Chương 4: Về đảo.
- Giám đốc. Không tìm được tin tức của cô Cố.
Trong căn phòng làm việc, Sơ Thiểu Khang khuôn mặt nghiêm túc vẫn không có một biểu cảm. Nghe trợ lí nói, anh vẫn nhìn chăm chú vào màn hình, tay gõ trên bàn phím.
- Điều tra thêm một thời gian nữa đi.
- Vâng.
Căn phòng rơi vào yên tĩnh, chỉ còn lại anh với khung cảnh lạnh nhạt.
Đôi mắt anh đỏ hoe hằng những tia máu vì thức đêm làm việc. Để được gặp cô sớm hơn anh đem công việc trong một tháng giải quyết trong một tuần.
Bảy ngày qua anh đã mệt mỏi bao nhiêu! Háo hức về đây gặp cô nhưng cô thì lại trốn tránh anh. Dù cho có điều tra thế nào cũng không tìm được.
Không thể khuất phục...
Cố Thục Mãn, tôi không tin không tìm được em.
------------------------Hai tháng sau--------------
*Đảo Q.
Là một đảo nằm cô lập xa với thành phố, người dân đều là ngư dân thật thà, cả ngày làm bạn với biển cả.
Trên đảo có đầy đủ mọi thứ, tuy nhiên số dân cũng không quá nhiều. Để buôn bán, trao đổi hàng hóa với những nơi khác đều phải đi bằng thuyền.
Trong ngôi nhà không to cũng không nhỏ ở rìa biển. Nơi đây trồng đầy hoa thơm cỏ lạ, là nơi đẹp nhất trên đảo.
Dưới mái hiên, một cô gái búi tóc đuôi ngựa, mặc áo ba lỗ và một cái quần sọc thỏa mái, đang gác chân trên bàn ăn khế. Có trời mới biết hình tượng của cô không thục nữ bao nhiêu.
- Con gái con đứa, ngồi kiểu gì vậy?
Còn vừa ăn vừa vứt lung tung nữa.
Nghe tiếng hét từ bên trong vọng ra, cô vội vàng điều chỉnh lại tư thế muốn bao nhiêu thục nữ có bấy nhiêu thục nữ.
- Cố Thục Mãn, có phải con quá rảnh rỗi không?
- Ối, đâu có, con gái mẹ rất bận bịu nga.
Tiếng cô vừa dứt, thái hậu đại nhân đã đứng lù lù trước mặt cô. Mẹ cô dù đã gần 50 nhưng vẫn còn rất đẹp, nét đẹp hiền hậu không gì sánh bằng...nhưng sao lại hung với cô quá vậy.
Trong gia đình thì mẹ là người có quyền lực nhất, đến cả bố cô làm sai cũng bị phạt nữa là. Vẫn là cô giống bố, hiền hậu thật thà...khụ khụ.
- Bận, bận ăn ấy hả?
Về nói, mẹ vừa cốc vào đầu cô một cái đau điếng làm cô la oai oái.
- Mẹ, tha cho con a.
Ôm cái đầu sưng một cục, cô sáp vào người bà là nũng.
- Ăn nhiều nên giờ mới béo chình ình như heo vậy đó.
- Đâu có béo lắm đâu!
Cô bĩu môi, tay xoa xoa bụng. Ừ, hình như có béo lên chút đỉnh, dạo này rảnh rỗi nên cô thèm ăn ấy mà.
Nhưng có bà mẹ nào lại chê con gái mình béo như heo chứ, bố ơi, vẫn là bố tốt với con nhất.
- Suốt ngày cứ ăn mấy thứ chua lè chua lét như thế này, chẳng khác nào mấy bà bầu.
- Mẹ này!
Mẹ cô thật quá đáng, sao lại giống mấy bà bầu được chứ, cô làm sao lại có bầu...
Mặt cô tối sầm lại. Mấy ngày nay cô bỗng dưng thèm chua, gặp mấy đồ tanh thì ói mửa không ngừng, bụng còn to hơn nữa. Không thể nào, cô cũng không ngốc, phải kiểm tra, kiểm tra...
- Bố con đâu rồi.
Nhìn con gái thất thần không nghe mình nói, bà đưa tay nhéo vào vai cô một cái làm cô kêu một cái thật lớn.
- Mẹ nói mà cứ nghĩ gì không hà! Bố con đâu rồi?
- Bố con á, bố đang vận động mọi người ở ngoài khu đất trống ấy ạ.
- Suốt ngày cứ vận này động nọ. Còn con nữa ăn xong thì lo dọn đi.
Bỗng dưng mẹ giận bố lại lây qua cô. Nói xong rồi đùng đùng đi mất. Cô vô tội a~
----------------------------------Ta là giải phân cách a------------------------------
Đã hai tháng, hai tháng không có tin tức gì về cô. Cho dù anh có cố gắng bao nhiêu thì bạn của cô, Vãn Trình vẫn không hé răng dù chỉ một chữ.
Lần đầu tiên Sơ Thiểu Khang anh thấy bất lực như vậy. Không ngờ cô đã lên sẵn kế hoạch để trốn khỏi anh, mất dạng không một dấu tính, có lẽ cô không yêu anh đi. Nhưng cô có biết không? Anh yêu cô nhiều lắm, đã từ rất lâu rồi...
Hằng ngày, anh đều đích thân mình đến nhà Vãn Trình, người bạn thân nhất của Cố Thục Mãn để tìm kiếm tin tức của cô.
Hôm nay anh cũng đến. Tâm trạng thật khó tả, anh thật không chịu đựng được nữa rồi, anh gần như phát điên lên.
- Anh đừng đến đây nữa. Tôi đã nói không biết gì mà.
Vãn Trình vẫn phong cách áo sơ mi và quần Jean ngắn cá tính như mọi ngày, khoanh tay nhìn chằm chằm người trước cửa.
Sơ Thiểu Khang vẫn trầm tĩnh tựa người trước cửa. Vãn Trình híp mắt quan sát. Cố Thục Mãn số cũng quá tốt đi, được một người đàn ông tuấn tú suốt ngày đến hỏi tin tức về mình.
Nhưng đến để...thì...
Đôi mắt xanh biết, long lanh đẹp nhưng không che dấu được sự mệt mỏi trong đó. Sống mũi cao, đôi môi mềm mịn, quai hàm tuyệt đẹp nha.
Con người này bề ngoài quá hoàn hảo rồi. Tiếc thay lại là thành phần xã hội đen.
Thật là một viên ngọc sáng bị rớt dưới bùn mà. Chỉ những người vô tư vô ưu, hậu đậu như Cố Thục Mãn mới mò thấy thôi. Haiz...tiếc thay, tiếc thay.
- Rốt cục Tiểu Mãn đã đắc tội gì với anh mà anh không chịu buông tha cho cô ấy.
Vừa nghe hai chữ " Tiểu Mãn" thì anh nhướng mày thật cao. Phải gọi là " Đại Mãn" mới đúng, cái tính tự mãn của cô đâu có kém xa ai.
- Việc này thì phải hỏi cô Cố rồi!
- Dù gì Tiểu Mãn cũng chỉ là người bị hại, sao lại trách cô ấy chứ. Thật quá đáng.
Vãn Trình tức giận nói, Cố Thục Mãn rất hiền lành tốt bụng, ừ nói chung là ngây thơ đi. Làm sao đắc tội với xã hội đen được. Chắc chắn là bị người khác gài bẫy.
- Việc liên quan đến cả cuộc đời tôi. Sao lại quá đáng được!
- Liên...quan gì chứ?
Vãn Trình lắp bắp nói.
- Cô Cố đã lấy đi sự trong trắng của tôi thì có tính là liên quan không?
" Ầm" cô, cô...cô vừa nghe gì vậy.
Người này là người đàn ông tình một đêm của Cố Thục Mãn ư. Không phải người đã ngủ với Tiểu Mãn là người yêu anh ta à? Người tìm cô ấy không phải là tên xã hội đen như cô ấy nói lúc trước ư?
Hôm đó....
" Mình...đã ngủ với một người a, kiểu như tình một...một đêm. Bình tĩnh để mình nói. Chuyện xảy ra sau đó là người yêu anh ta đã tìm đến, hắn là xã hội đen, hắn muốn xử mình a huhu. Phải...đúng vậy...bọn họ đồng tính, mình cũng đâu có biết gì đâu, mình cũng là người bị hại mà. Bồ nhớ, có ai đến tìm cũng không được nói chỗ của mình nghe chưa? Cảm ơn bồ nhiều lắm..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro