Chồng, kẻ vô dụng...?
Buổi tối hôm đó, Lâm Tĩnh ngồi trên sofa đọc tài liệu công việc, còn Trương Minh thì ngồi đối diện, trầm tư nhìn cô.
Anh đã nhìn như vậy suốt mười lăm phút.
Cuối cùng, Tĩnh đặt tài liệu xuống, ngước lên lạnh lùng hỏi:
"Anh nhìn tôi làm gì?"
Minh chống cằm, nháy mắt cười: "Không có gì, chỉ là cảm thấy... hình như vợ anh rất lợi hại."
Tĩnh: "..."
Cô làm giám đốc một công ty lớn, có năng lực và bản lĩnh, chuyện này ai cũng biết. Nhưng cách Minh nói ra lại giống như vừa mới nhận ra một điều gì đó rất kinh thiên động địa.
"Bây giờ anh mới biết sao?" Cô nhàn nhạt hỏi.
Minh gật đầu thật lòng. "Ừ. Trước đây anh cứ nghĩ... chắc em cũng có chút yếu đuối chứ?"
Tĩnh bật cười, không rõ là giễu cợt hay bất đắc dĩ.
"Vậy anh thì sao?" Cô nghiêng đầu nhìn anh.
Minh ngẩn ra. "Sao là sao?"
Tĩnh nhìn anh từ trên xuống dưới, nhàn nhạt nói:
"Tôi là giám đốc một công ty. Tôi giỏi kiếm tiền, giỏi làm việc, giỏi quản lý nhân sự. Tôi có thể tự lái xe, tự sửa vòi nước bị hỏng, tự thay bóng đèn, tự mở nắp chai nước cứng đầu. Còn anh thì sao? Ngoài lái xe, anh còn làm được gì?"
Minh: "..."
Anh cảm thấy có gì đó không ổn lắm.
Anh nhíu mày suy nghĩ một lúc, sau đó nghiêm túc trả lời:
"Anh có thể đánh nhau."
Tĩnh: "..."
Cô đỡ trán. Đúng vậy, Trương Minh là một doanh nhân nhưng xuất thân lại rất đặc biệt. Anh từng là vận động viên thể thao, còn học qua võ thuật, sau này mới chuyển sang kinh doanh. Cô nhớ có lần đọc tin tức, thấy anh một mình hạ gục ba tên cướp trên đường.
"Vậy ngoài đánh nhau, anh còn làm được gì?" Cô hỏi tiếp.
Minh hắng giọng. "Anh có thể kiếm tiền."
"Nhưng tôi cũng kiếm được."
"... Anh có thể lái xe."
"Tôi cũng lái được."
"... Anh có thể mở nắp chai nước."
Tĩnh: "..."
Minh: "..."
Sau một lúc im lặng, Minh nghiêm túc nói:
"Lâm Tĩnh, em không thể nói như vậy được. Đàn ông không chỉ có công dụng kiếm tiền hay mở nắp chai đâu."
Tĩnh dựa lưng vào sofa, khoanh tay chờ xem anh sẽ nói gì tiếp theo.
Minh hắng giọng, ánh mắt lấp lánh:
"Đàn ông còn có thể... làm ấm giường."
Tĩnh: "..."
Cô nhặt cuốn tài liệu bên cạnh, ném thẳng vào đầu anh.
Minh ôm trán kêu oai oái: "Bạo lực gia đình! Em đánh anh!"
Tĩnh lạnh lùng đứng dậy, đi về phòng, để lại một câu:
"Nếu không muốn thành kẻ vô dụng, thì ngày mai học cách nấu bữa sáng đi."
Minh ngồi đó, vừa xoa trán vừa cười bất đắc dĩ.
Lâm Tĩnh này, đúng là một người phụ nữ thú vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro