Chương 16 Hôn lễ
Đến khi Sam nhìn thấy cánh cửa phòng chủ tịch được mở ra, đã là 9 giờ sáng của ngày hôm sau.
Lúc này Trần Linh Giang đã vội vã cầm lễ phục được ủi thẳng thớm đến cho anh.
"Lão đại."
Sam và Trần Linh Giang khom người hành lễ trước mặt anh, Vương Tuấn Khải với khuôn mặt lạnh như băng, anh gật đầu một cái nhận lấy bộ lễ phục từ trong tay của Trần Linh Giang.
Vương Tuấn Khải không nói gì liền xoay người lại bước vào trong phòng.
Năm phút sau cánh cửa phòng được mở ra lần nữa, một Vương Tuấn Khải với khuôn mặt lạnh lẽo không cảm xúc mang theo vẻ nghiêm nghị bước ra ngoài, trên người anh là bộ lễ phục màu đen không khác gì với thường ngày.
Trần Linh Giang len lén quan sát Vương Tuấn Khải, ánh mắt ngưỡng mộ không thể giấu được, tuy cậu biết hôm nay là ngày kết hôn của anh nhưng trong lòng cậu không hề có chút ganh tỵ hay ghen ghét gì với Dịch Dương Thiên Tỉ.
Trần Linh Giang biết hiện tại và sau này, đối với Vương Tuấn Khải cô vẫn chỉ là một thuộc hạ trung thành.
Sam đứng bên cạnh thu hết biểu cảm u buồn cùng với phiền não của Trần Linh Giang, khi nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của cô trong lòng Sam cảm thấy đau nhói.
Anh quá hiểu cái cảm giác thầm thương trộm nhớ một người là như thế nào.
"Chúng ta đi."
Giọng nói lạnh lùng mang theo nộ khí của Vương Tuấn Khải làm Trần Linh Giang và Sam bước ra khỏi dòng suy nghĩ của riêng mình.
Khi họ chợt bình tĩnh lại, Vương Tuấn Khải đã đứng trước cửa thang máy.
Ngồi vào trong xe Vương Tuấn Khải mệt mỏi ngả đầu về phía sau nhắm mắt lại dưỡng thần, anh đã làm việc cả đêm nên bây giờ rất mệt mỏi.
Trần Linh Giang ngồi bên cạnh nhìn Vương Tuấn Khải hỏi.
"Lão đại, bây giờ chúng ta đến giáo đường?"
"Ừm......."
Đổi lại với lời nói của Trần Linh Giang chỉ là một cái Ừm.... lạnh lẽo.
"Lão đại, Nhị gia, Doãn Kỳ và Nhật Trung đã chờ sẵn tại giáo đường."
Sam vừa lái xe ánh mắt nhìn vào gương chiếu hậu nhìn Vương Tuấn Khải cung kính nói.
Hôm nay là ngày đại sự của Vương Lão Đại, nên không tránh khỏi có kẻ thù thừa cơ Vương Tuấn Khải lơ là phái người ám sát anh.
Vương Tuấn Kiệt, Doãn Kỳ và Nhật Trung đã cho người canh giữ nghiêm ngặt từ trong ra ngoài giáo đường, sự phòng thủ còn hoành tráng hơn khi tổng thống Mỹ bước ra nước ngoài để ngoại giao.
Vương Tuấn Kiệt thật cẩn thận anh tin rằng với sự sắp xếp chặt chẽ này của anh, kể cả một con ruồi cũng không thể bay vào.
Xe dừng lại trước giáo đường nơi tổ chức hôn lễ, hàng ngàn bông hồng màu trắng được trang trí từ bên trong cho đến tận bên ngoài.
Khách mời đã có mặt đầy đủ, Thiên Tỉ cùng với ba mẹ cũng đã tới, chỉ còn thiếu mỗi một mình chú rễ mà thôi.
Dịch Dương Thiên Tỉ giận dữ đứng bên cạnh Quyển Ni cận vệ của cậu, cậu tức đến nghiến răng ken két phàn nàn với Dịch Chấn Nam.
"Ba, ba thấy chưa? cái tên Vương Tuấn Khải này thật là hống hách.
Ngày hôn lễ, vậy mà anh ấy cũng đến trễ."
"Con đừng giận, chắc Tuấn Khải có chuyện quan trọng cần phải xử lý, nhưng thời gian vẫn còn chưa tới."
Dịch Chấn Nam đang vui vẻ đứng bên cạnh vợ, khi nghe được ngữ khí của Dịch Dương Thiên Tỉ ông liền buông lời an ủi, thật ra thì còn năm phút nữa mới đến giờ hành lễ.
Đột nhiên ánh mắt của tất cả mọi người trong giáo đường đều dồn hết ra ngòai cửa chính.
Dịch Dương Thiên Tỉ nghi ngờ cậu nhíu mày nhìn theo ánh mắt của mọi người, đập vào mắt cậu chính là một Vương Tuấn Khải với vẻ bề ngòai vô cùng phong độ, anh bước đi oai hùng cùng với thuộc hạ của mình từ từ tiến vào trong.
Dáng vẻ oai vệ của anh làm Dịch Dương Thiên Tỉ ngỡ ngàng trong giây lát.
Dịch Dương Thiên Tỉ phải công nhận vẻ mặt lạnh lùng cùng với ánh mắt ngông cuồng ngạo mạn của anh quả thật rất thu hút, từ trên người của anh tỏa ra sự hấp dẫn làm cho nam hay nữ nhân có thể chỉ vì một cái liếc mắt của anh mà động lòng.
Vương Tuấn Khải với phong thái chẳng xem ai ra gì, anh hiên ngang tiến đến gần Dịch Dương Thiên Tỉ.
Đột nhiên con ngươi đen nhánh của anh chợt hiện lên vẻ khao khát mà từ trước tới giờ anh chưa từng cảm nhận qua, khi anh nhìn thấy Dịch Dương Thiên Tỉ trong bộ lễ phục màu trắng tinh khiết, khuôn mặt lạnh nhạt cùng với vẻ kiêu ngạo tỏa ra từ trên người cậu làm trái tim của Vương Tuấn Khải đập rộn ràng.
Ánh mắt băn khoăn lập tức chuyển sang nơi khác, không muốn để Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn thấy anh để ý đến cậu.
Sau khi tuyên thệ trước mặt cha xứ và trao đổi nhẫn cưới, các vị khách đều được mời đến khách sạn The Palm để dự buổi lễ kết hôn đình đám nhất nước Mỹ từ trước tới giờ.
Dịch Dương Thiên Tỉ với nụ cười giả tạo cậu vui vẻ cảm tạ các bậc trưởng bối đã dành thời gian đến tham gia hôn lễ của cậu, tuy hôn lễ này chỉ là một màn kịch để cho mọi người xem nhưng Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không thể làm ba mẹ cậu mất mặt.
Vương Tuấn Khải cũng không khác gì với cậu, anh không quan tâm đến cậu vợ nhỏ của mình.
Trong suốt thời gian của buổi tiệc anh luôn tránh né và giữ thái độ lạnh lùng cách ly với cậu.
Vương Tuấn Khải ung dung cùng những người tự xưng là người có máu mặt trong hắc đạo trò chuyện, anh không ngừng tiếp rượu với bọn họ.
Tuy nói là không quan tâm đến Vương Tuấn Khải, nhưng không biết vì sao mỗi lần có người mời rượu cậu, anh liền đứng ra uống thay cậu.
Một hôn lễ xa hoa lộng lẫy với không khí nhộn nhịp như vậy, người ngòai nhìn vào thấy hai người là một cặp hòan hảo nhất, một người là chủ tịch công ty đa quốc gia đứng nhất nhì trên tòan thế giới, một người là con gái độc nhất của Dịch Chấn Nam tổng thống đương thời của nước Mỹ một nước hùng mạnh nhất.
Nhưng không ai có thể ngờ đó chỉ là một vỡ kịch do đôi nam nam chính dàn dựng lên vì mục đích của riêng mình.
Trải qua một ngày dài đằng đẵng Dịch Dương Thiên Tỉ không còn tâm trạng để tiếp chuyện với bất kỳ ai nữa, cậu không muốn tiếp tục phải nở những nụ cười giả dối nên cùng với Quyển Ni lặng lẽ ngồi tại một góc khuất nghỉ ngơi.
"Chủ nhân......."
Lời nói của Quyển Ni còn chưa nói hết câu liền bị ánh mắt sắc bén của Dịch Dương Thiên Tỉ làm cho khựng lại, cô liền thay đổi cách xưng hô.
"Thiếu Gia, cậu sẽ dọn vào Vương Gia."
Dịch Dươmg Thiên Tỉ không nói gì chỉ nhìn Quyển Ni gật đầu một cái, tay cậu nhẹ nhàng xoa bóp bắp chân của mình.
Mang giày đế cao cả ngày nên hiện tại chân cậu rất mỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro