Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Mang thai.

Trong một quầy thuốc bình thường, với trang bị cũng khá đầy đủ như ở thành phố. Một bóng người nhỏ nhắn, đang ngụy trang thành một cây vải đứng mua đồ tại quầy.

- Lấy cho tôi...ờ...ừ...

Cố Thục Mãn đầu đội mũ vành, mắt đeo kính đen, khẩu trang bịt kín mặt. Quần áo tối màu như thổ dân Ả Rập di cư.

- Cô muốn mua gì ạ?

Chị gái bán hàng xinh đẹp hỏi.

- Tôi muốn mua, ừ...que...que...

Cô ấp úng nói không nên lời.

Bởi vì là con gái của Thị Trưởng ở Đảo Q này nên hầu hết mọi người đều biết cô. Phát nói là chứng kiến hết quá trình lớn lên của cô, làm sao mà mở lời nói được đây. Bị phát hiện coi như xong a, nhưng kiểm tra vẫn phải kiểm tra.

- Que...que thử thai.

Cô nhắm mắt lấy hết dũng cảm để nói.

- Thì ra là vậy.

Nhìn mặt chị bán hàng như hiểu ra mọi chuyện mà lòng cô đau sót. " Thì ra..." Cái gì chứ...Cũng may không có ai xung quanh nếu không thì ngại chết cô mất.

Sau khi mua xong, cô nhanh chóng chuồn khỏi hiện trường và núp vào nhà vệ sinh công cộng để kiểm tra.

- Một vạch là không có thai...Hai vạch là có thai...

Cô đọc giấy hướng dẫn. Sau đó lấy ra so sánh kết quả.

Một vạch, là một vạch đó. Cô thở phào nhẹ nhõm, cô không có thai a, tốt quá, tốt quá!

Anh ta đâu phải là bách phát bách trúng, một lần là được. Thì ra anh ta vô dụng như vậy, ahaha.

Trong lòng cô đang cười thật lớn về năng lực sinh lí của ai đó.

Cất mọi thứ vào túi, cô bỏ lớp ngụy trang bên ngoài ra. Giờ thì cô có thể đường đường chính chính đi ra ngoài mà không phải sợ ai cả.

Cố Thục Mãn cô là người như thế nào?

Chính là kẻ lợi hại, bất khả xâm phạm nhất đảo Q này, không ai có thể đánh bại a~ Vô đối, vô đối.

Cao ngạo bước ra ngoài, cô vừa đi vừa cười sung sướng.

Đang tung tăng trên con đường rắc đầy hoa hồng để về nhà thì...

"Ầm" một pho tượng khủng lồ từ trên trời rơi xuống trước mặt cô, làm cô không kịp phản ứng bị đụng ngã quỵ xuống đất.

Bà nó chứ! Ối cái sống mũi của cô a~ không lẽ gãy rồi, chống mũi thì kinh khủng lắm nha.

Cô tức giận lầm bầm mắng.

- Đi đường mà không nhìn hả? Mắt bị đui hay mù! Đụng người ta bị thương, đồ đạt cũng rơi loạn cả lên...thật là...

Cô chưa kịp nói hết thì một bàn tay trắng nõn nà xuất hiện trước mặt cô.

Oa! Da còn trắng hơn cả cô, chắc là phụ nữ, cô phải hỏi bí quyết mới được.

Một bóng người ngồi xuống giúp cô nhặt đồ giúp lên. Vì dáng người khá cao và khoảng cách hai người khá gần nên cô không thể ngẩn đầu lên nhìn mặt được.

- Không sao đâu, tôi nhặt cũng được mà...

Cố Thục Mãn lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Ấy, nói vậy thì hơi quá, cô nào phải con người như vậy!

Đang mải mê nhìn ngắm những ngón tay dài, nhỏ, và trắng mịn. Cô nhịn không được, chỉ muốn gặm cắn thôi nga. Mô phật, con không phải bách hợp đâu Thượng Đế, chỉ là ham muốn nhất thời, thiện tai, thiên tai...

Bỗng bàn tay dừng lại, trong lòng bàn tay, nơi mà những ngón tay được cắt gọn gàng đang cầm một thứ.

À, thứ này nhìn rất quen mắt nha, không phải nó là thứ vừa rơi ra từ túi đồ của cô sao? Phải rồi, hình như lúc nãy cô vừa mua nó trong quầy...khoan, cái đó,...

- Không a...

Cô hét lên rồi nhào tới chụp que thử thai từ tay người nọ. Trật rồi, bí mật của cô thế là toi, sao cô ngốc dữ vậy, biết thế vứt trong sọt rác ở nhà vệ sinh có phải tốt hơn không, cô khóc không ra nước mắt.

Đang cố gắng giật lại, thì trên đầu phát ra một tiếng cười ranh mãnh.

- Thì ra em muốn có thai như vậy! Là người đàn ông của em, tôi có trách nhiệm phải giúp đỡ em.

Giọng nói trầm bổng vang lên kéo theo bao niềm cảm xúc quay về bên cô lúc bấy giờ.

Cảm xúc gì ư? Giận có, hận có, sợ có, đặc biệt là cảm xúc muốn chạy trốn lại tăng lên, đến lever max, nhưng một sợi chỉ đang căng ra và sắp bị đứt.
Cô giống như sợ chỉ vậy, thần chết đang cần kệ với cô!!!

Là anh! Có chết cô cũng không quên được giọng điệu này.

Bên tai cô lại vang lên những câu nói lúc trước....

"Không hài lòng với thân thể của tôi à."

"Đừng nhìn tôi bằng vẻ mặt đó, đã làm thì phải chịu trách nhiệm chứ."

"Sự trong sạch của tôi đã bị em lấy mất tối qua rồi."

"Chẳng phải em bảo không nhớ ư, nên tôi sẽ làm lại cho em nhớ."

" Vận động buổi sáng rất tốt cho sức khỏe a~"

.....................

Mặt cô tối sầm lại. Tiếng cười trên đầu nhỏ dần.

Địch bất động, ta bất động.

Địch sơ xuất, ta thừa nước đục thả câu.

Bây giờ không chạy thì còn đợi đến khi nào nữa.

Bỏ qua mọi hình tượng, chân cô đạp đất lao thẳng về phía trước, dáng chạy cực kì...cực kì...chính là không có hình tượng, muốn kì quái bao nhiêu có bấy nhiêu.

Sơ Thiểu Khang! Xem anh có đuổi kịp tôi không!

"Hộc, hộc" cô hai tay chống đầu gối, thở gấp. Nãy giờ cô đã chạy hơn 15 phút nhưng không thấy bóng dáng ai đuổi theo cả.

Vậy là mình thoát nạn rồi a.

Sao anh ta lại biết cô ở đây, cô đã trốn kĩ lắm rồi, chắn chắc là có nội gián.
Ở phe ta, ở phe ta! Phải, chính là Vãn Trình, người tiết lộ chỉ có cô nàng không ai khác.

"Răng rắc" tiếng bẻ ngón tay vang lên, vẻ mặt của ai đó chứa đầy sát khí.

" Sau khi giải quyết xong vụ này, Vãn Trình, bồ không thoát được mình đâu!"

---------------------------------

"Ầm, ầm" Tiếng gõ cửa vang lên không ngớt. Tuy đây là hành động gõ cửa nhưng vào tay cô không khác gì đập cửa.

- Mẹ ơi, mau mở cửa cho con! Mẹ ơi...

- Kêu cái gì mà kêu, chuông cửa để trưng hả con!

Mặt chưa thấy đâu mà tiếng của mẹ Cố đã vang lên dữ dội, còn uy lực hơn tiếng đập cửa của cô nha.

" Cạnh" cửa được mở ra. Đầu cửa là một cô gái tóc tai rũ rượi, quần áo nhếch nhác. Nhìn Cố Thục Mãn không khác gì người trên Sao Hỏa vừa đổ bộ xuống Trái Đất.

- Làm cái gì mà hấp ta hấp tấp vậy. Bộ xã hội đen đuổi theo hả con.

- Còn hơn thế nữa mẹ ạ, mau mau đóng cửa lại.

Vừa nói cô vừa chuồn nhanh vào phía bên trong, nhanh tay lẹ mắt chuẩn bị đẩy cửa lại.

Nhà vẫn là nơi an toàn nhất a. Để xem anh làm sao đến tìm cô, chỉ cần cô bảo không quen biết anh thì anh có nói gì bố mẹ cô cũng không tin nga.

Bố mẹ không tin con gái sao lại đi tin một người không quen biết chứ. Haha, để xem anh làm thế nào để đấu lại cô.

Cánh cửa được đẩy, trong giây cuối cùng trước khi được đóng hẳn thì một cánh tay đã chặt lại và vững vàng mở cửa ra.

- Bà xã, em chạy nhanh quá đấy, phải cẩn thận đứa con trong bụng chứ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro