Chương 7 Hàn Mặc có hỷ
Nam Liệt cẩn thận buộc ống nước chửa lửa trước ngực của Hàn Mạc, anh thận trọng tránh đi phần bụng sợ làm cô bị thương. 1
"Liệt, em có thể trèo xuống mặt đất."
Hàn Mạc nhìn thấy nét mặt khẩn trương của anh liền lên tiếng, từ đây nhảy xuống dưới đối với cô chỉ là chuyện nhỏ, huống hồ gì còn có sự hổ trợ của ống nước chửa lửa.
"Mạc Mạc, rất nguy hiểm." 1
Nam Liệt vừa nói xong, anh đã đưa người của Hàn Mạc ra ngoài cửa sổ, hai chân anh bám chặt vào bức tường phía trước, tay anh cầm ống nước chửa lửa từ từ thả Hàn Mạc xuống.
Khuôn mặt vì dùng sức của Nam Liệt đã trở nên đỏ bừng, bàn tay nắm chặt ống nước chửa lửa đến gân xanh cũng hiện lên rõ ràng, Nam Liệt tuyệt đối không để xảy ra chút sơ xót gì.
Sau khi Nam Liệt khẳng định Hàn Mạc đã anh toàn chạm mặt đất, anh mới tháo ống nước chửa lửa đang buộc trên người của mình ra quăng sang một bên.
Nam Liệt lập tức phóng từ cửa sổ xuống, bàn chân vừa chạm đất anh đã vội vã bước tới kiểm tra Hàn Mạc.
"Mạc Mạc, em cảm thấy như thế nào?
Có chỗ nào không thoải mái không em?."
Nam Liệt lo lắng hỏi tới tấp làm Hàn Mạc bật cười thành tiếng, lần đầu tiên trước mặt người ngoài Hàn Mạc lại cười ngọt ngào đến như vậy.
"Mạc Mạc, chúc mừng chị."
Trình Lam nhìn Hàn Mạc nói, nhìn một cái là cô biết ngay Hàn Mạc đã mang thai.
"Cảm ơn em."
Hàn Mạc cười hạnh phúc nhìn Trình Lam lịch sự nói, không đợi Hàn Mạc nói gì thêm Nam Liệt đã ôm Hàn Mạc rời khỏi.
Lúc này thuộc hạ của Lôi Lạc Thiên đang vội vàng đưa các vị khách mời rời khỏi toà cao ốc, khi mọi người vừa an toàn thoát ra ngoài, đột nhiên một làn khói trắng dầy đặc được thải ra từ trong những ống thông hơi.
Ánh mắt kinh hòang của mọi nguời đều dồn hết về tòa cao ốc, trong lòng họ thầm nghĩa cũng may họ đã an toàn rời khỏi, bằng không họ sẽ chết rất thê thảm dưới làn khói độc đó.
"CMN! Tôi mà biết ai đã bày ra cái trò này, tôi sẽ phanh thay của nó." 1
Đoàn Vũ Sơn giận dữ dùng chân đá vào cái thùng rác bên cạnh mắn, ánh mắt đầy vẻ căm phẫn nhìn chăm chăm vào toà cao ốc.
Vương Tuấn Kiệt nghe Đoàn Vũ Sơn nói vậy trong lòng anh khinh thường vô cùng.
"Hừ....
Là Peace! Cậu có gan thì đi tìm Peace để tính sổ."
Vương Tuấn Kiệt hừ lạnh một tiếng buông ra lời khiêu khích, anh không tin Đoàn Vũ Sơn dám đối đầu với tổ chức Shadow và Peace.
Nói xong Vương Tuấn Kiệt với nụ cười thách thức bước theo sau Vương Tuấn Khải rời khỏi.
Sắc mặt hăng máu vừa rồi của Đoàn Vũ Sơn đột nhiên tối sầm, trong lòng hắn thầm nghĩ.
Không biết tổ chức Shadow ra tay ngày hôm nay, là vì hắn hay vì người nào khác.
Ngồi trên xe về khách sạn Vương Tuấn Khải không nói lời nào, anh ngồi ngã đầu về phía sau nhắm mắt lại định thần.
Sam đang lái xe, ánh mắt ngờ vực nhìn Vương Tuấn Khải qua kính chiếu hậu, trong lòng Sam thầm nghĩ.
"Sao lần này Lão Đại lại bỏ qua cho tổ chức Shadow dễ dàng như vậy?."
Không chỉ Sam, Vương Tuấn Kiệt, Doãn Kỳ,
Nhật Trung và Trần Linh Giang cũng không hiểu.
Với tính tình hung bạo của Vương Tuấn Kiệt ai dám vuốt râu hùm anh sẽ tuyệt đối không tha cho kẻ đó.
"Các người không cần phải suy nghĩ lung tung.
Hiện tại tổ chức Shadow và Peace còn chưa phải là mối đe dọa của Vương Gia, việc quan trọng bây giờ chính là Dịch Gia."
Giọng nói phẳng lặng, đều đều của Vương Tuấn Khảilàm nỗi nghi vấn trong lòng của mọi người lập tức tiêu tan.
"Đường Gia!
Đúng rồi cũng đã đến lúc anh phải gặp mặt ba vợ và vợ tương lai của anh." 1
Vương Tuấn Kiệt vừa nói cặp mắt không ngừng quan sát biểu cảm trên khuôn mặt lạnh lùng của Vương Tuấn Khải.
Anh muốn biết đối với cậu vợ tương lai này, Vương Tuấn kHải có chút gì hứng thú hay không.
Cặp mắt của Vương Tuấn Khải vẫn nhắm nghiền, anh không hề có phản ứng với lời nói của Vương Tuấn Kiệt.
Trần Linh Giang ngồi bên cạnh, không biết vì sao khi nghe Vương Tuấn Kiệt nói vậy trong lòng cô cảm giác xót xa.
Tuy trong lòng rất khó chịu nhưng ngoài mặt cô vẫn giữ nét mặt không cảm xúc của thường ngày.
Sam đang lái xe ánh mắt nhìn vào kính chiếu hậu, chuyển từ người của Vương Tuấn Khải sang Trần Linh Giang.
Anh và cô đã cùng nhau lớn lên tại Vương Gia, nên anh hiểu tâm tư của cô nhìn thấy cô đắm chìm trong vọng tưởng, Sam rất buồn nhưng anh không dám nói cho cô biết nỗi lòng của anh.
"Lão Đại, tuần sau là ngày sinh nhật của Dịch Chấn Nam, ngài có muốn đến dự không?."
Doãn Kỳ xoay người lại nhìn Vương Tuấn Khải nói, Dịch Chấn Nam rất xem trọng Vươnh Tuấn Khải nên thiệp mời đã gởi đến từ một tháng trước.
"Hiệp ước giữa hai bên cũng đã đến lúc phải chấp hành.
Chuẩn bị một món quà hậu"
Đột nhiên Vương Tuấn Khải mở toang cặp mắt đầy sát khí của mình ra nhìn về con đường phía trước.
"Dạ, Lão Đại."
Doãn Kỳ cung kính nói, anh mới vừa gia nhập Vương Gia nên không biết hiệp ước giữa Vương Tuấn Khải và Dịch Gia là gì, nhưng anh biết một điều với tính tình của Vương Tuấn Khải.
Trong hiệp ước này Vương Gia chỉ có lợi chứ không có hại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro