Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2 Gặp gỡ

Đêm xuống thật nhanh, bóng tối bao trùm lấy căn biệt thự cũ kỹ phủ lên từng bức tường một sắc đen u ám. Cơn gió lạnh lùa qua khe cửa sổ, mang theo tiếng rít rợn người. Đâu đó, tiếng gió rít qua những tán cây bên ngoài như lời thì thầm quái dị.

Jamie tỉnh giấc, đôi mắt tròn xoe khẽ mở, em chớp mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà phủ đầy mạng nhện. Ánh sáng lờ mờ khiến em có cảm giác như căn phòng đang chuyển động. Một cơn gió lạnh buốt thổi qua khiến em rùng mình.

" Dì Linda ơi? " - Em cất tiếng gọi khẽ, giọng nói run run vì lo lắng

Không có tiếng trả lời.

Em ngồi dậy, đôi tay nhỏ bé ôm chặt con gấu teddy cũ kỹ vào lòng. Ánh mắt xanh lơ ngơ ngác đảo khắp căn phòng. Chú Henry và dì Linda đâu rồi? Họ chẳng bao giờ rời đi mà không nói với em một tiếng. Cảm giác bất an dâng lên khiến từng nhịp tim em đập mạnh hơn.

" Chú Henry? " - Lần này, giọng em lớn hơn một chút. Vẫn chỉ có sự im lặng đáp lại

Không khí trong phòng như đặc quánh lại, hơi lạnh bao trùm lấy cơ thể nhỏ bé của em. Jamie hít một hơi thật sâu lấy hết can đảm bước chân xuống khỏi giường. Đôi chân trần chạm vào nền nhà lạnh ngắt, em khẽ rùng mình nhưng vẫn chậm rãi tiến về phía cửa.

Đèn hành lang nhấp nháy, phát ra ánh sáng vàng nhạt yếu ớt. Jamie khẽ nuốt nước bọt, tay siết chặt lấy con gấu teddy.

" Dì ơi? " - Em gọi lần nữa, nhưng giọng nói của em như bị bóng tối nuốt chửng.

Bỗng...

Một bóng đen cao lớn đứng lặng lẽ ở cuối hành lang.

Tim em chợt ngừng đập. Đôi mắt mở to, toàn thân cứng đờ. Bóng người ấy không nhúc nhích nhưng em có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt lạnh lẽo đang dán chặt lên mình. Jamie hoảng hốt đưa tay lên bịt miệng, cố ngăn tiếng hét sắp bật ra. Khuôn mặt em tái nhợt, chân lùi lại một bước.

Nhưng rồi... đôi mắt em lại chớp chớp, ánh lên sự tò mò ngây ngô.

" ...Ai thế ạ? " - Giọng em run rẩy cất lên, nhưng vẫn không có tiếng trả lời

Jamie cắn môi, bàn tay nhỏ nắm lấy cổ tay con gấu bông mà mân mê.

Bóng đen không đáp. Hắn chỉ đứng im, dáng người cao lớn phủ bóng đen lên sàn nhà.

Jamie nuốt nước bọt, hai bàn tay nhỏ siết chặt lấy con gấu bông trong ngực. Thay vì lùi lại, em lại nhích từng bước chậm rãi về phía bóng đen.

" Ơ... Chú là người sống ở đây à? " - Giọng em nhỏ xíu, nhưng trong ánh mắt lại ánh lên vẻ tò mò khó giấu

Em nhón chân bước lên phía trước, đôi mắt tròn xoe lấp lánh dưới ánh đèn mờ.

" Nhà này to ghê nhỉ? Chắc chú cũng thích ở đây lắm đúng không? "

Hắn vẫn không trả lời, chỉ im lặng nhìn em bằng ánh mắt sắc lạnh.

Jamie khẽ rùng mình, nhưng đôi chân nhỏ vẫn không chịu dừng lại. Em không hề cảm nhận được sự nguy hiểm đang cận kề. Với em, người lạ này... chỉ là một người sống trong nhà mà thôi.

Draven đứng im, đôi mắt tối lạnh băng nhìn chằm chằm đứa trẻ con trước mặt. Hắn chưa từng gặp ai như thế này... Một kẻ nhỏ bé, yếu ớt, nhưng lại cứ vô tư xông vào lãnh địa của hắn như thể chẳng hề biết sợ hãi là gì.

Nhưng Jamie không biết, chỉ thấy người kia cứ đứng im lặng mãi, em lại tò mò sấn tới gần hơn.

" Chú không thích nói chuyện sao? " - Em nghiêng đầu, đôi môi nhỏ cong lên vẻ đáng yêu vô cùng

" Em cũng ít bạn lắm, hay là... mình làm bạn đi? Em tên là Jamie! Còn chú? "

Em vẫn bước tới gần hơn, thậm chí còn giơ con gấu bông ra trước mặt hắn, mỉm cười ngây ngô:

" Em thích con gấu này lắm. Chú cũng thích gấu bông không? Nếu thích, em cho chú chơi chung nhé? "

Ánh mắt của Draven lóe lên sự khó chịu. Hắn nhìn sinh vật nhỏ bé trước mặt mình lòng ngập tràn cảm giác khó chịu lẫn khó hiểu. Đứa nhóc này... không hề biết sợ sao?

Draven khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh dán chặt vào em, giọng hắn trầm khàn cất lên:

" ...Tránh xa ta ra "

Nhưng thay vì lùi lại, Jamie lại bước tới gần hơn, hai mắt sáng lên đầy phấn khích.

" Chú nói chuyện rồi! Vậy là chú không phải ma, đúng không? "

Draven hơi lùi một bước, khuôn mặt đằng sau chiếc mặt nạ đen thoáng nét khó chịu. Hắn không có thói quen tiếp xúc với người lạ, càng không muốn bị làm phiền.

" Đi đi " - Giọng hắn trở nên lạnh hơn, ánh mắt đầy cảnh cáo

Nhưng Jamie dường như chẳng để tâm. Em cười tươi, nghiêng đầu nhìn hắn chằm chằm, đôi má hồng hồng trông càng thêm dễ thương.

" Chú cao thật đấy, chắc chú ăn nhiều lắm nhỉ? "

Draven cau mày, hắn thật sự không thể tin nổi cái tên nhóc này lại lắm lời đến thế.

" Em thích gấu bông, chú có thích không? " - Jamie tiếp tục sấn tới, giơ con gấu teddy lên trước mặt hắn

" Sao vậy chú? Chú không thích chơi với em hả? "

Draven bước lên một bước, khiến khoảng cách giữa hắn và Jamie chỉ còn vài gang tay. Jamie vẫn không lùi lại. Em ngước đôi mắt to tròn lên nhìn hắn, bờ môi hồng nhỏ xinh mím lại đầy lúng túng.

" Chú... có chuyện buồn đúng không? " - Em rụt rè hỏi, bàn tay nhỏ khẽ kéo kéo vạt áo hắn

" Ta đã bảo tránh xa ta ra " - Hắn nghiến răng gằn giọng, đôi mắt lóe lên tia giận dữ

Nhưng thay vì sợ hãi, Jamie chỉ cúi đầu lí nhí:

" Nhưng... chú trông cô đơn lắm "

Draven sững người. Lần đầu tiên trong đời hắn bị một kẻ khác nói rằng hắn cô đơn.

Cô đơn ư? Không, hắn không cô đơn. Hắn không cần ai cả. Hắn đã quen sống một mình, quen với sự im lặng và bóng tối. Nhưng... tại sao lời nói của đứa trẻ này lại khiến hắn cảm thấy khó chịu đến thế?

Jamie mím môi, đôi mắt long lanh nhìn hắn đầy hy vọng.

" Vậy... nếu chú không có ai chơi cùng, em ở đây chơi với chú nhé? "

Draven tức giận, hắn nhanh chóng vươn tay túm lấy cổ tay Jamie, kéo mạnh về phía mình. Cả người Jamie lập tức bị đẩy sát vào lồng ngực rắn chắc của hắn.

" Đừng có chạm vào ta! " - Hắn gằn giọng, đôi mắt lóe lên tia nguy hiểm

Jamie giật bắn mình, đôi mắt mở to đầy hoảng hốt, hai hàng nước mắt lập tức dâng lên nơi khóe mi. Em sợ hãi nhìn lên khuôn mặt che kín của Draven, giọng run rẩy:

" E-Em xin lỗi... đừng mắng em mà "

Nhìn đôi mắt long lanh cùng hai gò má ửng hồng của em, Draven bất giác đỏ mặt. Nhưng nhờ chiếc mặt nạ đen mà Jamie không thể nhận ra. Hắn cảm thấy như bản thân đang bị sự ngây thơ quá mức của đứa nhóc này làm rối loạn suy nghĩ.

Jamie vẫn cắn môi nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng hơi run run, trông đáng thương vô cùng.

" ...Em... Em không cố ý đâu. Tại em thấy chú cô đơn quá... " - Em lí nhí nói, ánh mắt long lanh đáng thương

Draven cứng người, bàn tay đang nắm cổ tay em khẽ thả lỏng. Một cảm giác gì đó thật lạ len lỏi vào trong tim hắn, khiến hắn khó chịu vô cùng.

Hắn lập tức đẩy em ra, giọng trầm thấp:

" Cút đi "

Nhưng Jamie vẫn bướng bỉnh đứng yên, đôi mắt to tròn nhìn hắn không chớp.

" Em không cút đâu. Chú... nhìn đáng thương lắm "

Draven trừng mắt nhìn Jamie. Hắn... hắn vừa bị thương hại sao?

" Ngốc nghếch "

Hắn lầm bầm, quay lưng bước đi, nhưng Jamie lại níu lấy vạt áo hắn, lí nhí nói:

" Chú cho em đi chơi với chú đi mà "

Draven khựng lại. Hắn không biết phải làm gì với sinh vật nhỏ bé này nữa.

Jamie vẫn ôm chặt con gấu bông, đôi mắt long lanh lấp lánh trong bóng tối.

Draven thở dài, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy bất lực trước một người như thế.

Hết chương 2
Votes+Comment nhen bây!!!

Thấy ẻm dễ thương ghê chưa

Năm mới vui vẻ nhen bây 🎆🎆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro