Chương 7. Vô Ưu - Độc Sầu
Trên đỉnh Lưu Hương Sơn mặt trời rất nhanh đã trốn mất, lúc này Chu Vô Vị mới trở lại.
- Tiểu tử tắm cũng đủ lâu a. đành để mai mang con đi khoe vậy, ài!
- Hí Hí... xin lỗi sư phụ. Con cũng không muốn lề mề, chỉ là ngâm mình trong suối nước nóng khiến con thực sự không muốn rời.
- Thôi được rồi, sư phụ đi chuẩn bị chút đồ ăn cho con.
- Cảm ơn sư phụ, người là tốt nhất.
Sau một hồi được Chu Vô Vị vuốt mông ngựa, mặt lão Vô Ưu lúc này cũng đã vui vẻ đến nỗi dài ra giống ngựa thực rồi.
Một bữa tiệc chào mừng chỉ có 2 thầy trò nhanh chóng trôi qua.
Đêm nay trăng tròn vành vạnh, mặt sông lung linh gợn sóng, gió nhẹ thổi mang theo mùi thơm của Thiên Hương Thảo. Chu Vô Vị cùng Nhất Tiếu Vô Ưu đang từ tốn đi ra cái lầu nhỏ giữa sông, trên tay Vô Ưu là 2 vò rượu lớn được lão ủ kỹ.
Cái lầu nhỏ xinh này chỉ có một cái bàn hình tròn và 3 chiếc ghế xung quanh, Chu Vô Vị ngồi lên một cái còn lão Vô Ưu thì đứng trước lan can nhìn ra mặt sông.
- Vô Vị! con có biết thế nào là vô vị không ?
Lão Vô Ưu tu một ngụm rượu rồi cất cái giọng khàn khàn nghèn nghẹn hỏi Chu Vô Vị phá vỡ sự tĩnh lặng đến đáng sợ, chưa đợi Chu Vô Vị trả lời, lão lại nói tiếp như thể kể truyện một mình.
- Rất lâu trước kia! Lâu đến mức mà bản thân ta cũng không nhớ nổi nữa, có một thanh niên 18 tuổi sống cô độc không người thân, không bạn bè. Hắn lang thang ngày này qua ngày khác tự mình trải qua cuộc sống vô vị và tẻ nhạt, đến bữa hắn kiếm đồ bỏ bụng, ăn no rồi hắn lại tiếp tục cuộc sống không ý nghĩa đó. Rồi một ngày hắn tới Lưu Hương Sơn, đêm đó ánh trăng cũng rất tròn nghĩ thấy nơi đây cảnh cũng đẹp lại có mùi hương say lòng người cảm thấy nơi đây xứng đáng với mình, hắn quyết định nhảy xuống sông để chấm dứt cuộc đời vô nghĩa của mình tại đây. Nhưng vừa nhảy xuống sông thì hắn đã hối tiếc ngay lúc đó,hắn bắt gặp một hình ảnh khiến hắn mãi mãi không thể quên, giữa lòng trăng là một nữ tử mỹ lệ chừng 16 tuổi, xinh đẹp tuyệt trần, khuôn mặt thiện lương vô tà như vẫy gọi hắn quay trở lại với cuộc sống, nàng và một thanh niên nữa cùng mặc áo trắng đang phi hành qua sông. Nàng vì đặc biệt ưa thích mùi hương của Lưu Hương Sơn nên mỗi lúc trăng tròn đều đến đây thưởng hương sắc, thấy kẻ phía dưới đang giãy giụa nên đã bảo thanh niên bên cạnh cứu giúp hắn, sau đó hắn được đưa về Thánh Hoa tông, một trong 9 đại tông môn cai quản địa bàn nhân tộc. Từ đó cuộc sống của hắn trở nên thật tươi đẹp, hắn cảm thấy mình tồn tại trên đời này là để nhìn thấy nàng mỗi ngày, nàng đối với hắn cũng rất tốt, hằng ngày đều như họa mi líu ríu quanh hắn cùng Độc Sầu nhưng nàng là đứa con duy nhất của tông chủ hắn cảm thấy mình không đủ cả tư cách nhìn ngắm, vậy là hắn phấn đấu từ một kẻ tầm thường gian khổ tu luyện hơn 30 năm trở thành một trong những nhân vật phong vân nhất của giới trẻ Ngũ Linh Giới lúc bấy giờ. Khi hắn đạt tới Linh Vương cảm thấy mình đã đủ tư cách đứng bên cạnh nàng thì cũng là lúc hắn vĩnh viễn không được nhìn thấy nàng nữa, lúc đó nàng đột phá linh đế thất bại... Nàng biết thể chất của nàng và mẫu thân là cùng 1 loại, khi bước vào cánh cửa linh đế khó hơn người khác gấp vạn lần, nhưng nàng vẫn quyết phải làm... Ai khuyên cũng không được! nàng vốn là ngốc như vậy! cố chấp như vậy, chỉ vì không muốn sau này thua kém ta và Độc Sầu! Sau khi nàng mất hắn vẫn lấy nàng làm động lực tu luyện tới đỉnh phong, nhưng lúc đó hắn nhẫn ra đỉnh phong không hề có ý nghĩa với hắn, nhân sinh hắn chỉ có nàng mới ý nghĩa.
Nói đến đây giọng của Vô Ưu đã nghẹn đến không thể nghẹn hơn được nữa, Chu Vô Vị không nói, hắn cũng không dám nói vì cổ họng hắn lúc này cũng nghẹn lại, trong lòng nặng trĩu, hắn chỉ lặng lẽ giơ vò rượu về phía lưng lão rồi dốc vào miệng. Lúc này bóng lưng lão khiến Vô Vị cảm thấy thê lương, dáng người gầy rộc với vò rượu trên tay cùng bộ hắc y lão mặc làm lão trông thật cô độc, như thể đang hòa dần vào màn đêm.
Sau khi tu một ngụm rượu, Chu Vô Vị hỏi :
- Người thanh niên đêm đó cứu tên nhàm chán kia hẳn chính là Độc Sầu đó đi ?
Nghe hỏi vậy Vô Ưu hơi nhăn mày nhưng lão không quay lại nên Vô Vị cũng không biết được. Vẫn cái giọng khàn khàn, lão nói:
- Đúng vậy, Độc Sầu hắn là một tên điên. Hắn được đưa vào Thánh Hoa Tông tu luyện từ nhỏ, ngay khi cả hai cùng là 2 đứa trẻ hắn đã thích nàng, nhưng nàng vốn chỉ coi Độc Sầu là sư huynh nên hắn sầu, trừ lúc hắn và "kẻ nhàm chán kia" ở cạnh nàng ra thì hắn luôn giữ cái vẻ mặt u sầu đáng ghét. Hắn tuy là ân nhân cứu mạng nhưng "kẻ nhàm chán kia" và hắn cũng là kình địch, mỗi lần đi uống rượu cùng nhau Độc Sầu đều nói hắn hằng ngày đều mơ thấy cưới nàng làm lão bà, sau đó 2 người lại được một trận long tranh hổ đấu tanh bành hàng quán. Mặc dù hắn luôn sầu nhưng từ lâu vốn đã trong top 3 phong vân bảng nên mãi về sau "kẻ nhàm chán kia" mới thành đối thủ thực sự của hắn. Sau khi nàng mất Độc Sầu và " kẻ nhàm chán kia" rời tông đến Lưu Hương Sơn tiếp tục làm đối thủ, nơi mà nàng ưa thích nhất... Ài! Tính ra đã hơn 5 vạn năm!
Nói xong lão lại tu một ngụm rượu to rồi quay lại khẽ lườm Chu Vô Vị khiến hắn chỉ biết áy náy gãi đầu cười trừ. Sau đó hắn cầm lấy vò rượu ra đứng cạnh Vô Ưu, ngước lên trời rồi khẽ cảm thán:
- Độc Sầu Nhất Mộng nhân si mộng
Nhất Tiếu Vô Ưu nhất tình sầu!
- Ài! Sư phụ... ngài ít ra may mắn còn một người bạn già. Trên đời này đỉnh cao vốn thường cô độc. Ài! Nếu được lựa chọn, ta thực sự không muốn vô địch .
- Trên đời này đâu có sự tình gì trọn vẹn, không ai có thể sống một đời mà vô hối vô sầu! Đỉnh phong vô địch ư? Còn không bằng uống một bầu rượu đục thống khoái, ngửa đầu lên trời cười 1 tiếng, quên những chuyện đã cũ a!!!
Nói nói xong hắn cười ha ha một tiếng ngửa đầu uống cạn rượu. Nhất Tiếu Vô Ưu nghe vậy nhất thời rùng mình, tại sao một đứa nhỏ mới 18 tuổi lại có thể nói ra những lời thiếu nhiệt huyết và già cả như vậy. Lão ôm một bụng thắc mắc đưa vò rượu lên uống mà không biết thằng lỏi này là đọc nhiều truyện tiên hiệp quá nên nói xằng nói bậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro