Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Tuần trăng mật


Chương trước là cô còn bên Anh, cô mới về 5 hôm trước

(Chủ nhật)

- Tôi thật không hiểu người lớn nghĩ gì, ép hôn thì cũng phải từ từ như trong phim thôi chứ, đùng một cái vừa mới gặp nhau hôm qua hôm nay đã phải kết hôn. Mà đâu phải gặp mặt lần đầu đã có giao tình gì đâu?-anh nhăn nhó nói

- Anh cũng biết xem phim nữa sao? Tôi nghĩ kẻ độc ác như anh có xem cũng không hiểu được thế nào là tình cảm-cô mỉa mai

- Cô...không vì ông tôi dùng gia pháp để đe dọa thì dù có cắn rau cắn cỏ tôi cũng tuyệt đối không đính hôn với tôi chứ nói gì tới kết hôn

- Anh...

- Lam Hy con mau lại đây chuẩn bị làm lễ-Ba cô gọi cắt ngang cơn giận

- Dạ con biết rồi-cô ngoan ngãn đáp lời ba rồi quay sang hắn- Đợi đó

Trước mặt hàn vạn quan khách, cô và anh tỏ ra ân ái, vẻ mặt rất ư là tự nhiên trái ngược hoàn toàn với tâm ý bên trong.

Dắt cô đi trên thảm đỏ, ba nó khẽ nói đủ để cả hai nghe

- Vào nhà Gia Khải, con nhớ phải giữ gìn lễ giáo, đoan trang, hiền thục nhớ chưa

- Dạ

-

Cha nó trao tay nó cho anh. Dịu dàng dắt nó lên bục, anh hoàn toàn thoát khỏi cái vẻ xấc láo của mình và bọc ngoài bằng lớp vỏ thư sinh, điềm đạm đến cô cũng phải bất ngờ

- Hoắc Gia Khải! Con có đồng ý lấy Vương Lam Hy làm vợ, hết lòng yêu thương, tôn trọng, bảo vệ, không để bất cứ tổn thương nào cho cô ấy luôn ở bên dẫu có bệnh tật, ốm đau, giàu nghèo

- Con đồng ý-Theo kịch bản anh nhanh chóng trả lời

- Còn con, Vương Lam Hy! Con có đồng ý lấy Hoắc Gia Khải làm chồng....

Vị cha sứ đã nói hết, nhưng nó vẫn nắm lấy tay anh sững sờ, đứng như trời trồng, đầu vang lên những câu nói tàn nhẫn của ba nó.

- Này...-Anh khẽ nói, tay lay lay cô

- Con...con...đồng ý anh thoáng thở phào nhẹ nhõm rồi quay ra cùng nó trao nhẫn. Nhẹ nhàng rút chiếc nhẫn kim cương độc nhất vô nhị ra khỏi hộp lụa, hắn dịu dàng đeo vào tay cô

Cô khẽ co ngón tay lại nhìn hắn nhăn nhó. Ngẩn khuôn mặt baby lên nhìn, hắn cười âu yếm rồi tiếp tục làm cho xong phận sự.

Không còn nụ cười kiêu hãnh như khi cùng ba cô đi trên thảm đỏ, cô nhìn hắn tuyệt vọng, tay vẫn đeo chiếc nhẫn quý giá cho gã chồng ngốc

Lễ cưới kết thúc, anh và cô đi nghĩ tuần trăng mật cùng chiếc Mecxedec yêu thương của anh. Cả hai đều diễn rất tốt ngoài sự cố nho nhỏ trong lúc trao nhẫn thì mọi chuyện đều suôn sẻ. Trên xe cô tỏ ra khá lơ đãng dẫu anh khiêu chiến cũng không nói gì

KÍT....-anh đột ngột phanh gấp làm nó giật mình mà hoàn hồn

- Anh làm cái trò gì vậy? Điên hả?

- Xuống xe-anh lạnh lùng nói

- Sao tôi phải xuống?

- Nhanh lên

Theo lời ba cô dặn, bước xuống cô nhìn anh thắc mắc. Trái lại anh nghĩ cô sẽ gây chiến với hắn, một mực không chịu xuống xe nhưng thật bất ngờ khi cô lại hành sử như vậy, thật không giống cô mà anh biết hôm qua. Giận dữ, hắn phóng xe về trước, để cô lững thững cữi xe \\\"hăng cải\\\" về khách sạn

Về tới khu nghĩ mát, anh cùng vài cô \\\"chân dài\\\" chơi đùa ngoài biển chủ ý chọc tức cô thế nhưng đợi đến 6h chiều vẫn chẳng thấy bóng cô lết về lằm hắn rất đỗi bực mình. Trời sẩm tối, đổ mưa lớn bất chợt ngoài dự báo thời tiết.

- \\\"Chỗ đó cách khách sạn này khoảng 10km chứ mấy, 6 tiếng không đủ để cô ta về đến nơi sao. 1h trước mưa rất lớn. Cô ta không xảy ra chuyện gì chứ?\\\" Tránh ra...-Nghĩ rồi hắn đứng phắt dậy, lái xe ra ngoài tìm cô

Vừa định xuống nhà xe thì hắn bắt gặp nó đang mệt mỏi nhếch từng bước về đến cổng. Nỗi ân hận dâng lên khi thấy cô ngồi phịch lên thành của đài phun nước yếu ớt lau đưa khăn tay lau những giọt mồ hôi đẫm trên trán.

- Cô bò bằng gì mà đến bây giờ mới mò mặt về? Tôi đợi cô suốt mấy tiếng đồng hồ đó, biết chưa hả? Chân cô sắp gãy chưa để tôi còn đi đưa vào bệnh viện nếu không nhà cô lại trách tôi không chăm sóc tốt cho vợ

- Vợ ư? Tôi hỏi anh có người chồng nào nhẫn tâm bỏ vợ mình lang thang trên đường vắng không bóng xe cộ không? Anh là chồng cái kiểu..

.-anh rất đỗi ân hận cho trò đùa quái ác của mình. Luống cuống tìm bác sĩ, hắn làm mọi chuyện như rối tung lên đủ để chứng tỏ thành ý của mình.

- Sao trán cô ta lại nóng thế hả? Ông làm gì đi chớ.

- Hoắc thiếu gia! cậu bình tĩnh, chỉ là sốt nhẹ thôi không nghiêm trọng lắm đâu

- Sốt nhẹ thì ông phải giải quyết nhanh đi chứ.

- Nhưng thiếu gia cũng thấy là mợ chủ không nuốt được thuốc mà

- Ông đưa đây-Không nghĩ ngợi nhiều, hắn giật lấy viên thuốc hạ sốt trên tay vị bác sĩ rồi dùng cách trong phim để giúp nó uống thuốc

- Thiếu gia...cậu không sao chứ?

- Ông ra ngoài ngay cho tôi-anh hét toáng lên khiến vị bác sĩ phải giật mình vội vã mang hộp y tế ra khỏi phòng

- Cái đồ đại ngốc này, dù gì thì cô cũng phải gọi điện hay làm cách nào đó để về đến khách sạn chứ? Cô không biết rằng không thể đi bộ trên 10km sao?

Reng...reng....-Máy tính của anh kêu lên báo có cuộc gọi từ ba

Đặt nhẹ nó xuống giường hắn hầm hầm dở màn hình lên

- Con đây, ba gọi làm gì vậy?

- Cái thằng này hỏi lạ, con đi xa thì ba phải nhớ mà gọi điện quan tâm chứ

- Quan tâm ư? Nếu ba thực sự nghĩ vậy thì đã không xích con lại bằng hôn nhân

- Nói thế nào con cũng cãi ta cho được mà. Hai đứa thế nào rồi?

- \\\"giờ mà nói ra thì chắc chắn khi về ba sẽ cho ăn đòn\\\"-anh nghĩ

- Có chuyện gì à-ba cắt ngang dòng suy nghĩ của anh

- Dạ...ổn cả

- Vậy con gọi Lam Hy lại cho ông nói chuyện đi

- Không được đâu ạ, cô ấy ngủ rồi

- Mới 7h mà ngủ ư, con đừng dối ông

- À..vì say xe, cô ấy hơi mệt nên ngủ sớm thôi ạ

- Ừ...Vậy hai đứa chơi vui vẻ, ông không làm phiền

- Phù...-anh thở phào nhẹ nhõm khi ông tắt màn hình.

Loanh quanh khắp nhà, anh cố tìm xem trong khách sạn có máy quay nào khả nghi do ba đặt ra để theo dõi hay không. Lục tung mọi ngóc ngách, góc tường, không chỗ nào bỏ sót. Chợt anh dừng lại...

- Lạnh...lạnh...quá...ba, mẹ sao có thể nhẫn tâm như vậy...-cô nói mớ

- Đồ ngốc! Còn cố tỏ ra mạnh mẽ ư?-anh bất giác nhìn cô cười dịu dàng

Thoát ra khỏi hiện trạng vô thức hắn nhảy phắt lên giường, tìm đủ mọi cách làm nó ấm trở lại.

- Alô! Mau mang đến phòng 200 mấy cái chăn

Dù đã đắp những 3 cái chăn dày cộm nhưng tay chân nó vẫn lạnh như đá, miệng không thôi nói mớ

Mọi thứ cứ diễn ra như một hành động miễn cưỡng, anh kéo cô vào lòng, tay với lấy chăn đắp thêm cho nó, vẻ mặt bối rối đến đỏ ửng như con gái.

Từ khi ấy, cô không còn rên rỉ nữa. Ngon lành ngủ trong vòng tay anh. Cả hai thiếp đi cho đến sáng.

Vừa mở mắt, cô nhận được một mẩu giấy để khéo vào chỗ dễ thấy nhất trong căn phòng

\\\" Cô dậy rồi thì mau ăn cháo đi, nó đã bị thay đi thay lại hơn chục lần rồi đó. Đồ lãng phí. Ăn xong rồi lết nhanh bãi biễn giùm tôi, tôi chờ cô...

Gia Khải\\\"

Cô hắn học, đi rửa mặt rồi từ từ thưởng thức món cháo bổ dưỡng dẫu biết anh đang đợi rất lâu.

- Dù sao thì hắn cũng biết cách tạo niềm vui trong khi chờ mình nên không cần phải vội. Mà cái gã chết tiệt này, nói năng đàng hoàng thì có ảnh hưởng gì tới hắn mà cứ mở miệng ra là phun những lời cực kì khó nghe.

Nó thong thả ra biển hít thở không khí trong lành buổi sáng. Bất ngờ anh lù lù từ phía sau xông tới

- Tôi đã bảo phải ra thật nhanh, cô làm cái quái gì mà giờ mới mò mặt ra.

- Trong thư anh đâu có nói vậy

- Cô còn đợi tôi viết từng câu từng chứ sao

- Tôi không rảnh để ngẫm nghĩ tâm ý của anh

- Cô...được lắm-anh đưa tay đẩy cô ngã xuống nước biển ấm áp

- Anh điên hả?-cô hất nước vào mặt hắn trả đũa

- Cô dám....

- Ha..ha...áo anh ướt cả rồi kìa

- Này...

Cả hai trêu đùa, tinh nghịch trên biển khiến người ta phải ngưỡng mộ tuần trăng mật hạnh phúc của họ loạng choạng đứng dậy hét vào mặt hắn rồi ngất lịm đi do quá mệt và phải dầm mưa

À mọi người à mình mới chỉnh sửa mấy chương đầu lại rồi có gì mọi người xem lại jha
Vote 👇🌟🌟

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro