CHƯƠNG 612+ 613
CHƯƠNG 612: THẠCH TÍN
"Văn Hạo" Hạ Tuyết nôn nóng gọi Hàn Văn Hạo, phát hiện ra cục diện này, làm cho đáy lòng mình lạnh lẽo hơn, bởi vì bọn họ cùng nhau nhìn Tả An Na, cô cũng quay đầu, nhìn Tả An Na giống như trở thành một người khác, cô giật mình, lui về sau một bước, Hi Thần lập tức tiến lên, kéo Hạ Tuyết tới trong ngực Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo ôm chặt Hạ Tuyết, trên mặt co quắp đến đáng sợ, chậm rãi mở miệng "Tả An Na, uổng cho tôi tin tưởng cô nhiều năm, nhưng cuối cùng, lại là cô"
Tả An Na trợn to hai mắt, nước mắt run rẩy trong hốc mắt, nhìn Hàn Văn Hạo, nhưng không khỏi dâng lên thù hận, lần đầu tiên nhìn thẳng vào hắn, thở hổn hển nói: "Anh cố ý điều tôi và Nhậm Phong đi Nhật Bản, chính là vì tách tôi ra, để thực hiện kế hoạch của anh, Nhậm Phong đã đề phòng tôi, nên thuốc mê của tôi, không có tác dụng"
Nhậm Phong nhìn Tả An Na, khẽ mỉm cười nói: "Thuốc mê của cô có tác dụng, nhưng đã không phải là thuốc mê của cô"
Tả An Na "a" một tiếng, nở nụ cười khổ, cười xong, nước mắt lăn xuống, căng thẳng hỏi: "Tại sao các người biết là tôi, tại sao các người nghi ngờ tôi?"
Hàn Văn Hạo nhìn Tả An Na lạnh lùng nói: "Bởi vì cô quá quan tâm đến tình cảm của tôi rồi".
Tả An Na khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo.
Hạ Tuyết dựa vào trong ngực Hàn Văn Hạo, khiếp sợ nói: "Văn Hạo, mọi người đang làm gì? Không khí thế này thật đáng sợ, Tả An Na làm sao? Cô ấy luôn rất quan tâm chúng ta mà" Đáy lòng của cô chợt lạnh, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tả An Na, nhìn cô gái bình thường dịu dàng, ấm áp động lòng người, giờ phút này ánh mắt lạnh lùng tuôn ra căm giận, trong lòng của cô đau nhói, kêu nhỏ: "Tả An Na, tại sao cô lại muốn đối xử với chúng tôi như vậy?"
Tả An Na nhìn Hạ Tuyết, trên mặt lạnh lẽo, nói: "Tại sao tôi không đối xử với các người như vậy? 8 năm trước, công ty xi măng của cha mẹ tôi bị Hàn thị ác ý thu mua, cuối cùng đau buồn mà chết, công ty tâm huyết nhất của cha mẹ tôi, đã trắng tay không còn, trong chớp mắt, tôi bị nhà tan cửa nát, rốt cuộc tôi tìm được người làm chỗ dựa, tiến vào Hàn thị, ẩn núp 8 năm, tôi không ngừng bán thù hận và linh hồn của chính tôi, chính là chờ đợi ngày này, nhưng bây giờ, tôi vẫn thất bại"
Hạ Tuyết không thể tin được che miệng, nước mắt lăn xuống.
Hàn Văn Hạo mặt lạnh buông Hạ Tuyết, từng bước, từng bước đi về phía Tả An Na, ánh sáng nhàn nhạt, chiếu vào hai tròng mắt hắn giống như mắt của dã thú, hiện đầy sát khí, hắn từng bước, từng bước đạp mặt tuyết dầy cộm nặng nề, tiếng bước chân vang vọng, đi đến trước mặt của Tả An Na, hai mắt phát ra ánh sáng chết người, sâu không lường được, hắn dùng loại khí thế này để giết đối thủ của hắn.
Ánh mắt Tả An Na đã quen xốc xếch nhiều năm, chợt lóe lên, toàn thân hoảng sợ run rẩy, nhưng vẫn nắm chặt quả đấm, không lên tiếng.
Cũng trong lúc này, Hàn Văn Hạo đột nhiên thu liễm sát khí trong mắt, dùng một chút lòng nhìn Tả An Na nói: "Ở bên cạnh tôi 8 năm rồi, cũng là bạn, cũng là người thân, tôi vẫn luôn không bạc đãi cô, mặc dù trong lòng của cô có thù hận, chẳng lẽ cô không đoán ra được, đối với công ty kia, tôi đã cố gắng hết sức".
Hai mắt Tả An Na kịch liệt đỏ lên.
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ vươn tay, nắm chặt cằm của cô, nhắc mặt của cô lên.
Tả An Na ngẩng đầu lên, nước mắt lăn xuống nhìn Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo bình tĩnh nhìn cô gái dịu dàng, ấm áp động lòng người này, từ lúc còn tuổi còn trẻ đến lúc là cô gái trưởng thành, vẫn luôn theo đuổi mình, hắn đột nhiên cười một tiếng, sâu kín nói: "Cho nên cô nói, lòng người đáng sợ, rất khó phòng bị, chúng ta làm sao để hoàn thiện mình, luôn có một số người, không vì chính mình, cũng không chịu bỏ qua, Tả An Na, hôm nay cô thắng"
Tả An Na trừng chặt hắn, cặp mắt phát ra ánh sáng buồn bã, thăm dò.
"Cô làm tôi đau lòng, không phải vì cô phản bội tôi, mà là chúng ta đã từng giống như bạn bè, giống như tình thân, cô phản bội lại tình thân giữa chúng ta, hôm nay cô làm tổn thương lòng tôi, 8 năm nay như cánh tay trái, tay phải của tôi, bỏ công chăm sóc, rắp tâm từng bước tính toán, hôm nay còn muốn tính mạng của Hạ Tuyết, cô bảo tôi làm sao tha cho cô?" Hàn Văn Hạo nhìn Tả An Na hỏi.
Tả An Na nhìn Hàn Văn Hạo, dứt khoát nói: "Cho tới bây giờ, tôi cũng không nghĩ qua, nếu tất cả chân tướng bị vạch trần, anh sẽ tha thứ cho tôi"
"Nhưng tôi muốn tha cho cô một mạng, cho cô một cơ hội" Hàn Văn Hạo cắn chặt răng, hai mắt đau lòng, lạnh lẽo, xoay người, từng bước, từng bước quay đi.
"Tôi chết cũng không sao cả, rốt cuộc tôi chỉ muốn biết, tại sao các người phát hiện ra tôi ? các người không thể nào phát hiện ra tôi" Tả An Na không nhận thua, bật khóc.
Hạ Tuyết nhìn tình cảnh này, cô cũng không hiểu, nhìn về phía Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo lạnh lùng, đứng trong tuyết bay, xoay người nhìn Tả An Na nói: "Bản thân cô ở thế giới nào, sẽ có người ở thế giới đó, sẽ ra ngoài, nói cho cô biết, cô thuộc về thế giới đó"
Tả An Na khiếp sợ nhìn Hàn Văn Hạo.
Sắc mặt của Daniel lạnh lẽo, Mặc Nhã mỉm cười đỡ Hạ Tuyết nói: "Hạ tiểu thư, chúng ta đi thôi"
"Các người muốn làm gì, đừng làm tổn thương người ta nữa, chúng ta thử tha thứ cho người ta đi Văn Hạo" Hạ Tuyết khóc đi tới, vì Tả An Na mà cầu xin, ánh mắt Hàn Văn Hạo vẫn như bó đuốc nhìn Tả An Na, hôm nay rõ ngọn nguồn, sẽ vạch trần từng việc.
"Văn Hạo ——" Hạ Tuyết quay đầu, nhìn Hàn Văn Hạo khóc nói: "Hứa với em, tha thứ cho người ta đi"
Mặc Nhã cẩn thận đỡ Hạ Tuyết lên xe, cho xe nhanh chóng chạy đi, Hạ Tuyết vẫn nhìn bóng dáng của Tả An Na, khóc nói: "Văn Hạo —— chúng ta tha thứ cho người ta được không? Chúng ta tha thứ cho người ta đi"
Tiếng nói Hạ Tuyết bay trong không khí đáng sợ, rốt cuộc có cái gì có thể làm tan biến đau buồn này.
Tả An Na đứng tại chỗ, nước mắt trong hai hốc mắt lăn xuống.
Hàn Văn Hạo xác định Hạ Tuyết đã rời khỏi, mới chậm rãi nói: "Cho dù là thế nào, luôn có một số chuyện, muốn cho cô nhìn thấy rõ ràng, tất cả cơ mật của Hàn thị tôi, bao gồm tất cả hành động của tôi, cô đều rõ như lòng bàn tay nhưng cô quên một điều, còn có một người cùng thế giới của cô, vẫn không chết"
Tả An Na nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Văn Hạo.
Hai mắt Daniel chớp một cái, nói ngay: "Mời cô ra đây đi"
Một cô gái, mặc chiếc váy dài, mái tóc buông dài, thắt dây lưng màu trắng, sắc mặt tái nhợt, hai mắt lộ ra ánh sáng trong trẻo, từng bước, từng bước đạp mặt tuyết dầy cộm nặng nề, đi ra, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tả An Na.
Tả An Na khiếp sợ khi nhìn thấy cô, lui về phía sau vài bước, không thể tin được lắc đầu một cái, kêu to: "Không thể nào ? Cô đã chết rồi, không thể nào?"
Cẩn Nhu bình tĩnh nhìn Tả An Na, nhớ lại hôn mê khá lâu như một thế kỷ vậy, rốt cuộc, lúc Daniel gọi, cô đã tỉnh lại, sâu kín nói: "Có lẽ tôi đã chết rồi, bây giờ tôi là ai, tôi cũng không biết"
Tả An Na cắn chặt môi, nhìn Cẩn Nhu, vẫn không thể tin được nhìn cô.
Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn cô nói: "Không trách được, chuyện của Trần phóng viên, lúc nào tôi cũng chậm một bước, thì ra là cô, sau đó tất cả chuyện mọi xảy ra, trùng hợp như vậy, cũng là cô"
Tả An Na vẫn còn trong hoảng loạn nhìn Cẩn Nhu, giống như thay da đổi thịt, biến thành một người khác, lành lạnh như đóa sen, lúc nhìn người, trong suốt một mảnh, trải qua căm ghét và thùhận, tất cả đã không còn nữa, chỉ còn sót lại cũng chỉ là một chút ngạo đời, có lẽ đây chính là cái giá phải trả khi được sống lại.
Cẩn Nhu nhìn Tả An Na, vốn muốn nói gì, nhưng lại không nói gì cả, bởi vì chính bản thân mình bước ra, cũng đã nói rõ tất cả.
Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn Tả An Na, Hứa Mặc và Nhậm Phong lập tức tiến lên hỏi: "Tổng Tài, chúng ta giải quyết cô ta thế nào?"
Hàn Văn Hạo vẫn nhìn Tả An Na, nhìn cô đứng trong đống tuyết, vẫn mặc đồng phục công ty ngày hôm qua còn chưa thay, đứng trong thế giới bông tuyết trắng xóa, một mình cô đơn, hắn không muốn nhìn cô nữa, xoay người, nói: "Tha cô ấy"
Bọn Hi Thần lập tức nhìn hắn.
"Tha cho cô ấy đi thôi" Hàn Văn Hạo một t mình đi về phía chiếc Rolls-Royce, ngồi xuống, bốn người Nhậm Phong cũng nhìn Tả An Na, vốn muốn nói gì đó, nhưng vẫn xoay người, lúc Hi Thần rời đi, nhìn lại Tả An Na một cái, rồi nói: "Tôi không biết trong mắt của cô, đối với Hàn tiên sinh có phải luôn thù hận hay không, nhưng tôi biết rõ, Hàn tiên sinh, đối với cô, luôn tin tưởng, hoặc là đang tin tưởng cô đã bỏ ra một chút chân tình, lên đường bình an"
Daniel cũng nhẹ đỡ Cẩn Nhu lên xe, sau đó hắn nói với tài xế: "Lái xe"
Xe chậm rãi khởi động, chạy về phía trước.
Cẩn Nhu ngồi ở trong ôtô, nhìn thế giới ngoài cửa sổ, tất cả mọi thứ đều mới mẻ, mới mẻ giống như thế giới này giờ mới bắt đầu, câu nói: Cố gắng yêu bản thân mình cho tốt, bởi vì chỉ có mình, mới có tất cả thế giới, cô cười khẽ một tiếng, khoảng thời gian hôn mê, giống như quên mất hô hấp, quên mất sinh tồn, hôm nay tỉnh lại, thân thể ác ma bị triệt để tiêu trừ.
"Cô không muốn gặp Hạ Tuyết sao" Daniel nhìn Cẩn Nhu hỏi.
Cẩn Nhu lắc đầu một cái, vẫn nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ, sâu kín nói: "Rất nhiều thứ, cũng không thể quay đầu lại, gặp mặt nhau, luôn hận quá khứ, cần gì phải khơi lên một chút thương cảm nữa, tôi không xứng làm bạn của cô ấy, hãy để cho cô ấy cho rằng, tôi đã biến mất trên thế giới này, trong tương lai, tôi muốn bắt đầu lại thật tốt, nếu như có duyên, chúng tôi sẽ gặp lại thôi, mà tôi hi vọng, gặp thoáng qua, cô ấy cũng không nhận ra được tôi, tôi đã nói với anh, tôi cũng nên nói cho anh biết, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, chúc mọi người hạnh phúc"
Daniel nhìn Cẩn Nhu, nói: "Muốn đi Tây Ban Nha sao?"
"Không có đất nước nào, chỉ cần rời khỏi vùng trời này là đủ rồi, mang theo người của ta, cùng tên của tôi, rời khỏi vùng trời này"
Cô nhẹ kéo cửa sổ xe, hai mắt nhắm lại, tận hưởng một chút gió mát mẽ, cười khẽ một tiếng.
***
Bệnh viện
Hàn Văn Kiệt lấy báo cáo xét nghiệm, kết quả không dám tin tưởng, cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho anh trai nói: "Anh cả, dường như em hiểu lầm Tả An Na rồi, thuốc nước kia, cũng không có độc, chỉ là một lượng thạch tín rất ít và một số ít các vị thuốc hòa lẫn nhau. Có thể là nước nóng dính qua màu sơn móng tay chảy xuống"
Hàn Văn Hạo ngồi trong xe, hai mắt sáng lên, đột nhiên lộ ra một chút cảm kích, liếc nhìn phong cảnh phía ngoài cửa sổ.
Vẫn quanh quẩn bên bờ hồ xanh biếc, Tả An Na một mình từ từ đi trên mặt tuyết, nhớ lại tám năm qua, từng ly từng tý, nếu như không phải có tổ chức cường thế, có lẽ cô có thể chân chính làm thư ký của Hàn Văn Hạo, đường đường chính chính ở bên cạnh hắn, thỉnh thoảng khoác cho hắn một âu phục, cài một cúc áo, có lẽ cô có mục đích trợ giúp tình yêu của Hạ Tuyết và Hàn Văn Hạo, hoặc có lẽ từ chân tình và cảm động, dù sao, trong trái tim của cô, vẫn là thiên sứ.
Cô đột nhiên cúi đầu, nước mắt lăn xuống, yêu một người đàn ông 8 năm rồi, muốn ở giây phút cuối cùng, cho hắn chút tình yêu cuối cùng của mình.
CHƯƠNG 613: AI CHẾT AI SỐNG?
Sáng sớm.
Hàn Văn Hạo và Daniel cùng nhau trở lại trước cao ốc Hàn thị, liền nhìn thấy Ân Tuệ đã bước nhanh ra ngoài, nhìn Hàn Văn Hạo căng thẳng nói: "Tổng Tài, Daniel Tổng Tài, ở Italy vừa truyền đến tin tức, nói đúng 12 giờ trưa, quả thực có nhân viên hắc đạo mang theo thuốc nổ lẻn vào, trước mắt đã bị đặc cảnh bắt được"
Hàn Văn Hạo và Daniel lập tức vui mừng cười một tiếng, liền bước nhanh vào cao ốc Hàn thị.
Cửa chính phòng làm việc Tổng Tài phịch một tiếng mở ra, Hàn Văn Hạo vừa đi đi vào, vừa nhanh chóng giao cho Ân Tuệ, nói: "Lập tức báo cho tôi biết, người ở đâu, để tôi tra hỏi . . . . . Đừng để cho bọn họ và bất kỳ người ngoài tiếp xúc. . . . . ."
"Vâng . . . . ." Ân Tuệ lập tức đáp lời.
Hàn Văn Hạo quay đầu, ra lệnh cho Hứa Mặc và Nhậm Phong: "Một giờ sau, tung tin, nói bên Italy đã có kết quả thẩm tra, phạm nhân đã khai báo, bên cạnh, nhanh chónt tìm được tổ chức hắc ám ẩn nấp. . . . . . tin tức Trầm Ngọc Lộ, giấu càng kín càng tốt. . . . . ."
"Vâng" Hứa Mặc và Nhậm Phong đi ra ngoài. . . . . .
Daniel trầm tư một chút, hỏi Mặc Nhã: "Trang Phu Nhân ở Bệnh viện, là do những người hộ vệ kia canh giữ, lập tức thông báo trưởng cục cảnh sát đem tư liệu của những người liên quan ở bệnh viện, vào trong cơ sở dữ liệu. Mau lên"
Hàn Văn Hạo nói ngay: "Lúc vào bệnh viện, tôi đã đem những người liên quan bệnh viện, toàn bộ loại bỏ rồi"
"Đề phòng ngộ nhỡ" Daniel lại lo lắng nói.
Hàn Văn Hạo nhìn về phía Daniel, trong lòng vô cùng biết ơn người đàn ông này, nhưng chỉ nói: "Daniel, thời gian này vất vả cho anh rồi. Tới đây, là việc nhà của Hàn Văn Hạo tôi, anh không cần nữa tham gia."
Daniel trầm trọng nhìn Hàn Văn Hạo, hiểu lời của hắn, lại nói: "Hàn Tổng Tài, cho dù trong lòng của anh có bao nhiêu thù hận, nên nghĩ kỹ rồi hãy làm. Tôi biết tôi không thể ngăn cản, nhưng xin anh đừng quá kích động, để tránh đã tạo thành hậu quả đáng sợ"
Hàn Văn Hạo nghe xong, ánh mắt mãnh liệt lóe lên, nhìn về phía chân trời, chậm rãi gọi: "Ân Tuệ"
"Vâng" Ân Tuệ đi tới.
"Mở cuộc họp báo phóng viên. Công bố giai đoạn 3 kế hoạch triển khai khách sạn thế giới. và giấy tờ chuyển nhượng cổ phần" Hàn Văn Hạo chậm rãi nói.
"Vâng" Ân Tuệ nhanh chóng đi ra ngoài.
Ánh mắt Hàn Văn Hạo lạnh lùng chợt lóe, nắm chặt quả đấm tức giận nói: "Từ chuyện của Tả An Na, có thể thấy được, bọn họ muốn vươn nanh vuốt về phía Hàn Văn Hạo tôi. Nếu tôi không ra tay nữa, có thể càng có nhiều người bị thương. . . . . . Hôm nay tôi và Trác Bách Quân, ai chết ai sống, mặc cho số phận thôi. . . . . . Trận đánh này, là hắn khơi lên".
Một chú chim nhỏ bay qua bầu trời, không để lại tiếng kêu.
Daniel suy nghĩ một chút, rồi trầm mặc rời đi, vừa đi ra khỏi phòng làm việc, lập tức gọi điện thoại cho mẹ. . . . . .
***
Một khẩu súng lục màu đen, đặt ở bên trong khay đỏ thẫm, đưa tới trước mặt của Trác Bách Quân.
Bóng dáng trong bóng tối, nhìn Trác Bách Quân trầm giọng nói: "Hôm nay là cơ hội tốt nhất để cho cậu báo thù. Vì mẹ của cậu báo thù. Chúng ta phải cùng nhau làm tan rã linh hồn nhà họ Hàn. Nhanh lên. Thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa"
Trác Bách Quân nhìn khẩu súng lục màu đen, tròng mắt âm u lạnh lùng, không có một chút ánh sáng, giống như địa ngục, hắn chậm rãi vươn tay, cầm khẩu súng lục, xoay tròn, nghĩ đến mình đã ẩn núp nhiều năm, chịu khổ nhiều năm, rốt cuộc có thể vì mẹ báo thù, hắn đột nhiên cười một tiếng, cười thật vui vẻ, hai mắt tràn ra nước mắt, nhưng vẫn rất vui vẻ, đây là một loại giải thoát, giải thoát thù hận, cách tốt nhất, chính là giết chóc.
Sắc mặt của hắn lạnh lẽo, giống như nhìn một nơi xa xôi, nhớ tới người phụ nữ dịu dàng, mềm mại nằm trong vũng máu, chết thật đáng thương, đứa bé dùng ánh mắt ngây thơ và thuần khiết, nhìn mẹ chết, Thượng Đế muốn ở trước mặt một đứa bé ngây thơ thuần khiết, vạch một đao lên linh hồn sạch sẽ của hắn, đem tất cả ma quỷ đánh về phía đứa bé đáng thương này.
"Quá độc ác, quá độc ác, quá độc ác" hai mắt Trác Bách Quân mãnh liệt lóe lên, sắc mặt cứng rắn, thu hồi súng lục, nghẹn ngào nói: "Mẹ, con đi báo thù cho mẹ. Rốt cuộc mẹ có thể nhắm mắt rồi".
***
Lam Anh ngồi ở trong xe quân dụng, bình tĩnh nghe Daniel nói, nghe thật lâu thật lâu, hai mắt Tổng Thống phu nhân lành lạnh, cuối cùng có chút ươn ướt, trong lòng lặng lẽ đau xót, nghẹn ngào nói: "Mẹ biết rồi. Bây giờ mẹ đang chạy tới bệnh viện. Giao cho mẹ đi"
Chiếc xe quân dụng nhanh chóng chạy tới bệnh viện.
Một chiếc xe cứu thương, nhanh chóng chạy vào bệnh viện còn nhanh hơn xe quân dụng, cuối cùng thắng gấp ở trước tòa nhà cấp cứu, bác sĩ và y tá nhanh chóng đem bệnh nhân bị thương đẩy xuống xe, người bên kia phòng cấp cứu đón lấy, cũng không quay đầu lại, nói: "Mau lên. . . . . . Bệnh nhân này mất máu quá nhiều, phải khẩn cấp gọi điện thoại cho bác sĩ Trần phòng cấp cứu"
Hai người y tá và bác sĩ nam Khoa cấp cứu đều mang theo khẩu trang, ánh mắt lạnh lùng, đi theo bệnh nhân bị thương vào.
Lúc này, xe quân dụng chỡ Lam Anh cũng chạy tới.
Lam Anh nhanh chóng xuống xe, Lý thẩm đã nghe Hàn Văn Kiệt căn dặn, đi ra đón bà, Lam Anh vừa khoác áo choàng, vừa đau lòng hỏi: "Hôm nay Minh Nguyệt ra sao?"
"Còn chưa chuyển biến tốt, lão gia đau lòng đã mấy lần bị tăng xông máu, đã bị hôn mê, cậu ba đang bận rộn chạy tới lui hai bên" Hai mắt Lý thẩm đỏ lên, nghẹn ngào nói.
Lam Anh nghe xong, liền thở dài, cười khổ nói: "Lão Hàn a, lão Hàn, ông dày vò vợ ông mấy chục năm, bây giờ mới biết quý trọng, bà ấy không có công lao gì ........... nhưng ít ra .......... sinh cho ông ba đứa con ưu tú như vậy"
Lam Anh nhanh chóng đi vào phòng bệnh, nhìn hộ vệ tầng tầng lớp lớp canh giữ ở ngoài cửa phòng, Hạ Tuyết và Hàn Văn Vũ, còn có Mộng Hàm vừa từ nước ngoài chạy về, cùng rưng rưng nhìn Trang Minh Nguyệt nằm trên giường, cũng lặng lẽ rơi lệ, Lam Anh nhìn cảnh tượng này, đột nhiên cảm động cười một tiếng, nhưng vẫn nghẹn ngào đi tới, nói: "Được rồi, cũng đừng đau lòng nữa, khóc cũng không ngăn cản được chuyện gì"
"Dì Lam" Hàn Văn Vũ và Mộng Hàm kêu nhỏ.
"Mẹ" Hạ Tuyết nhìn Lam Anh, nghẹn ngào kêu nhỏ.
Lam Anh nhìn Hạ Tuyết, đau lòng cười một tiếng, mới nói: "Ừ, một buổi tối khổ cực cho các con, cũng nên đi nghỉ ngơi, tôi có chút lời, muốn nói với mẹ của các con"
Ba người trẻ cùng nhau nhìn Lam Anh.
"Đi đi" Lam Anh khẽ mỉm cười.
Bọn người Hạ Tuyết nghe xong, đành phải im lặng rưng rưng rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro