Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

25.

"Chậc chậc, ngươi cũng có ngày hôm nay..."

Diệp Viễn Phong nhìn cô chật vật dùng hai tay run rẩy trường đến thì hả hê mà gằn giọng, chân thì tàn ác giẫm mạnh vào tay cô.

"Aa~~."

Phác Thái Anh đau tới thét lớn, miệng lại phun ra một đống máu, mặt mũi trắng bệch không chút huyết sắc, ánh mắt thì giăng đầy tơ máu, nước mắt rơi lã chã.

"...Anh Anh không thể xảy ra chuyện gì..."

Dạ Mẫn đang trốn ở một chỗ khuất, khi nghe tiếng thét của Phác Thái Anh thì người run lên hoảng sợ tìm nơi phát ra âm thanh, chân vội vã chạy, miệng không ngừng lẩm bẩm, nước mắt cũng không khống chế được mà trào ra.

"..Tỷ tỷ!!."

Phác Dĩ Hạo đang tránh côn đánh tới thì tiếng thét truyền tới làm hắn giật thót tim, cả người phẫn nộ đấm mạnh vào cổ tên đối diện một cái rồi chạy đi.

"...Là tiếng của Anh Anh!!."

Phác Kiến nghe tiếng thét đau đớn thì ông cũng run lên, trên mặt tràn đầy lo lắng chạy khỏi vòng an toàn vào trong.

"Ba..."

"Lão gia.."

Mọi người cũng hoảng hồn vội chạy đuổi theo, tất cả vệ sĩ thì cũng theo sau, dọn đường cho mọi người.

Lam Tình Văn tim như treo trên cổ họng, chạy thật nhanh đi, trong lòng bà là tràn ngập bất an, có điềm báo không lành.

"Đoàn đoàn..."

"Phập phập...."

Bây giờ nơi đây rất hỗn loạn, đạn bay loạn xạ, nếu ai không cẩn thận sẽ bị trúng là không thể nghi ngờ.

"Du du du du..."

Vệ sĩ Phác Gia dùng súng chiến xả một loạt đạn bắn đi, không qua mấy giây đã có hơn mấy chục viên lao đi xé không, tia lửa xẹt xẹt lóe sáng, huyết nhục nhuộm đầy trên tường đá và đất, từng tên từng tên một ngã xuống chết thảm...

Aaaa...

"....Làm ơn..nhanh đi cứu...nàng.."

Phác Thái Anh cắn môi nhịn cơn đau ở khắp người, dùng sức để có thể nói ra một câu, cô bây giờ quá mức thảm hại, chỉ còn có thiếu cái dập đầu cầu xin hắn thôi.

"Được thôi, ta sẽ cứu nàng..."

Diệp Viễn Phong nhấc chân đang đạp trên tay cô lên, cất bước từ từ đi đến Kim Trân Ni, khóe môi cười tà, ánh mắt hắn bây giờ chỉ toàn hận thù, sát ý nồng đậm.

"Ứ...."

Phác Thái Anh bàn tay run rẩy đầy máu, vì đau mà rên một tiếng.

"...Ngươi....đừng mà..."

Phác Thái Anh bỏ qua đau đớn ngẩng đầu lên, khi nhìn đến hành động của Diệp Viễn Phong thì sợ hãi lắc đầu lia lịa, nước mắt chưa bao giờ ngừng chảy, tay cố nhịn đau chống nền trườn đi, cô trường tới đâu máu vẽ một đường tới đó, miệng yếu ớt lẩm bẩm cầu xin hắn.

Diệp Viễn Phong đi tới Kim Trân Ni còn một bước hơn thì dừng lại, tay giơ cao lên cây côn, đến khi lên cao thì dừng lại cảm khái một tiếng thở nhẹ.

"Ta để nàng chết trước! Rồi tiễn ngươi sau nha~."

Diệp Viễn Phong quay đầu nhìn lại Phác Thái Anh bộ dáng thê thảm không thể tả, đang cố trườn tới chân mình thì híp mắt cười khẽ.

"...Làm..ơn...tha cho nàng...tất cả là..do tôi...nàng..vô tội.."

Phác Thái Anh cận lực lắc đầu, hữu khí vô lực nhìn hắn cầu xin, tay thì cố với lấy chân hắn mà ôm.

"Không thể nào!!."

Diệp Viễn Phong quát lên, chân cũng đồng thời đạp mạnh vào ngực cô.

Phịch!

Rầm...Xẻng...

"Aaa~~."

Phác Thái Anh thân đập mạnh vào đống phế liệu, đống sắt lớn từ trên cao ngã xuống ngay lên lưng cô.

"Phụt..khụ~."

Lần này cô phun ra một họng máu, trên lưng cô cũng ướt đẫm máu loang lổ, máu tràn lan chảy xuống làm thành một vũng.

"Nhìn đi!!."

Diệp Viễn Phong nhìn cô gầm lên, sau đó cây côn tốc lực từ từ hạ xuống Kim Trân Ni đầu.

"Đừng..."

Phác Thái Anh mắt đầy tơ máu mở hết cỡ thét lớn, thanh âm thê lương vang vọng khu rừng.

"Phịch..."

Nhưng từ đâu một cái bóng chạy thật nhanh lao tới che trước Kim Trân Ni, côn đập mạnh vào phía sau đầu nàng, máu trên gáy Dạ Mẫn phun ra, Dạ Mẫn trợn to mắt, miệng trào ra máu, thân thể cứng đờ từ từ mềm nhũn ngã xuống.

Diệp Viễn Phong đang trong cơn đắc ý làm hắn vui tới điên loạn nên không biết ai là ai, cười gằn giọng hả hê lại thêm một côn đánh tới.

"Chết đi.."

Phịch...

Dạ Mẫn bị đánh bay ra, người đập mạnh vào tường, máu phun ra như mưa nhuộm đầy một mảnh phía dưới nền...

"Dạ Mẫn~~."

Mọi người vừa đến cũng cùng lúc chứng kiến cảnh thê thảm này, không khỏi cả kinh thất sắc hét lên.

"Đoàn đoàn đoàn..."

Diệp Viễn Phong giật mạnh người một cái, cả chục viên đạn được ghim vào người hắn, miệng mở máu ào ạt chảy ra, mắt trợn lên người từ từ ngã xuống nền tạo nên âm thanh nặng nề, máu từ thân hắn lan tràn ra xung quanh chết không nhắm mắt.

"..Mau gọi xe cấp cứu..."

Phác Kiến chạy đến bên cạnh Phác Thái Anh, nhìn cô mình đầy thương tích thì ruột đau như cắt, nhìn vệ sĩ gầm lớn.

"Anh nhi..."

Phác Dĩ Tân xụi lơ mắt đỏ ngầu khóc lên nhìn nữ nhi mình hơi thở yếu ớt.

"Đại tỷ..."

Phác Dĩ Hạo khóc lên, đi đến đẩy lấy vai cô qua lại.

"...Tiểu Ni.."

Kim Chiến cũng chạy đến cởi trói cho nữ nhi mình, ôm nàng vào lòng mà khóc.

"Anh Anh cậu phải cố lên..."

Hiểu Thần nhìn đến Phác Thái Anh thì tim giật thót, khóc nấc lên nghẹn ngào nói.

"Đúng rồi...mau đưa ba người lên trực thăng..nhanh.."

Phác Dĩ Tân nhớ ra còn có trực thăng thì nhìn mọi người hét lên.

Chu Nhu cầm lấy tay Kim Trân Ni liên tục cầu bình an, bản thân thì không ngừng rơi nước mắt.

"Tựt tựt tựt tựt..."

Tiếng trực thăng bay lên cao.

"Mau tăng tốc..."

Phác Dĩ Hạo đỏ mắt rống lên, hai tỷ tỷ hắn máu đang không ngừng chảy ra nếu chậm trễ thì sẽ không kịp mất.

Phác Kiến một bên vừa lo lắng đau lòng vừa tức giận đến run rẩy.

Lam Tình Văn đang ôm Dạ Mẫn, trên người bà bây giờ toàn là máu, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt, hai nữ nhi của bà sao lại thê thảm như thế này.

Bệnh viện lớn nhất Thượng Hải bây giờ đang có một trực thăng lớn đáp xuống, mọi người phía dưới hoảng sợ tản nhanh ra, tụ tập đông lại làm nên một mảnh xôn xao.

Từ bên trong bệnh viện bác sĩ y tá tất cả tựa hồ đều chạy ra không dứt.

"Nhanh..."

Phác Kiến thấy trực thăng vừa đáp xuống thì quát lên hối thúc, tôn nữ ông mà có chuyện gì thì bệnh viện này đừng mong duy trì nữa.

Ba xe đẩy thật nhanh đem ba người đưa thẳng vào ba phòng cấp cứu.

"Mọi người đứng ở ngoài chờ!."

Nữ bác sĩ ngăn cản mọi người định xông vào phòng cấp cứu.

Ba phòng cấp cứu may mắn là gần sát nhau, mọi người cũng không cần đi qua đi lại.

Phịch....

Phác Dĩ Hạo quỳ xuống, tay ôm mặt khóc lên.

"...Nếu con đi là tốt rồi..."

"Uyển nhi...Tiểu Ni xảy ra chuyện rồi..con mau về đây.."

Kim Chiến một bên giọng đau khổ nói vào di động.

"..Tiểu Ni xảy ra chuyện?...Con về liền.."

Bên kia đầu dây giọng nữ nhân hô lớn, tràn ngập lo lắng gấp gáp nói.

Lam Tình Văn ôm nhi tử mình, cả hai người đều khóc.

"...Hai người nín đi."

Phác Dĩ Tân cũng quỳ xuống vỗ vai họ nhẹ giọng nói.

Phác Kiến nhìn vào cái bảng sáng đèn, tay siết chặt lại nghe ra tiếng.

"Mộ Gia!!."

Thời gian cứ trôi, cứ trôi mang theo sự căng thẳng lo lắng của từng người, ba căn phòng vẫn còn sáng đèn chưa có dấu hiệu tắt đi.

Từ xa hai tên áo vest đen đi lại cung kính đối với Phác Kiến thông báo.

"Mộ Gia công ty bên Anh Quốc người chúng ta đang xử lý, thuộc hạ cũng đã bắt được tất cả người Mộ Gia, Diệp Gia có cả Mộ lão đầu...."

"Tất cả giết hết! Còn lão già kia lăng trì cho ta!!!."

Phác Kiến trầm giọng âm ngoan thốt lên như sứ giả địa ngục tuyên án.

"Vâng.."

Hai tên run rẩy gật đầu đáp rồi nhanh ly khai.

Thêm mấy giờ trôi qua, mọi người không một ai chợp mắt, họ không cầu trời thì cũng ngơ ngẩn như người mất hồn.

Bỗng dưng di động Kim Chiến run lên, hắn cầm lên kết nối.

"Con đã tới sân bay..."

Giọng nữ nhân bên kia thông báo.

"Mau tới bệnh viện lớn nhất Thượng Hải..."

Kim Chiến nhẹ giọng nói, bây giờ hắn không còn sức nữa rồi, nữ nhi mình yêu thương nhất nay lại rơi vào tình cảnh như vậy, bảo hắn làm sao ăn nói với người mẹ đã mất của nàng đây.

"...Vâng con đến liền.."

Kim Linh Uyển nghe đến bệnh viện thì thanh âm cũng run lên.

Hiểu Thần cứ ôm mặt khóc suốt cả buổi, Chu Nhu cũng một dạng lòng như lửa đốt.

Một lát sau.

"Phụ thân..."

Phía xa một nữ nhân vội vã chạy đến, dung mạo cũng vài phần tương tự Kim Trân Ni.

"..Uyển nhi!."

Kim Chiến bật dậy nhìn đến đại nữ nhi của mình.

"Tiểu Ni em ấy thế nào?."

Kim Linh Uyển tràn ngập lo lắng nhìn ông hỏi.

"Nàng đang bên trong!.."

Kim Chiến rơi nước mắt nhìn vào phòng thứ hai đang sáng đèn nói.

"...Linh Uyển tỷ tỷ..."

Chu Nhu thấy nàng đến thì nhào vào lòng nàng nức nở lên.

Kim Linh Uyển cũng ôm lại nàng nhẹ vỗ lưng dỗ dành, mắt cũng đỏ lên rồi rơi nước mắt.

Lúc này, phòng cấp cứu số hai đèn tắt, nữ bác
sĩ cùng hai y tá bước ra.

"Bác sĩ!! Con tôi thế nào rồi...?"

Kim Chiến chạy nhanh tới bắt lấy tay bác sĩ, vội hỏi.

Kim Linh Uyển, Chu Nhu cũng chạy đến lo lắng chờ câu trả lời, Phác Gia người cũng đứng dậy.

"Kim Tổng bị nặng ở phần đầu, sợ là sẽ mất đi một đoạn ký ức ngắn, rất khó để hồi phục, trừ khi đoạn quá khứ đó rất quan trọng với nàng."

"Và còn một đều nữa, đứa bé trong bụng nàng rất mạnh mẽ, hai mẹ con họ đều bình an."

Nữ bác sĩ nói tới đứa bé thì cười nhẹ thông báo cho mọi người.

"...Đứa bé?."

Mọi người nghi hoặc đồng thanh.

"Bé chỉ mới được một tháng, sau việc này mọi người nên để ý đến Kim Tổng hơn đừng để ngài ấy vận động mạnh..."

Nữ bác sĩ gật đầu nói tiếp.

"Đứa bé của ai?."

Kim Linh Uyển ngu ngơ hỏi phụ thân mình.

Mọi người nghe đứa bé cũng lâm vào hoang mang, Phác Gia bốn mặt nhìn nhau, Phác Kiến mặt cũng sinh ra nho nhỏ vui mừng.

"Tất nhiên là con của tôn nữ ta..."

"Không lẽ nàng lén mang thai, định cho mọi người một cái kinh hỉ, một tháng trước không phải là ngày Anh Anh bị đâm sao?."

Hiểu Thần suy đoán một bên rồi nhẹ giọng nói.

"Đứa bé này là của Phác Tổng là thiên chân vạn xác, tôi chính là người làm chuyện đó..."

Nữ bác sĩ cũng không ngại nói ra.

"Tốt quá rồi!Đa tạ trời phật cho hai mẹ con họ bình an!!."

Phác Dĩ Tân miệng lẩm bẩm lạy trời laỵ phật.

Lam Tình Văn, Phác Dĩ Hạo trên mặt cũng xuất hiện nét cười.

"Cảm ơn bác sĩ!."

Kim Chiến cũng cười nói cảm ơn.

"Ân, trễ nhất là sáng mai Kim Tổng mới tỉnh..."

Nữ bác sĩ nói xong rồi rời đi.

Kim Linh Uyển rơi vào hoang mang cực độ, nàng mới đi Anh nửa năm mà về lại biết tin muội muội của mình mang thai.

"Mọi chuyện giải thích với con sau."

Kim Chiến nhìn nàng nói.

"Ân." Kim Linh Uyển nhẹ gật đầu.

Kim Trân Ni được bốn y tá đẩy ra dẫn tới phòng chăm sóc đặc biệt.

Kim Chiến cùng Kim Linh Uyển, Chu Nhu đồng thời chạy theo.

Phác Gia thì ngồi đợi hai nữ nhân vẫn còn đang cấp cứu bên trong.

Phác Dĩ Hạo đi qua đi lại suốt hai canh giờ, lâu lâu lại chắp tay cầu trời khẩn phật.

Bảng cấp cứu số 1 tắt đèn, bác sĩ thở dài bước ra.

"Tôn nữ tôi thế nào rồi?.."

"Nữ nhi tôi sao rồi..."

Phác Kiến cùng Lam Tình Văn chạy nhanh đến đồng thanh hỏi, Phác Dĩ Tân hai cha con thì ngực phập phồng chờ câu trả lời.

"Nếu sau 12h Phác Tổng không có dấu sống thì mọi người nên chuẩn bị tinh thần, chúng tôi đã tận lực..."

Nam bác sĩ nhìn bốn người trịnh trọng nói.

"Sao..."

Lam Tình Văn nghe đến thì đầu như nổ tung, bước chân cũng loạng choạng.

"Sao có thể?."

Phác Dĩ Hạo rống lên, nhanh tay đỡ lấy mẫu thân mình.

Phác Dĩ Tần không thể tiêu hóa nổi, vội đỡ lấy Phác Kiến sắp ngã.

"Ba...không sao chứ?."

"...Không sao.."

Phác Kiến mắt đỏ lên, nghe tin này ông thật sốc, không thể chấp nhận được.

"Bốp.."

Phác Dĩ Hạo như nổi điên đi đến đánh tên nam bác sĩ một cái.

"Một lũ vô dụng!!."

"Hạo nhi..."

Lam Tình Văn kéo hắn lại la lên.

Nam bác sĩ bị đánh ngay mặt, thân thể mất cân bằng ngã xuống.

"Bịch"

"Trưởng khoa..."

Hai nữ y tá vội chạy đến đỡ hắn lên.

"Chúng tôi thật đã cố gắng hết sức! Thật xin lỗi..."

Nam bác sĩ bị đỡ đứng dậy nhìn mọi người nói lại một lần nữa và xin lỗi, vì hắn biết cảm giác tâm trạng của mọi người bây giờ, hắn cũng đã từng trải.

"Cút ngay!!."

Phác Dĩ Hạo nhìn ba người rống lên.

Mọi người gần đó cũng bị dọa không nhẹ, không biết xảy ra chuyện gì, trong bệnh viện mà lại ồn ào đến như vậy.

Nam bác sĩ cùng hai y tá vội ly khai.

"...Tại sao?.."

Phác Dĩ Hạo quỳ giữa bệnh viện ôm mặt khóc rống lên, miệng thì cứ than trời trách đất.

Lam Tình Văn cũng ôm mặt một bên nước mắt giàn giụa.

Phác Kiến đi đến cửa sổ nhìn vào trong thấy tôn nữ mình đang nằm trên giường, trên người đều là băng gạc.

Phác Gia đã tạo nghiệp chướng gì?

Sao lại giày vò ngay tôn nữ của ông!

Phòng cấp cứu thứ 3 nửa giờ sau cũng tắt đèn.

"...Nàng thế nào?."

Lam Tình Văn lau đi nước mắt chạy qua nhìn nữ bác sĩ hỏi.

Phác Kiến, Phác Dĩ Tân hai cha con cũng đứng dậy nhìn nữ bác sĩ.

"Nàng bị thương phần đầu hết sức nghiêm trọng, cộng thêm phần lưng bị nứt xương nặng, từ nay về sau nàng chỉ có thể là người thực vật! Chúng tôi đã tận lực, đã cố gắng hết sức rồi..."

Nữ bác sĩ lắc đầu thở dài, nói xong thì cũng rời đi.

Phác Gia nghe xong ai nấy cũng chôn chân tại chỗ, không thể tiếp thu nổi lời vừa nghe được.

"Ông trời ơi!! Hai đứa nó có lỗi gì!."

Phác Kiến mắt đầy tơ máu nhìn lên trên rống lớn.

"..Mẫn nhi.."

Lam Tình Văn chân mềm nhũn mà ngã xuống nền, khóc nức nở kêu tên nàng, ông trời có phải quá tàn nhẫn với nàng rồi hay không.

Phác Dĩ Hạo quỳ xuống trước cửa phòng nàng như người vô hồn, nước mắt hai dòng cứ chảy không dứt.

Phác Dĩ Tân cố gắng hít một hơi thật sâu, đi đến ôm lấy vợ mình đang khóc.

*****************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro