chương 8: tôi cầm tiền của cô, sẽ không khiến cho thất vọng
Thật nhiều tờ tiền màu hồng bay giữa Hạ Tuyết cùng Hàn Văn Hạo……
Hai người cùng gắt gao nhìn đối phương, không có một chút thỏa hiệp……
Hạ Tuyết thở gấp từng bước đứng ở trước mặt Hàn Văn Hạo, vươn ngón tay chỉ về phía hắn, ngẩng đầu nghiến răng nghiến lợi nói: “Dù sao chị đây cũng sống không lâu, tiền này tôi cũng không cần dùng, dùng để cho anh, tôi vui…… Anh có vui không?”
Hàn Văn Hạo chậm rãi cúi đầu, nhìn Hạ Tuyết, đôi mắt bốc lên sát khí vô tận……
Hạ Tuyết cắn răng, trừng mắt nhìn hắn một cái, hừ một tiếng, liền đi nhanh đẩy mọi người ra, hướng thang máy đi đến…… Nàng vừa đi vừa nắm chặt ví tiền, không quay đầu lại……
Hàn Văn Hạo vẫn đứng ở tại chỗ, đôi mắt đột nhiên đông lạnh đáng sợ, mọi người cũng nhìn hắn không dám lên tiếng……
Hạ Tuyết bước nhanh đi đến thang máy, vươn ngón tay run rẩy ấn nút mở cửa, sau đó cắn môi đứng ở trước cửa thang máy, chờ đợi…… Ánh mắt của nàng lơ đãng nhìn vào hình ảnh phản chiếu trên cửa thang máy, thấy được Hàn Văn Hạo vẫn đưa lưng về phía mình, không nhúc nhích……
Hạ Tuyết lại nặng nề cắn môi, vẫn thở gấp gáp, đừng qua đây………
Cửa thang máy mở ra, Hạ Tuyết đi vào thang máy, sau đó xoay người, cũng không có nhìn bên ngoài, ấn nút chọn tầng trệt……
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Hạ Tuyết vừa định thở ra một hơi, đột nhiên năm ngón tay đột nhiên cắm vào khe hở thang máy, cưat thang máy liền mở ra một lần nữa……
Hạ Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Hàn Văn Hạo đứng ở cửa thang máy, lạnh lẽo nhìn chằm chằm mình……
“Anh làm cái gì?” Hạ Tuyết ra vẻ bình tĩnh nhìn hắn, sau đó cười lạnh một chút mới nói: “Như thế nào? Chê tiền ít à?”
“Không……” Hàn Văn Hạo đột nhiên cười lạnh nhìn nàng nói…… “Tiền nhiều quá……”
Hạ Tuyết khó hiểu nhìn hắn……
Hàn Văn Hạo nhìn chòng chọc khuôn mặt Hạ Tuyết, chậm rãi mở miệng nói từng chữ từng chữ…… “Cho nên…… Chúng ta tiếp tục đi……”
“Cái…… Cái…… Cái gì?” Sắc mặt Hạ Tuyết xanh lè nhìn hắn……
Trong hai tròng mắt như mắt báo của Hàn Văn Hạo đột nhiên xẹt qua một chút tàn nhẫn, vươn tay kéo Hạ Tuyết ra khỏi thang máy, đẩy nàng vào sát tường, nhanh chóng phủ đầu, nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt, đáng sợ nói: “Tôi nói cô đưa tiền nhiều lắm! Tôi lại hầu hạ cô thêm một buổi tối!!”
Hạ Tuyết trừng mắt, trái tim đập như muốn nhảy ra, kêu to…… “Đồ bệnh thần kinh!!”
“Tôi cầm của tiền của cô, sẽ không để cô thất vọng!” Hắn nói vừa xong, liền trực tiếp làm trò trước mặt mọi người, cúi đầu cưỡng hôn lên cánh môi mềm mại của Hạ Tuyết……
“Ưm……” Hạ Tuyết tức giận bấu vai áo hắn, nổi điên đẩy hắn ra……… “Anh buông!!”
“Mọi người đều nhìn thấy, là cô cho tôi tiền!! Không phải là muốn cùng tôi thêm một lần nữa sao? Tất cả mọi người có thể làm chứng! Hàn Văn Hạo tôi cũng không có bắt buộc cô!! Là tôi bồi thường cô!” Hắn nói vừa xong, một tay xiết chặt tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, lôi kéo cô đi vào trong phòng tổng thống!!!
“Buông ra! Ban ngày ban mặt, anh dám làm việc này?” Hạ Tuyết cố níu kéo, kêu to!
“Làm việc gì?” Hàn Văn Hạo lại mãnh mẽ nắm cánh tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, làm cho cả người cô dính sát trên vách tường!
“A —— đau quá!” Hạ Tuyết bị nện ở trên tường, che cái gáy kêu to…… “Đau chết mất……”
Vào lúc Hạ Tuyết há mồm kêu to, Hàn Văn Hạo liền nhanh chóng thừa cơ hội bao trùm môi nhỏ của cô, đầu lưỡi như có ma lực, dây dưa cùng đầu lưỡi nho nhỏ của cô, giống như phải chinh phục cô cho hả giận……
“Ưm……” Mặt Hạ Tuyết đỏ lên, gấp đến độ dậm chân muốn đẩy hắn ra, bất đắc dĩ sức Hàn Văn Hạo rất mạnh, đặt ở trên người Hạ Tuyết, giống như nặng ngàn cân, làm cho cô không thở nổi……
Mọi người trong khách sạn ngây người nhìn bọn họ……
“Anh làm cái gì vậy?” Hạ Tuyết lại dùng hết sức đẩy hắn ra kêu to…… ” Anh buông ra!”
“Buông cô ra? Còn chưa có hầu hạ đủ đâu!!” Hàn Văn Hạo vừa nói xong, liền nắm chặt cổ tay Hạ Tuyết, thậm chí như bóp nát túm về hướng phòng tổng thống……
“Cứu mạng a!!!” Hạ Tuyết nhịn không được hô to cầu cứu, vừa dứt lời, cả người cô đã bị kéo vào phòng tổng thống, cửa nhanh đóng lại, Hàn Văn Hạo liền áp thân mình, nâng mặt của cô lên, lại phóng túng nút ở trên môi của cô, hai tay thậm chí lại bắt đầu cởi cái áo khoác thể thao cô đang mặc……
“Anh tránh ra!!” Hạ Tuyết nhân lúc hắn hơi rời khỏi môi cô, liền cố hết sức kêu to!
Khóe miệng Hàn Văn Hạo cong ra ý cười, ánh mắt giống như con báo lạnh lùng nói: “Tránh ra? Tôi nói cho cô biết, tối hôm qua cô chính là kêu như vậy, cuối cùng vẫn là bị tôi ôm lấy lăn lên giường……”
“A ——“ Hạ Tuyết kêu sợ hãi một tiếng, cả người đã bị ôm lấy, đi hướng đến giường, cô khó thở oán giận mình phải chịu loại khuất nhục này, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, vung tay tát một cái lên mặt Hàn Văn Hạo……
“Bốp ——“ Hàn Văn Hạo trừng lớn hai mắt, đứng ở bên giường, nhìn nữ nhân trong lòng ngực, hắn thốt ra lời nói lạnh lẽo đáng sợ…… “Cô dám đánh tôi?”
“Buông!” Hạ Tuyết chợt sợ hãi, tránh đi hai tròng mắt đáng sợ của hắn, giãy dụa nhảy xuống, nhưng Hàn Văn Hạo lại lập tức đè Hạ Tuyết trên giường……
“Ui da!” Thắt lưng Hạ Tuyết bị bóp đau, cô nhăn mặt, khi nhìn Hàn Văn Hạo, lại hút một ngụm lãnh khí, nhìn thấy nam nhân này đang dùng cặp mắt thật tức giận trừng mình, cũng đã cởi áo vest ra, quăng xuống giường, mới lạnh lùng nói: “Tôi sẽ cho cô nhìn xem, kết cục của việc cô quăng tiền vào tôi!!”
Hạ Tuyết sợ tới mức lấy cái gối lông ngỗng che người, muốn chui qua tay hắn cuống giường, Hàn Văn Hạo đã nhanh chóng thuần thục lập tức nắm chặt hai tay của cô, lại mạnh mẽ hôn nhanh lên cánh môi phấn nộn……
“Ưm…………” Hạ Tuyết giãy loạn dưới thân hắn, vừa mới xoay thân thể, đã bị hai chân thon dài kiên cố của Hàn Văn Hạo chặn lại, cưỡng chế hai chân mình, thậm chí rõ ràng cảm giác thân thể hắn đang dần dần bộc phát một cỗ nhiệt khí tình dục đáng sợ……
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro