Chương 79 Khao khát
Vương Tuấn Khải vươn tay vịn ngay eo nhỏ nhắn của Dịch Dương Thiên Tỉ, anh mặc kệ sự đau đớn từ vết thương trên ngực, nâng thân thể mảnh mai của cậu lên đặt cậu ngồi trên đùi mình.
Trong lòng Vương Tuấn Khải cảm giác thỏa mãn vô cùng, đột nhiên anh cúi đầu một tay nâng cằm để khuôn mặt xinh đẹp của cậu ngẩng lên đối diện với ánh mắt thâm tình của anh, tay còn lại ôm chặt eo cậu dùng sức kéo một cái, ngực của cô áp sát vào lồng ngực vạm vỡ của anh.
Vương Tuấn Khải phủ đôi môi mỏng lạnh lẽo của mình lên đôi môi mềm mại của cậu, anh bá đạo dùng lưỡi tách ra đôi môi phím hồng ngang nhiên thăm dò bên trong.
Đầu lưỡi của Vwuong Tuấn Khảinhẹ nhàng chạm vào lưỡi cậu, hai đôi môi quấn lấy lẫn nhau.
Mùi tinh dầu hoa Bỉ Ngạn thoang thoảng tỏa ra từ trên người cậu, cùng với mật ngọt thuộc về riêng cô làm thần trí Vương Tuấn Khải rối loạn.
Con ngươi đen nhánh của Vương Tuấn Khải không ngừng co rút, yết hầu chuyển động lên xuống theo từng đợt khao khát dâng trào trong lòng anh.
Dịch Dương Thiên Tỉ bị nụ hôn mãnh liệt này của Vương Tuấn Khải làm toàn thân cậu bủn rủn, tay chân không còn sức lực đặt hết trọng lượng thân thể của mình lên người anh.
Vương Tuấn Khải không chịu nổi sự kích thích do thân thể mê người của Dịch Dương Thiên Tỉ mang lại cho anh, anh liền thò tay vào trong áo của Dịch Dương Thiên Tỉ vừa sờ vừa bóp bầu ngực của cậu, ngón tay trỏ không tự chủ trêu đùa nụ hồng nhạy cảm.
Cặp mắt gợi tình của Dịch Dương Thiên Tỉ hơi lim dim, cậu bất giác cắn nhẹ bờ môi dưới của mình, nét mặt say đắm trong men tình cùng với cử chỉ quyến rũ này làm Vương Tuấn Khải huyết khí sôi trào.
Đôi môi anh rời khỏi môi cậu lần mò xuống cái cổ trắng nõn lướt nhẹ nhàng trên xương quai xanh khiêu gợi.
Thân thể của Dịch Dương Thiên Tỉ không tài nào chịu nổi với từng động tác nâng niu này của Vương Tuấn Khải.
Hòn ngọc đen ống ánh của Dịch Dương Thiên Tỉ lúc này đã không còn tia sắc bén của thường ngày, giờ phút này Vương Tuấn Khải chỉ nhìn thấy sự lu mờ của dục vọng.
Đôi môi Vương Tuấn Khải vẫn ngậm lấy đỉnh hồng của cậu tay còn lại di chuyển xuống dưới, thò vào trong quần lót thăm dò nơi tư mật nhất của cậu.
Dịch Dương Thiên Tỉ chịu không nổi liền kép chặt hai chân của mình lại, cậu lập tức chặn lại bàn tay không yên phận của anh lúc này còn đang trêu chọc vùng đất thần bí của cậu.
Đột nhiên Vương Tuấn Khải mút mạnh một cái trên ngực cậu, để lại dấu ấn màu đỏ thẫm như đóa hoa Bỉ Ngạn đang rực rỡ nở trên làn da trắng sữa của cậu.
"Gia Uy........Em......um....."
Lời nói của Dịch Dương Thiên Tỉ còn chưa nói hết câu, đã bị hành động của Vương Tuấn Khải chặn lại.
Anh áp khuôn mặt yêu nghiệt của mình vào cổ cậu, hít một hơi thật sâu.
Vươmg Tuấn Khải không thể nào quên nổi mùi hương mê người tỏa ra từ trên người cậu, mùi hương đã gây ấn tượng sâu sắc trong lòng anh.
Không khí trong phòng lúc này vì hơi thở nặng nề kịch tình của hai người đã trở nên ám muội hơn.
Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn thẳng vào ánh mắt bao trùm bởi dục vọng của anh, lúc này nét mặt ửng hồng vì kịch tình của cậu làm cho dục vọng trong người anh càng thêm bùng cháy anh không do dự đột nhiên vén áo của Dịch Dươmg Thiên Tỉ lên trên, hiện ra trước mắt anh là hai ngực trắng mịn cùng với quyến rũ vì hơi thở nặng nề nên phập phòng lên xuống không ngừng, càng khiến thú tính trong người Vương Tuấn Khải bọc phát, muốn chiếm đoạt cậu ngay.
Anh cúi xuống ngụm lấy nụ hồng mong manh của cậu, môi anh nhẹ nhàng nghiền nhẹ nhẹ lưỡi không ngừng vuốt ve, cảm giác tê dại chạy khắp nơi trên cơ thể của cậu, làm hạ thân của Dịch Dương Thiên Tỉ trở nên ẩm ướt, cậu mở miệng cố hít lấy hít để không khí bên ngoài.
"Um....Um......"
Đột nhiên những tiếng rên khe khẽ được thốt ra từ cái miệng xinh xắn của cậu làm thần trí của VươngTuấn Khải mất đi kiểm soát, một tay anh vò nắn một bên ngực cậu tay còn lại Vương Tuấn Khải vươn tớ định cởi bỏ quần của Dịch Dương Thiên Tỉ ra, đột nhiên Dịch Dương Thiên Tỉ chụp lấy bàn tay lớn mạnh mẽ của anh chặn anh lại.
Trong lúc sự khao khát trong lòng hai người dâng đến tuyệt đỉnh.
"Cốc.....cốc,cốc.......cốc."
Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên phá vỡ màn ái ân đầy kịch tính này.
Vương Tuấn Khải không quan tâm đến người gõ, vào giờ phút này có trời mới cản nổi sự ham muốn trong lòng anh.
"Tuấn Khải, đừng."
Cơn lửa tình nồng cháy trong lòng anh đột nhiên bị dập tắt bởi người đứng bên ngoài cửa.
Anh đều chỉnh lại tâm trạng của mình nhìn cậu bằng ánh mắt mong muốn.
Dịch Dương Thiên Tỉ nở một nụ cười từ tận đáy lòng của mình, cậu chưa từng nhìn thấy qua bộ dạng trẻ con đang thèm muốn thứ gì đó, nhưng không được tội nguyện của Vương Tuấn Khải.
"Tuấn Khải..........đừng như vậy."
Dịch Dương Thiên Tỉ cười ngọt ngào ghé sát vào tai anh nói với giọng e thẹn.
Đôi môi mỏng đầy vẻ ngông cuồng của Vương Tuấn Khải bất giác cong lên thành một nụ cười vui sướng.
"Vậy sau này em phải bù lại cho anh."
Vương Tuấn Khỉa vừa nói miệng vừa cắn nhẹ vành tai của Dịch Dương Thiên Tỉ..
Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn anh cười cười, cậu không ngờ dù người đàn ông có tài giỏi hay có quyền lực đến đâu, ở trước mặt người nam nhân mình yêu cũng sẽ có bộ dạng đáng yêu như Vương Tuấn Khải bây giờ.
"Được."
Dịch Dương Thiên Tỉ không hề do dự liền đồng ý ngay, trong lòng cậu thầm nghĩ.
"Cũng may, tiếng gõ cửa này đến thật đúng lúc."
Vừa rồi vì sự khao khát của bản thân mình cô đã quên đi việc Vương Tuấn Khải đang bị thương, không thể làm chuyện đó được.
Lúc này ánh mắt sắc bén của Dịch Dương Thiên Tỉ chợt chuyển vào vết thương trên vai anh.
Nhìn thấy máu đã nhuộm đỏ cả một vùng khoảng chừng một gang tay trước ngực anh, trong lòng Dịch Dương Thiên Tỉ vừa đau xót vừa tự trách.
Tự trách bản thân mình không thể kèm chế dục vọng trong lòng mới khiến vết thương của anh trở nên trầm trọng hơn.
Dịch Dươmg Thiên Tỉ không nói gì một tay vươn tới cầm lấy miếng băng gạc do Du Tấn chuẩn bị sẵn trên bàn thay băng cho anh.
"Cốc.....cốc,cốc.....cốc"
Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, Quyển Ni đứng ngoài cửa đợi đã lâu, cô không muốn quấy rầy chủ nhân và Vương Tuấn Khải nhưng việc cô cần báo cáo rất quan trọng.
"Vào đi."
Dịch Dương Thiên Tỉ biết người đứng ngoài cửa là Quyển Ni, chỉ có Quyển Ni và Phan Minh Vũ mới biết cách xử dụng mật mã gõ cửa này.
Dịch Dương Thiên Tỉ đã căn dặn chỉ cần gõ một cái ngừng lại gõ hai cái dừng lại gõ một cái, cậu sẽ biết ngay họ là thuộc hạ của cậu.
Quyển Ni mở cửa bước đi cẩn trọng vào trong ánh mắt theo thói quen liếc nhanh qua căn phòng một cái, rồi chuyển tầm mắt của mình quan sát Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỉ.
Nhìn thấy Dịch Dương Thiên Tỉ đang chăm chú thay băng cho Vương Tuấn Khải, Quyển Ni định nói gì đó nhưng ngập ngừng không nói.
Dịch Dương Thiên Tỉ cảm giác được sự do dự từ Quyển Ni, cậu liền ngước mặt lên nhìn Vương Tuấn Khải.
Dịch Dương Thiên Tỉ suy ngẫm một chút trong lòng thầm nghĩ, giữa anh và cậu không cần thiết phải che giấu bất cứ điều gì.
"Nói đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro