Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 89 Vương Tuấn Khải vẫn chưa tỉnh

Hai cô y tá nhìn thấy Dịch Dương Thiên Tỉ  ngồi trên giường nhìn họ bằng ánh mắt hoang mang liền cười tươi nói.

"Dịch thiếu gia, cậu đã tỉnh."

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn họ gật đầu, trong lòng có rất nhiều câu hỏi cần có người giải đáp.

Hai cô y tá lập tức bước tới cẩn thận  làm kiểm tra cho Dịch Dương Thiên Tỉ, không đợi Dịch Dương Thiên Tỉ hỏi gì liền lên tiếng.

"Dịch thiếu gia, cậu thật hạnh phúc có được một người chồng như Vương  Tổng.

Vừa đẹp trai vừa tài giỏi còn một mục yêu thương vợ."

"Đúng vậy, thời buổi này thật khó tìm ra một người giống như Vương tổng, nếu đổi lại là những người đàn ông khác, với khối tài sản kếch xù nhất định ở bên ngoài nuôi rất nhiều  tình nhân trẻ tuổi.

Không giống như Vương tổng, tôi chưa bao giờ nghe anh ấy dính vào bất cứ scandal nào."

Hai cô y tá làm kiểm tra thiết bị y tế thản nhiên nói.

"Không nói đến những việc trên, chỉ ở việc Vương Tổng có thể vì cậu không sợ nguy hiểm, tự nguyện hiến thận của mình cho cậu, tôi tin chắc ở trên thế gian này không có mấy người chung tình như anh ấy."

Một cô y tá nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ nói với giọng hâm mộ, trong lòng họ không biết Dịch Dương Thiên Tỉ đã tu mấy kiếp, nên kiếp này mới được Vương Tuấn Khải yêu đến như vậy.

Dịch Dương Thiên Tỉ không quan tâm đến những lời hai cô y tá tâng bốc Vương Tuấn Khải điều duy nhất lọt vào tai cậu chính là câu "không sợ nguy hiểm tự nguyện hiến thận của mình cho cậu".

Dịch Dương Thiên Tỉ bất giác vươn tay lên sờ vào bụng của mình, cậu mơ màng nhớ lại lời nói của anh nói với cậu trước khi cậu thiếp đi.

" Thiên Tỉ, tuy anh và em không giống như Châu Nhi và võ tướng Hoa trong truyền thuyết Mạn Châu Sa Hoa, nhưng bắt đầu từ ngày hôm nay anh sẽ trở thành một phần quan trọng trong người em dù chết cũng không chia lìa."

Lúc tỉnh dậy cậu còn tưởng những lời nói chứa đựng tình cảm sâu đậm này, cậu đã nghe được trong giác mơ nhưng thật không ngờ đó là những lời chính miệng anh nói với cậu.

Dịch Dương Thiên Tỉ nâng bàn tay mềm mại của mình sờ nhẹ ngàng vào mặt anh, tay cậu không ngừng di chuyển lên từng đường nét hoàn mỹ trên gương mặt tuấn tú của anh.

Dịch Dương Thiên Tỉ biết đối với anh việc kiếm một quả thận cho cậu, chỉ là việc dễ như trở bàn tay.

"Anh thật khờ, những chuyện nguy hiểm này đâu cần anh phải đích thân làm."

Giọng nói nhỏ nhẹ của Dịch Dương Thiên Tỉ kèm theo một giọt nước mắt trông suốt làm hai cô y tá hơi bất ngờ, nhìn vào biểu hiện của Dịch Dương Thiên Tỉ hai cô y tá tin chắc tình yêu mà Dịch Dương Thiên Tỉ dành cho Vương Tuấn Khải cũng sâu đậm không thua gì với tình yêu anh dành cho cậu.

Hai cô y tá kiểm tra xong liền viết báo cáo để đưa cho Du Trinh Trinh xem.

Họ biết bác sĩ Du rất xem trọng bệnh nhân trong phòng này, cho dù đang nói chuyện phiếm như họ vẫn rất chuyên nghiệp làm kiểm tra một cách tường tận.

"Dịch thiếu gia, phẫu thuật ghép thận lần này rất thành công, chúng tôi đã kiểm tra thận của cậu không thấy giấu hiệu bài xích.

Nói cách khác thân thể của cậu đã tiếp nhận quả thận của Vương tổng."

Một cô y tá trên tay đang cầm cây bút viết gì đó trên bản báo cáo, nói với giọng vô cùng chuyên nghiệp.

Dịch Dương Thiên Tỉ nghe cô y tá nói vậy trong lòng không cảm thấy vui mừng, ngược lại còn cảm giác lo âu thấp thởm.

Nếu người bệnh như cẬu cũng đã tỉnh lại, vậy tại sao Vương Tuấn Khải vẫn còn hôn mê.

Ánh mắt lo lắng của Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn luôn chăm chú vào Vương Tuấn Khải, lúc này nét mặt của anh thật bình thản vô ưu, đột nhiên Dịch Dương Thiên Tỉ ngước mắt lên nhìn vào hai cô y tá.

"Nếu cô nói phẫu thuật rất thành công, vậy tại sao anh ấy vẫn chưa tỉnh lại?."

Đột nhiên hai cô y tá bị Dịch Dương Thiên Tỉ chất vấn, làm hai người ngây người trong giây lát.

Hai người nhìn nhau bằng ánh mắt hoang mang.

"Thật xin lỗi Dịch thiếu gia, đáng lẽ ra Vương tổng phải tỉnh lại từ sớm.

Chúng tôi cũng không biết vì sao, anh ấy vẫn còn hôn mê."

Một cô y tá nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ nói với giọng bất lực, theo thường lệ người hiến thận sẽ tỉnh lại trước người nhận thận.

Nhưng trường hợp lần này lại là ngoại lệ, hai cô y tá quả thật không hiểu nguyên nhân là gì.

Dịch Dương Thiên Tỉ nghe hai cô y tá nói vậy trong lòng càng hiện lên nỗi bất an, cậu không còn kiên nhẫn để đoán mò tình trạng sức khỏe của anh nữa.

Dịch Dương Thiên Tỉ vươn tay giật mấy ống kim tiêm đang ghim sâu vào tay của mình ra, chuẩn bị bước xuống giường đi tìm Du Trinh Trinh hỏi cho ra lẽ.

"Dịch thiếu gia, cậu không được tháo kim tiêm ra sẽ rất nguy hiểm."

Hai cô y tá liền nhào tới chặn hành động của Dịch Dương Thiên Tỉ lại, trong lúc ba người dằng co đột nhiên ngoài cửa phòng bênh vang lên giọng nói của một người đàn ông.

"Các người đang làm cái gì vậy?

Mau buông anh dâu ra."

Vương Tuấn Kiệt trên tay cầm một bó hoa Bỉ ngạn màu đỏ thẫm với nét mặt tươi cười, vừa bước vào cửa liền sa sầm mặt khi anh nhìn thấy Dịch Dương Thiên Tỉ một chân dặt trên giường bệnh chân còn lại đã chạm mặt đất, đang bị hai cô y tá dùng sức giữ chặt lại.

Hai cô y tá nghe Vương Tuấn Kiệt nói vậy liền quýnh quáng buông Dịch Dương Thiên Tỉ ra, lui mình đứng cách xa giường bệnh một bước.

"Hai cô thật to gan, lại dám có hành động thất lễ với anh dâu?."

Vương Tuấn Kiệt nhìn thấy sắc mặt giận dữ của Dịch Dương Thiên Tỉ liền nhìn hai cô y tá nói với giọng hung hăng.

"Dạ, chúng tôi chỉ muốn chặn Dịch thiếu gia lại, không cho cô ấy tháo kim tiêm ra mà thôi.

Làm như vậy sẽ rất nguy hiểm."

Một cô y tá nhìn Vương Tuấn Kiệt bằng ánh mắt sợ sệt giải bày.

"Hai cô muốn chết có phải không?

Còn không mau rời khỏi nơi này!."

Vương Tuấn Kiệt nhìn hai cô y tá gằn giọng nói, hai cô y tá hoảng hốt khi nghe giọng điệu hung dữ của Vương Tuấn Kiệt, nhưng khi họ ngước mặt lên liền nhìn thấy Vương Tuấn Kiệt nháy mắt với bọn họ, bàn tay đang đặt sau lưng vẫy vẫy ý bảo hai cô mau đi ra ngoài.

Nhìn thấy vậy hai cô y tá mới ý thức được Vương Tuấn Kiệt đang giải vây cho bọn họ.

"Dạ, xin lỗi chúng tôi ra ngoài ngay."

Hai cô y tá vừa nói xong liền vội vàng bước ra ngoài, vừa bước đến cửa một cô y tá chợt nhớ ra mình bỏ quên bản báo cáo trên bàn liền quay lại trong vẻ bất đắc dĩ đi thật nhanh vào trong, vừa cầm lấy bản báo cáo trên tay cô y tá y như mũi tên lao thẳng ra ngoài cửa phòng bệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro