Chương 20: Ấm áp
Hồ Cẩn Huyên nghe vậy quay đầu nhìn anh, ánh mắt của anh trừ nét nhìn yêu say đắm và cưng chiều dày đặc ra thì không thể tìm ra thứ gì khác nữa, xem ra anh không có nhìn thấy ghi chép nói chuyện của cô và San, là cô đa tâm thồi cô chỉ không hi vọng anh bởi vì cô là sát thủ mà tức giận thôi. "Không có, em đang xem chỗ nào có phong cảnh đẹp thôi, để chúng ta có thể đến đó du lịch." Hồ Cẩn Huyên vươn tay ôm cổ anh, nũng nịu nói. Cô cũng chưa tính là nói dối toàn bộ, vốn cô tính tán gẫu với A San xong sẽ đi tìm cảnh du lịch đẹp mắt, chỉ là không ngờ anh trở về nhanh như thế thôi. Hồ Cẩn Huyên đảo mắt nhìn thời gian ở góc phải phía dưới máy vi tính, mới chỉ mười một giờ trưa à, xem ra tốc độ của anh rất mau, cô cho là ít nhất phải đợi đến buổi tối . "Vậy sao? Vậy quyết định đi đâu nào?" Thẩm Dật Thần hỏi theo lời của cô, đưa gương mặt tuấn tú của anh đến trước mặt cô, đối diện lỗ mũi và mắt trái của cô, hơi thở nóng rực phả ở trên da dẻ của cô, chọc cho cô cười duyên. "Em còn chưa tìm được, anh đã trở lại rồi à quên anh an bài hết mọi chuyện ở công ty rồi sao?" Hồ Cẩn Huyên cười hỏi, người bận rộn ở công ty lớn như anh, công sự nhất định nhiều vô số, nếu như bọn họ mới chơi mấy ngày đã bị người khác quấy rầy, thì thật mất hứng, nếu đi ra ngoài thì nhất định phải chơi cho đã. "Dĩ nhiên, có nhớ anh không?" Thẩm Dật Thần lộ vẻ tình thâm hỏi, trong mắt hàm chứa nhu tình nồng đậm quả thật muốn khiến người ta chết đuối. "Không có ——" Hồ Cẩn Huyên dí dỏm cười cười, cố ý kéo dài âm thanh "Mới lạ ấy, thật là nhớ anh mới đúng." Hai tay của cô vẫn ôm cổ của anh gươnh mặt trái xoan cổ điển giống như sứ trắng thượng đẳng, trong mắt sóng nước lăn tăn đều là nhu tình. Thẩm Dật Thần nhìn đến mất hồn. Hồ Cẩn Huyên không nghĩ tới mình lớn như vậy lại còn nói ra những lời ngon tiếng ngọt này quả thật là tình yêu sẽ làm người ta thay đổi, dù cô là sát thủ đứng đầu cũng giống vậy, cô thành thực đối mặt trong lòng của mình, suy nghĩ chính là suy nghĩ. "Ha ha ha. . . . . . Bảo bối, anh yêu em, rất yêu, rất yêu." Thẩm Dật Thần nghe lời của cô, cười đến mặt hạnh phúc, rù rì nói, cô thật là bảo bối của anh, cuộc đời này có cô là đủ. "Vậy sao? Vậy em có cần nói 'cảm ơn' không?!" Hồ Cẩn Huyên cười trêu nói, đến hiện tại khi nghe được lời ngon tiếng ngọt của anh, cô vẫn cảm thấy tai đỏ tim đập vì vậy cô hết sức dùng âm điệu nhẹ nhàng, che giấu sự khác thường của mình, hi vọng đừng bị anh phát hiện nếu không anh nhất định sẽ cực kỳ hả hê. "Ba hoa!" Thẩm Dật Thần nhìn thấy nụ cười trên gương mặt cô, biết là cô nói đùa, nhẹ giọng nói, bàn tay nhẹ nhàng ngắt một cái ở trên eo nhỏ của cô, nhẹ nhàng cắn trên cổ bạch ngọc của cô giống như trừng phạt "Đứa bé hư". "Ai nha, thật là nhột, ha ha ha. . . . ." Hồ Cẩn Huyên cười hì hì nói, cô cũng biết anh không nỡ tổn thương cô chút nào, cho nên mới không chút kiêng kỵ như thế, nhìn thấy bộ dáng vội vàng của anh cô cảm thấy đặc biệt vui vẻ, anh nhất định không phát hiện có lúc hành vi của anh giống như là một đứa bé làm nũng, mặc dù rất ngây thơ nhưng lại khiến cô rất yêu. Người đàn ông này đến tột cùng còn có bao nhiêu diện mạo cô không biết, lúc chưa kết hôn còn tưởng anh là một thân sĩ, kết hôn đến bây giờ, anh biểu hiện ra rất bá đạo, yêu say đắm cưng chiều, tham muốn giữ lấy mãnh liệt, tính tình trẻ con, tất cả đều khiến cô mê muội. "Tốt lắm, bây giờ không phải nên đi ăn cơm sao? Nữ vương điện hạ của anh, tiểu nhân biết một nhà hàng rất ngon." Thẩm Dật Thần khàn khàn trêu nói, anh tận lực để thanh âm của mình nghe ra không quá khàn, để tránh làm sợ cô. Nếu như cô nhảy loạn trong ngực anh nữa, anh không thể bảo đảm còn có thể chỉ ôm cô đã thỏa mãn giống như quân tử hay không, hiện tại lửa dục của anh đã sớm bị cô trêu chọc, ngửi mùi thơm nhàn nhạt từ người cô, ma sát da thịt ấm áp mà mềm mại của cô, không bao lâu nữa, anh sẽ biến thành một con dã thú, ăn cô vào trong bụng. Hồ Cẩn Huyên đã là vợ của người ta làm sao không cảm thấy sự biến hóa của thân thể anh, khi anh lên tiếng cô lập tức không nhúc nhích nữa, cô cũng không quên sáng sớm hôm nay thức dậy thì toàn thân đã đau nhức, hiện tại cô cũng không cần cái cảm thụ này, đàn ông này quả thật không chịu được trêu chọc, nhưng nếu như ở trong lòng anh là những người phụ nữ khác, không biết anh có thể mất khống chế hay không? Hồ Cẩn Huyên thầm nghĩ ở trong lòng. Hồi lâu sau, Thẩm Dật Thần ôm thân thể cứng ngắc của cô bình phục lại tâm tình, cười khổ thở dài, ảnh hưởng của cô đối với anh thật sự là quá lớn, chỉ nhẹ nhàng đụng vào thôi cũng khiến cho cả người anh khó chịu. Nhớ trước kia ở trong bang, có phụ nữ muốn leo lên giường của anh, cởi láng hết đồ tới hấp dẫn anh kết quả càng làm anh rất chán ghét. Còn nhớ rõ lúc ấy, khi người phụ nữ kia nhích tới nhích lui trong lòng anh, anh không có làm gì mà đã chán ghét ném cô ra khỏi phòng ngủ, trực tiếp cho chó sói lớn ở cửa làm thức ăn. Về phần người bị ăn đó anh đã chẳng còn nhớ, chỉ bảo thuộc hạ ném ra khỏi bang, dọn dẹp sạch sẽ cửa và phòng ngủ của anh, lần đó chỉ vì người phụ nữ kia đụng da thịt của anh, anh tắm không dưới mười lần tắm mới chịu đựng được, từ đó anh đều vô cùng ghét phụ nữ, cho đến gặp phải bảo bối trong ngực anh. Lúc ấy nếu như không phải trưởng lão trong bang hoài nghi anh là đồng tính luyến ái, tặng một người phị nữ đến trên giường của anh mà chính anh cũng muốn chứng minh tính hướng của mình rất bình thường, cho nên mới ngầm cho phép, chỉ là không ngờ người phụ nữ kia chưa làm gì anh đã chán ghét muốn ói, khi đó anh tình nguyện tin tưởng mình là đồng tính nên cũng nguyện không để bất kỳ người phụ nữ nào đến gần mình. Trời cao đối đãi anh không tệ, để anh gặp được người phụ nữ mình yêu trong đời, anh không cần cô độc cả đời. Không ngờ hiện tại chỉ một động tác lơ đãng của cô cũng khiến anh cơ hồ mất khống chế, Thẩm Dật Thần bất đắc dĩ cười . . . . .
"Dĩ nhiên, vương tử điện hạ của em!" Hồ Cẩn Huyên tiện tay tắt Laptop sau đó cười híp mắt vươn tay ra. Thẩm Dật Thần cực kỳ yêu bộ dáng của cô vào giờ phút này, giống như tiên tử nghịch ngợm xuống phàm trần du ngoạn, yêu cơ tuyệt thế mị hoặc nhân tâm, yêu mị mang theo sự thanh thuần hấp dẫn, anh không kìm hãm được nghiêng thân thể hôn lên môi đỏ mọng nũng nịu, càng nếm càng thấy ngọt ngào. Không giống nụ hôn bá đạo trước kia, anh hôn càng ngày càng dịu dàng, càng ngày càng triền miên, Hồ Cẩn Huyên cảm giác sắp say. ọc ọc ọc. . . . . . Một âm thanh không hợp thời vang lên, Thẩm Dật Thần không thể không ảo não rời môi Hồ Cẩn Huyên, vừa lúc bụng đột nhiên vang lên. Thật là 囧a, không biết Huyên có nghe hay không, Thẩm Dật Thần làm như không có chuyện gì nhìn Hồ Cẩn Huyên không hề cảm thấy lúng túng. "Thần, có phải bụng anh mới kêu không?" Hồ Cẩn Huyên nghi hoặc nhìn bụng anh hỏi, mặc dù lúc ấy cô bị hôn đến thất điên bát đảo nhưng là sát thủ, một tiếng vang nhỏ cũng không thể lọt khỏi lỗ tai cô . "Nào có, em nghe lầm! Tốt lắm, hiện tại đi ăn cơm, nếu không sẽ chết đói." Thẩm Dật Thần mặt không đỏ hơi thở không gấp nói, sau đó ôm ngang Hồ Cẩn Huyên rời khỏi thư phòng, tránh cô suy đoán lung tung. "Đó, chẳng lẽ em nghe nhầm hả?" Hồ Cẩn Huyên ôm cổ anh lầm bầm lầu bầu nói, lỗ tai cô rất thính, không thể nào nghe lầm, nếu anh nói không, vậy coi như xong, không nghiên cứu nữa. ọc ọc ọc. . . . . . Hồ Cẩn Huyên lập tức tựa tiếu phi tiếu (cười mà không cười) nhìn anh, cô đã nói mà tuyệt đối không nghe lầm, bụng anh đói kêu rột rột, ha ha ha. . . . . . mặt mũi đàn ông đáng ghét a, thiệt là…nói cô biết anh đói bụng cô cũng đâu cười anh. "Khụ khụ khụ. . . . . ." Thẩm Dật Thần giả vờ ho, bị chính người phụ nữ mình yêu mếm nhìn như vậy, khuôn mặt anh tuấn như thần thánh cũng dính chút ít đỏ ửng, anh không nghĩ đến bụng sẽ vang lúc này, đều do thư ký Liên, nếu không anh cũng không đói bụng đến bây giờ. " Có phải anh đến công ty mãi mê làm việc, quên ăn điểm tâm?" Hồ Cẩn Huyên cười hỏi, cái người cuồng công việc này chẳng lẽ chỉ nhớ rõ việc mà quên ăn điểm tâm? Không thì cũng phải nhớ ăn điểm tâm, nhưng quá nhiều việc nên không có thời gian ăn. "Không có a, ở công ty anh rõ ràng đã ăn sáng rồi không tin em có thể gọi điện hỏi thư ký." Thẩm Dật Thần không thả chậm bước chân, tiếp tục đi về phía trước nghiêm trang nói. Chuyện cười, nếu như cô biết sáng sớm anh chỉ uống nửa ly cà phê đen, cô khẳng định không tha cho anh, tối nay khẳng định bị phạt ngủ thư phòng, anh không cần. Bảo bối của anh bình thường rất ôn thuận, có lúc lại như con mèo hoang nhỏ, một con tiểu dã miêu làm anh điên cuồng, tràn đầy lực chiến đấu, mặc dù hung hăng nhưng lại không làm cho người ta chán ghét . "Thật?" Hồ Cẩn Huyên híp mắt nhìn con ngươi đen như mực của anh giọng nói đầy đắc ý ‘nếu như anh dám nói láo vậy thì chết chắc’. Cô không cần gọi điện thoại hỏi thư ký, cô không thích bại lộ thân phận, rất phiền toái lại cho người khác có cơ hội nói chuyện bát quái. Hơn nữa người khác khẳng định nói cô bá đạo, ngay cả ăn cơm cũng muốn quản lí, cho dù cô thật sự bá đạo, nhưng cũng không hy vọng người khác biết, chỉ cần người đàn ông trong nhà thích bị cô quản là được. "Thật, không lừa em, có thể gần đây dạ dày anh tiêu hóa tốt." Thẩm Dật Thần gật đầu như bằm tỏi mặt nở nụ cười nói, anh biết cô thích thấy nụ cười của anh nhất. Chỉ cần anh sử dụng nụ cười mị hoặc này cô nhất định sẽ mê luyến, bộ dạng ngơ ngẩn, cực kỳ đáng yêu. "Vậy thì tốt, lần này sẽ tin anh nhưng tuyệt đối không được để bụng rỗng uống cà phê, một ngày phải ăn đủ ba bữa, đây là mệnh lệnh." Hồ Cẩn Huyên nghiêm túc nói. "Dạ, nữ vương điện hạ." Thẩm Dật Thần cưng chiều nói, cô càng quan tâm, anh càng hạnh phúc, cho dù cả ngày cằn nhằn đến mấy lần, nhưng nếu không quan tâm ngươi thì cần gì ngày ngày phải càu nhàu, cần gì trông nom,bị càu nhàu, quản lí mới là phải hạnh phúc a. "Vậy bây giờ đi ăn cơm, chỉ là trước khi ăn cơm em muốn về phòng thay quần áo, tiên sinh xin hỏi có thể đưa em đi sao?" Hồ Cẩn Huyên cười nói. "Vinh hạnh của anh!" Thẩm Dật Thần cười hì hì ôm Hồ Cẩn Huyên xoay người hướng về phía phòng ngủ. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Một chiếc Ferrari đẹp mắt chậm rãi dừng trước nhà hàng châu Âu ưu nhã, nhất thời hấp dẫn lực chú ý của mọi người. Một người đàn ông mặc sơ mi trắng từ trên xe đi xuống, vóc người có thể sánh ngang với thần Appolo tuấn mỹ, chỉ thấy mọi người đều dừng động tác nhìn chằm chằm anh, anh xoay người mở cửa xe sau đó thận trọng đỡ một cô gái xinh đẹp mang theo hơi thở mát mẻ, một đại mỹ nữ tuyệt sắc. Nhìn một cái cũng biết quan hệ hai người này không tầm thường nhưng vẫn có không ít đàn ông hướng về phía cô gái lộ ra ánh mắt si mê, đang thưởng thức thì bị ánh mắt giết người của người đàn ông bên cạnh chíếu tới thức thời bỏ đi. Lúc này Thẩm Dật Thần hận không thể giết sạch những tên mơ ước Hồ Cẩn Huyên kia, từ lúc bọn họ xuống xe đã bắt đầu có một đống ruồi bọ đáng ghét dùng ánh mắt lang sói nhìn chằm chằm làm người ta vô cùng không thoải mái, nhất là những người đắm đuối theo dõi bảo bối của anh. "Anh nói nhà hàng này ăn ngon a?" Hồ Cẩn Huyên nhìn nhà hàng thanh nhã trước mắt, trong lòng tràn đầy mong đợi. Cô đam mê thức ăn ngon, có thể được Thần khen nơi này nhất định không tệ. "Ừ, em nhất định sẽ thích, vào thôi!" Thẩm Dật Thần quét những người đi đường một cái rồi cau mày, anh cảm thấy thức ăn nơi này cũng không tệ, hơn nữa quan trọng nhất là bên trong rất an tĩnh, không gặp phải nhiều người đáng ghét chỉ là không nghĩ tới bên ngoài nhà hàng có nhiều người đi đường như vậy. Dĩ nhiên trước tiên anh có thể lái xe đến bãi đậu, sau đó từ bãi đậu trực tiếp tiến vào nhà hàng nhưng vì để cho bảo bối của mình nhìn phong cảnh mỹ lệ ở cửa chính anh mới lựa chọn dừng xe trước cửa. Hiện tại anh đã bắt đầu hối hận, thấy người đi đường nhìn Huyên, khiến anh có ý muốn giết người, mau mau vào thôi! Bên trong sẽ không còn ánh mắt làm người ta không thoải mái, dù sao nhà hàng này không phải ai cũng vào được, có người có tiền còn không vào được đấy. Thẩm Dật Thần đưa chìa khóa xe trong tay cho phục vụ bên cạnh, sau đó nắm tay Hồ Cẩn Huyên nhanh chóng bước vào nhà hàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro