
15.
Nàng vừa dứt lời xe cứu thương cũng đến, người phía trên nhảy xuống, vội vàng kéo xe xuống đem người lên.
Kim Trân Ni cũng theo sau, sau đó xe lập tức lao đi thật nhanh.
Một đường Kim Trân Ni cầm tay Phác Thái Anh nói rất nhiều, nước mắt chảy chưa bao giờ ngừng.
Tới phòng cấp cứu, Kim Trân Ni không được cho vào, nàng phải bên ngoài đi qua đi lại khó yên lòng chờ đợi.
"Anh nhi sao rồi!?."
Lúc này, đằng xa một loạt người chạy đến.
Phác Kiến vẻ mặt kìm nén tức giận như muốn phát bạo, Phác Dĩ Tân và Lam Tình Văn thì đỏ mắt hồi hộp, Phác Dĩ Hạo một bên kích động đến sắp khóc.
"Chị ấy đang được cấp cứu."
Kim Trân Ni nói xong thì ôm mặt nức nở.
"Con nín đi, Anh nhi sẽ không sao."
Lam Tình Văn cũng rơi nước mắt, nhìn con dâu mình quần áo đều là máu đang ôm mặt khóc thì vội an ủi.
"Giỏi lắm! Bảo bối của Phác Kiến ta các ngươi cũng dám đụng, thì đừng nghĩ đến hậu quả."
Phác Kiến một bên ánh mắt âm ngoan gằn từng chữ một.
Một lúc sau gia đình Kim Trân Ni cũng lo lắng chạy đến, nàng thì nhào vào lòng nãi nãi mình mà khóc.
"Tiểu Ni con đừng khóc! Tiểu Anh sẽ không muốn thấy con như vậy."
Bà yêu thương vuốt ve lưng nàng nhỏ giọng an ủi.
"Chỉ vì cứu con!!."
Kim Trân Ni vừa khóc vừa đáp.
Bà thở dài vuốt ve mái tóc nàng.
Gần chiều tối cửa phòng cấp cứu mở ra, một vị y tá chạy ra ngoài.
"Chị ấy thế nào rồi?..."
"Cháu tôi sao rồi.."
"Đại tỷ tôi như thế nào?."
Mọi người một lượt chạy đến hỏi liên tục, Kim Trân Ni kéo lấy tay nữ y tá kích động hỏi.
"Mọi người bình tĩnh! Bây giờ Phác tiểu thư mất máu rất nhiều tình trạng đang nguy hiểm, ngân hàng máu đã hết, chúng tôi cần nhóm máu O gấp..."
Nữ y tá nhíu mày vội vã nhìn mọi người nói.
"Tôi máu O! Để tôi!!."
Kim Trân Ni nghe đến thì lập tức vội mở miệng.
"Được vậy mời tiểu thư nhanh đi theo tôi."
Nữ y tá thở phào vội nói.
Phác Gia nghe đến máu O thì mặt đồng loạt trắng bệch, nghe câu nói của Kim Trân Ni thì nhìn sang nàng bằng ánh mắt vô cùng cảm kích.
Kim Trân Ni được nữ y tá đưa đi lấy máu gấp.
Lam Tình Văn tìm một chỗ, ngồi ở đó cứ nhắm mắt miệng lẩm bẩm đã bốn giờ không ngừng.
"Cô ngồi ở đây tôi sẽ lấy máu ngay."
Bác sĩ cầm tiêm đi đến bên nàng nghiêm túc nói.
"Ân."
Kim Trân Ni đưa tay ra gật đầu.
Thời gian lấy máu mất nửa tiếng, xong xuôi vị bác sĩ cũng liền đưa cho y tá đem đi đến phòng cấp cứu.
"Ngài chờ một lát!."
Kim Trân Ni nhìn vị bác sĩ định đi thì gọi lại.
"Kim Tổng còn có chuyện gì sao?."
Vị bác sĩ nhìn nàng hỏi.
"Tôi còn muốn làm một việc."
Kim Trân Ni nhìn hắn gật đầu, ánh mắt lúc này lóe lên vài tia khác thường.
"Tiểu Ni."
Kim Chiến thấy nữ nhi mình vẻ mặt xanh xao tiều tụy đang đi về thì vội đi đến dìu nàng.
"Đa tạ con, rất đa tạ con."
Phác Kiến nhìn Kim Trân Ni chân thành nói, thiếu chút nữa cúi đầu.
"Đúng đa tạ con."
Phác Dĩ Tân cũng một mực cảm kích gật đầu.
"Gia gia cùng bác trai không nên! Con cùng chị ấy đã muốn là phu thê chỉ còn thiếu giấy kết hôn thôi."
Kim Trân Ni lắc đầu nhíu mày nhìn hai người đáp.
"Phác Gia có con dâu như con thật tốt!."
Phác Kiến nhìn nàng lại chân thành nói một câu.
"Tiểu Ni con nên ăn một chút."
Phác Dĩ Tân thấy nàng sắc mặt, thì quan tâm nói.
"Con không đói."
Kim Trân Ni nhìn vào cái bảng sáng đèn lắc đầu đáp.
"Ăn một chút thôi."
Kim Chiến một bên khuyên nàng.
"Con nuốt không trôi."
Kim Trân Ni nhìn mọi người nhẹ lắc đầu.
"Không ăn thì một chút Tiểu Anh tỉnh lại sẽ lo! Con muốn Tiểu Anh vừa tỉnh lại phải lo cho con sao? Con không ăn làm sao chăm sóc cháu ấy!?."
Vị nãi nãi một bên cũng nhíu mày nói.
"Thôi được rồi, con sẽ ăn."
Kim Trân Ni nghe nói đến có liên quan tới Phác Dĩ Vận thì lập tức gật đầu thỏa thuận.
Ở phía lối hành lang tới phòng VIP, đi đến một đám người dẫn đầu là Phác Dĩ Hạo.
"Thưa gia gia tên ám sát đại tỷ đã tự tử."
Phác Dĩ Hạo đi tới thì cúi đầu nghiến răng nói.
"Ba Tự sát?."
Phác Kiến nghe vậy, tức giận đến tay đập mạnh vào ghế một cái, gầm nhẹ.
Vệ sĩ phía sau đồng loạt sợ hãi cúi đầu không dám thở mạnh.
"Gia gia bảo trọng thân thể."
Phác Dĩ Hạo nhìn ông lo lắng nói.
"Dùng tất cả mối quan hệ mạch ngầm đều tra cho ta! Gia gia phải để cho tên đó phải sống không bằng chết!!."
Phác Kiến trầm giọng nói như đinh đóng cột, một cỗ khí tràng thoát ra vô cùng đáng sợ.
"Dạ.."
Phác Dĩ Hạo cũng nhẹ run lên gật đầu đáp, khí tràng của đại tỷ cùng gia gia luôn lợi hại nhất.
Mấy vệ sĩ phía sau run rẩy chân muốn mềm nhũn mồ hôi đổ đầm đìa.
"Các ngươi sơ suất để cho Đại tiểu thư bị như vậy! Tất cả đều đi lĩnh phạt."
Phác Kiến mắt quét qua từng người nói từng chữ một.
Phịch...
"Vâng..lão gia..."
Tất cả đều run rẩy mềm nhũn chân quỳ xuống, đầu cúi xuống gật lia lịa không dám ngẩng lên đáp.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mọi người đứng lên rồi lại ngồi xuống, vẻ mặt ai nấy cũng tràn đầy sầu lo, Kim Trân Ni cứ đi qua đi lại đi tới đi lui suốt mấy giờ đồng hồ, Lam Tình Văn vẫn trạng thái như cũ nhắm mắt miệng lẩm bẩm không dứt.
Thêm bốn giờ trôi qua, bây giờ trời cũng tối đen, phòng cấp cứu vẫn luôn sáng lên ngọn đèn hy vọng của mọi người bây giờ.
"Mọi người ăn gì đi."
Phác Dĩ Hạo trên tay cầm một đống đồ ăn nhìn mọi người nhẹ giọng nhắc nhở.
"Cho Tiểu Ni ăn đi, gia gia không đói."
Phác Kiến nhìn hắn lắc đầu đáp.
Phác Dĩ Tân cũng lắc đầu nói không đói.
"Đại tẩu chị ăn một chút."
Phác Dĩ Hạo đi đến bên nàng nói.
"Cậu ăn đi, tôi không đói."
Kim Trân Ni vẻ mặt không huyết sắc lắc đầu đáp.
"Tiểu Ni ăn một chút thôi con!."
Kim Chiến một bên lên tiếng.
"Đúng vậy ăn một chút cũng được, nhìn con rất không khỏe."
Vị nãi nãi lau đi nước mắt nói.
"Mọi người đừng ép con!."
Kim Trân Ni nhíu mày giọng mệt mỏi, bây giờ nàng không muốn làm gì ăn gì cả.
"Vậy đệ để đây khi nào tỷ đói thì ăn."
Phác Dĩ Hạo thở dài một tiếng, cũng không nói nhiều thêm nữa.
"Bác cùng bà mau ăn cho còn nóng."
Hắn lại đi đến đưa cho Kim Chiến cùng vị nãi nãi.
"Mẫu thân người vẫn chưa ăn gì, người cũng ăn đi."
Phác Dĩ Hạo đi đến bên cạnh mẫu thân mình lo lắng khuyên bà.
Lam Tình Văn vẫn một bộ dạng không nhìn không đáp, miệng vẫn như cũ mấp máy, tay thì chắp lại theo kiểu Phật môn.
"Đừng làm phiền mẹ con."
Phác Dĩ Tân biết khuyên sẽ không có tác dụng với bà nên phải chờ nữ nhi qua khỏi thôi.
Phác Dĩ Hạo bỏ bao đồ ăn qua một bên, bản thân thì ôm mặt khóc nức nở.
Cũng tại hắn nên tỷ tỷ mới bị như vậy!!
Cũng tại hắn!!
Phác Dĩ Tân thấy thế thì khổ sở thở dài, đi đến vỗ vai hắn.
"Không phải lỗi của con."
"Cũng do con kêu vệ sĩ cách xa hai người nên mới có chuyện này xảy ra..."
Hắn vừa nức nở vừa nói.
Phác Dĩ Tân định nói gì nhưng bị một âm thanh làm ngừng lại.
"Bác sĩ..bác sĩ.."
Kim Trân Ni vừa thấy đèn tắt bác sĩ bước ra thì chạy lại gấp gáp hô.
"Bác sĩ!."
Mọi người tất cả đồng thanh chạy đến bao vây nữ bác sĩ vừa đi ra.
"Chị ấy thế nào rồi..."
"Anh nhi như thế nào?.."
.......
Rất nhiều câu hỏi đánh úp tới, nữ bác sĩ cũng bị làm hoảng sợ mà bất động trong chốc lát nhưng rất nhanh khôi phục.
"Mọi người bình tĩnh! Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, 12 tiếng sau sẽ tỉnh..."
Nữ bác sĩ nhìn một lượt mỉm cười đáp.
Mọi người nghe xong thì đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
"Phác tiểu thư sẽ được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt! Mọi người có thể đến thăm nhưng ít thôi và không được ồn ào."
Nữ bác sĩ lại nói tiếp.
"Đa tạ bác sĩ...đa tạ rất nhiều!."
Kim Trân Ni nhìn nữ bác sĩ vừa vui vừa khóc chân thành nói cảm ơn.
"Đa tạ phật tổ!."
Lam Tình Văn bất động nửa ngày bỗng dưng mở miệng, mắt mở ra cũng mang theo vài hạt nước rơi xuống.
"Mẫu thân nên ăn."
Phác Dĩ Hạo vui mừng chạy đến đỡ bà đứng lên nói.
Lam Tình Văn vẻ mặt không chút huyết sắc ở trong lòng hắn mà ngất đi.
"Mẫu thân!!."
Phác Dĩ Hạo hoảng sợ vội đỡ lấy, miệng thì kêu lên.
"Phu nhân..."
Phác Dĩ Tân cũng hoảng hốt chạy đến đỡ lấy vợ mình.
"Bác gái.."
Kim Trân Ni cũng giật mình đi tới, Kim Chiến và Kim nãi nãi cũng lo lắng chạy lại.
"Chắc Phác phu nhân mệt mỏi, mau đưa bà ấy đến phòng điều dưỡng truyền nước."
Nữ bác sĩ cũng chạy lại nói với mọi người.
"Dẫn đường!."
Phác Dĩ Hạo lập tức mở miệng.
"Đi theo ta."
Nữ bác sĩ xoay người bước đi nói.
"Ba người chắc cũng mệt nên về nghỉ ngơi đi, con sẽ chăm sóc chị ấy."
Kim Trân Ni nhìn ba người lớn nhẹ giọng nói.
"Con lo cho bản thân thì hơn! Gia gia thấy con còn mệt hơn bọn ta rất nhiều."
Phác Kiến nhìn cháu dâu vẻ mặt xanh xao yếu ớt, nhíu mày nói.
"Đúng vậy! Phụ thân vẫn hảo, con và nãi nãi nên về nghĩ ngơi."
Kim Chiến nhìn nàng gật đầu cho là đúng nói thêm.
"Con muốn ở cạnh chắm sóc chị ấy, con sẽ không đi đâu!."
Kim Trân Ni lắc đầu nhẹ mỉm cười kiên định đáp.
"Vậy phụ thân đưa nãi nãi con về trước."
Kim Chiến biết mình nói cũng như không đành đáp ứng.
"Vậy nãi nãi về trước, mai ta đến thăm hai con." Kim nãi nãi nói.
Kim Trân Ni nhẹ gật đầu, nhìn hai người dần dần đi khuất bóng.
"Cùng ta đi thăm nàng."
Phác Kiến một bên nhìn nàng nói.
"Ân gia gia."
Kim Trân Ni đi đến dìu ông hai người cùng đi đến phòng đặc biệt số 1.
"Cạch~."
Kim Trân Ni vặn khóa mở cửa, hai người bước vào.
Nhìn thấy nữ nhân đang thở oxi, bụng dưới băng lại một miếng gạc lớn, nhịp tim yếu ớt lên xuống.
Kim Trân Ni đi đến khụy gối xuống nền, cầm lấy tay rất lạnh của cô, dùng hai tay chà xát sưởi ấm cho người kia, ánh mắt nhu tình mềm mại ấm áp.
Phác Kiến nhìn một màn này thì trong lòng cũng một phần được an ủi.
Anh nhi thật không chọn lầm người!
"Chị nhanh khỏe lại, đến lúc đó chị muốn gì Kim Trân Ni em cũng đồng ý!."
Kim Trân Ni dùng tay cô áp lên mặt mình nhẹ nhàng nói.
"Chị có biết không? Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau chị đã cho em cảm giác rất lạ, không hề giống những người khác, em cứ nghĩ rằng sau đêm đó chúng ta sẽ không gặp nhau nữa, nhưng không ngờ lần thứ hai chúng ta gặp nhau chị lại chiếm trọn em một lần nữa, lúc đó cảm giác lại khác, không phải 419 nữa mà là việc làm của các cặp tình nhân, khi đó chị đã đi vào được lòng em nhưng em lại sợ, sợ mình sẽ liên lụy đến chị, sợ Diệp Gia sẽ làm khó chị."
Kim Trân Ni ánh mắt phủ một tầng sương mỏng, ngữ điệu ôn tình đến dạt dào.
"Cả đời này em không nghĩ mình sẽ có cơ hội thoát khỏi Diệp Viễn Phong, nhưng từ khi chị xuất hiện tất cả mọi chuyện đều lệch khỏi quỹ đạo vốn có, chị làm em yêu chị yêu rất nhiều, ở bên cạnh chị em mới biết thế nào là cảm giác an toàn bình yên, không lo suy nghĩ gì cả tâm trạng luôn ở trạng thái hạnh phúc khó nói nên lời......"
"Cạch~~."
Nhẹ một tiếng phía ngoài cửa, phụ tử Phác Dĩ Tân bước vào.
Phác Kiến nhìn hai người lắc đầu ngăn lại lời nói, phất tay cùng nhau ly khai.
"Đừng làm phiền hai đứa."
Đi ra ngoài ông nhìn hai người nói.
"Hạo nhi đưa gia gia về, Dĩ Tân con ở lại chăm sóc vợ mình."
Phác Kiến nói xong cũng quay bước đi.
"Vâng."
Phác Dĩ Tân gật đầu, mắt nhìn xuyên cửa sổ phòng vào trong một lát rồi mới đi.
"Chuyện điều tra tới đâu?."
Phác Kiến ngồi vào phía ghế sau uy nghiêm mở miệng.
"Tên ám sát đại tỷ là người của Diệp Gia, là nhị thiếu gia Diệp Gia - Diệp Viễn Đồ."
Phác Dĩ Hạo bên ghế lái nhìn ra sau cung kính đáp.
"Diệp Gia? Mau cho người truy lùng tất cả bắt lại."
Phác Kiến nhắm mắt giọng âm trầm đáng sợ ra lệnh.
"Vâng gia gia."
Phác Dĩ Hạo khẽ rùng mình một cái đáp.
"Gia gia còn một chuyện nữa."
"Chuyện gì?."
Phác Kiến không có mở mắt, đem đầu dựa lên ghế nghỉ ngơi.
"Diệp lão đầu đã xuất ngoại."
Phác Dĩ Hạo nhìn ông trầm giọng đáp.
"Xuất ngoại!."
Phác Kiến nghe đến cũng mở mắt ra, nhìn sang hắn con ngươi xoáy lại.
"Vâng, mới xuất ngoại vào sáng sớm hôm nay." Phác Dĩ Hạo gật đầu.
"Không lẽ Diệp Gia vẫn còn hậu thuẫn."
"Còn! Thông gia hắn cũng là một thế lực lớn - Mộ Gia."
Phác Kiến nhớ lại chuyện gì đó, mày cau lại nói.
"Mộ Gia mười năm trước liền đã sang Châu Âu!."
"Ngày mai con liền sang Châu Âu điều hành công ty, để tránh vạn nhất."
Phác Kiến nhìn hắn phân phó.
"Vâng."
**********************
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro