Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Chương 9:

Mọi năm vào ngày Khai Dương, Lục Thùy Thùy luôn cùng Nhan Hạnh vui vẻ đi dạo khắp phố phường, cùng ăn hết những loại mức bày bán. Nhưng năm nay, Nhan Hạnh đã xuất giá, nàng có đến tìm thì Nhan Hạnh lại nói đêm đó bận việc, không thể đi cùng, hứa sẽ đền bù vào dịp khác. Lục Thùy Thùy một mình đi dạo ngày Khai Dương thì hơi chán, người trên đường ai cũng có đôi có cặp, nhìn họ thì thấy mình thật cô đơn, không lẽ chạy về nhà lôi phụ thân đi cùng. Thôi, chỉ sợ phụ thân lại ca thán, rồi lại bảo nàng mau tìm một phu quân, sinh vài đứa con để ông ẵm bồng thì mệt thêm. Lúc này, trên đường có không ít cặp đôi đeo mặt nạ, nàng vỗ đầu, đáng lẽ nàng nên hẹn Vô Diện đi cùng mới đúng. Đêm nay không ít người hóa trang, Vô Diện đeo mặt nạ sẽ không ai để ý, hơn nữa, đi giữa phố xá đông đúc thế này, biết đâu sự tự ti, mặc cảm của huynh ấy sẽ giảm bớt. Nhắc tới Vô Diện, Lục Thùy Thùy nhớ lại đêm xe hát kịch lần trước, huynh ấy nói nếu nàng gỡ mặt nạ thì phải chịu trách nhiệm cả đời. Lục Thùy Thùy nghĩ mãi, nàng chưa có đủ dũng khí để làm được như vậy, nhưng nàng thật tò mò về dung mạo thật của Vô Diện quá đi.
"Lục lệnh thư."
"Từ đại ca."
Bắt gặp Từ Tưởng Nhân cùng người Dị Lương Nhân trên phố, Lục Thùy Thùy sau nhiều lần gặp mặt tại các hiện trường vụ án nên hai bên đã thân thiết nhiều hơn, cách xưng hô vì thế cũng không còn câu nệ như trước.
"Huynh đang làm việc sao?"
"Thái hoàng thái hậu diễu hành, Dị Lương Nhân phụ trách hòa vào dân chúng để ngăn chặn những kẻ có ý đồ làm loạn." Từ Tưởng Nhân nhìn Lục Thùy Thùy giải thế. "Đêm nay, người của Nội Vệ phủ và Ngự Sát Ty đều có mặt, cô nhớ cẩn thận."
"Muội biết rồi."
Lục Thùy Thùy nhìn Từ Tưởng Nhân thì nghĩ đến một chuyện, nàng hỏi:
"Từ đại ca, huynh có biết cách nào để xóa vết sẹo không? Ta có một người bạn có vết sẹo lớn trên mặt nên không dám gặp ai,"
Từ Tưởng Nhân không suy nghĩ nhiều, trả lời ngay:
"Lúc xưa ở trên giang hồ ta có nghe một cách, lấy vàng nguyên chất hằng ngày chà lên vết sẹo, làm thường xuyên thì vết sẹo sẽ được thu nhỏ lại."
"Vậy thì đơn giản rồi. Vàng là thứ ta không hề thiếu. Từ đại ca, không làm phiền huynh nữa, muội đi đây."
Nghĩ ra cách giúp Vô Diện xóa vết sẹo, tâm trạng Lục Thùy Thùy cũng vui hơn rất nhiều. Vết sẹo của Vô Diện không còn thì huynh ấy sẽ có tự tin gỡ mặt nạ ra, cho nàng nhìn thấy dung mạo thật, nàng không cần lén nhìn hay phải chịu trách nhiệm với huynh ấy khi mở ra nữa. Nàng đúng là thông minh mà.
"Ui da."
"To gan."
Người dân kinh thành đều tập trung ra đường chờ đón đoàn xe chở thái hoàng thái hậu cùng hoàng thượng, Lục Thùy Thùy không ham vui cùng mọi người, nàng cầm theo bịch mứt hoa quả, vừa ăn vừa nhanh chóng trở về nhà. Từ Tưỡng Nhân đã nói rồi, đêm nay Hắc La Sát và Bạch Vô Thường đều xuất hiện, mà hai kẻ này nàng đều không muốn chạm mặt, đặc biệt là Hắc La Sát, nhìn thôi cũng thấy sợ. Nàng phải tranh thủ về nhà tìm vàng để đưa cho Vô Diện. Lục Thùy Thùy cứ nghĩ mãi nên chọn vật nào làm bằng vàng cho Vô Diện thì chẳng may không để ý, đụng phải một người phía trước. Nàng vừa lấy tay ôm đầu than nhẹ một tiếng thì đã nghe thấy tiếng quát mắng. Ngước đầu nhìn lên, thấy Hắc La Sát ở trước mặt, lại nhìn người của Ngự Sát Ty xung quanh đang chỉ kiếm về phía mình, Lục Thùy Thùy hoảng sợ, bịch mứt hoa quả trên tay cũng rơi xuống đất.
"Lai trung thừa." Nàng tuy hoảng sợ nhưng vẫn chấp tay hành lễ.
"Mọi người đều đang tụ tập ở bên ngoài nhưng ngươi lại một mình nơi này, hành động đáng ngờ." Lai La Chức nhìn nữ nhân trước mặt, nói.
"Hạ quan có việc nên vội về nhà gấp." Lục Thùy Thùy vội vàng giải thích, nàng không muốn bị bắt đưa về Ngự Sát Ty thẩm vấn.
Lai La Chức tiến đến gần khiến Lục Thùy Thùy lo lắng, nàng không biết kẻ này muốn làm gì, không lẽ định xử quyết tại chỗ sao? Nàng cúi đầu, thở cũng không dám thở mạnh. Lúc này, tiếng Lai La Chức vang lên bên tai:
"Đi về đi, đừng có chạy loạn nếu không không chỉ Ngự Sát Ty mà Nội Vệ phủ cũng xem ngươi là kẻ tình nghi, bắt về tra khảo."
"Hạ quan đã biết. Hạ quan đi ngay."
Lục Thùy Thùy dứt lời thì liền chạy đi ngay. Nàng bị dọa cho sợ quá rồi. Hắc La Sát này đúng là diêm vương máu lạnh mà, so với Bạch Vô Thường quái đản kia thì Bạch Vô Thường vẫn còn hiền chán. Lục Thùy Thùy thề, sau này nếu ra đường mà nghe nói Hắc La Sát ở hướng Tây thì nàng sẽ ở hướng Đông, nhất quyết không chạm mặt. Mà sao dạo này nàng hay chặm mặt tên này quá vậy? Đúng là xui xẻo.
"Ơ..."
Trên đường, Lục Thùy Thùy nhìn thấy trước mặt có bóng người quen lướt qua, nàng vui vẻ chạy lại.
**
Quay lại với Nhan Hạnh, sau khi từ sư phụ có được thông tin người biết pha chế chu sa, nàng và Thẩm Độ đã cùng nhau lại lại danh sách người tham dự ngày Khai Dương từ sáu năm trước, quả nhiên, bọn họ đều có tên trong danh sách, đồng nghĩa với việc hung thủ chính là một trong số họ. Thời gian cấp bách, nếu điều tra từng người thì e không đủ thời gian, Nhan Hạnh liền đưa ra chủ ý. Thay vì tìm hung thủ sao không dụ hung thủ đến trước mặt, nàng đồng ý làm con mồi dẫn dụ. Thẩm Độ ngay tức khắc từ chối. Hắn đồng ý với kế hoạch của nàng nhưng không đồng ý để nàng ra mặt, thay vào đó là tìm một người khác làm nhiệm vụ. Nhan Hạnh phản đối. Kế hoạch này là nàng đưa ra, nàng không muốn người khác liên lụy, hy sinh. Hai người họ tranh cãi một hồi, Thẩm Độ liền đưa ra ý chê bai, nói nàng không tủ tài năng, không biết đánh đàn tỳ bà, cũng không biết ca múa thì làm sao giả dạng ca kỹ cho được. Nhan Hạnh tự tin. Nàng không biết là thật, nhưng di nương biết, còn rất giỏi đàn tỳ bà và ca máu nữa. Vì thế, nàng quay trở lại Nhan gia, tìm di nương học hỏi. Nhan Hạnh chỉ muốn học tỳ bà, di nương lại hiểu lầm là nàng đang muốn quyến rũ phu quân chốn khuê phòng khiến nàng xấu hổ, không biết nói gì cho phải.
Thẩm Độ chê bai nàng, nói nàng dù học thế nào cũng không thể quyến rũ như ca kỹ. Nhan Hạnh nhịn. Nàng quyết tâm phải để cho hắn mở rộng tầm mắt. Không chỉ chăm chỉ luyện đàn tỳ bà, nàng còn nghe theo di nương, học các điệu múa quyến rũ khi gãy đàn. Dù sao dự định là giả dạng ca kỹ, là tình nhân quyến rũ của người khác, lại còn phải thể hiện trước mặt nhiều người để dẫn dụ hung thủ xuất hiện. Nàng phải cho Thẩm Độ thấy, nàng không bất tài như hắn nghĩ.
Thời hạn ba ngày đã đến, nàng lựa chọn một bộ y phục sặc sỡ, quyến rũ, lựa những món trang sức đắt giá, búi kiểu tóc phi tiên giống những nạn nhân nữ kia rồi theo giả vờ làm nhân tình Ngô chủ sự. Nàng biết Ngô chủ sự không muốn nhưng chuyện ông ta nuôi ngoại thất đã được truyền tai nhau trong giới quyền quý, ông ta không muốn cũng không được bởi nàng chỉ biết mỗi ông ta và ông ta lại là hình mẫu nam nhân phụ bạc mà hung thủ muốn giết nhất.
Muốn hung thủ chú ý thì nàng phải lộ thân phận nhân tình, Nhan Hạnh đã ra hiệu cho Ngô chủ sự. Ông ta không còn đường lui nên liền đứng dậy, dõng dạc nói:
"Tiểu thiếp của ta cũng muốn thể hiện một chút tài năng."
Ngô chủ sự vừa dứt lời thì tiếng bàn tán xôn xao đã vang lên. Ai cũng nói Ngô chủ sự thật to gan, nuôi ngoại thất thì thôi, giờ còn dám công khai trước mọi người, không sợ Ngô phu nhân xử lý sao?
Bàn tán chê bai càng nhiều càng tốt, Nhan Hạnh cầm theo đàn tỳ bà ra giữa bục, vừa gãy đàn vừa nhảy múa, nàng đã theo tất cả những tuyệt kĩ học được ra phô diễn, muốn quyến rũ có quyến rũ, muốn phong tình lẳng lơ thì có lẳng lơ, muốn tiếng tỳ bà động lòng người khác thì động lòng người. Ánh mắt nàng khi biểu diễn cố tình hướng về Ngô chủ sự, thể hiện sự quyến rũ nhất để mọi người xung quanh nghĩ rằng nàng được yêu thương, sủng ái vô cùng.
Quả nhiên khi kết thúc bài biểu diễn, tiếng vỗ tay cùng lời khen vang lên không ngừng, bước trở lại bên cạnh, nàng nghe mọi người khen mình, nói ngoại thất như nàng hơn hẳn Ngô phu nhân kia. Nhan Hạnh đang thắc mắc hung thủ đang ở chỗ nào thì phía sau có ai đó va nhẹ vào mình, nhìn thấy bóng người choàng áo khoác che cả đầu lướt qua, lại ngửi được mùi dược liệu trên người người đó, nàng liền một mình đuổi theo. Đi theo người đó đến phía sau hậu viện, Nhan Hạnh bỗng thấy hình ảnh trước mặt mình trở nên mơ hồ. Nhìn thấy trên tay người đó cầm theo một lư đồng nhỏ, mùi dược liệu từ đó bay ra, hai tay Nhan Hạnh xoa thái dương, cố gắng lấy lại tinh thần rồi nhìn rõ lại, nàng muốn biết trước mặt mình là ai. Khi nhìn thấy người trước mặt là Thẩm Độ, Nhan Hạnh không nói gì, liền đi theo hắn bằng lối cửa sau, đi qua căn nhà đối diện.
**
Lục Thuỳ Thuỳ trên đường về nhà thì nhìn thấy Nhan Hạnh đi qua trước mặt. Nàng vui vẻ chạy theo. Nào ngờ, nàng vừa đẩy cửa đi vào đã thấy Nhan Hạnh đi vào một căn phòng, mà đi trước nàng ta là một người choàng áo khoác đen rộng khiến không phân biệt được là nam hay nữ. Cảm thấy Nhan Hạnh gặp nguy hiểm, Lục Thuỳ Thuỳ vội chạy theo, không nghĩ đến nàng bị bao vây bởi một đám người, trên tay họ không kiếm thì là đao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro