình' mà tiểu thư lại chạy đi đâu mất."

"Hai người vui vẻ nhỉ. Phải rồi, vừa nãy Rin còn cùng em uống trà, có lẽ cô ấy đã về phòng rồi."

"Chắc là vậy rồi!... Làm phiền cô chủ. Tiểu thư Rin~~~"

Lily hăm hở chạy lại vào trong lâu đài, đôi mắt xếch màu xanh dương sáng lên sắc sảo.

"... Cô ấy đi chưa?"

Rin vẫn trốn bên trong, hơi hé khăn trải bàn lên, dáo dác nhìn ra ngoài. Thiên thần vừa bị Lily xoay như chong chóng từ sáng đến giờ.

"Chị ấy đi rồi. Nhưng chắc vẫn đang tìm em trông ấy đấy."

Nhớ lại vẻ hớn hở khi nãy của Lily, Rin tủm tỉm rồi lại gục đầu xuống ngao ngán.

"Ôi. Để tôi thở một chút đi mà. Hôm nay cũng thế, đã là bộ thứ hai rồi đấy."

Lily là người phụ trách may vá trong lâu đài. Tức là người lo việc quần áo cho tất cả mọi người, không trừ một ai. Khếu thẩm mĩ trời sinh cộng với đôi tay khéo léo của Lily, xét về khả năng có thể nói không ai sánh bằng. Duy có một thói xấu duy nhất là nghiện việc. Một khi tìm được "nàng thơ" định mệnh, cô ấy sẽ sa đà vào đam mê may vá bất tận của mình. Giờ thì Lily đang mê mải với bộ sưu tập mà Rin chính là nguồn cảm hứng mới - đệ nhất bảo bối cô thợ may mới khai quật được vài hôm trước.

Chủ đề của lần này là váy công chúa (có vẻ vậy). Chỉ mỗi việc mặc vào, ngắm nghía , cởi ra rồi lại mặc vào bộ khác mà đã mất hơn nửa ngày. Trong lúc trang điểm, Rin thừa lúc Lily đi lấy thêm mascara mà chuồn thẳng.

Quả bom mang tên Lily đã được kích hoạt ngay hôm Miku đưa Rin về, cảnh rượt đuổi giữa hai bọn họ cũng sớm trở thành quen mắt. Rin chính là "viên kim cương dạng thô". Một khi được cắt gọt mài dũa sẽ phát ra thứ ánh sáng lấp lánh mê hoặc mọi ánh nhìn (theo lời của Lily).

Người thường không thể nhìn thấy cũng không thể chạm vào thiên thần. Đó là vì thiên thần cố tình giấu đi hình dạng, giọng nói của mình trước con người. Thực tế thiên thần tuy có thể tuỳ ý hiện hình, nhưng theo thánh quy họ tuyệt đối không được có bất cứ tiếp xúc nào với con người. Dù Rin có bị thương và mất hết thánh khí thì vẫn có thể giấu mình vô hình trước con người. Trước khi vào ở trong lâu đài, Miku đã khuyên nếu như vậy thì sẽ có nhiều bất tiện nên Rin đã bỏ phép ẩn thân.

Miku cũng dựng cho Rin một thân phận giả, rằng Rin là một quý tộc tự do người Faure, thích đi ngao du đây đó, khi đến Al-fine thì tình cờ gặp Miku, hai người thấy hợp nhau, Rin vì lời mời khó có thể khước từ của Miku nên đã đến làm khách tại Crympt. Cụm từ quý tộc tự do ngầm ám chỉ những kẻ xuất thân cao sang nhưng cử chỉ phong thái không chỉn chu đúng đắn như cách người ta vẫn nghĩ về một quý tộc, xét cho cùng là hợp lí nhất cho thân phận giả của Rin. Việc tiếp theo phải tính đến tất nhiên là một bộ quần áo giống của con người, và đôi cánh cũng phải được giấu đi.

"Em không còn bị đau nữa này. Nhưng phải chơi với Lily còn mệt hơn."

"Vậy tốt rồi. Tôi thì rất háo hức để xem em sẽ mặc gì mỗi ngày đấy."

"Làm thiên thần chỉ có một bộ lễ phục nên cũng chẳng bao giờ phải nghĩ đến chuyện mặc gì."

"... Rin mặc lễ phục rất đẹp, còn duyên dáng nữa."

"A!... Thật sao?..."

Rin bình thường chẳng mấy để ý đến vẻ ngoài, nhưng khi được Miku khen thì hãnh diện ra mặt.

Thiên thần làm bộ vuốt vuốt tóc mái để người kia không thấy mình đang đỏ mặt.

"Rin, em đáng yêu thật."

"Hả... Làm gì có."

"Không thích sao? Em mặc bộ này đáng yêu thật mà."

"Ghét thì cũng... không phải..."

Rin ấp úng. Mình làm em ấy giận rồi sao. Không lẽ là...

"Rin nói chuyện không giống con gái nhỉ. Nhưng nhìn bề ngoài rõ ràng là một cô gái mà. Hay... em là con trai?"

Thiên thần ngay lập tức phun ra ngụm trà vừa uống.

"Lạy chúa! Em không sao chứ?!"

Miku vỗ vỗ lên lưng Rin đang ho sặc sụa. Cô đã không nghĩ thiên thần cũng có thể bị sặc trà.

"Ha ha... Miku đang nói thật hay đùa vậy."

'Tôi không hài hước vậy đâu."

"Ừm... Mà cũng như nhau cả thôi. Thiên thần không giống con người, chúng tôi không rạch ròi về giới tính, mặc dù hình dáng bên ngoài cũng phân biệt ra nam và nữ. Nhưng mà tôi trông thế này cũng đâu giống con trai đâu?"

"À thế thì Rin chắc là con gái rồi."

"Ừ. Chắc là vậy đi. Hình dáng thế nào thì cũng có gì khác đâu."

Nghiêng nghiêng đầu, thiên thần trầm ngâm không biết nên giải thích thế nào cho Miku dễ hiểu, hai tay mỗi bên nắm chặt một chiếc bánh nướng. Miku đã tự làm bánh điểm tâm dùng kèm với trà. Bánh lần này cô đặc biệt ưng ý nên đã định sẽ đem cho cả mẹ nữa. Tự tin lên Miku, lần này nhất định mẹ sẽ thích mà...

Đến khi nhìn xuống đĩa bánh, cô gái nhỏ khựng lại, bao háo hức như vỡ tung như bong bóng xà phòng. "Rin. Bánh nướng, làm thế nào mà...? Tôi nhớ đã cho mâm xôi mới hái sáng nay vào bánh mà?!"

Miku mỗi ngày đều tự làm điểm tâm cho tiệc trà chiều. Bánh rất ngon, được cả bếp trưởng trong lâu đài khen ngợi.

"Ừ, ngon tuyệt luôn!!"

Rin phồng má nhét một miếng bánh mứt mâm xôi lớn vào miệng, cười vô tội. Chỉ nụ cười vô tư lự ấy thôi cũng đủ khiến Miku quên hẳn tai nạn nhỏ khi nãy. Rin có một sức hút rất đặc biệt.

Không phải vì cô là một thiên thần. Gương mặt cười rạng rỡ của Rin giống như ánh mặt trời, có thể đem lại niềm vui cho mọi vật được nguồn sáng ấy soi rọi. Chỉ bằng những điều rất đỗi nhỏ nhặt từ Rin, Miku cảm thấy được tẩy sạch khỏi những bất an sầu muộn trong lòng.

Giống như "cái tôi yếu đuối" được xoa dịu vỗ về. Một sự nhiệm màu khó để diễn đạt đầy đủ bằng lời.

- "Công chúa điện hạ", một quý cô không bao giờ cầm bánh bằng tay không, cũng không phồng mang trợn má như vậy, không duyên dáng gì hết.

Miku đôi khi cũng rất biết hài hước. Quả nhiên, vừa bị nói vậy, thiên thần ngay lập tức phản bác, rồi mắc nghẹn (hoàn toàn là hậu quả tất yếu) khiến Miku vừa hoảng vừa buồn cười.

Với Miku, Rin giống như một cô em gái mà cũng có khi là một cậu em trai. Dẫu thế nào đều đáng yêu. Điểm tâm ngày mai, hay là sẽ chọn bánh táo mà Rin thích nhất nhỉ...

Rin đã nói với Miku rằng các thiên thần thích ăn nhất là táo. Bánh táo lần trước đem cho Rin, thiên thần tròn mắt hăm hở nhìn qua một lượt rồi loáng cái một mình ăn hết. Khi ấy nhìn Rin, Miku thấy lại cảm giác vui vẻ đã từ lâu cô quên mất, nụ cười đến rất tự nhiên. Cô nhớ ngày trước mẹ thường làm bánh táo, nhớ những khuôn mặt hạnh phúc của mẹ, nhớ dáng vẻ ăn bánh ngon lành của cha.

Trên trời ở phía xa xuất hiện một mảng xám xịt. Mây trời nặng trịch, báo hiệu cơn mưa dông.

***


Rin từ trên cao ngắm nhìn dòng người đông đúc di chuyển trên chiếc cầu dài như vô tận. Khung cảnh nhộn nhịp đến nỗi khiến người ta nghĩ rằng, phải chăng tất cả mọi người trên thế giới đều tập trung tại đây.

Có hai đại cường quốc Faure ở phía Đông và Violent ở phía Tây, nên ở Al-fine thương nghiệp là ngành vô cùng thịnh vượng. Hội chợ Grosso quy mô lớn nhất cả nước được tổ chức cứ một năm một lần. Giống như mọi năm, các thương nhân từ phía Đông và phía Tây qua cầu Bechstein tụ họp tại hội chợ Grosso truyền thống.Ngày diễn ra hội chợ trở thành lễ hội của các thương nhân, rất nhiều vật phẩm mang đến từ các đại quốc được đem ra trưng bày, trao đổi, thu hút cả các tay buôn lẫn các nhà quý tộc.

Các thương nhân tìm kiếm những quý ông quý bà sang trọng sẵn sàng mở hầu bao cho mọi thứ họ bán, thăm dò hoặc nhân cơ hội sáp nhập đối thủ, tạo dựng các mối quan hệ làm ăn. Mọi hoạt động liên quan diễn ra trong một tuần hội chợ khiến kinh tế Al-fine tăng trưởng gấp ba mươi lần bình thường. Rin vừa nhìn những người đang đi hội phía dưới vừa ngáp lớn. Tiểu thiên thần dùng thuật ẩn thân nhàn nhã từ trên cao quan sát con người trong lúc chờ Miku chọn giày. Trở lại Nhân giới lần này vừa vặn đúng dịp, lễ hội một năm chỉ có một lần quả là nhộn nhịp.

Đã một tháng kể từ khi Rin bị thương rồi ở lại nhà của Miku. Vừa sống với con người vừa trị thương, cánh trái của cô rồi cũng lành lặn như ban đầu. Trong khi ấy, các đồng hữu của thiên thần cuống cuồng lên vì sự mất tích của Rin, hốt hoảng nhất là Kaito. Lo lắng vì Rin mãi không trở về, họ vừa duy trì công việc vừa thay phiên nhau đi tìm nhưng vô ích, vì Rin đã dùng hết sức mạnh, lại đang sống cùng con người.

Các thiên thần kết nối với nhau thông qua quyền năng trong cơ thể, quyền năng thể hiện sức mạnh của sự kết nối, nếu nó yếu đi sự kết nối cũng không còn nữa. Lần bị thương này, vì mất hết quyền năng nên Rin không cách nào liên lạc được với các đồng sự của mình.

Thêm nữa, tất cả các thiên thần đều bị mù phương hướng. Họ nhận biết xung quanh chỉ bằng quyền năng và trực giác, hầu như dựa dẫm hoàn toàn vào giác quan thứ sáu. Vì năng lực nhận thức không gian kém nên chẳng có thiên thần nào để ý đến đường đi nước bước, thành thị làng mạc, các loại địa hình của Nhân giới. Khi thực hiện nhiệm vụ dưới Nhân giới, để tránh bị lạc, các thiên thần đều hoạt động theo cặp cũng vì lý do này.

Những bài thánh ca của con người thực ra là các thiên thần bị lạc đường đang sử dụng quyền năng để liên lạc với đồng đội, con người tình cờ nghe được, từ đó mà sáng tạo ra thánh ca.

Khi cánh hồi phục, Rin đã tự bay về Thiên đường. Trong báo cáo gửi cho thống lĩnh cũng là thiên thần đồng sự của cô - Kaito, tiểu thiên thần đã viết buộc phải ở lại nhân giới vì bị thương trong một trận đấu súng, cũng đã không ở nhà thờ mà đến ở nhờ nhà Miku, một tín nữ tốt bụng để tránh đụng độ với ác quỷ.

Kaito đã dành cả tuần để thuyết giáo Rin vì đột nhiên bặt vô âm tín trong một tháng, bắt tiểu thiên thần viết không biết bao nhiêu tường trình và kiểm điểm, nhưng nghĩ tới đều là chuyện bất khả kháng, anh một mặt tỏ ra nghiêm khắc với Rin, mặt khác lại bao che cho cô với bề trên.

Nhờ Kaito bao che cộng thêm sự tín nhiệm sẵn có của một tổng lãnh thiên thần, chuyện phá luật "tiểu thiên thần lại có quan hệ với con người" của Rin được giải quyết êm thấm. Trong trường hợp của Rin, hình phạt nặng nhất là giáng cấp từ tiểu thiên thần xuống thành tập sự, nhưng lần này cô chỉ phải quét dọn Grandiose (đại thánh điện đồ sộ nhất Thiên đường) trong ba tháng.
Kaito suốt mấy ngày liền không ngừng quở trách Rin, ngay chính tổng lãnh thiên thần sau khi đã mắng Rin xối xả cũng phải ngao ngán tự cười mình không biết có phải anh đã đem tất cả lời nói dành dụm cho cả cuộc đời trầm mặc dùng hết chỉ trong vài ngày vừa rồi không. Ngoài mặt thì giận dữ nhưng nụ cười tự giễu kia của anh trong mắt Rin lại ấm áp vô cùng, tiểu thiên thần hiểu hơn ai hết sự quan tâm bảo bọc mà Kaito dành cho cô.

Có lẽ đều là nhờ Kaito bảo lãnh mà Rin dù phá phách ương bướng ngông cuồng đến đâu cũng không phải chịu phạt nặng bao giờ. Mới đầu, tiểu thiên thần rất thành khẩn cúi đầu nhận lỗi, nhưng thời gian trôi qua mới thấy ương ngạch là bản chất khó dời, Rin vẫn dây dưa trong mối quan hệ thiên thần - con người, bất chấp luật lệ. Kaito vốn rất nghiêm khắc với bản thân và các thiên thần khác, nhưng riêng với Rin lại có phần nuông chiều khó hiểu. Rin thường nhân công việc mà qua lại chỗ Miku và Lily. Kaito cũng biết nhưng chỉ nhắc nhở lấy lệ, chủ yếu đều là nhắm mắt cho qua.

Lần này cũng vậy, Rin có thể ngang nhiên đi dạo cùng một cô gái người trần, có lẽ Kaito đã biết mà giả vờ như không nhìn thấy mà thôi.

"Đông người quá!"

Trên cầu thường ngày vốn đã nhộn nhịp, hôm nay người người đổ về hội chợ nên lại càng đông đúc hơn, đến nỗi chỉ có thể nhích từng bước trong dòng người chật cứng.

Được một ngày nghỉ, Rin chỉ mong được trở xuống Nhân giới. Mục đích thì tất nhiên không gì khác ngoài gặp Miku. Kể từ lần gặp khi Rin bị thương, quan hệ giữa thiên thần và cô gái quý tộc ngày càng thân thiết. Khi mới gặp nhau, tiểu thiên thần đã gây ra vô số những hiểu lầm vì chẳng biết gì về con người. Tiếp xúc với Miku, Lily và những người khác trong lâu đài, Rin mơ hồ nhận ra một phần nào đó cách suy nghĩ của con người về thế giới.

Chưa một lần gặp gỡ nói chuyện với con người, cuộc sống với Miku là một chuỗi những bất ngờ với Rin mỗi ngày, mà ngày nào cũng đầy ắp những điều mới lạ, vui vẻ và thú vị. Con người trong bách khoa toàn thư với con người thực mà Rin đã gặp khác nhau đến nỗi tiểu thiên thần cảm thấy nhất thiết nên có thử thách hoà nhập với cuộc sống con người trong chương trình luyện tập thăng cấp mới đúng.

Thiên thần coi con người là giống người hạ đẳng, những kẻ bẩm sinh kém cỏi. Vậy nên thiên thần phải gánh vác trách nhiệm giúp đỡ duy trì sự tuần hoàn của chúng sinh yếu đuối. Ngờ vực nhen nhóm trong lòng Rin về điều mà trước nay cô nhất mực tôn thờ ấy. Mọi thứ bắt đầu từ khi gặp Miku. Tiểu thiên thần có thể buồn hoặc vui, tất cả phụ thuộc vào duy nhất lời nói của Miku, người cũng là một trong số chúng sinh yếu ớt ấy. Tìm hiểu thêm mới thấy con người quả thực thú vị, cứ như thế, Rin lại càng muốn biết nhiều hơn nữa.

Miku chọn giày xong nhìn lên cao tìm kiếm Rin, vừa nhìn thấy thiên thần, cô liền vui vẻ chạy tới. Rin đã giữ lời hẹn cùng đi hội chợ hôm nay với cô

"Xin lỗi Rin nhé. Em chờ có lâu không?"

"Miku mua xong rồi à?"

Rin đáp xuống gần Miku, thu cánh và hiện ra hình dáng con người. Ngoài những lúc ở cùng Miku, Rin sẽ duy trì trạng thái vô hình, cố tránh "mọi tiếp xúc không cần thiết với con người".

"Xong rồi. Năm nay náo nhiệt thật đấy."

Miku đã dẫn Rin đi cùng vì muốn thiên thần được chứng kiến hội chợ lớn nhất mỗi năm chỉ có một lần. Thứ khiến cô gái quý tộc mong chờ nhất là những gian hàng trên cầu Bechstein, vào dịp hội chợ người ta bày bán vô số những món kì lạ ít thấy bao giờ. Năm nay được chú ý nhiều nhất là đồ thủ công truyền thống từ phương Đông xa xôi, loại trang phục thiết kế khác thường gọi là kimono. Để làm quà cho Lily, Miku đã chọn mua vài bộ quần áo và mấy đồ lặt vặt, Miku mua nhiều đến nỗi hai tay lỉnh kỉnh những túi.

Rin thấy vậy liền nhanh nhảu giành xách hết.

"Miku, đi thôi."

Miku vẫn còn bất ngờ vì hành động vừa rồi của Rin nên bị bỏ lại phía sau.

"Ừm, Rin! Có được không? Tôi cầm được mà."

"Sao cơ?"

"Đồ của tôi, em không cần xách hộ hết đâu, để tôi xách cùng."

"Hả, cái này á? Có gì đâu. Nhẹ như không ấy."

Nói rồi, Rin bình thản đung đưa đống đồ trên tay.

"Thật không? Nhưng nhiều thế cơ mà..."

Miku lo Rin không cầm xuể, chạy đuổi theo định cầm giúp nhưng thiên thần nhất quyết không chịu.

"Nhẹ thật mà. Mau về đi, em muốn ăn bánh táo Miku làm."

Vừa huýt sáo, Rin vừa tung tẩy đi lên trước. Rin không yếu ớt như vẻ ngoài mảnh khảnh của cô. Hôm rồi Miku dán lại giấy dán tường trong phòng, cũng là một mình Rin mang đồ lên phòng trên tầng.

Thiên thần vốn dĩ có thể lực vượt trội hơn người thường, đáng ra chẳng có gì ngạc nhiên nhưng Miku mỗi khi được Rin giúp làm việc nặng đều tỏ ra thán phục hết sức. Ánh nhìn mang cả lòng biết ơn và sự ngưỡng mộ từ Miku khiến Rin vừa hãnh diện vừa vui sướng.

Hai người đi thêm một đoạn thì đến chỗ nghỉ chân trên cầu. Ngày thường chỉ có vài băng ghế quanh đài phun nước nhưng vào dịp lễ hội có rất nhiều hàng quán nhộn nhịp khách ở chỗ này. Miku và Rin định ngồi lại nghỉ một chút trước khi về thì ở góc quảng trường một đám đông huyên náo lọt vào tầm mắt hai cô gái. Đám đông có đến hai, ba vòng người vây quanh thứ gì đó.

"Gì thế Miku?"

"Rin muốn lại xem không?"

Rin và Miku khó khăn lắm mới chen được vào, thì ra mọi người nãy giờ tập trung quanh một tiệm bắn súng trúng thưởng. Mới nhìn qua chỗ này chẳng khác là bao so với những gian trò chơi nhan nhản trong các hội chợ, nhưng khi nhìn những món phần thưởng bày trên quầy mới thấy đều là những thứ vô cùng cuốn hút, là đồ trang trí rất cầu kì tinh vi hoặc đồ vật có thiết kế khác thường. Phí cho một lần chơi cũng đắt gấp mười lần so với tiệm khác, dù thế không ai cưỡng nổi sức hút của những món đồ công phu kia. Ai cũng muốn thử vận may nhưng xem ra chưa có người nào được thần may mắn mỉm cười.

Cũng khó mà trông chờ vào may mắn vì luật chơi rất phức tạp. Một lượt chơi phải bắn mười viên đạn, chỉ tính là thắng nếu cả mười viên trúng hồng tâm. Bãi bắn rất rộng, mục tiêu vừa xa lại vừa nhỏ, thực là trò đánh đố ngay cả với một thiện xạ. Số tiền bỏ ra cho mỗi lượt chơi không phải là nhỏ nên cũng không nhiều người rủng rỉnh hầu bao đánh cược may mắn của mình liệu có thể lặp lại đến mười lần. Cơ hội để có được trong tay một trong những vật phẩm tinh tế kia là thứ chỉ đến một lần.

Rin nhìn những người đang chơi rồi lại nhìn phần thưởng. Dựa vào chút ít hiểu biết về con người, Rin cũng thầm đoán ra tất cả đều là những món đồ rất thu hút. Thiên thần vừa quan sát vừa gật gù, khi quay sang mới thấy Miku đang chăm chú nhìn không chớp mắt một chiếc nhẫn hình bông hoa. Những cánh hoa được chế tác kì công trông trắng muốt mềm mại rất sống động.

"Miku thích cái đó à?"

Rin cảm thấy mình như bị bỏ rơi vì Miku chỉ mê mẩn ngắm nhìn chiếc nhẫn mãi không thôi.

"Đẹp thật đấy."

Miku bình thường cư xử hay lời nói đều điềm đạm trầm tĩnh, nhưng vẫn là một cô gái tuổi mới lớn, dễ bị thu hút bởi những thứ đẹp đẽ đáng yêu. Xung quanh không chỉ có Miku mà nhiều cô gái khác cũng đang chăm chú nhìn chiếc nhẫn.

"Hừm."

Rin không mảy may hứng thú, thờ ơ lấy ra vài tờ tiền của Nhân giới trong túi. Khi còn ở lâu đài Rin đã học đôi chút về tiền nhưng vẫn chưa hiểu lắm. Băn khoăn nhất là tại sao mấy tờ giấy nhằng nhịt chữ lại có giá trị hơn nhiều những đồng tròn màu vàng, bạc.

"Từng này thì có thể chơi mấy lượt?"

Rin chìa một tờ tiền ghi rất nhiều số không, hỏi chủ quầy.

"Ôi chao. Quý cô trẻ tuổi này muốn thử sức sao?"

"Phải. Nhiêu đây đủ chưa vậy."

"Hoan nghênh, hoan nghênh! Vừa đủ cho một lượt bắn rồi thưa cô."

Nhận lấy tiền, ông chủ niềm nở giao súng cho Rin.

"Mời cô cầm. Hơi nặng đấy. Dù chỉ là đồ chơi nhưng cũng không phải hoàn toàn vô hại đâu thưa cô. Một viên bắn thử và mười viên bắn thật nhé. Tất cả là mười một viên. Một viên đạn quầy xin tặng cho quý cô xinh đẹp."

"Không sao. Chỉ cần mười viên thôi."

"Ồ ồ. Với cánh tay mảnh khảnh thế..."

Đoàng!

Lời nói dở của chủ quầy bị tiếng đạn cắt ngang. Phát bắn đầu tiên đã nằm ngay hồng tâm. Quá bất ngờ, tất cả những người đứng đó cùng ồ lên đầy phấn khích.

Đoàng, đoàng...

Phát bắn thứ hai, thứ ba rồi thứ tư sau đó đều chuẩn xác đến thành thục.

"Mười."

Phát đạn cuối cùng kết thúc hoàn hảo màn trình diễn. Mục tiêu khi nãy còn nguyên vẹn sau mười phát đạn đã trở nên méo mó biến dạng. Đám đông xung quanh mải mê dõi theo không chớp mắt từng cử động của thiếu nữ. Ai cũng sững người, miệng há hốc quên cả bàn tán.

"Ông chủ, đã bắn hết rồi."

Rin thản nhiên quay lại thì bắt gặp nụ cười niềm nở kiểu con buôn đã đông cứng lại như sáp trên gương mặt chủ quầy.

"Ông chủ!"

Rin thử khua tay gây chú ý nhưng đáp lại cô chỉ là cái nhìn bất động như đã hồn bay phách lạc.

"Rin! Tuyệt quá!"

Miku là người đầu tiên phá vỡ không khí im lặng, chạy lại ôm chầm lấy Rin. Bị ôm bất ngờ, Rin luống cuống đỏ mặt, vẻ điềm tĩnh khi bắn súng khi nãy cũng theo đó sụp đổ.

"À, Miku này..."

"Tuyệt quá. Em giỏi thật đấy."

Miku nhìn Rin với ánh mắt long lanh trầm trồ. Tim đập nhanh như trống dồn, Rin tảng lờ liếc nhìn những món đồ trên kệ. Nếu đã bắn trúng hẳn có thể tuỳ ý chọn bất cứ thứ gì mình muốn.

"Tôi có thể có nó không?"

Rin chỉ vào chiếc nhẫn hoa, món đồ dường như cuốn hút nhất với các cô gái trẻ bao gồm cả Miku, tỏ ý muốn lấy. Xung quanh xì xào những lời tán dương.

"Chà chà! Màn trình diễn thật quá sức tưởng tượng, thưa tiểu thư!"

Chủ tiệm đã định thần, tiếc rẻ bọc lại chiếc nhẫn, món nổi bật nhất trong số các vật phẩm. Ông còn có vẻ còn chưa tin món đồ đáng giá nhất của mình đã bị đem đi dễ dàng như vậy, trong lòng bắt đầu suy tính xem liệu có nên hay không sửa lại luật chơi. Rin nhận lấy phần thưởng rồi cùng Miku rời đi. Hai cô gái đi về phía cổng vào đảo chính trong những tiếng hò reo phấn khích của đám đông. Có người nhìn thấy màn trình diễn vừa rồi của Rin thậm chí ngỏ ý muốn mời cô tham gia đội kỵ sĩ Hoàng gia nhưng đã bị thiên thần lịch sự từ chối.

***

"Chậc... Đông quá."

Qua khỏi cổng vào là thành Al-fine toạ lạc trên một vùng đất tròn trịa. Lâu đài Crympt nằm trên ngọn đồi cao gần trung tâm thành phố. Dể về đến đó phải đi bộ khoảng một tiếng nữa. Nhìn thấy có ghế trống trong một nhà thờ nhỏ, Miku kéo Rin lại đó ngồi nghỉ trước khi về. Đã bỏ hết đồ xuống, lúc này Rin mới cầm lấy tay Miku.

"Chị lấy đi."

Rin đặt lên tay Miku chiếc nhẫn phần thưởng.

"Rin tặng cho tôi sao?"

Miku tròn mắt nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay.

"Ủa. Chị không thích nó à? Hay là ông chủ đưa nhầm rồi?"

"Không đâu. Chiếc nhẫn đẹp lắm. Nhưng Rin đã thắng được nó mà, phải là em đeo mới đúng."
Miku mỉm cười nắm lấy tay Rin và lồng chiếc nhẫn vào ngón áp út phải của thiên thần nhưng hơi rộng.

"Không đâu! Tôi muốn lấy nó cho Miku mà."

Rồi Rin tháo nhẫn ra, bắt trước y hệt Miku ban nãy, nắm lấy tay phải cô gái và đeo nó lên ngón áp út. Chiếc nhẫn trên ngón tay mảnh dẻ của Miku vừa vặn như đã thuộc về cô từ lâu.

"Woa, vừa chưa này."

Rịn đan hai tay sau đầu, cười cười nhìn Miku. Nói thiếu nữ đáng yêu đang ngồi cạnh Miku và quý cô trẻ tuổi lạnh lùng điềm đạm bắn cả mười phát đạn trúng hồng tâm khi nãy là một chắc khó có ai tin. Môi thiên thần cong cong tỏ vẻ đắc ý vô cùng, rõ là từ đầu chẳng hề có chút hứng thú với chiếc nhẫn. Hiểu ra điều đó, Miku đành theo ý Rin nhận lấy món quà.

"Cám ơn em nhé, Rin."

Miku bẽn lẽn cười, cảm thấy giống như vừa rồi chính là mình nằng nặc đòi, nên được Rin chiều theo. Nhiều năm về trước, khi Miku vẫn còn là một đứa bé cũng từng làm nũng đòi hỏi và được yêu chiều. Không biết từ lúc nào, đứa bé ấy đã thôi không còn tuỳ tiện làm nũng nữa, cũng đã quên mất cách đòi hỏi dựa dẫm vào người khác.

"Cám ơn Rin. Tôi sẽ giữ thật cẩn thận.'

Miku đưa tay nhẹ nhàng miết dọc những cánh hoa mới nở trên chiếc nhẫn. Đáp lại, Rin chỉ ngượng nghịu gãi má nhìn Miku cười.

Chỉ hôm nay thôi, tuỳ tiện một chút có lẽ cũng không sao.

"Hơ..."

Miku ngả đầu lên bờ vai mảnh khảnh rồi dựa hẳn người vào thiên thần. Mi mắt nặng trĩu, cô cuối cùng bỏ cuộc không chống lại nổi cơn buồn ngủ không biết từ đâu đến. Hơi ấm từ cơ thể cạnh bên thật bình an và thuần khiết.

Dễ chịu quá.

Nụ cười của thiên thần trong tầm mắt dần trở nên hư ảo của Miku, vừa bối rối vừa ngượng ngập, vừa tinh khôi vừa nhiệm màu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro