Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 - Phần 2: Thiên thần cánh trắng

  Vương quốc Al-fine ở Bel Canto là một quốc đảo nhỏ gồm nhiều đảo nổi đơn lẻ giữa trung tâm một vùng hồ bao la. Nhờ nguồn sản vật phong phú từ vùng hồ và khí hậu ôn hoà quanh năm nên cư dân Al-fine có cuộc sống khá sung túc. Cây cầu vĩ đại nối hai nước lớn ở phía Đông và Tây, chạy qua đảo lớn Luren vùng trung tâm của Al-fine được đặt tên Bechstein. Là con đường thông thương trọng điểm giữa Đông và Tây, trên cây cầu dài bốn mươi kilomet bề ngang, nơi rộng nhất lên tới hai trăm mét này có vô số các cửa hiệu sầm uất.

Nằm giữa hai quốc gia, Fauré ở phía Đông và Violent ở phía Tây, Al-fine đã từ lâu là kẻ đen đủi bị vạ lây bởi những cuộc đại chiến Đông Tây triền miên. Nhưng kì tích luôn xảy đến cho quốc đảo bí ẩn này, mỗi khi đối mặt với hoạ chiến tranh, một vị lãnh đạo kiệt xuất lại xuất hiện, đưa đất nước thoát khỏi mối nguy trở thành nước chư hầu.

Vì lịch sử chống xâm lăng thần bí ấy mà lòng thành kính của tất cả mọi người với Al-fine với những nhà lãnh đạo thời ấy và Thượng đế vô cùng sâu sắc. Mọi người qua các thế hệ một mực tin tưởng rằng sự độc lập tự chủ đã duy trì được đến nay là nhờ sự bảo hộ của Thượng đế. Như để chứng minh cho lòng tôn kính đối với Thượng đế, những nhà thờ được xây dựng ở khắp nơi trên Al-fine, tất cả là thành quả của sự đầu tư công phu hết sức có thể. Những du khách lần đầu đặt chân đến đây đều không khỏi choáng ngợp trước vẻ lộng lẫy của các nhà thờ nguy nga.

Al-fine, Fauré ở phía Đông và Violent ở phía Tây hợp lại thành vùng Bel Canto mà đạo binh số bảy của Kaito đang quản lí.

Bel Canto được coi là trung tâm của bạo lực và xung đột bởi những cuộc chém giết thường trực giữa người và người. Vào thời đạ chiến Thiên đường, sự kiện "Thiên đường đày đoạ" đã lưu dấu tích tại chính nơi này.

Mảnh Thiên đường bị đày đoạ. Đó là cái tên các thiên thần gọi Al-fine. Không sai, vương quốc Al-fine, xứ sở bao bọc bởi vùng hồ này xưa kia là vườn địa đàng của Thiên đường. Năm trăm năm trước khi đại chiến Thiên đường xảy ra, đội quân ác quỷ với sức mạnh khủng khiếp vượt xa dự liệu của các thiên hình đã gần như có thể chiếm lấy "cây sinh mệnh"- trái tim của Thiên đường.

Nếu ác quỷ có được cây sinh mệnh trong tay, chúng sẽ có được mọi linh hồn, khi ấy các thiên thần cũng như con người chỉ còn có thể chờ hoạ diệt vong ập xuống. Cuối cùng đại thiên thần đã quyết định để bảo vệ cây sinh mệnh, những phần Thiên đường bị ác quỷ xâm phạm sẽ trở thành đất của Nhân giới.

Từ ấy mà có quốc đảo Al-fine ngày nay. Trong sử kí do con người thời kì đó ghi lại, mọi chuyện đã diễn ra thế này. 

"Vào một ngày quang đãng vô cùng, trong âm thanh long trời lở đất, bầu trời đã sụp xuống. Chim chóc không dám bay lượn trong không trung, cỏ cây héo khô trong chớp mắt. Chúng ta kinh hãi khi thấy bầu trời đang tiến lại gần mình hơn, không ai có thể làm gì , tất cả nín thở chờ đợi kết cục cuối cùng. Khi bầu trời chạm đến nóc đại thánh đường, vô vàn những chiếc lông vũ trắng và đen từ trên cao rơi xuống bao bọc lấy cơ thể con người. Ánh sáng chói rực. Chúng ta trở thành kẻ mù loà chìm đắm trong cơn mộng mị. Đến khi tỉnh giấc thì một vùng đất tuyệt đẹp chưa từng có trên đời đã trải ra trước mắt. Hoa cỏ nối nhau rực rỡ đến xa ngút, biển xanh vô tận. Tất cả đều ngây ngất đến nỗi không ai bận tâm mình đang loã thể. Chúng ta sẽ xây dựng một vương quốc mới tại xứ sở xinh đẹp này."

Nơi này năm trăm năm trước không có hồ nước mà chỉ là một vùng rừng rậm rạp với vài cộng đồng nhỏ thưa thớt. Những hòn đảo xinh đẹp nổi trên mặt nước hồ như quang cảnh bây giờ đã hình thành chỉ trong một ngày hôm ấy.

Nhân loại ngày đó còn man rợ nên cho đến giờ số người biết được sự thực về Thiên đường rơi không có nhiều.

Khi Al-fine rơi xuống nhân giới, thế lực ác quỷ đã xâm phạm Thiên đường cũng theo đó bị tống cổ khỏi đất thánh, bởi vậy mà tại đây sức mạnh thần thánh bị pha tạp cùng sức mạnh đen tối. Bị chi phối bởi hai nguồn sức mạnh trái ngược, Al-fine tuy giàu có bậc nhất nhưng cũng là chốn hỗn loạn bạo lực triền miên. Từ sau sự kiện Al-fine, mọi cuộc xung đột bất kể là của thần và quỷ, hay của người với người đều tập trung tại nơi này.

Bị hai nước láng giềng lơn ở phía Đông và Tây kìm kẹp, trải qua mấy lần chiến tranh, Al-fine có thể duy trì độc lập và giàu có đến giờ thực sự đều nhờ vào sự bảo vệ của Thượng đế. Tuy bị gọi là "vùng đất bị đày đoạ" nhưng nơi này dẫu sao vẫn là một phần của Thiên đường, nên mỗi khi xảy ra tai ương, Al-fine đều được các thiên thần âm thầm tương trợ.

Để bảo vệ cho Al-fine, quyền quản lí vùng Bel Canto luôn được truyền lại cho những thiên thần có năng lực nhất. Một trăm năm trước, Kaito trở thành thiên thần tiếp theo được chọn để bảo hộ vùng đất này.

Hiện nay, trong Al-fine chiến tranh phe phái của giới cầm quyền vẫn tiếp diễn, bên ngoài lãnh thổ hai cường quốc ở Đông và Tây liên kết với nhau, tạo nên những liên minh quân sự chồng chéo. Theo dõi hoạt động của con người và can thiệp khi cần thiết cũng là nhiệm vụ của đạo binh số bảy.

***

Một mùa hè lại sắp đến. Trốn trong một vòm lá xanh tránh cái nắng gắt đầu hạ, Rin thở dài khi những tiếng chuông nhà thờ từ nơi xa nào lạc lõng truyền tới. Đã là một thiên thần, Rin lần này quay lại Nhân giới vì nhiệm vụ điều tra thực hư tin đồn về những buổi truyền giáo của đạo Satan đang được lén lút tổ chức trên khắp Al-fine.

Đạo Satan vốn không phải thứ gì mới. Từ nhiều thế kỉ nay, các môn đồ Satan đã thành thục thuật tẩy não Honest, một loại ma pháp mê hoặc những người có trái tim yếu đuối, lôi kéo họ quy phục thế lực bóng tối. Thường thì sau khi có được thông tin, một đội sẽ được cử tới nơi nghi ngờ là hang ổ của tà đạo, nếu đã xác thực thì trực tiếp ra tay xử lí. Nhưng tình hình lần này đã không còn giống trước.

Ác quỷ thường nhắm vào những người dễ bị cám dỗ để dùng thuật Honest, kích động những tình cảm oán giận trong họ, khiến họ sa ngã, rồi thu lấy sức mạnh bóng tối. Lần này không rõ vì sao chúng lại cất công lôi kéo phần lớn những người có đức tin bền chặt. Đức tin bền chặt là biểu hiện của ý chí vững vàng và nguồn sinh khí nội tại vô cùng mạnh mẽ, rất khó để dụ dỗ một người như vậy. Rốt cuộc thì Satan đang âm mưu gì? Trước tiên cần làm rõ điểm mâu thuẫn ấy và Rin được cử đi lần này cũng là vì thế. "A a a... Rảnh quá đi."

Một cuộc tấn công ngoài tầm kiểm soát khiến Kaito phải thống lĩnh đạo quân số bảy tham gia viện trợ mà không thể thực hiện nhiệm vụ điều tra cùng Rin. Là nhiệm vụ đầu tiên sau khi được thăng cấp, khỏi phải nói Rin hăng hái đến đâu. Đã một tháng theo dõi nhưng không có bất cứ một manh mối nào, Rin dần mất kiên nhẫn rồi hoàn toàn chán nản.

Chán nản... tất nhiên không phải vì nhiệm vụ điều tra không có tiến triển. Với nhiệm vụ Rin rất nghiêm túc và tuyệt nhiên không bao giờ chỉ làm qua loa cho xong, ngay từ khi là một thiên thần tập sự đã luôn như vậy. Điều tra cũng không còn là công việc mới mẻ và cô hiểu rõ thất bại hay bế tắc đôi khi là không thể tránh khỏi.

"Mình muốn về quá. Những lần trước có bao giờ thế này đâu. Cả Kaito, cả anh ấy đều nói mình đã làm tốt. Đã luôn như vậy mà."

Nghĩ đến họ, Rin mới hiểu ra.

"Phải rồi, lần này chỉ có một mình mình..."

Những nhiệm vụ trước đây Rin luôn có đồng sự đi cùng. Các thiên thần luôn thực hiện nhiệm vụ theo cặp, ít khi nào một thiên thần phải hoạt động độc lập. Từ trước tới giờ có thể cảm thấy công việc đáng làm là nhờ có đồng đội bên cạnh. Đến khi thấm thía sự đơn độc, cô mới biết thì ra dù vui vẻ hay khó khăn, nếu không chia sẻ cùng ai đó thì sẽ chẳng thể hiểu hết được.

"Kaito, mau về nhanh đi mà. Không có anh chán lắm."  

  Sau buổi nguyện là lễ rửa tội, vẫn còn thời gian nên Rin định chợp mắt một chút nhưng la hét thảm thiết bất ngờ vọng ra từ nhà thờ đã đi trước mọi tính toán của cô.

"...! Chúng tới sao?"

Rin bật dậy, bay đến gần ô cửa kính màu nhà thờ. Phía bên trong, một đám người tay cầm vũ khí đang cố giết nhau.

"Hả! T-Thế này là... là do bọn chúng? Sao mình không cảm thấy gì hết..."

Những người kia hình như không phải bị thôi miên. Nếu là người bị ác quỷ tẩy não, đôi mắt sẽ mờ đục, hoàn toàn mất lí trí, cử động vụng về bệnh hoạn, đem so với những kẻ đang bắn giết nhau trong kia rõ ràng không hề giống. Nếu không phải là do ác quỷ gây ra, Rin chỉ có thể đứng ngoài. Trực tiếp ca dự vào sống chết của con người là điều tối kị với các thiên thần cấp thấp. Thánh quy là tuyệt đối, nếu phá luật hình phạt sẽ vô cùng khủng khiếp.

Chỉ có thể siết chặt tay bất lực nhìn cảnh thảm sát bày ra trước mắt, Rin đành bỏ đi.

Đoàng!

Tiếng súng. Một cơn đau thình lình vồ lấy cánh trái, màu đỏ bắn ra theo vết dạn xé.
Đè tay lên miệng vết thương trên cánh, Rin quay đầu nhìn lại. Một thanh niên mái tóc dài và đỏ như máu, đôi cánh đen sau lưng rung rung, tay cầm khẩu súng đen loáng chĩa về phía Rin.

Ác quỷ!

Rin không suy nghĩ thêm, lấy súng của mình và lên đạn. Đám người hung hăng bên dưới không thể cảm thấy những đường đạn tới tấp ngay phía trên đầu họ.

Gã quá mạnh. Tên ác ma lách người khéo léo tránh mọi đường đạn của thiên thần, di chuyển như một vũ công, gã thu hẹp khoảng cách với Rin.

Gã có bắn trả nhưng như chỉ muốn phân tán Rin. Đã cố ý tiếp cận như vậy, hắn đấu tay không hẳn đấu tay không cũng là chuyện dư sức với ác quỷ.

Nếu cận chiến e là chỉ bất lợi.

Một phát đạn nữa từ tên ác ma, ô kính màu rung lên, vỡ tan tành. Rin bay khỏi mái nhà nhằm xuống gã mà bóp cò. Đạn bay loạn trúng vào tường và mái vòm nhà thờ khiến đất đá lớn nhỏ ào ào rơi xuống.

"Không!"

Một khối đá lớn nứt rời khỏi trần nhà lao xuống.

Đoàng!

Nhanh như cắt, Rin nhằm vào khối đá nã đạn, phép màu dồn trong phát đạn khiến nó tan thành bụi trước khi kịp đè chết những kẻ điên loạn bên dưới. Cứ thế này chẳng những khong thu thập được manh mối gì, có khi lại gây hoạ giết người.

"Á!"

Rin nhận thêm một phát đạn nữa.

Trong lúc cô bị phân tâm vì những người bên dưới, gã ác ma đã tới gần cô từ lúc nào, gọn ghẽ nhả đạn vào bên cánh đã bị bắn khiến vết thương của Rin thêm trầm trọng. Đôi cánh là nơi tập trung mọi sức mạnh đồng thời cũng là nơi tử huyệt của các thiên thần.

Ghì tay lên bên cánh trái đã bị bắn tơi tả, Rin lùi xa thủ thế.

Được rồi, là ở đó! 

Phát bắn dồn toàn lực ghim trúng trái tim của ác ma, hoặc đáng lẽ phải như thế.

"Cũng khá lắm, nhóc con. Thật tiếc cho ngươi."

Cả hai tay và đôi cánh của Rin đột ngột bị ghìm chặt từ phía sau, gã ác ma đã khống chế được cô. "...! Viên đạn đã xuyên trúng ngươi mà. Làm thế nào lại..."

Rin vùng vẫy cố thoát khỏi cánh tay như gọng kìm của ác quỷ.

"Thứ ngươi bắn trúng là ảo ảnh ta đã tạo ra. Vẫn chưa nhìn ra sao?"

"!"

Gã ác ma mỉm cười vô tội như chế nhạo, giọng gã ám muội phả vào tai Rin.

"Giết ngươi ngay bây giờ cũng chẳng hại gì... Chỉ là ta có điều cần hỏi ngươi. Thành thật một chút ta có thể nương tay. Nào, nói ta nghe cái cây quý giá mà các ngươi đang bảo vệ, nó ở đâu vậy? Sau trận chiến năm trăm năm trước, các ngươi đã giấu nó đi phải không?"

"... Ta không cần ngươi tha mạng!"

"Hửm... Cũng lớn gan quá~. Những đứa bé như ngươi đáng yêu thật!"

Gã thoả mãn cười nhăn nhở, tay đang nắm lấy cánh Rin cùng lúc siết chặt thêm.

"Bỏ ra..."

Gã hoàn toàn áp đảo... Rõ là không thể đem những tên lâu la đã gặp trước đây so với kẻ này.

Mình không phải là đối thủ của gã...

"Không sớm biết điều, đôi cánh này của ngươi e là không giữ nổi đâu?"

"Đừng hòng!"

"Hừm, đã vậy thì..."

"...! Aaaa..."

Gã tàn độc ấn tay vào vết rách bên cánh bị trúng đạn của Rin. Trực tiếp bị sức mạnh bóng tối xâm nhiễm, cơn đau thấu đến xương tuỷ khiến Rin ngất đi.

"Cứng cỏi lắm. Ta vốn không định giết người tiếc là không còn cách nào... hả... khoan... cái đó?"
Vừa mới định giết Rin, ác quỷ đột nhiên buông tay rồi lại vội vàng bắt lấy cơ thể nhỏ vô lực đang rơi xuống.

"Sao... sao ngươi?"

"Chà, sao nhỉ~. Thôi bỏ đi, bọn ta nhiều đứa ẩm ương lắm."

Gã ác ma trầm ngâm nhìn Rin dường như muốn xác thực chiếc khuyên tai bên trái ẩn khuất trong mái tóc vàng như nắng của thiên thần. Ôm Rin trong tay, gã giương đôi cánh đen bay tới một gốc cây trong công viên gần đó rồi đặt Rin xuống.

"Ở đây những kẻ điên đó sẽ không tìm thấy ngươi, nghỉ ngơi chút đi... Mà cho dù có tới được đây, con người chắc cũng không thể nhìn thấy ngươi đâu."

Kẻ khi nãy còn chĩa súng về phía Rin, giờ chẳng những không giết cô, thậm chí còn lo lắng cho vết thương trên cánh mà đưa cô tới đây. Hắn rốt cuộc có ý đồ gì chứ. Rin ngạc nhiên đến độ không thể đáp trả, chỉ chăm chú nghe hắn nói.

"Ngươi hẳn là ngạc nhiên lắm. Cũng phải thôi. Thiên thần các ngươi vốn là một đám ngây thơ mù mờ mà."

"Ngươi... đừng nhiều lời! Sao phải giúp ta? Ta là kẻ thù của ngươi đấy."

"Ờ, chắc vậy. Thôi không dây dưa với ngươi nữa. Tự dưng ta nhớ ra những chuyện không đâu. Ta phải đi rồi. Chào nhé."

"Ơ. Khoan đã... Á...!"

Gã ác ma chỉ nói có vậy rồi bay đi mất.

"Tại sao..."

Những cảnh tượng xưa cũ trở lại khơi gợi những nỗi đau trong lòng. Rin nhìn theo hướng gã ác ma bỏ đi, nghĩ mãi về hành động kì lạ của hắn nhưng vô ích. Có chuyện gì nhỉ. Cô không hiểu gã muốn nói gì. Nhưng Rin bắt mình đừng suy nghĩ, cô sợ càng nghĩ sẽ càng rắc rối hơn.

"Ờ, chắc vậy. Thôi không dây dưa với ngươi nữa."

Gã muốn làm hoà với kẻ thù...

Một khi hiểu được ý nghĩa thực sự trong lời nói của ác quỷ... điều gã ẩn giấu sau câu chữ là thứ Rin không dám đối diện. Cô bỏ cuộc, không muốn tiếp tục trò chơi cắt nghĩa này thêm.   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro