CHƯƠNG 453+454
CHƯƠNG 453: CHỈ BIẾT HY SINH
"Hàn Văn Hạo, anh đừng như vậy! ! Anh rời đi, rốt cuộc có suy nghĩ cho tôi hay không ? Anh đi lần này, tôi thật sự không còn mặt mũi nào nhìn mặt người trong nhà của anh! Tôi làm sao gánh vác nổi ! " Hạ Tuyết nghẹn ngào rơi lệ, kéo tay của hắn, hai người dừng ở cửa nhà!
Trong nháy mắt, Hàn Văn Hạo quay đầu nhìn Hạ Tuyết, ánh mắt kiên định chợt lóe, nói: "Nếu em gánh vác không nổi, thì giao em cho tôi! ! Tôi sẽ gánh vách cho em!
"Không được! " Hạ Tuyết liên tiếp lắc đầu.
Hàn Văn Hạo cắn chặt răng, dắt Hạ Tuyết đi xuống bậc thang, đón mưa phùn, cùng đi đến xe, mở cửa xe, đem Hạ Tuyết ném vào trong xe, mình cũng nhanh chóng ngồi vào trong xe, không nói tiếng nào, bực tức nổ máy xe, phóng xe đi mất!
"Tạo phản! ! Tạo phản! ! Người xưa nói hồng nhan họa thủy! ! Đúng là hồng nhan họa thủy! ! Tôi vô cùng tự hào về con trai của mình, cũng không tin có một ngày hắn rơi vào trong vòng nước xoáy của phụ nữ! ! Không nghĩ tới, hắn lại như vậy! ! Làm tôi quá thất vọng! !" Hàn Trung Trí ngồi tại chỗ, giận đến mặt đỏ tới mang tai, rống lên.
"Tại sao ông muốn ép con đi?" Trang Minh Nguyệt kích động, khóc nói với Hàn Trung Trí: "Văn Vũ và Văn Kiệt đã sợ ông, cũng không muốn về nhà, chỉ có Văn Hạo bình thường bận rộn thế nào, cũng trở lại thăm chúng ta, mỗi tuần trở lại cùng chúng ta ăn bữa cơm, bây giờ ông ép mọi người đi hết, ông mới cam tâm sao?
Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt ngồi đó, đều không lên tiếng.
"Bà biết cái gì? " Hàn Trung Trí tức giận nhìn Trang Minh Nguyệt nói: "Đàn ông mà động tình với phụ nữ, đều không có kết quả tốt! ! Tâm tính hắn mềm yếu như vậy làm sao gánh vác trọng trách của Hàn gia ?
Trang Minh Nguyệt đôi mắt đẫm lệ nhìn Hàn Trung Trí, khóc nói: "Ông đang nói chính mình, hay đang nói con trai ?
"Bà ......." Hàn Trung Trí nhất thời tức giận chỉ vào Trang Minh Nguyệt, rống giận: "Chuyện của Văn Hạo, bà vẫn luôn cùng tôi so đo! Tôi biết rõ bà hợp ý Hạ Tuyết! Bởi vì số mạng của Hạ Tuyết và bà giống nhau! ! Sống trộm, ép buộc tôi cưới bà! ! Tôi thống hận phụ nữ như vậy!"
"Cha! ! " Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt cùng ngẩng đầu nhìn Hàn Trung Trí, khiếp sợ gọi! !
Trang Minh Nguyệt im lặng, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm người chồng mà mình khổ tâm hầu hạ mấy chục năm, tự khi bước vào Hàn gia, cũng chưa nói nhiều hơn một lời, nhiều hơn một câu, cẩn thận từng ly từng tí, thận trọng chăm sóc mỗi người trong gia đình, khổ tâm làm bổn tròn phận con dâu Hàn gia, mặc dù bị cha mẹ chồng cư xử lạnh nhạt, nhưng vẫn cắn chặt răng, vì cho con trai một gia đình, vì người đàn ông trước mặt này, chịu khổ hơn 30 năm, cuối cùng quay đầu lại nói một câu như vậy, bà đột nhiên không muốn nói chuyện, sắc mặt tái nhợt, hai mắt rời rạc ngồi ở một bên.
"Cha, cha có quá đáng không ? Rốt cuộc mẹ làm gì sai? Cha phải đối xử với mẹ như vậy? " Hàn Văn Vũ nhìn mẹ như vậy, gấp đến độ hốc mắt đỏ bừng đi tới bên cạnh mẹ, ngồi xổm xuống ôm chặt bà, nhìn cha tức giận kêu to: "Đã nhiều năm rồi, mẹ vẫn chịu đựng lời nói lạnh nhạt của cha, một mình trốn không biết khóc bao nhiêu lần! ! Cha cho rằng mẹ nguyện ý gả cho cha sao? Nếu không phải là vì anh trai, bà sẽ không gả cho cha! ! Cũng nhiều năm vợ chồng, xem như không yêu, cũng có ơn chứ? Tại sao cha nhẫn tâm ngay trước mặt người giúp việc nói mẹ như vậy?"
Hàn Trung Trí vẫn mặt lạnh cắn chặt răng, ngồi đó, thở hổn hển, không lên tiếng.
Trang Minh Nguyệt hai mắt rưng rưng, ngẩng đầu nhìn chồng lạnh lùng ngồi đó, ánh mắt vẫn lóe lên tia tàn nhẫn, đã nhiều năm rồi, ánh mắt của ông ta nhìn bà cho tới bây giờ đều là như vậy, muốn một chút dịu dàng cũng không được, đây chính là cuộc sống không thích, bà chịu đựng nắm chặt 1 góc khăn trải bàn, nhìn chồng khóc nói: "Tôi biết, người trong lòng ông là Văn Giai, cho nên trong tên của ba đứa con, đều có chữ Văn".
Hàn Trung Trí nhanh chóng tức giận trừng mắt nhìn Trang Minh Nguyệt! !
Nước mắt Trang Minh Nguyệt không ngừng rơi xuống, xẹt qua gương mặt có chút son phấn, gắt gao nhìn chồng khổ tâm, khóc nói: "Cho nên tôi biết rõ, ông xem con của tôi giống như con của người phụ nữ mà ông yêu mến, tôi vẫn câm nín chịu đựng, nhưng ông có biết hay không, đứa con mà tôi khổ tâm sinh ra, lại bị chồng của mình mang theo để theo đuổi một người phụ nữ khác thì có bao nhiêu thống khổ ? Lúc nảy ông nói với Hạ Tuyết như vậy, cô ấy có bao nhiêu thống khổ? Con cái là khúc ruột của mình! ! Không có người mẹ nào nguyện ý để người khác cướp đoạt con của mình! ! Vì Văn Hạo hiểu được nổi khổ sở của tôi, cho nên hắn vẫn xót thương người mẹ tôi đây, hắn hi vọng mình có tiền đồ, không để cho người Hàn gia các người xem thường tôi! ! Hắn vì cái nhà này bỏ ra nhiều như vậy, gánh vác mọi thứ, chăm sóc tôi, chăm sóc tương lai của hai em trai, hy sinh nhiều như vậy! Chẳng lẽ ngay cả một chút hạnh phúc, ông cũng không đồng ý cho hắn? Hắn muốn cưới cô gái mình yêu, cũng không được? Ông thật sự thương hắn sao?"
Hàn Trung Trí cắn chặt răng, mặt lạnh nhìn chằm chằm phía trước! !
"Xem như năm đó tôi hèn hạ đi, vô sỉ đi nữa, cũng chỉ là muốn cho con trai mình một gia đình mà thôi! ! Ông nghĩ năm đó Hạ Tuyết mới gần 20 tuổi, tuổi còn trẻ, người mang thai, cũng đã biết muốn thành toàn cho người khác, mà mang theo đứa bé rời đi, đối với một cô gái mà nói, phải có bao nhiêu dũng khí? Chẳng lẽ Văn Hạo yêu thương cô ấy, thưởng thức cô ấy, thì không nên sao? Nếu như tình yêu có thể ngăn cản, ông cũng không khổ sở hận tôi nhiều năm như vậy! Qua nhiều năm rồi, tôi vẫn dụng tâm hầu hạ ông, chẳng lẽ cũng không chút xíu mềm lòng nào sao ? Văn Giai đã chết, tôi biết ông hận tôi, tôi biết rõ! ! Nếu quả thật muốn vạn kiếp bất phục, hãy để cho ông trời giết tôi đi! ! Không cần làm khó Văn Hạo! Nếu hắn thật yêu Hạ Tuyết, người làm mẹ tôi đây, nguyện ý tác thành cho hắn, tôi đi quỳ xuống, cầu xin Thư Lôi tha thứ! ! Tôi cầu xin cô ấy thành toàn cho con trai của tôi! !" Trang Minh Nguyệt đột nhiên rơi lệ khóc rống lên, chạy như bay ra ngoài! !
"Mẹ ........" Hàn Văn Kiệt vội vàng đứng lên, nắm chặt tay của mẹ, khổ sở nói: "Đây là chuyện của người tuổi trẻ, mẹ có lỗi gì? Mẹ không có lỗi, là lỗi của chúng con, không bảo vệ tốt cho mẹ!"
"Không ......" Trang Minh Nguyệt khóc, nói: "Là lỗi của mẹ! ! Lỗi của mẹ lúc ấy không nên tham lam, chỉ vì muốn cho con mình có một gia đình, mà tiếp nhận một đoạn hôn nhân không thích, cho nên rất nhiều năm thống khổ sở như vậy! !"
"Mẹ! Đừng như vậy! Chúng con cũng biết mẹ khổ cực! " Hàn Văn Kiệt vội vã ôm lấy mẹ, lúc xoay người lại, rốt cuộc nhìn thấy Hi Văn ngồi trên ghế, từ nảy đến giờ, vẫn không nói lời nào, nhưng gương mặt lạnh lùng, nhìn các món ăn nguội cá nhỏ bằng đậu hũ, nhìn chằm chằm, trong đôi mắt to trống rỗng.
"Hi Văn! " Hàn Văn Kiệt đau lòng gọi cháu gái!
Mọi người cũng vội vàng nhìn cô bé.
Hi Văn không lên tiếng, vẫn nhìn chằm chằm đĩa cá nhỏ, thật lâu, thật lâu, trong đôi mắt to hiện lên một lớp sương mù, cuối cùng tạo thành nước mắt, rơi xuống!
CHƯƠNG 454: LẠI VAY TIỀN
Đêm tối!
Lá Phong đỏ rực, trong màn mưa phùn, vẫn nổi lên màu sắc xinh đẹp, như trang trí cho thế giới này, nhưng không thể nhìn rõ từng lá Phong Diệp, chỉ có một vùng màu sắc, rất hài hòa.
Xe lao đi trong màn mưa, bọt nước văng lên cây ngô đồng ven đường, lá phong rơi xuống.
Hạ Tuyết ngồi kế bên tay lái, quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo vẫn lái xe thật nhanh, sắc mặt lạnh lẽo, đông cứng, hai mắt lóe ra ánh sáng kiên định, tay cầm chặt vô lăng, hướng phía trước lao đi, cô sâu kín nhìn người đàn ông này, đột nhiên trong lòng cảm thấy ấm áp, có chút ngọt ngào trong sâu kín, tràn ra từng chút, từng chút.
Cô bất đắc dĩ cười nhìn hắn hỏi: "Anh láy xe nhanh như vậy, muốn dẫn tôi đi đâu?
Ánh mắt Hàn Văn Hạo chợt lóe, vừa cầm tay lái, vừa nhấn hệ thống định vị và theo dõi TV trên xe mình, xem một kênh giải trí, vì sự kiện CD của Hạ Tuyết, có người đang vây ở dưới lầu nhà, hắn nhướng mày, thở dốc một hơi, tiếp tục đạp chân ga phóng về phía trước!
"Rốt cuộc chúng ta phải đi đâu ? Nhà riêng của anh không thể về, nhà cũng không thể trở về! Chẳng lẽ anh muốn mang tôi, lái xe lưu lạc chân trời góc biển?" Hạ Tuyết cố ý nhìn hắn hỏi.
Hàn Văn Hạo lái xe, rốt cuộc trên mặt hiện lên nụ cười hỏi: "Lưu lạc cùng tôi không tốt sao?
Hạ Tuyết nghe xong, mỉm cười cúi đầu.
Hàn Văn Hạo vừa lái xe, vừa quay đầu nhìn cô một cái, nhưng cũng không nói gì, chỉ vươn tay, nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, nhẹ nhàng vuốt ve ngón áp út của cô.
"Tại sao anh cả ngày cứ bóp ngón áp út của tôi vậy? " Hạ Tuyết quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo, kỳ quái hỏi.
"Không biết, thuận tay" Hắn vừa nói xong, lại quen nắm bàn tay nhỏ bé của cô, nhìn lên hàng cây phong trên đường lớn trước mặt, tự lúc nào một màu đỏ rực, xe cứ chạy như bay về phía trước trên con đường đỏ rực, nhưng cũng không thể chạy về phía trước mà không có mục đích gì, nghĩ tới đây, ánh mắt hắn chợt lóe lên trong bóng tối, sâu kín hỏi: " Hạ Tuyết muốn đi với tôi không? Đêm nay ngủ cùng tôi".
Trong lòng của Hạ Tuyết vừa động, quay đầu nhìn hắn, đôi mắt kia đầy quyến rũ, cô đột nhiên sâu kín cười một tiếng, trong đầu có chút lâng lâng, lâng lâng, giống như mùi hương thơm trong bóng đêm, tròng mắt dịu dàng chợt lóe sáng, ngón tay thon dài nhỏ bé, nhẹ nhàng nắm tay của hắn.
Đuôi mắt Hàn Văn Hạo đột nhiên lướt trên nụ cười, vẫn lái xe chạy về phía trước, nói: "Cũng không thể cả buổi tối vòng tới vòng lui ở chỗ này, dưới lầu nhà tôi có phóng viên, lúc này tôi không muốn em gặp phải tin tức xấu, cho nên chúng ta không thể trở về".
"Về nhà của tôi? " Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Hạo cho hắn ý kiến!
Hàn Văn Hạo tức giận quay đầu nhìn Hạ Tuyết.
"Ách" Hạ Tuyết nhún nhún vai, mặt đỏ lên, biết không thể.
"Tùy tiện tìm một khách sạn ở vậy" Hàn Văn Hạo lái xe nói.
Mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, có chút căng thẳng nhìn hắn nói: "Ở khách sạn ? cái này ..... "
Hàn Văn Hạo vừa lái xe, trong hai tròng mắt vừa thoáng qua một chút mập mờ, vui vẻ, quay đầu nhìn Hạ Tuyết, nói: "Thế nào? Sợ tôi khi dễ em sao? Còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt sao?"
"Cút, cút, cút, cút! " Hạ Tuyết cố ý trừng mắt nhìn hắn, lại nghĩ đến một chuyện gì, cô đỏ mặt, quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo kích động kêu to: "Này! ! Anh dẫn tôi chạy trốn ra ngoài, anh có tiền hay không ?"
"Két ............" Xe thắng gấp trên đường cái! ! !
Hàn Văn Hạo sửng sốt cầm tay lái, xoay đầu lại nhìn Hạ Tuyết, trên mặt có chút lúng túng.
Hạ Tuyết tức giận nhìn hắn, nói: "Tôi ngã bệnh, mua cho tôi trứng cá, anh không có tiền! Đi khu vui chơi, anh không có tiền, anh dẫn tôi chạy ra ngoài, anh cũng không có tiền? Anh như vậy bảo tôi làm sao đi với anh? Anh thật là làm cho tôi không có một chút cảm giác an toàn!"
Hàn Văn Hạo có chút bất đắc dĩ nhìn cô!
Hạ Tuyết tức giận nghiêng người sang, đánh vào người hắn, nhìn toàn thân của hắn, gấp rút hỏi: "Ví tiền của anh đâu? Thẻ của anh đâu ?"
Hàn Văn Hạo thở khẽ dài, nhìn mưa phùn trước mặt, nói: "Để ở nhà!"
"Đừng nói đùa ! ! " Hạ Tuyết tức giận nhìn hắn nói: "Vậy trên xe anh không có chi phiếu, thẻ tín dụng sao .........?"
"Không có" Hàn Văn Hạo cảm thấy đây là chuyện nhỏ, nhìn Hạ Tuyết nói: "Cái này thì có gì quan trọng đâu, tôi tiêu phí mỗi nơi, đều là ký sổ! Nếu không được, thì về nhà tôi!"
"Không muốn! ! " Hạ Tuyết quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Bây giờ chúng ta đều là nhân vật của công chúng, công khai vào khách sạn, thì xem thế nào? Thôi, anh đưa tôi về nhà đi, anh cũng trở về nhà của anh, mọi người nghỉ ngơi cho khỏe một chút"
Ánh mắt của Hàn Văn Hạo nheo lại, quay đầu nhìn Hạ Tuyết.
Mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, quay đầu nhìn người này, có chút bất đắc dĩ buông tay nói: "Vậy bây giờ làm sao? Trên người anh một phân tiền cũng không có, bây giờ tôi khát nước, tôi muốn uống nước, nhưng có thể một lát nữa, nhất định tôi sẽ đói bụng, tôi muốn ăn cơm, anh có thể ký sổ cái gì? Cái này thì tính là gì? Anh nhìn xem, xe của anh cũng sắp hết xăng! Chẳng lẽ đi trạm xăng dầu anh cũng ký sổ?"
Hạ Tuyết chỉ vào kim xăng, nhìn Hàn Văn Hạo nói!
Hàn Văn Hạo nhìn cô nghiêm nghị nói: "Tiền đối với tôi là chuyện nhỏ! Em lo lắng làm gì?"
"Đừng nói đùa ! !" Hạ Tuyết cúi đầu lầu bầu nói: "Bây giờ đối với chúng ta, số tiền lớn là chuyện nhỏ, tiền lẻ mới chuyện lớn! Muốn nói chuyện tình yêu, uống ly trà sữa tình lữ cũng không được!"
Ánh mắt Hàn Văn Hạo khẽ chớp, thoáng qua nụ cười nhìn cô, dịu dàng hỏi: "Em muốn uống trà sữa tình lữ?"
"Tôi chỉ so sánh thôi! Tôi cũng không có cách nào!" Hạ Tuyết quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo, cười khổ nói.
Hàn Văn Hạo quay đầu nhìn đường mưa phía trước, cắn răng nói: "Bây giờ cũng không phải là khu vui chơi, không cần phiền não chuyện này!"
Hạ Tuyết quay đầu nhìn về phía Hàn Văn Hạo.
***
10 giờ đêm!
Dưới ánh đèn màu hồng, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên trong phòng, nhưng khắp nơi hoàn toàn yên tĩnh, không gian này không một chút để ý đến tiếng chuông, nhưng nó cứ không ngừng vang lên, cuối cùng làm cho người ta có chút phiền lòng, sau đó một cái tay lạnh lẽo có chút run run vươn tay, nắm điện thoại di động, lại co tay trở về trong chăn, giọng khàn khàn nói "Alô".
"Ngủ sớm vậy? " Một giọng nói trầm trầm vang lên.
Tả An Na đầu tóc rối tung, "soạt" một tiếng ngồi dậy, ánh mắt mơ màng, cầm điện thoại di động, vội nói: "Tổng Tài, Anh tìm tôi có việc gì ?"
"Bây giờ tôi có chút việc muốn cô giúp một tay" Giọng nói của Hàn Văn Hạo chậm rãi truyền đến.
"Anh nói đi!" Tả An Na vuốt vuốt tóc nói.
"Trên người cô có tiền không?" Hàn Văn Hạo không biết xấu hổ, hỏi.
"Ồ?" Tả An Na không nhịn được cầm điện thoại di động, thuận miệng kinh ngạc chạy ra ngoài: "Lại vay tiền?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro