Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Vận động buổi sáng rất tốt cho sức khỏe.

- NHẢ...RA.

Anh nghiến răng nghiến lợi.

Cô đâu có ngu, tiếp tục cắn.

Một làn gió mát rượi thổi qua cuốn theo chiếc khăn tắm quấn bên hông bay đi mất. Cô trợn tròn mắt nhìn chiếc khăn trắng tinh bay vào gốc tường. Ôi mẹ ơi, bên dưới, bên dưới,...

Cô không dám tưởng tượng hình tượng của anh bây giờ. Cảm nhận chân mình đang chạm da thịt mơn mởn của anh, cô nhả miếng thịt bởi vì cắn mà đang rỉ máu ra, ánh mắt từ từ liếc xuống.

Cặp mông nhô cao, trắng nõn nà đang được trưng bày trước mắt cô. " Phụt" máu mũi cô lại tuông rơi. Con mẹ nó chứ, tính háo sắc cô lại bộc phát rồi.

Thảm a~

Thấy anh đứng im không nhúc nhíc, cô từ từ trượt xuống, phải bỏ trốn, phải bỏ trốn thật nhanh.

Một chân cô chạm đất, haha rất nhanh thôi, cô phải trốn khỏi đây gấp. Chân còn lại đang mon men chuẩn bị chạm đất thì bỗng eo bị ôm thật chặt. Không phải chứ, số cô  sao xui như vậy.

- Sau khi làm xong mọi chuyện, em lại định bỏ trốn à, không dễ vậy đâu.
Nghe anh cười, da thịt cô như run bắn lên.

- Giám đốc à, buổi sáng không mặc quần áo là không tốt nga.

Cô cười trừ, quả thật ngoài tấm chăn ra, cô không mặt gì cả. Anh thì thảm hơn cô, không...ối, cô lại nghĩ bậy gì nữa vậy.

- Thế à!

- Phải a. Giám đốc vất vả nên đừng để mình bị ốm. Mau mau mặc đồ...

Cô chưa kịp nói hết, anh bỗng nhẽn miệng cười, ghé vào tai cô thì thầm.

- Nhưng anh lại biết, vận động buổi sáng rất tốt cho sức khỏe a~

Vừa nói, anh vừa cắn cắn vành tai cô. Cô rùng mình, chỉ là chó cắn thôi, chỉ là chó cắn thôi, cô không ngừng an ủi bản thân.

- Haha, giám đốc Sơ thật là vui tính, trễ rồi tôi phải về đây.

Cô thoát khỏi vòng tay anh chạy về phía quần áo, không biết có còn mặc được hay không!

- Muốn chạy.

Anh ôm chầm lấy cô.

- Buông tôi ra, a...đồ biến thái, khốn khiếp, đê tiện...

Cô chụp lấy đôi bàn tay đang sờ loạn người mình từ phía sau. Cả người cô bị bế bỗng lên lần nữa, cô giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.

1 giây sau. " Buông tôi ra a---"

3 giây sau." Anh, anh đưa tôi đi đâu---"

5 giây sau. " Phòng tắm! anh đưa tôi đến đây làm gì, tên biến thái---"

" ùm" cả cô và chăn bị quăng xuống bồn tắm, nước văng tứ tung, cô vội vàng nhô đầu lên khỏi mặt nước để hít lấy không khí. Chưa kịp làm gì thì môi đã bị chặn lại.

Chiếc chăn bị lấy ra khỏi, anh nắm chặt hai tay cô gác lên trên đầu bồn tắm.

Nụ hôn cuồng dã, hấp tấp như muốn nghiền nát cả cô.

- Ư...

Cô chỉ muốn hét lên thật lớn, con mẹ anh mau buông cô nãi nãi tôi ra, em gái anh, khốn khiếp...

Không khí, ư, không khí. Chả lẽ Cố Thục Mãn cô đây phải chết vì thiếu dưỡng khí do bị người ta hôn, cẩu huyết, thật là cẩu huyết a, huhu.

Tưởng chừng như bị chết ngạt vì thiếu dưỡng khí thì anh rời khỏi môi cô. Cô vội vàng hít lấy hít để oxi, haiz, tí nữa cái mạng nhỏ của cô là toi rồi.

- Aaaa....Sơ! Thiểu! Khang! Anh chết con mẹ nó đi.

Vừa rời môi cô, anh chuyển xuống đôi gò bồng căng tròn đang thấp thỏm lên xuống theo từng hơi thở của cô. Ngặm lấy nụ hoa anh đào đỏ ửng, anh cắn một cái làm cô kêu la không thôi.

Anh vùi đầu vào ngực cô, tay kia mon men xuống phía dưới.

- Em gái anh! Tôi cho anh tuyệt chủng.

Vừa hét lên, cô nâng gối thúc ngay vào bộ phận nào đó nơi hạ thân của anh. Cơn đau đột ngột đến tại nơi đó, anh buông cô ra, hai tay ôm hạ thân của mình, mặt xanh như cắt ra máu.

Mặc kệ có lõa thể hay không lõa thể, cô vùng ra khỏi bồn tắm chạy nhanh ra ngoài. Đóng chặt cửa phòng lại, còn không quên đẩy bàn và ghế chắn ngang cửa. Khi chắc chắn anh không thể ra được, cô bắt đầu mặt quần áo.

- Cố Thục Mãn, em, em...

- Giám đốc à, anh nói gì tôi không nghe rõ. 

Cô hét vọng vào trong. Có trời mới biết hôm nay cô đã làm ra chuyện tày trời gì. Nơi đây nguy hiểm, không nên ở lại lâu.

Cô vội vàng lấy túi sách, xem lại tất cả một lần coi còn thiếu thứ gì không, khi đã chắn chắc rằng mọi thứ đã đủ, cô vui vẻ bước về phía phòng tắm.

- Giám đốc à, anh tắm vui vẻ. Hẹn không bao giờ gặp lại a.

Phía trong phòng tắm, Sơ Thiểu Khang vẫn trong tư thế gập người, tay ôm hạ thân, mặt không có một chút khởi sắc. Nghe cô vui vẻ nói vậy, anh nghiến răng thốt ra từng chữ.

- Cố Thục Mãn! Em không thoát khỏi tay tôi đâu.

Anh nghe tiếng cười ranh mãnh của ai đó.

- Giám đốc à, tôi khuyên anh nên đi khám bác sĩ, bệnh ảo tưởng ngày càng trầm trọng rồi đấy.

Giọng cô nhỏ dần rồi tắt hẳn sau tiếng đóng cửa. 

- Đừng để rơi vào tay tôi, em sẽ hối hận.

Thét lên một câu, anh không biết cô có nghe hay không.

Mối nhục này anh phải trả lại cho cô gấp mười lần.

Lần sau gặp lại, anh hứa sẽ cho cô không thể bước chân xuống giường.

Ba lần có vẻ là hơi ít.

Được, lần sau, anh phải làm ít nhất mười lần a.

Cố Thục Mãn, đợi đấy, em phải hối hận vì hành động của mình ngày hôm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro