Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Tôi sẽ vạch trần lời nói dối của anh.

- Không sao.

Anh chỉ cười cười nói. Chết tiệt! Sao  những tên ác ma lại có điệu cười vô tội tôi đó, nếu không biết sự vô liêm sỉ của anh thì bây giờ cô vẫn ngây thơ cho rằng anh là một thiên thần đấy.

- Nói cho anh biết, chuyện của chúng ta chưa xong đâu. Tôi sẽ vạch trần lời nói dối của anh. Tôi làm sao mà có thai được chứ!

- Phải không?

Nhìn khuôn mặt gian xảo của anh cô chỉ muốn tán cho một cái, thật là khó chịu.

- Tôi chính là không có mang...

Đang hùng hùng hổ hổ đứng dậy nói. Cô bất cẩn vấp té, người lao thẳng về phía anh.

" bốp" mặt cô đập mạnh vào ngực anh. Rất may anh phản ứng nhanh ôm chặt eo cô về phía mình nếu không...cô đã thân thiết với mặt đất rồi đấy.

Ui da, đau quá. Cô khó khăn muốn ngồi dậy thì eo đã bị ai đó giữ chặt.

Bỗng trên đầu vang lên giọng nói giễu cợt.

- Anh không ngại làm cho đến khi em mang thai thì thôi nga.

- Đồ bỉ ối. Khốn khiếp! Cái tay anh đang để ở đâu đó...

Cô thoát khỏi ma trảo cô anh, tức giận đùng đùng đem bát đũa bỏ đi. Hừ, đồ vô liêm sĩ, không có tự trọng.

-----------------------------------------------

Đảo Q nằm cô lập ngoài biển, vào mùa mưa thường xảy ra bão, tuy không ảnh hưởng đến năng suất làm việc nhưng gây cản trở cho các phương giao thông ở các nơi khác với đảo.

Trời đã tối. Màn đêm tối đen như mực, gió thổi rất lớn quét tất cả mọi thứ nhẹ bay lên trời. Động vật trốn hết vào tổ của mình. Hiện tượng như thế này chắc chắn sẽ có mưa lớn.

Cố Thục Mãn vừa tắm xong, nằm trên chiếc giừơng yêu quý của mình vừa nghịch điện thoại. Chuyện sáng nay đối với cô như chưa hề xảy ra.

- Tiểu Mãn.

Tiếng mẹ cô vang lên từ ngoài cửa phòng, vội vàng chạy ra mở cửa thì một đóng chăn gối bị ném vào người cô.

- Đem xuống cho cậu ta kìa, người ta phải chịu khổ còn mày cứ rảnh rơi xơi nước thế à con.

- Con biết rồi.

Cô bĩu môi nói, là anh tự làm tự chịu chứ bộ. Cô đâu có biết gì. Cơ mà sao mẹ đem chăn nhiều thế nhỉ? Chắc tối nay mưa, sợ anh ta lạnh đây mà.

Vừa mở cửa bước vào nhà kho cô đã thấy anh nửa nằm nửa ngồi trên đệm.

Mắt nhắm hờ, có vẻ như đang ngủ.

Lấy chăn trải ra, sửa soạn một tí, cô định gọi anh dậy.

Chà, lông mi cong, dài và mượt còn hơn cả cô. Nước da trắng mịn như da em bé. Khuôn mặt, lông mày, mắt, môi,...tất cả hết thảy đều hoàn hảo.

Chắc chắn bố mẹ anh ta rất đẹp nên mới sinh ra một con người thừa hưởng những gien trội như thế này.

Thật là ghen tị.

- Nhìn đủ chưa!

Anh đang ngủ bỗng nói lên làm cô giật mình ngã về phía sau.

Lúc này anh mới lười biếng mở mắt ra, khuôn mặt còn ngái ngủ trong cứ như trẻ con, tóc tai bù xù nhìn thật mắc cười.

- Ai nhìn anh chứ.

Cô tức giận nói, chẳng qua cô cũng nhìn có tí thôi mà.

Nhìn cô tức giận cứ như trẻ con, anh bất giác mỉn cười. Anh đang là chuẩn bị cưới vợ hay là nuôi thêm đứa con đây. Sau này sinh con, sợ cô còn giống con nít hơn con của mình ấy chứ.

Nhìn cô bực bội chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài, anh nằm xuống chỗ chăn cô vừa trải, tư thế hết sức thoải mái chờ xem kịch hay.

- Mẹ à, mẹ khóa cửa làm gì, con còn ở trong này mà.

Cô kêu thật lớn. Không phải chứ, sao mẹ nhốt cô trong này với anh ta khác nào đưa cừu vào miệng sói.

- Mẹ à...

Cô đạp cửa rầm rầm nhưng chẳng ai trả lời cô. Thật lâu sau mới có tiếng mẹ cô ở đâu đó vọng vào.

- A Hoa nó lỡ khóa cửa rồi, mai mẹ tìm chìa khóa rồi sẽ mở cửa cho hai đứa nha.

Giọng mẹ nhỏ dần rồi tắt hẳn sau tiếng đóng cửa. Đèn bỗng dưng tắt hết, chắc chắn mẹ cô đã đi ngủ vào không quan tâm con gái mình đang ở cạnh con sói háo sắc a...

Nói dối cũng phải logic một chút chứ, cô đâu phải trẻ con. A Hoa là con mèo nhỏ chứ đâu phải người mà khóa cửa không cho cô ra chứ...

Trời nổi dông lớn, tiếng mưa ào ạt kéo tới mang theo bao âm u như tâm trạng hiện giờ của cô.

Thì ra mẹ gài bẫy cô, mẹ thật quá đáng. Liếc nhìn người đang nằm trong chăn ấm áp cô lại thấy bực mình.

5 phút sau. Mưa xối xả vào mái nhà, gió thổi mạnh, tiếng sét đánh rầm vang trên bầu trời. Cô co người ngồi một gốc, cái lạnh se se thấm vào từng mảng da thịt.

15 phút sau, mưa vẫn không ngớt. Cô rét run, hai tay ôm lấy chân để cố gắng lấy một chút ấm áp.

Anh vẫn chưa ngủ. Nhìn cô như vậy anh rất đau lòng. Mở chăn ra chừa một chỗ thật ấm áp, anh nhìn cô mời mọc.

Hừ, cô không thèm, có lạnh chết cóng cũng không nằm chung chăn với anh đâu.

Cơ mà, chỗ đó hình như rất ấm, cô có nên mặt dày đến không nhỉ? Cái này cũng vì lợi ích riêng cô chứ không có ý định gì khác nga.

Nhưng mà,....không được...nên hay không nên...

Cô ngồi do dự có nên hay không lại chỗ đó nằm...

30 phút sau. Trời như muốn có bão, mưa kéo dài liên miên vẫn không ngừng.

Cô mơ màng chìm vào giấc ngủ. Cơ thể bỗng rung chuyển, có một cánh tay rất ấm áp ôm cô vào lòng, rất ấm a.

Xung quanh cô cảm nhận được hơi ấm, hình như ai đó đắp chăn cho cô, không nghĩ ngợi gì cô ôm nguyên cái gối bên cạnh vào người, xoa mặt vào gối, cô mỉn cười nhẹ rồi chìm vào giấc ngủ sâu.

Nhìn cô ôm anh mà cười ngây ngô, bỗng dưng anh thấy thời khắc này thật hạnh phúc, ôm cô càng chặt hơn.

Anh chỉ mong trời đừng sáng.

Bảo Bảo, rất nhanh thôi con sẽ cùng bố mẹ sống những ngày tháng thật hạnh phúc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro